Con Dâu Trời Phú - Chương 1116

Con Dâu Trời Phú Chương 1116
Là khu biệt thự cảnh núi mà Lục Thị mới khai phá năm trước. Hàn Uy đã để lại căn biệt thự Vua mới trang hoàng cách đây không lâu cho Lục Chinh.

“Đi theo anh.”

Anh dẫn Đàm Hi đi vào.

Đi dạo hai vòng từ trêи xuống dưới, sau đó cả hai quay về phòng khách, ánh mắt Lục Chinh sáng quắc: “Sao hả?”

“Địa thế đẹp, hướng đẹp, trang hoàng tinh xảo.” Đương nhiên, giá cả cũng xa xỉ, Đàm Hi đánh giá một cách khách quan.

“Sau này chúng ta về đây ở nhé, được không?” “Chúng ta?” Mày kiếm hơi nhếch lên, trong mắt Đàm Hi lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Ừ, một nhà bốn người.”

“Tại sao phải thay đổi chỗ ở: Bồng Lai không tốt à?”

Ánh mắt người đàn ông thoáng tối xuống.

Đàm Hi như suy tư gì: “Thế giờ anh đang ở đâu?” “… Nhà ông bà.”

“Tại sao?”

“Không muốn ở một mình.”

“Vậy sao trước kia anh lại có thể?”

Ánh mắt Lục Chinh đen sì, nhìn cô với thái độ rất bình tĩnh, dường như Đàm Hi có thể nhìn ra mấy phần… u oán trong đôi mắt đó?

“Em tưởng đã quen sống những ngày tháng có hai người rồi thì còn có thể cam tâm tình nguyện sống một mình được nữa hay sao?” Giống như, đồ ngọt sẽ dần làm mất đi cảm giác chua, khi một đoạn tình cảm đã trở thành thói quen sẽ vô cùng khó từ bỏ!

Hốc mắt Đàm Hi nóng lên, không ngừng thổn thức.

“Dọn lại đây, chúng ta sống cùng nhau.”

“Anh nghiêm túc chứ?”

Sắc mặt người đàn ông nghiêm nghị: “Nhìn anh giống đang nói đùa lắm à?”

“… Không giống.”

“Vậy quyết định của em thế nào?”

Da đầu Đàm Hi tê rần, Lục Chinh không cho cô cơ hội trốn chạy, bàn tay lớn giữ chặt sau gáy cổ, ngăn cản cố nghiêng đầu đi.

“Chúng ta đã bỏ lỡ năm năm rồi, em còn muốn tiếp tục như thế sao?”

“Vậy anh có thể chuyển tới Thánh Tuyển Thiên Vực mà, chẳng phải như thế càng tiện hơn à?”

“Hừ! Nhà do tên Cố Tam đó tặng, em tưởng là anh không biết à?”

“…” Thế nên, lăn tăn nửa ngày, cũng chỉ vì cái này thôi ư?

Lục Chinh thấy cô có vẻ buông lỏng rồi bèn không ngừng cố gắng thuyết phục thêm, “Khu nhà của Hằng Phong bị đưa ra đầy vấn đề, sao có thể tốt như Lục Thị được chứ?”

Đàm Hi đảo mắt, “Căn biệt thự đó được Cố Hoài Sâm cho không, anh vào đó ở chẳng phải càng làm hắn tức hơn?”

Người đàn ông ngẩn ra, nghe thấy khá là có lý.

Cuối cùng quyết định…

Đàm Hi ở tại chỗ đó, Lục Chinh dọn sang ở.

“Nhưng mấy ngày nay phải ở đây tĩnh dưỡng.”

“Có gì khác đâu?”

“Anh có thể ở cạnh em.”

“…” Muốn thế giới riêng của hai người thì cứ nói thẳng ra.

Mấy ngày liên tiếp, Đàm Hi không tới công ty nữa mà an tâm tĩnh dưỡng.

Lục Chinh nói được làm được, ở cạnh cô suốt 24 tiếng trêи một ngày, dường như muốn bù đắp hết cho quãng thời gian dài dằng dặc xa nhau.

Hai người bỏ lại sau lưng một động công việc, tranh thủ lúc rảnh rỗi để bắt đầu lại cuộc sống gia đình.

Trong thời gian này, cả hai vẫn ngủ chung nhưng Lục Chinh không hề động vào cô.

Buổi chiều nào đó, Đàm Hi đột nhiên ghé sát vào anh, “Đại Điềm Điểm, có phải anh bị bóng ma tâm lý gì không?”

“Hả?”

“Thì cái đó… không cứng được ấy?”

Không phải Đàm Hi nói không có căn cứ, tối hôm qua, “trong lúc vô ý” cô đã chạm vào mấy cái, kết quả chẳng hề thấy bất kỳ phản ứng nào.

Ánh mắt tối sầm xuống, hầu hết người đàn ông trượt nhẹ: “Em có biết mình đang nói gì không thế hả?”

“Hừ hừ, em quan tâm tới sức khỏe của anh mà, có vấn đề gì sao?” Thuận tiện lợi đốt một đống lửa.

“Anh thấy, em lành sẹo nên quên mất đâu rồi.”

Đàm Hi duỗi tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt như có lửa, tràn đầy quyến rũ, “Ngoại trừ đau ra, cũng không phải không có… thích mà.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận