Con Dâu Trời Phú - Chương 1126

Con Dâu Trời Phú Chương 1126
Lục Chinh chăm chú quan sát, đúng là bị đỏ lên thật.

“Do da mỏng thôi.” Tuy nói thế nhưng lòng bàn tay lại khẽ vuốt ve trêи bề mặt da như muốn xoa cho mấy dấu đỏ này nhạt đi.

“Tìm da trâu mà véo. Hay sau này anh cứ ôm cái đó mà ngủ?”

“… Anh thích mềm mại hơn.”

Đàm Hi cắn môi, ánh mắt hơi lóe, “Vậy anh… biết em là Yan từ lúc nào?”

“Sau khi hồ sơ cơ mật bị mất cắp.” Chỉ vì thủ pháp gây án quá quen thuộc nên Lục Chinh dễ dàng liên tưởng ngay tới BW.

Mà đúng lúc này, Thời Cảnh lại tìm được chứng cớ vô cùng xác thực chứng minh rằng BW chính là Yan!

So sánh bắc cầu, vừa nhìn đã biết ngay đáp án.

Nghe anh nhắc tới “Thời Cảnh”, ánh mắt Đàm Hi hơi ngẩn ngơ, nghĩ tới quan hệ đời trước của mình với Thời gia, muốn nói lại thôi.

Lục Chinh đã sớm nhận rõ suy nghĩ trong lòng cô, nói thẳng, “Anh đã nói cho Thời Cảnh rồi.”

Lập tức ngồi bật dậy!

“Anh nói với anh ấy rồi ư?”

“Chứ không phải làm sao? Nhìn cậu ta chạy khắp thế giới tìm em gái như lên cơn điên à?”

Đàm Hi mím môi, trong mắt hiện lên vẻ áy náy, “Anh ấy… nói sao?”

“Ban đầu thì không tin.”

Đàm Hi cũng đã sớm dự liệu được chuyện này rồi.

“Sau đó sưu tập rất nhiều chứng cứ, nhưng cuối cùng tất cả các đáp án đều chỉ về một điểm.” Lúc đó, Thời Cảnh trong trạng thái râu ria xồm xoàm, hốc mắt đỏ bừng, đã đứng sát bên bờ sụp đổ rồi.

Trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Quá buồn cười… Không… Tuyệt đối không thể nào…” “Có lẽ anh ấy thà chấp nhận em chết đi, một thân sạch sẽ cũng không muốn tiếp nhận kết quả hoang đường kia.”

Lục Chinh duỗi tay sửa sang mấy sợi tóc ngắn hơi dựng lên của cô, “Cho cậu ta thêm một chút thời gian nữa, sẽ từ từ chấp nhận thôi.”

Khóe miệng Đàm Hi giật giật, năm năm rồi mà anh ấy còn chưa tiếp thu được, có thêm thời gian nữa cũng có tác dụng thật sao?

Thôi vậy, không cần phải cưỡng cầu, cứ tùy duyên đi.

Nhưng…

“Dường như anh lại chẳng có vẻ gì là khó chấp nhận chuyện này ấy nhỉ?” Người phụ nữ nhướng mày lên, cười như không cười.

Bàn tay lớn kéo cổ vào trong lòng, sườn mặt Đàm Hi đụng phải vòm ngực ấm áp và dày rộng của anh, môi không khỏi nở một nụ cười nhẹ.

Lục Chinh, “Anh thích em của hiện tại.”

“Sao bảo thờ phụng thuyết vô thần cơ mà?”

“Em là ngoại lệ.” Cũng chỉ có em.

Đàm Hi có mặt trong ngực anh, “Có một chuyện em rất thắc mắc.”

“Chuyện gì?”

“Theo lý thuyết thì hẳn là bến quân đội phải biết là em làm chứ, nhưng tại sao vẫn chẳng thấy có hành động gì? Nếu nói mấy năm trước là vì em ở nước ngoài, trời cao hoàng đế xa, nhưng giờ em đã về rồi, sao vẫn chẳng có một chút động tĩnh nào thế?”

Đàm Hi không thể cho rằng đây là “trùng hợp” hay “may mắn” được, chắc chắn có người đứng giữa hòa giải, thậm chí vì cô mà phải nhượng bộ gì đó.

Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên.

Nhưng Đàm Hi đang dựa vào trong ngực anh nên không phát hiện ra.

Đột nhiên, cô ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu, quan sát người đàn ông một cách nghiêm túc, hơi nghi ngờ: “Có phải là anh làm không?”

“Đúng là anh rồi!” Đàm Hi trợn trừng mắt, “Anh đã đồng ý cái gì với ông cụ thế hả?”

“Không có gì.” Nói xong, lập tức cúi người lấp kín đôi môi đỏ, lực đạo dịu dàng, triền miên quấn quýt, mang theo thâm tình lưu luyến, “Anh chỉ bảo ổng cụ nói giúp mấy câu, huống chi, cũng không tìm được chứng cứ thực chất nào mà.”

Đàm Hi nhẹ nhàng thở phào, trong lòng cứ có cảm giác sai sai ở đâu đó nhưng lại không thể nói rõ ràng được là không đúng ở đâu.

Đột nhiên, cảm giác đau xót từ môi truyền tới, cô thấy mắt người đàn ông sáng quắc.

“Lúc này mà còn thất thần, xem ra anh đã quá nhẹ nhàng với em rồi.”

Nói xong, nhanh chóng lật người, đổi thành lễ rửa tội mưa rền gió dữ.

Đầu óc Đàm Hi lập tức như thiếu dưỡng khí, bị ép phải thừa nhận, chỉ có thể chuyên tâm gia nhập vào sự quấn quýt ồ ạt này.

Kết thúc nụ hôn, ánh mắt Lục Chinh vừa tối vừa sâu, hai má Đàm Hi thì đỏ bừng.

Duỗi tay che lại nụ hôn đang định tiếp tục của anh, cô nghiêm túc nói: “Có phải anh nên tìm thời gian chính thức gặp các con một lần không hả?”

Vẻ mặt Lục Chinh cứng đờ, “Con trai… hình như có ý kiến với anh.” “Yên tâm, em đã nói với nó rồi.”

“Nói thế nào?”

Đàm Hi nhướng mày, vô cùng tự đắc, “Con trai vĩnh viễn sẽ đi theo em, em chấp nhận thì con cũng sẽ chấp nhận.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận