Con Dâu Trời Phú - Chương 1088

Con Dâu Trời Phú Chương 1088

“Không đồng ý, vậy ly hôn.” Nhẹ nhàng như không.

Ông cụ Lục sững ra tại chỗ, mặc kệ gió lạnh thổi qua cửa sổ quấn quanh người ông.

Đột nhiên, ông lùi về sau hai bước, ngã ngồi xuống sofa, tay vỗ lực rũ xuống bên cạnh người. Mấy năm nay, giữa hai người chưa bao giờ hết cãi cọ, nhưng bà ấy chưa bao giờ nói tới hai chữ “ly hôn”, mà ông cũng thế.

Giữa vợ với chồng, lời nói kiểu đó sẽ làm tổn thương tới tình cảm, cả ông và bà đều biết.

Thế nên, nếu không phải quan trọng thì sẽ không vì giận dỗi mà nói ra hai chữ này.

Nhưng vừa rồi…

Bà ấy thực sự muốn thế.

Bác Từ không đành lòng nhìn nữa, tiến lên khuyên nhủ: “Ông chủ, cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ thật sự rất ngoan, bà chủ cũng muốn có thêm nhiều cơ hội ở chung với chúng, bồi dưỡng tình cảm, dù sao… cũng là chất của Lục gia mà.”

Lục Giác Dân vẫn còn ngây người, không biết có nghe lọt tại mấy lời này hay không.

Bác Từ sợ ông không tin còn lấy cả điện thoại ra, mở album ảnh: “Ông xem đi, đây là ảnh do tôi chụp đấy.”

Lúc này, trong mắt ông cụ Lục mới chuyển động một chút.

Bác Từ vội vàng đưa cho ông xem: “Đây là cậu chủ nhỏ này, giống hệt cậu Hai khi còn nhỏ luôn, ngay cả tính cách cũng giống hệt.”

Sau đó, lại vuốt nhẹ màn hình, một bức ảnh khác bị kéo ra, “Đây là cô chủ nhỏ, y như một cục tuyết nhỏ ấy, gương mặt xinh xắn như cô Đàm nhưng mắt lại rất giống bà chủ, đều là mắt hạnh to tròn. Cũng rất quấn người, miệng nhỏ ngọt ngào như rót ra mật ấy.”

Bác Từ nói, Lục Giác Dân nhìn.

Trong ảnh chụp, cô bé con một tay nâng vương miện, một tay cầm gậy ma pháp, cằm hếch lên cao, ánh mắt hơi bể nghễ nhưng nụ cười lại vô cùng ngọt ngào, vừa có khí thế của bậc nữ vương lại không mất đi sự ngoan ngoãn, ngọt ngào của một cô công chúa.

Đầu ngón tay ông cụ Lục khẽ nhúc nhích, kéo một tấm ảnh ra, là hình ảnh cậu bé con bị chụp khi vừa ngẩng đầu lên, không hề cố tình bày ra tư thế và vẻ mặt, nét mặt giống hệt Lục Chinh, cũng có mấy phần giống với Lục Giác Dân.

Rốt cuộc cũng là máu mủ tình thâm, mặc dù trêи mặt Lục Giác Dân tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì sớm đã sống cuộn biển gầm rồi.

Bác Từ vẫn tận tình khuyên bảo, “… Bà chủ cũng là vì nghĩ cho hai đứa bé thối, bình thường cổ Đàm rất bận bịu công việc, mời người giúp việc cũng không đáng tin lắm, chỉ có tự mình chăm sóc mới có thể yên tâm, thế nên thái độ bà ấy mới kiên quyết như thế.”

Lục Giác Dân đưa điện thoại lại cho bác Từ, hừ lạnh một tiếng: “Bà ấy quyết định mà không thèm bàn bạc với tôi một tiếng nào, sao hả, sợ tôi phản đối à?”

Bác Từ im lặng, trong lòng thầm mắng: Nhìn tư thế vừa rồi thì rõ ràng là ông không đồng ý còn gì.

“Dù sao bà ấy cũng nên bàn bạc với tôi đã chứ? Sao cứ tự mình quyết định…” Ông cụ lầm bầm, “Cứ như tôi là người không biết nói tình cảm ấy…”

Bác Từ không nghe rõ, đang định mở miệng hỏi lại.

Đột nhiên lại nghe ông cụ Lục nói: “Thực ra cũng chẳng cần phiền phức như thế, chẳng phải cứ mang hai đứa nó về đây mà chăm là được rồi à? Đi tới đi lui không sợ mệt?”

“Nhưng cổ Đàm nói, hai đứa phải ở nhà vì bọn chúng sợ người lạ.”

“Hừ! Lấy cớ!” Rõ ràng là Đàm Hi để phòng ông, không cho ông tới gần lũ trẻ.

Lục Giác Dân hiểu rõ trong lòng.

Nhưng ông còn cách nào?

Bà già nhà ông quyết tâm làm theo ý mình. Đàm Hi phòng ông như phòng trộm. Thằng chó con Lục Chinh kia càng không cần phải nói, còn cãi tay đối với ông, nói mấy câu rõ là tàn nhẫn nữa.

Giờ ngay cả Tiểu Từ cũng nghĩ ông ta là kẻ ác, tận tình khuyên bảo.

Trong lòng ông cụ tự nhiên cảm thấy đau lòng, sao ông lại sống thành dáng vẻ ngày hôm nay?

Hiện tại tất cả mọi người đều không tin ông, vậy có phải sau này ông sẽ bị cả bạn bè xa lánh không?

Bên kia, Đàm Hi tiễn bà cụ Lục đi xong liền dẫn hai đứa con vào nhà.

Cô bé con vội vàng mặc váy lên người, còn bảo Đàm Hi chải lại tóc cho mình, “A… Phải búi cao lên, cao cao, thế mới cài vương miện được.”

Đàm Hi hiếm khi nhàn nhã như thế này, có thể ở nhà chơi với con nên đáp ứng yêu cầu của con gái một cách vô điều kiện.

“Còn bé mà đã thích điệu đà thối như vậy, lớn lên phải làm sao đây?” Đàm Hi vừa chải đầu vừa trêu ghẹo cô bé.

Ngộ Hạ đáp lại ngay, “Lớn lên rồi tiếp tục điệu đà, không, phải là trang điểm xinh đẹp!” Cục cưng dùng sữa tắm hương cam, không thối, thơm mà!

Đàm Hi dùng kẹp cố định búi tóc nhỏ, lại chỉnh một chút sau đó ngắm lại một hồi, “Xong rồi.”

Ngộ Hạ lập tức đứng lên, rời khỏi ghế, chân nhỏ loăng quăng chạy tới trước gương, hết tạo dáng chụp hình lại làm một cái wink.

Làm Đàm Hi nhìn mà không khỏi bật cười.

A Lưu đang hóa giải đồng hồ cảm ứng thông minh không hề ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ…

“Ngốc.”

Cùng thời gian, tại tòa nhà văn phòng của trụ sở công ty Thịnh Mậu, BMW dừng trước cửa xoay đã gần 20 phút.

Đúng vào giờ ăn cơm trưa nên có không ít nhân viên văn phòng đi ra ngoài ăn, ai nấy đều tò mò quan sát chiếc xe.

Lục Chinh ngồi ở trong xe, nâng cổ tay nhìn đồng hồ… 11 giờ 50 phút.

Ấn đường nhíu chặt.

Đã tới giờ ăn cơm trưa rồi, sao còn chưa ra ngoài nhỉ?

Chẳng lẽ… gọi cơm hộp?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, thế nên lập tức đi lên tìm người.

Trong nháy mắt khi anh vừa đẩy cửa xe ra đã làm một đống quần chúng nhìn đến rơi cả cằm, tiếng hít khí, tiếng cảm khái không ngừng vang lên.

Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, đi vào bên trong, vẻ mặt nghiêm nghị, trang trọng, ánh mắt kiêu ngạo, sắc bén.

Cho đến khi bóng dáng biến mất sau của xoay, tiếng thảo luận của quần chúng ăn dưa lại càng bùng nổ lớn hơn…

“Đẹp trai quá!”

“Rất có phong phạm!”

“Nhiều tiền!”

“BMW H3, hàng nhập khẩu, tôi mà không ăn uống cả đời cũng chẳng tích cóp mà mua nổi một chiếc.”

“Nói mới nhớ, hôm qua tôi cũng nhìn thấy chiếc xe này, tới đón bạn gái.”

“Hôm nay lại tới nữa cơ à? Theo đuổi cần mẫn thật.”

“Đại mỹ nhân, eo thon, chân dài, xinh đẹp, chẳng lẽ còn không tích cực chút?”

Đinh!

Thang máy dừng ở tầng 18, cánh cửa hợp kim mở ra.

“Xin chào, đây là Công ty Trách nhiệm hữu hạn Đầu tư Thịnh Mậu, xin hỏi ngài có yêu cầu gì không ạ?” Lễ tân chào đón Lục Chinh bằng gương mặt tươi cười.

“Tìm Đàm Tổng của các cô.”

Nụ cười hơi khựng lại, lễ tân buồn bực, chẳng phải hôm nay Đàm Tổng nghỉ ở nhà sao?

Tròng mắt chuyển động, “Chào anh, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?”

“Không có.”

“Vậy thực xin lỗi…”

“Gặp bạn gái mà còn cần hẹn trước à?” Lục Chinh vốn muốn nói là “gặp vợ”, nhưng nghĩ một chút, rốt cuộc không dám lỗ mãng nữa.

Dù sao, bây giờ anh vẫn đang trong thời gian cần quan sát thêm, không thể quá nóng vội được.

Trêи đầu chữ nhẫn là một con dao!

Cô lễ tân đã sớm trợn mắt há mồm, “Bạn – gái?!” m cuối biến hình, gần như méo mó.

“Có vấn đề gì sao?”

“Không phải… Anh…” Lần này xong luôn, giờ còn chẳng biết phải nói thế nào.

Lúc này, Linda cầm tài liệu đi ra, “Tiểu Triệu, cô gửi giúp tôi cái hợp đồng này… Lục Tổng?”

Người đàn ông hơi gật đầu.

Cho dù là năm năm trước hay trong bữa tiệc tối hôm trước, Linda cũng đã đều gặp Lục Chinh rồi, “Tới tìm Đàm Tổng sao?” Vừa nói vừa đưa tài liệu cho lễ tân, “Địa chỉ dán trêи trang đầu, gửi ra ngoài trước bốn giờ chiều nay, ở đây giao cho tôi, cô cứ làm việc của cô đi.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận