Con Dâu Trời Phú - Chương 1288

Con Dâu Trời Phú Chương 1288
Ký tên mình sống, Hàn Sóc đứng dậy, tặng ông ta một cái ôm: “David, cảm ơn ông.” “Là kỹ năng diễn xuất của em đã chinh phục công chúng, cũng chinh phục lãnh đạo cấp cao của Tinh Huy.” Hàn Sóc biết, thực tế không đơn giản như thế. Nếu không phải Đàm Hi và David ra mặt giúp cô, Tinh Huy tuyệt đối sẽ không chấp nhận tiền lệ đó một cách dễ dàng như thế đâu. “Gần đây, tôi có học một câu tiếng Hán.”

“Câu gì?”

“Khôn có gì cha ân thị lấy thân báo đáp!” Giọng điều kỳ quái, méo mó.

Hàn Sóc bật cười. “Tôi nói sai rồi sao? Ý ở đây là nếu em muốn trả ơn tôi, chi bằng gả cho tôi đi!” “Nhớ kỹ, tôi chỉ dạy một lần.”

David bỗng nhiên nghiêm túc, “Em nói đi.”

“Không có gì trả ơn thì lấy thân báo đáp.” Nói xong, mặc áo khoác vào, xoay người rời đi.

Mùa thu đã đến, không khí se lạnh.

David ngồi trên ghế, lẩm bẩm vài lần mới duỗi thẳng được đầu lưỡi. Bỗng nhiên, một bóng đèn bao trùm lấy ông ta.

Ông ta ngước mắt lên đánh giá. David thật sự không quen biết người đàn ông này, tuy hắn rất trẻ, rất đẹp trai, nhìn vào cũng rất khỏe mạnh.

“Hey, Sir, anh có việc gì sao?” “Lúc nãy anh vừa nói gì?” David bỗng muốn khoe khoang, “Không có gì trả ơn thì lấy thân báo đáp!” Lần này phát âm đúng rồi, tuy vẫn còn mang chút giọng Tây, nhưng ít ra cũng đã cắn rõ chữ, sẽ không khiến người ta hiểu nhầm ý nghĩa khác.

“Anh nói với ai?” “Nói với cô gái vừa mới đi lúc nãy.” David không giấu giếm điều gì.

“Thích cô ấy?” “Cô gái xinh đẹp đều làm người ta thích.” Khựng lại, bổ sung thêm: “Cô ấy rất ưu tú.”

Mặt Chu Dịch đen hết một nửa, ánh mắt hung tợn.

David thấy hơi khó hiểu. Đột nhiên, “Anh tên là David?” “Hi, cậu biết tôi?” “Xin hỏi năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hả?”

Chu Dịch hỏi lại một lần nữa David nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: “Người Hoa Hạ các người đều thích hỏi tuổi tác người khác như thế sao?”

Ở nước của ông1ta, đây là một hành vi cực kỳ không lịch sự. Nhìn lướt qua mái tóc bạc kia, Chu Dịch tỏ vẻ ghét bỏ, cười lạnh, thốt ra một chữ: “Già.”

David:“…”

“Tránh xa người8phụ nữ của tôi ra một chút.” “Người phụ nữ của cậu?”

“Hàn Sóc.”

“Hả…”

“Còn nữa, cô ấy không thích đồ cải trắng già nhăn răng.” Câu nói này, là một câu châm chích chính2tông.

Vẻ mặt David ngơ ngác: “What?!” Đồ cải trắng… da nhăn răng?

Là cái quái gì? Chu Dịch chẳng thèm để ý đến, tự biên tự diễn tiếp: “Cô ấy thích kiểu sói lớn4khỏe mạnh như tôi, understand?”

David muốn nói không, nhưng nhìn vào ánh mắt sắc bén của đối phương, ông ta chỉ đành gật đầu theo bản năng.

Cười lạnh một tiếng, Chu Dịch sải bước rời đi

Chỉ dựa vào cái thứ này mà cũng muốn giành phụ nữ với hắn ư? Cái quái gì đây? Nhưng bản hợp đồng kia….

Chu Dịch siết chặt nắm tay, chết tiệt!

Dạ Huy Nguyệt, cái lão già không biết xấu hổ!

Vào lúc hắn đang vắt óc suy nghĩ nghĩ cách lôi kéo Hàn Sóc, thì lại được tin Hàn Sóc sắp đi rồi.

“Morocco?”

Amy thấy lạnh gáy, “Tôi cũng nghe người khác nói thôi.”

Chu Dịch nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn cô ta.

Amy không dám giấu giếm: “Chole không ký hợp đồng với bên studio Hollywood, kiểu hợp đồng này khác với loại bình thường, cô ấy không bán mình cho công ty quản lý mà chỉ ký theo tác phẩm. Morocco đầy những dòng phim nghệ thuật, chắc là có kịch bản hay nên cô ấy mới qua đó.” Vả lại đa số phim nghệ thuật đều nhắm đến việc nhận thưởng, đủ để thấy dã tâm của Chole không hề nhỏ. Chu Dịch cười lạnh, cô ấy trốn cũng khá nhanh đấy chứ! “Tôi muốn bắt người thì cô lại nói cho tôi biết con vịt đã nấu chín sắp bay ư?” Da đầu Amy tê dại: “Doanh thu của Hoa Sơn Trà sờ sờ ra đó, Tinh Huy quý trọng người tài, nên không thể buông tay đâu. Còn chúng ta… không mạnh về phương diện quyền tự chủ cho nghệ sĩ…” Tất nhiên người ta sẽ không đồng ý rồi. Chu Dịch muốn lôi kéo Hàn Sóc nên bắt cô ta làm lính hầu, xông pha trận địa gần nửa tháng, nhưng đối phương lại không có động tĩnh gì.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận