Con Dâu Trời Phú - Chương 293

Con Dâu Trời Phú Chương 293
Có những món nợ cuối cùng vẫn phải thanh toán cho xong.

Có điều, cả tuần nay không thấy mặt Kha Nhan đâu, Hàn Sóc không tìm được người nên cũng đành phải yên lặng chờ đợi, có điều trong lòng vẫn cứ thấy vướng mắc.

Cô tự hỏi mình đối xử thật lòng thật dạ với Kha Nhan như thế, mua nhạc cụ, mua quần áo cho cô ta không ngần ngại gì, nhưng kết quả thì sao đây?

Cô ta lại thọc ngay một con dao vào giữa tim cô!

“Tớ đã nói từ lâu rồi, cô ta là loại con gái không an phận đâu. Ngay khi anh Sóc tìm cô ta thì tớ đã phản đối rồi, nhưng chẳng ai trong các cậu chịu nghe lời tớ.” Ngũ Mộc dựa lưng vào tường, khoanh tay cười lạnh.

Cậu ta vẫn luôn không ưa Kha Nhan, cũng chẳng có lý do gì hết. Dù sao không ưa chính là không ưa, điểm này thì rất giống Đàm Hi.

Vì thế, trước giờ cậu ta vẫn luôn chẳng cho Kha Nhan một thái độ tốt.

Thế nhưng Nhị Hùng và Đại Quang lại bị vẻ mặt vô tội của cô ta lừa dối, lúc nào cũng thương nhà cô ta có điều kiện không tốt nên cũng tự bỏ tiền túi ra tiếp tế cho cô ta rất nhiều.

Kha Nhan thì chẳng từ chối ai bao giờ, nhìn vẻ mặt lại còn khá thản nhiên như thể những chuyện đó là lẽ bình thường nữa.

Kể từ đó, Ngũ Mộc càng ghét cô ta hơn, ngày thường ra cửa hẹn hò, ăn cơm cũng chưa bao giờ gọi cô ta đi cùng.

Nhị Hùng và Đại Quang luôn ngầm phê bình chuyện này, nói cậu ta không biết thương hoa tiếc ngọc. Ngũ Mộc chỉ cười lạnh, nói cậu ta không phải nhà từ thiện, không có nhiều tinh lực và tiền bạc để nuôi một người không thân thiết gì.

Không ngờ lời nói ra lại thành sự thật.

Đây chẳng phải là “nuôi một kẻ không thân” thì là gì?

“Tớ còn tưởng chuông bò bị hỏng là chuyện ngoài ý muốn.” Đại Quang cảm thấy không thể tin nổi, rõ ràng đó là một đóa hoa vô hại, tại sao có thể…

“Cô ta cũng thật quá quắt!” Nhị Hùng oán giận, “Đã làm đào binh thì cũng thôi đi, còn làm phản đồ nữa, quả thực không biết xấu hổ!”

“Hừ, lúc trước là ai bảo tớ không biết thương hoa tiếc ngọc chứ hả? Đây mà là ngọc à? Rõ ràng là một con rắn độc.”

“Được rồi Ngũ Mộc, giờ không phải là lúc nói mát đâu. Nghĩ xem làm thế nào để hết giận đi đã.”

“Hết giận á?” Đại Quang cười lạnh, “Cô ta không đi học cả tuần rồi. Chắc có lẽ cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào để nhìn chúng ta nên mới làm rùa đen rút đầu.”

“Vậy cứ thế mà bỏ qua à?” Nhị Hùng nhướng mày, ngực phập phồng, hiển nhiên vẫn chưa tiêu cơn giận.

“Đương nhiên không thể nào!” Ngũ Mộc cực kỳ kiên quyết.

“Vậy cậu nói chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Gấp gì chứ? Anh Sóc còn chưa ra tay, chúng ta cứ chờ xem diễn là được rồi.”

“Anh Sóc á? Cậu ấy luôn đối xử với Kha Nhan khá tốt, tớ chỉ sợ…”

“Sợ cái gì? Sợ cậu ấy mềm lòng à?” Ngũ Mộc cười cực kỳ cao thâm, “Vậy thì cậu quá coi thường cậu ấy rồi.”

“Sao hả?”

“Hừ, anh Sóc đen tối hơn chúng ta nhiều. Nhị Hùng, Đại Quang, hai cậu cũng nên để tâm nhiều vào, thuận tiện đánh bóng đôi mắt. Con gái là loại sinh vật các cậu không bao giờ nhìn thấy hết được đâu, suy nghĩ cho cẩn thận đi.” Nói xong, cầm nhạc phổ lên rồi xoay người rời đi.

“Ý cậu ấy là gì thế?” Đại Quang ngơ ngác.

“Nói chúng ta mù đó!”

“… Oh.”

Đây là một khu phố nghèo dân cư hỗn tạp trong thành phố, các gia đình đều là dân tứ xứ tụ về, làm đủ mọi nghề, có gái mại ɖâʍ, có đàn em bang hội, đương nhiên cũng có không ít công nhân từ ngàn dặm xa xôi tới Tân Thị làm thuê.

Nhà của Kha Nhan ở khu này.

Từ 5 năm trước, sau khi mẹ qua đời, ba bị rơi ngã ở công trường gãy một chân, cô ta liền dọn nhà tới nơi này.

Mỗi ngày Kha Nhan đi qua con hẻm nhỏ chật chội, vượt qua mặt đường bẩn thỉu, thỉnh thoảng còn nhìn thấy người phụ nữ hàng xóm mở cửa tiễn khách. Ồ, người phụ nữ đó là gái bao ở hộp đêm. Tất cả đều trở thành những ký ức đen tối khó quên trong suốt ba năm cấp ba của Kha Nhan.

Rốt cuộc cũng tốt nghiệp phổ thông, cô ta thi đỗ đại học, Đại học T, đại học trọng điểm hẳn hoi.

Trước vô số ánh mắt kinh ngạc hoặc cực kỳ hâm mộ, cô ta trở thành phượng hoàng bay lên cành cao từ ngõ nhỏ.

“Đứa con gái nhà lão Kha nát rượu quả thực có tiền đồ đấy! Vào được đại học hàng đầu, trọng điểm cơ ấy!” Có người phụ nữ không hiểu “trọng điểm” là cái gì nhưng vẫn không ngừng chém gió.

“Về sau kiếm ra tiền thì đừng quên thím nhé!”

Ngay cả người cha nát rượu của cô ta cũng hiếm khi tỉnh táo như thế, “Ba biết ngay mà… Ba biết ngay là con gái của ba rất giỏi! Chờ con tốt nghiệp đại học rồi, lấy một kẻ có tiền, vậy thì cuộc đời này của ba cũng không cần lo lắng nữa!”

Kha Nhan âm thầm thu hết những phản ứng hoặc chân thành, hoặc giả tạo đó vào trong mắt, người khác càng ghen tị thì cô ta càng thấy vui vẻ.

Cô ta biết, chung quy lại thì cô ta không giống với đám người này!

Cô ta, Kha Nhan là phượng hoàng, sẽ có một ngày bay lên cành cao nhất!

Nhưng mà, khi cô ta ôm một đống hoài bão bước chân vào cổng trường đại học, hiện thực lại giáng cho cô ta một đòn cảnh cáo vô cùng tàn khốc.

Giường của bạn cùng phòng trải đệm, trêи giường cô ta chỉ có một cái chiếu và một chiếc khăn trải giường ố vàng. bạn cùng phòng mặc toàn váy hàng hiệu nước ngoài, mà cô ta thì quanh năm mặc một bộ quần jeans và áo jacket, đã bị giặt đến trắng bệch, sắp rách nát tới nơi. Một cây son môi của bạn cùng phòng cũng bằng tiền đi dạy thêm cả tháng vất vả của cô ta…

Ba mẹ của người khác đều là giáo viên, bác sĩ, viên chức nhà nước, giám đốc xí nghiệp, mà mẹ cô ta thì đã trở thành một bộ xương lạnh băng dưới mộ, ba lại là một kẻ nát rượu tính nóng như lửa.

Để không làm bại lộ hoàn cảnh đáng xấu hổ của gia đình mình, dựa theo nguyên tắc ít nói sẽ ít gây ra sai lầm, thế nên càng ngày Kha Nhan càng không thích nói chuyện.

Bạn cùng phòng thì cảm thấy cô ta lạnh lùng khó gần.

Vì không để bị cô lập, cô ta bắt đầu học cách cười, mặc dù lắm lúc cô ta chẳng muốn cười tí nào.

Có đôi khi gương mặt cứng đờ nhưng khóe miệng chưa từng hạ độ cong xuống.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, trong ấn tượng của người khác, cô ta là một người luôn tỏ vẻ “thẹn thùng“. Kha Nhan chấp nhận, hơn nữa còn nghiêm túc sắm vai một “nhân vật thẹn thùng“.

Hàn Sóc đối xử với cô ta rất tốt, tốt như những người bạn cùng phòng đối xử với cô ta lúc mới nhập học vậy.

Nhị Hùng và Đại Quang cũng thỉnh thoảng mời cô ta đi ăn. Đương nhiên, lần nào cũng không bao giờ để cô ta phải trả tiền.

Nhưng thế thì sao? Đều chỉ là tạm thời. Lúc trước bạn cùng phòng đối xử tốt với cô ta, hiện tại chẳng phải cũng tránh cô ta như tránh hủi sao?

Vì thế, lòng người rồi sẽ thay đổi, chỉ có tiền… tiền được nắm chặt trong tay rồi thì sẽ trước sau như một.

Chỉ tiếc, cô ta thất bại, không hề nhận được chút lợi lộc nào, tất cả chỉ vì người có tên “Đàm Hi” kia!

Không ngờ, người đó lại chiếm mất vị trí trong ban nhạc của cô ta?!

Hiện giờ cô ta chẳng khác nào chó nhà có tang, co đầu rụt cổ ở trong nhà, căn bản không dám tới trường. Cô ta biết, Hàn Sóc sẽ không để yên cho cô ta, cô ta luôn biết điều đó…

Tiếng đập cửa thô bạo đột nhiên truyền tới, Kha Nhan kinh hãi bật dậy như đạn thăng thiên từ trêи giường, giống như lưng bị thứ gì đó làm bỏng rát vậy.

Cô ta đang nằm ngủ trưa nhưng vẫn mãi không ngủ được.

“Ai thế?” Kha Nhan dùng chăn bông quấn chặt người theo bản năng.

“Mở cửa! Mau mở cửa ra cho ông!” Một giọng đàn ông ồm ồm vang lên.

Vẻ phòng bị trêи mặt càng nặng, Kha Nhan túm lấy áo khoác mặc lên người, đi tới trước cửa: “Anh là ai?”

“Ba mày uống say, mau để lão ta vào nhà đi!”

Lúc này Kha Nhan mới mở cửa ra, cửa vừa hé ra, một người mạnh mẽ xông vào.

“Mày là con gái của Kha Dũng phải không?”

“Các anh là ai? Tại sao lại xông vào nhà tôi? Á…”

Không chờ cô ta nói xong, người đàn ông đã xông lại, sau đó hất kẻ đang say xuống mặt đất, thuận tay đóng cửa, cài chốt.

Trong lòng Kha Nhan biết không ổn, muốn chạy nhưng lại bị gã đàn ông túm tóc kéo lại. Da đầu như muốn rách toạc, cô ta không nhịn được hét lên.

Trong mắt gã đàn ông hộ vẻ hung tợn, duỗi tay bóp chặt lấy cái cổ mảnh khảnh của cô ta, “Còn gào nữa ông giết chết con mẹ nhà mày!”

Kha Nhan lắc đầu, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

“Có gào nữa không?”

Kha Nhan khóc lóc, đáp “không“.

Người đàn ông như được lấy lòng, nhếch miệng cười một cái: “Cũng biết điều đấy, ngoan hơn thằng cha nát rượu của mày nhiều.”

Kha Nhan mím chặt miệng, sắc mặt trắng bệch, môi cũng không ngừng run rẩy.

Gã đàn ông ung dung ngồi xuống ghế sofa, sau đó lại tỏ vẻ ghét bỏ, ngồi dịch sang chiếc ghế gỗ.

“Ông… Muốn làm gì?” Kha Nhan tranh thủ lúc người đàn ông đó không chú ý liền rúc vào một góc, tay bảo vệ trước ngực, dáng vẻ phòng thủ.

Ánh mắt người đàn ông hung tợn, tóm lấy cổ áo cô ta kéo tới trước mặt, “Làm gì à? Đương nhiên là tìm thằng cha ma men của mày đòi tiền rồi!”

“Tôi không có tiền… Là ông ấy nợ ông, không phải tôi, ông đừng tìm tôi làm gì…”

“Cha nợ con trả là chuyện bình thường. Sao hả, mày muốn chối?”

“Tôi thật sự không có tiền…”

Gã đàn ông đá thẳng vào bụng cô ta, lại túm lấy tóc kéo lại, làm lơ tiếng hét thê thảm của cô gái, đá đạp thêm mấy cái, “Giờ thì đã có tiền chưa?”

Kha Nhan chỉ cảm thấy bụng như bị lửa đốt, ngũ tạng lục phủ đều lệch khỏi vị trí. Nếu không phải gã đàn ông kia còn đang túm chặt tóc của cô ta, có lẽ cô ta đã ngã thẳng xuống đất rồi.

“Thật sự… không có tiền…”

“Hừ, không ngờ mày cũng cứng đầu cứng cổ đấy.” Gã đàn ông cười lạnh, nhìn Kha Dũng say rượu bất tỉnh nhân sự trêи đất, sau đó liền không hề khách khí giẫm mạnh lên năm đầu ngón tay lão ta.

Kha Dũng hét lên thảm thiết, rốt cuộc không thể tiếp tục giả bộ được nữa: “Anh Lục xin tha mạng! Tôi… tôi thật sự không có tiền mà…”

“Là sao? Chẳng phải vừa rồi mày nói con gái của mày có tiền cơ mà, bao nhiêu ấy nhỉ? Hình như tao đã quên…”

“Hai ngàn! Con bé này có hai ngàn tệ! Tối hôm trước tôi tận mắt nhìn thấy nó đếm!” Kha Dũng lập tức bán đứng con gái mình.

Kha Nhan trừng mắt, bộ dạng không thể tin nổi, nhưng cảm xúc này chỉ xuất hiện một giây, sau đó lập tức chết lặng. Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?

Tám lần? Chín lần? Mười lần?

Căn bản không thể đếm hết được…

Khi người đàn ông mà cô ta gọi là “ba” này đưa một khách làng chơi tới nhà, muốn cô ta bán thân thì Kha Nhan đã biết mình là một đứa trẻ mồ côi… không cha không mẹ.

Đã quen bị bán đứng rồi mà, chẳng phải thế sao?

Thế nên, có gì phải kinh ngạc chứ?

“Tao khuyên mày, ngoan ngoãn lấy tiền ra đây, nếu không tao giết hắn!” Gã đàn ông lấy từ trong túi quần ra một con dao gọt trái cây và đặt lên động mạch trêи cổ Kha Dũng.

“Nhan Nhan, con gái ngoan, con phải cứu ba với! Khi con còn nhỏ, ba yêu thương con nhất, thường đưa con tới công viên chơi mà, còn dạy con đi xe đạp…”

“Câm miệng!” Kha Nhan như bị thứ gì đó làm cho kϊƈɦ động, ôm đầu hét lên.

Kha Dũng vừa khóc vừa kể lể, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, “Anh Lục, anh ta cho tôi đi mà, tha cho tôi đi…”

Gã đàn ông thì chẳng thèm để tâm, tiếng hét của thiếu nữ đâm vào màng tai làm gã thấy đau nhức, giơ tay ra tát một cái, “Có tin ông đây cắt lưỡi mày không hả!”

Hai tai Kha Nhan ù đi, không dám hét nữa.

“Tao lặp lại lần cuối cùng, lấy tiền ra đây!”

Cô ta không nói gì, cắn môi đầy quật cường. Đó là số tiền cô ta đi dạy gia sư nửa học kỳ mới kiếm ra, tuyệt đối không thể đưa cho gã…

Gã đàn ông đã mất đi sự kiên nhẫn, ánh mắt đột nhiên âm u, sâu kín: “Không muốn đưa tiền chứ gì? Vậy thì đơn giản thôi, đổi cách khác.”

Trực giác không hay mách bảo Kha Nhan, ngay khi cô ta vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp sự tà ác chớp động trong mắt người đàn ông. Đáy lòng cô ta trầm xuống, bất chấp trêи người có vết thương, bò dậy muốn chạy ra phía cửa trốn đi.

Gã đàn ông cười lạnh, dường như đã sớm nhìn ra ý đồ của cô ta, ngay khi cô ta vừa đặt tay lên then cửa liền nhẹ nhàng kéo một cái…

Có đôi khi, Thiên đường và Địa ngục chỉ cách nhau một lằn ranh.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận