Con Dâu Trời Phú - Chương 1202

Con Dâu Trời Phú Chương 1202
Về đến nhà, Đàm Hi liền gọi con trai vào phòng sách.

“Nói đi, lý do.”

A Lưu đứng ở giữa phòng, vóc dáng nhỏ bé thẳng tắp, nghe thấy thế, ánh mắt co lại: “Là do ông ta chặn đường con trước.”

“Vì thế con đâm thẳng vào luôn?”

Cậu bé gật đầu: “Có vấn đề gì ạ?”

Đàm Hi híp mắt, lóe lên tia sáng nguy hiểm: “Nếu người bay ra khỏi xe gãy răng là con, con vẫn cảm thấy không có vấn đề gì sao?”

“Sẽ không. Trước1khi thi đấu, con đã kiểm tra dây an toàn rồi.”

“Lỡ dây an toàn không chặt thì sao?”

“Ba con ở bên cạnh con.”

“Chậc, con suy nghĩ cũng khá chu đáo đấy chứ.” Đàm Hi nhếch môi, như cười như không.

A Lưu mím môi.

“Muốn giành lấy được hạng nhất như thế sao? Mẹ nhớ trước giờ con không thấy hứng thú với kiểu trò chơi như thế này lắm.”

“Trương Chí Kỳ cố tình ném hỏng Greta của con.”

Đàm Hi cau mày.

Trước đây không lâu, A Lưu có8hoàn thành một món ghép hình Lego, là một người đẹp cơ bắp ba tay, cậu bé rất hài lòng, còn đặt tên cho nó là “Greta“.

Vài ngày gần đây không thấy cậu nhóc lôi nó ra chơi, còn cho rằng chơi chán rồi, ai ngờ…

“Cố ý trả thù?” Đàm Hi nhướng mày.

Cậu bé nhìn sang hướng khác, lẩm bẩm: “Là do cậu ta không chịu tuân thủ quy tắc trước mà.”

“Được rồi, chuyện đến đây là chấm dứt, con ra kêu ba con vào đây.”

“…2Vâng.”

A Lưu xoay người ra ngoài, không lâu sau, Lục Chinh bước vào.

Đàm Hi đứng trước cửa sổ sát đất, nghe thấy tiếng động, không quay đầu lại, giây tiếp theo, cánh tay của anh vòng qua, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Hơi thở nóng hổi phả vào tai, giọng nói trầm thấp vang lên: “Con trai chọc em không vui à?”

Đàm Hi hơi nghiêng đầu, cánh môi phớt qua chóp mũi của anh: “Không có.”

“Vậy sao lại buồn bực không vui?”

“Em chỉ cảm4thấy A Lưu trưởng thành quá sớm, cũng quá… có chủ kiến.”

“Điều đó nói lên gen của anh và em đều tốt, sinh được một đứa con trai thông minh.”

Đàm Hi trợn mắt: “Chỉ sợ nó thông minh quá thôi.”

Lục Chinh khựng lại, nhớ đến chuyện xảy ra vào hôm nay, chợt hiểu ra: “Lý do gì?”

“Đứa bé kia cố tình làm hỏng Greta của nó.”

“Chậc, tâm tư báo thù khá nặng. Nhưng đó mới là con cháu của nhà họ Lục anh.”

Đàm Hi nhéo eo của anh: “Anh dạy con như thế đó à? Không sợ dạy ra một đứa cực phẩm nhỏ hay sao?”

“Haha, cực phẩm to cũng đã bị anh thu phục rồi.” Vừa nói vừa nâng cằm Đàm Hi lên: “Chẳng lẽ lại sợ không xử lý được cực phẩm nhỏ hay sao?”

“Anh nghiêm túc một chút cho em!”

“Anh rất nghiêm túc mà.”

“Đừng nghĩ quá nhiều.” Cằm của Lục Chinh gác nhẹ lên lên vai cô, mùi hương thoảng thoảng bay tới: “Phía con trai, anh tự có cách.”

Đàm Hi xoay người, nhìn thẳng vào anh: “Rốt cuộc anh có làm được hay không?”

Khóe môi anh nhếch lên, húc về phía trước: “Chẳng phải tối qua đã diễn tập thử rồi sao?”

Đàm Hi: “…”

Lục Chinh kéo cô ngồi xuống ghế, Đàm Hi ngồi thẳng lên đùi anh.

“Còn nhớ con gái đã nói gì lúc đứng ở cổng trường không?”

Đàm Hi nhướng mày: “Nói gì?”

“Nó không muốn hai chúng ta ly hôn, cũng không muốn có mẹ kế.”

“Cho nên?”

“Có phải em nên cho anh một danh phận không đây?” Ánh mắt anh sáng quắc, như muốn làm bỏng cố.

Đàm Hi tránh né theo phản xạ, nhưng phần gáy lại bị bàn tay ấm nóng của anh giữ chặt, không thể không nhìn thẳng vào mắt anh.

“Khụ… Danh phận đều là phù du, chúng ta bây giờ chẳng phải khá tốt…Ôi! Đau đau đau!”

“Không sợ chết thì cứ nói tiếp đi.” Nụ cười của anh đầy âm hiểm.

“Anh bóp em đau quá…” Ánh mắt oán giận.

Khuôn mặt anh thoáng xuất hiện vẻ lúng túng. Anh nới lỏng tay, chuyển sang xoa, ngón tay mang theo vết chai khẽ ma sát lên vùng da gáy mềm mại của cô.

Đàm Hi thấy dễ chịu, cô híp mắt lại.

Lục Chinh: “Ngày mai, cầm hộ khẩu, đi đến Cục Dân chính.”

Đàm Hi: “Em có thể phản kháng không?”

Lục Chinh: “Vô hiệu.”

Đàm Hi: “… Bạo quân.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận