Con Dâu Trời Phú - Chương 975

Con Dâu Trời Phú Chương 975
Sách lược giải quyết hòa bình tuyên bố thất bại, hai nhà bước vào trạng thái “chạy đua vũ trang”, tích cực điều động tài chính, khởi động cuộc chiến thương trường.

Vào lúc này, nhà họ Bàng công khai đứng về phía Lục Thị.

Cũng cùng ngày hôm đó, nhà họ Tần cũng tuyên bố toàn lực ủng hộ nhà họ Cố.

Tứ đại danh môn chia làm hai thế trận, đối đầu với nhau.

Giữa tháng Mười một, Lục Thị chủ động phát động tiến công, tuyên bố tiến quấn vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật sinh học, và dùng mức lương cao thu hút nhân viên nghiên cứu chủ chốt của Cố Thị.

Lộ liễu trắng trợn, không kiêng kỵ ai. Tin tức vừa truyền ra, khiến Cố Nghiệp tức giận chửi thề.

Khoảng thời gian này, vì đối kháng lại với Lục Thị, Cổ Hoài Ngọc đều ăn ngủ lại tại công ty, chuẩn bị sẵn tâm lý trường kỳ kháng chiến.

Lê Diệp thì tham gia hội nghị giao lưu ở nước ngoài.

Cố Hoài Cẩn mất tích đã lâu, vẫn đang tìm kiếm. Còn Cố Hoài Sâm đi sớm về tối, không ai biết anh ta đang làm gì.

Vì thế, trong nhà chỉ còn Cố Nghiệp và bảo mẫu, ngay cả một người có thể trút giận cũng chẳng có.

Đêm đó, tiếng xe cứu thương vọng ra từ nhà họ Cố, ngày hôm sau tin tức “Cố Nghiệp bị nhồi máu cơ tim cấp tính, được đưa vào bệnh viện cấp cứu” được lan truyền khắp nơi.

Cố Hoài Ngọc phản ứng trở lại, anh ta muốn áp chế, nhưng chuyện đã đến mức không thể xử lý được.

Bộ phận quan hệ xã hội có dốc toàn lực cũng bó tay. Với tình cảnh hiện tại của Cố Thị mà nói, có thể gọi là họa vô đơn chí.

Cuối tháng Mười một, kể từ khi Lục Thị ban xuống “Lệnh câu kéo anh hùng”, chưa đến mười ngày sau, đã có hai nhân viên nghiên cứu chủ chốt của Cố Thị lựa chọn đầu quân.

Cố Hoài Ngọc níu kéo đủ kiểu, dùng hết mọi thủ đoạn uy hϊế͙p͙ dụ dỗ, thiếu điều dùng biện pháp vũ lực, cũng không thể giữ họ ở lại.

Có một tất có hại, các nhân viên kỹ thuật chủ chốt liên tiếp từ chức. Ba công ty kỹ thuật sinh học dưới trướng Cố Thị gần như tê liệt. Một viện nghiên cứu trở thành chiếc vỏ rỗng ruột.

Cuối tháng Mười một, Cố Thị phát lực, chính thức đưa ra lời đề nghị thu mua đối với hai công ty của Lục Thị, họ vẫn giữ cái dáng vẻ tiến công mãnh liệt.

Lục Chinh tiếp chiều, khởi động dự án thu mua lại, đối đầu trực diện với Cố Thị, đồng thời, dùng tốc độ kinh người hoàn thành việc thôn tính công ty chứng khoán dưới trướng của Cố Thị.

“Vài ngày gần đây, cuộc chiến của hai nhà Lục – Cố đang dần bước vào giai đoạn quyết liệt, nhiều công ty dưới trướng hai nhà liên tiếp chịu ảnh hưởng. Thị trường chứng khoán cũng bị tác động ở một trình độ nhất định. Dự tính trong ba tháng sắp tới sẽ xuất hiện phạm vi tăng giảm rộng, khuyến cáo người dân nên thận trọng đầu tư… Phóng viên đài XXX báo cáo.”

Đầu tháng Mười Hai, Tần Thị tham gia cuộc chiến, liên hợp với Cố Thị tiến hành tranh giành một nửa quyền kiểm soát cổ phần của công trình nhà hát Hoa Hàn.

Hạng mục này ban đầu do ba nhà kết hợp đầu tư, sau đó Lục Thị dần dần nắm quyền chủ đạo, nhiều lần mua lại phần ngạch từ trong tay hai nhà Tần – Cổ. Ngăn chặn hai nhà liên thủ quấy rối, Lục Thị chiếm tỷ lệ cổ phần cao ngất ngưởng. 90%.

Giờ đây, hai nhà Tần – Cố thể hiện rõ muốn giở trò “ăn vạ”, nhận tiền xong lật mặt.

Lục Thị lập tức đưa ra câu trả lời: gặp nhau tại tòa án.

Bên này kiện tụng vẫn còn chưa bắt đầu, nhà họ Cố lại dính vào tin tức làm giả sổ sách, ban quản lý cao cấp nội bộ liên tiếp xảy ra chuyện, hoặc là ngoại tình, hoặc là hút ma túy, kéo theo làm suy giảm hình tượng tổng thể của cả Tập đoàn.

Vốn dĩ Cố Thị là một doanh nghiệp lương tâm, giữ địa vị cao quý trong lòng quần chúng nhân dân. Giờ đây, tin xấu vừa truyền ra, nhất là tin có dính dáng đến tội phạm thương mại, sự chú ý của dư luận tăng cao trong nháy mắt.

Cùng với việc dân tình bàn luận ngày càng xôn xao, mở đầu phiên giao dịch sáng ngày 18 tháng Mười Hai, giá chứng khoáng của Cố Thị liên tục đi xuống, và chạm đáy ở mức 10.32.

Cố Hoài Ngọc sức đầu mẻ trán. Họa vô đơn chí, Lê Diệp bị tập kϊƈɦ trong lúc đang tiến hành giao lưu ở một trường nghệ thuật nào đó. Vùng bụng và vùng ngực, mỗi vùng bị trúng một phát súng, shock ngay tại chỗ, sau đó được đi cấp cứu tại một bệnh viện gần đó, sống chết chưa rõ.

Buổi chiều ngày thứ ba, Cố Hoài Ngọc ngồi máy bay tư nhân đến Zurich, nhìn thấy mẹ mình đang nằm hôn mê bất tỉnh trong phòng chăm sóc đặc biệt, lại nghĩ đến người cha vẫn còn nằm nghỉ ngơi trong bệnh viện, anh ta liền gửi một bức thư cầu hòa đến email cá nhân của Lục Chinh.

Cuối cùng vẫn phải cúi đầu, chỉ sợ sau đó còn phải “cắt đất bồi thường“.

Nhưng Lục Chinh chỉ nhắc đến một yêu cầu: Công khai thân phận của Cố Miên và Dịch Phong Tước!

Lúc này, Cố Hoài Ngọc nghe đến hai cái tên xa lạ, anh ta cảm thấy khó hiểu.

Lục Chinh: “Hỏi Cố Nghiệp, ông ta hiểu.”

Tối hôm đó, Cố Hoài Ngọc gọi điện thoại, kể hết mọi việc cho Cố Nghiệp nghe: “… Còn nữa, con phát hiện chuyện mẹ bị bắn lần này rất kỳ lạ. Trước khi vào trường học, vệ sĩ tiến hành phần lớn công tác điều tra bài trừ, ngăn chặn hết gần 99% các mối họa ngầm. Ngoài ra, địa điểm tập kϊƈɦ cũng rất không hợp lý, phòng báo cáo hội nghị cách một khoảng khá xa so với cổng trường… Ba có nghe con nói không vậy? Và rốt cuộc Cố Miên và Dịch Phong Tước là ai? Vì sao Lục Chinh lại nói là ba sẽ biết?”

Đầu dây bên kia bỗng nhiên cúp máy.

Cố Hoài Ngọc nghĩ rằng là do sóng, nhưng khi anh ta gọi lại lần nữa thì giọng nói máy móc thông báo đối phương đã tắt máy.

Anh ta mới ý thức được có thể sự việc không đơn giản như anh ta nghĩ. Trong một phòng bệnh cao cấp của một bệnh viện nào đó trong nước, lúc này hai mắt của Cố Nghiệp trồng rỗng, ông ta run rẩy: “Quả báo… đều là quả báo.”

Hà Lan, Rotterdam, đại bản doanh của Tập đoàn Thiên Tước. Trong một trang viên rộng bát ngát.

Lão K đang báo cáo tình hình hiện tại của Cố Thị: “… Giá cổ phiếu rớt mạnh, kiện tụng liên miên, hai người già đều đang nằm viện, chắc sẽ không chống chọi được bao lâu.”

Dịch Phong Tước ngồi sau bàn làm việc, ngón tay phải gõ lên mặt bàn một cách nhịp nhàng, thói quen này hắn học theo người phụ nữ ấy.

Đột nhiên, hắn dừng lại, thu tay về. “Lục Chinh quả nhiên không làm người khác thất vọng.”

Như cười như không, ý tứ sâu xa, Lão K: “Là do con dao của ngài dùng tốt.”

“Đáng tiếc, lưỡi dao và sống dao đều sắc bén như nhau, không chỉ có thể chống lại kẻ địch, mà còn có thể làm bị thương kẻ cầm dao.”

Có là dao thì cũng sẽ là một con dao sắc bén không dùng được.

“Hắn ta đang phát tiết.” Và cả cảnh cáo.

Cuối tháng Mười hai, hai nhà Cố – Lục bắt tay làm hòa.

Trêи cuộc họp báo tiếp đón phóng viên vào ngày hôm sau, Cố Nghiệp đích thân ra mặt, và thừa nhận có hai đứa con riêng, hiện đang lưu lạc ở nước ngoài.

Sau khi Dịch Phong Tước biết được tin này, hắn bóp nát cây bút máy trong tay. Đến đây, Cố Thị đại bại, âm thầm rút lui.

Vẫn còn một nhà họ Tân đang nhởn nhơ. Lục Chinh xử lý họ với tốc độ nhanh nhất, sau đó xoay sang tiến hành thu mua Đàm Thị.

Ngày 31 tháng Mười Hai, ngày cuối cùng của năm cũ, Tập đoàn Đàm Thị đổi tên thành “doanh nghiệp công thương Bản Quy”, dưới trướng Lục Thị, địa vị ngang ngửa với công ty con, nhưng lại sở hữu quyền kinh doanh riêng biệt.

Lục Chinh cướp về, nhưng không đả động gì, chỉ đặt tại đó làm vật trang trí.

Thời Cảnh biết tin, thở dài một tiếng: “Đây là dành chỗ chờ người, thật sự trúng độc của cô ấy rồi…”

Đêm Giao Thừa, đã tròn một tháng kể từ lúc cuộc chiến thương trường chấn động lòng người, thậm chí có thể xưng là rất tiêu chuẩn này kết thúc.

Lục Chinh không về nhà họ Lục, cũng không đi đến nhà họ Bàng, mà ở lại trong chung cư Bồng Lai một mình, làm một bàn thức ăn lớn.

Cá cay Tứ Xuyên, bò sốt tương, gà cung bảo, tôm hùm đất cay… Còn có loại bia ngày thường Đàm Hi yêu thích nhất, được ướp đá, trong ngày đông lạnh giá, trong căn phòng ấm áp, vẫn bốc ngói trắng nghi ngút.

Màn đêm buông xuống, tách… châm nến.

Ngọn lửa ấm áp cứ thế cháy lên, chiếu sáng khuôn mặt điển trai của anh.

Lục Chinh nâng ly với không khí: “Ba tháng rồi…”

Khi nào mới về? Cô rời đi, thành toàn cho tín ngưỡng của anh.

Anh để cô rời đi, làm tròn niềm tiếc nuối trong kiếp trước của cô.

Từ sự kinh ngạc hốt hoảng khó tin, đến bây giờ đã hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Có lẽ anh nên cảm ơn ông trời đã có cho cô cơ hội sống lại, để bây giờ mới có cuộc gặp gỡ vào kiếp này.

Nên quý trọng, cũng nên thỏa mãn. Nhưng sự chờ đợi luôn cô đơn dài dẳng, giày vò đục khoét con tim.

Còn về Cố Miền. Sau khi điều tra rõ những việc xảy ra năm xưa, Lục Chinh không thể hận cậu ta được.

“Đàm Thị, bây giờ gọi là doanh nghiệp công thương Bản Quy… Là món quà năm mới.”

Thích không? Bàn Quy – chờ mong trở về.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận