Con Dâu Trời Phú - Chương 1320

Con Dâu Trời Phú Chương 1320
Vốn là bữa cơm cảm ơn, cuối cùng lại trở thành bữa tiệc nhận người thân. V Thời cảnh tỉnh rượu xong quay trở vào nhà thì thấy Đàm Hi đã ngồi ở giữa hai ông bà cụ Thời, trái một câu “ông ngoại”, phải một tiếng “bà ngoại”, gọi1vô cùng thân thiết!

Anh ta mới ra ngoài chưa được hai mươi phút thôi mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đảo mắt nhìn Thời Nguyệt, bốn mắt nhìn nhau, đồng dạng chẳng hiểu ra sao. “Mẹ, mẹ không sao chứ?” Thời Cảnh nuốt nước bọt, ngồi trở8lại vị trí, thận trọng hỏi. Vạn Giai lau khô nước mắt, than khẽ một tiếng: “Con trai à, bao nhiêu năm nay mẹ rất ít khi khen con, nhưng lần này nhất định phải khen ngợi con!”

“?”

“Hi Hi là cô gái tốt, lần này lại giúp chúng ta một2chuyện lớn như thế, từ nay về sau, chính là người một nhà! Đúng không, ông xã?” Thời Miễn gật đầu vô cùng thận trọng. Không hiểu tại sao, ông lại nhìn thấy bóng dáng của em gái mình trong đôi mắt của Đàm Hi.

Nhìn thì tưởng dịu dàng, thực4ra rất mạnh mẽ. Huống chi, cô đã cứu Thời gia trong lúc nguy nan nhất, dù là tâm trí hay thủ đoạn thì đều hơn hẳn người bình thường.

Hơn nữa, thân thể đáng thương, rất khó để không động lòng trắc ẩn được. Thời Cảnh càng nghe càng khó hiểu, nhìn thái độ này của ba mẹ anh ta, chẳng lẽ… đã biết Đàm Hi là con gái của cô rồi sao? “Anh…” Thời Nguyệt giật ống tay áo anh ta.

“Hả?”

“Rốt cuộc là sao thế?”

“Em hỏi anh, anh biết hỏi ai?”

“A Cảnh, tỉnh rượu chưa?” Bà cụ Thời vẫy tay với anh ta, “Cháu qua đây, bà có chuyện muốn nói.”

“Da.”

“Giờ Hi Hi cũng không còn là em gái của riêng cháu nữa, con bé đã là người một nhà với chúng ta rồi.” “Em gái?” Thời Cảnh suýt nhảy dựng lên, cái quỷ gì thế này? “Anh vợ,“ Lục Chinh đè bả vai anh ta, trong đáy mắt xẹt qua thâm ý, “Người cũng gọi rồi, định không nhận đấy hả?”

Trong chớp nhoáng như đã thông hết hai mạch Nhậm Đốc, Thời Cảnh “Ừ” liên tiếp hai tiếng, “Tôi là loại người thích chơi xấu thế à? Xem cậu nói kìa… đúng không, em gái ngoan?”

Nghiêng đầu nhìn Đàm Hi, hai chữ “em gái” được anh ta gọi bằng thứ giọng điệu khiến người ta run rẩy cả tim gan. Thời Nguyệt run lên, “Anh, anh bớt ghê tởm giùm đi! Da gà da vịt rơi đầy đất rồi đây này, anh có quét được không?”

Cơm nước xong, Đàm Hi ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm với bà cụ Thời.

Lục Chinh thì chơi cờ với ông cụ Thời.

Thời Miễn và Vạn Giai còn bận bịu công việc nên ăn xong liền đi làm ngay.

Thời cảnh và Thời Nguyệt thì đứng ở một bên… “Anh, em thất sủng rồi.” Trước kia, vị trí bên cạnh bà cụ Thời là của cô. “Cô em ngốc.” Một cái búng tay vào trán.

“A… đau mà!” “Đừng có nghĩ vớ nghĩ vẩn suốt ngày như thế.”

“Em chỉ đùa một chút thôi, anh tưởng thật đấy à? Hi Hi không chỉ giúp em mà còn cứu Thời gia, em chỉ ước cô ấy và chúng ta là người một nhà, sao có thể ghen ghét với cô ấy chứ?”

“Thâm minh đại nghĩa, ngu huynh bội phục!” “Thường thôi, thường thôi.”

Hai anh em như hai đứa ngốc, ôm quyền bái lạy lẫn nhau.

“Đúng rồi, anh, lúc đó anh kiên định bảo mẹ đi cầu cứu Đàm Hi như thế, trong lòng anh nghĩ gì? Có thể chia sẻ một chút được không?”

“Chia sẻ cái gì?” “Thế này đi, em đổi cách hỏi khác. Tuy rằng nhà chúng ta không có mối quan hệ và tài nguyên hùng hậu như Tống gia, nhưng nếu nhìn lên thì cũng không phải không tìm được người dẹp yên chuyện này, tại sao anh lại nghĩ tới Đàm Hi vậy? Theo một nghiên cứu đáng tin cậy về thái độ của con người thì người mà người ta nhớ tới đầu tiên trong những thời khắc quan trọng thường là người được tin tưởng nhất. So… hừ hừ, anh hiểu chưa?”

Ánh mắt Thời Cảnh chợt lóe, lời nói thấm thía: “Đầu tiên, Đàm Hi không phải người trong vòng chính khách. Nghiêm gia có khôn ngoan mấy cũng chẳng nắm được đuôi của cô ấy, bởi vì cô ấy chẳng phải hồ ly, lấy đâu ra đuôi cho mà túm chứ!”

“Hình như… cũng có lý đấy.” “Tiếp theo, sau lưng cô ấy có Lục Chinh và Lục gia làm chỗ dựa, Nghiêm gia muốn ra tay cũng phải tự lượng sức mình. Lục Nhị đâu phải kẻ dễ trêu vào như thế.”

Thời Nguyệt gật đầu.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận