Con Dâu Trời Phú - Chương 1306

Con Dâu Trời Phú Chương 1306
Thấy vẻ mặt Lục Chinh chẳng khác nào nuốt phải phân, trong lòng Thời Cảnh sướng vô cùng. “Quản tốt cái mồm của cậu đi.”

“Thằng nhãi ranh này, dám nói chuyện với anh vợ như thế, cậu có tin tối…” Lục Chinh híp mắt. “Tôi đi tố cáo với Đàm Hi, để cậu về nhà phải quỳ bàn giặt!” “Đại đội trưởng Thời chỉ có tí năng lực1này thôi à?”

Luận “làm thế nào để lên mặt anh vợ”, online chờ, rất gấp. Lúc ra về, Đàm Hi lái xe, Lục Chinh ngồi ghế phụ, tiếp tục sắm vai “cún cưng được phủ bà bao dưỡng“.

“Nói chuyện với Thời Cảnh thế nào rồi?”

Đàm Hi bẻ tay lái, rẽ một góc vuông 90 độ, “Còn tốt hơn em tưởng tượng nhiều.”

Lục Chinh khẽ “ùm” một tiếng, đột8nhiên: “Bà xã, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi.”

Im lặng rất lâu, chỉ nghe thấy tiếng động cơ chạyềì.

“… Tại sao? Có Ngộ Hạ và A Lưu còn chưa đủ à?” Đàm Hi lên tiếng, trong lời nói tràn ngập sự bình tĩnh.

Tỏ rõ rằng cô đang rất tỉnh táo.

“Thực xin lỗi, năm đó… không thể ở bên cạnh em.” Nguyên nhân chính là không thể2nào đền bù được những sự đã qua nên giờ càng muốn làm một chút gì đó để bù lại. Ánh mắt Đàm Hi hơi khựng lại, dường như nhớ tới cái gì, lập tức hiểu ra: “Thảo nào gần đây chẳng thấy anh hút thuốc nữa… Nhưng tạo ra một sinh mệnh không phải để đền bù những tiếc nuối. Trừ phi anh thật sự trông mong4sự xuất hiện của đứa trẻ, nếu không, rất không xứng đáng làm cha làm me.”

Trải qua gần một năm điều trị bằng thuốc Đông y này, gần đây, Đàm Hi đi khám lại, thầy thuốc nói thân thể cô đã khỏi hẳn rồi, lại có thể mang thai lần nữa. Hình như từ sau lần đó, Lục Chinh liền rất có ý thức khống chế bệnh nghiện thuốc của mình.

Một tuần nay, Đàm Hi thậm chí còn không nhìn thấy anh hút một điếu nào.

Xe tiến vào tiểu khu, nhanh chóng dừng ở ngay trước cửa.

Đàm Hi nắm vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không vội xuống xe, tất nhiên Lục Chinh cũng chẳng nhúc nhích gì.

Sau một lúc lâu, Đàm Hi nói…

“Tạm thời em còn chưa có ý định này.”

Lục Chinh không cảm thấy bất ngờ trước quyết định này của cô, tháo đai an toàn ra, hơn cúi người ôm cô vào lòng, khẽ nói…

“Anh tôn trọng quyết định của em. Nhớ kỹ, dù thế nào, em mới là quan trọng nhất.” Từ nhỏ thiếu hụt tình thương của cha mẹ đã khiến cho tính cách của anh trở nên rất lạnh nhạt, mọi sự dịu dàng trong cuộc đời này đều để dành hết cho người ở trong lòng anh hiện tại.

Thích trẻ con, chỉ vì đó là do cô sinh ra.

Làm cha, có lẽ Lục Chinh vẫn chưa đủ tư cách, trái tim anh quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được Đàm Hi, nếu có rảnh dư ra thì mới cất chứa được bạn trẻ.

Nếu cô không muốn thì anh cũng không nhắc tới nữa.

Chờ về sau, Đàm Hi muốn sinh rồi thì người đàn ông nhớ rất rõ nội dung cuộc nói chuyện hôm nay lại sống chết cũng không đồng ý.

Đương nhiên, đây là chuyện phía sau, tạm thời không đề cập tới.

Lại nói tới Thời Nguyệt, sau khi nghe Đàm Hi nói những lời kia, trải qua một đêm suy nghĩ kỹ càng, hôm sau cô liền gọi điện thoại cho Bàng Thiệu Đình.

“Xin từ chức?” Giọng nói ở đầu bên kia đột nhiên cao vút, lộ ra vài phần sắc bén.

Thời Nguyệt nhíu mày, nhưng giọng vẫn rất kiên quyết, “Bà tôi cũng lớn tuổi rồi, không thể làm lụng quá vất vả, thế nên… xin lỗi, Thiệu Đình.” “Sự vụ lớn nhỏ trong quỹ từ thiện đâu cần bà cụ phải ra tay, chỉ đứng danh mà thôi, sao có thể vất vả gì được chứ?” “Chúng tôi đã quyết định rồi, cô không cần nói thêm nữa.” “A Nguyệt, có phải bữa tiệc hôm qua có chỗ nào không ổn khiến bà cụ nhà cô không vui không?” “Không có.” “Thế thì chắc chắn là có kẻ khua môi múa mép, nói lời nói không hay bên tai cô rồi, đúng không?” “Thiệu Đình, cô thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi.” Giọng của thời Nguyệt không đổi nhưng trong lòng đã bắt đầu thấy phiền chán cái giọng điệu hùng hổ dọa dẫm kia của Bàng Thiệu Đình. Xem ra Đàm Hi nói không sai, một kẻ làm ăn chỉ vì lợi ích trước mắt, làm sao có thể thật sự có lòng đi làm từ thiện chứ?

“Mặt khác, bên Đại học T cũng xác định muốn mời tôi làm giảng viên ngoài luồng cho khoa Mỹ thuật, thế nên sợ là không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc nữa, hy vọng cô có thể sớm tìm được người tiếp nhận lại việc này.”

“A Nguyệt, trước đó chúng ta vẫn còn đang yên đang lành, sao trong một đêm, không chỉ bà cụ muốn rời đi mà cô cũng bỏ không làm nữa vậy? Sức khỏe của bà cụ không thể tiếp tục thì tôi có thể hiểu được, nhưng mà cô cũng ồn ào như thế thì có vẻ hơi… chơi xấu rồi đấy.”

Ồn ào? Chơi xấu?

Thời Nguyệt tức quá hóa cười, sao trước kia cô không nhận ra Bàng Thiệu Đình còn có bản lĩnh đổi trắng thay đen, bẻ cong sự thật thế này nhỉ?

“Ngày mai tôi sẽ tới văn phòng gửi đơn xin từ chức, cũng tuyên bố từ chức.” “A Nguyệt, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm như thế, cô nhất định phải tuyệt tình đến thế sao?”“Thiệu Đình, tôi thấy khó hiểu đấy, chức vị Tổng giám đốc và chủ tịch đâu nhất thiết cứ phải tôi và bà tôi phải làm, trong công ty còn có bao nhiêu nhân viên ưu tú như thế, vậy mà cô nói như thể chết người tới nơi ấy, quả thực làm người ta thấy thật khó hiểu.”

Đầu bên kia cứng lại.

Thời Nguyệt không ngốc, lúc trước vì cô tin vào Bàng Thiệu Đình nên mới không suy nghĩ nhiều, nhưng sau một câu nói có phần mông lung của Đàm Hi, cô đã mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Kết hợp với sự khác thường lúc này của Bàng Thiệu Đình, chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra trong chuyện này có điểm mờ ám!

Lập tức, cả người toát đầy mồ hôi lạnh. Cô biết quỹ từ thiện có nhiều đường lắt léo, cũng cực kỳ dễ dàng nảy sinh tiêu cực, nhưng xét đến cùng thì người khởi xướng là Bàng Thiệu Đình, mà bản thân mình cũng có thể làm chút gì đó cho những đứa trẻ đáng thương ở miền núi nên mới đâm đầu vào làm.

Rốt cuộc, Bàng Thiệu Đình cũng nhả ra… “Nếu cô và bà cụ đã quyết ý thì giờ tôi có cố giữ lại cũng càng làm cô thêm chán ghét mà thôi, đơn giản, chúng ta cứ bên nhau vui vẻ thì chia tay cũng vui vẻ đi.”

Thời Nguyệt nghe thấy thế, không những không thả lỏng mà tiếng chuông cảnh báo trong lòng càng mạnh mẽ hon.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận