Con Dâu Trời Phú - Chương 1205

Con Dâu Trời Phú Chương 1205
“Vậy tối đi với bà.” Đàm Thủy Tâm hơi kinh ngạc, nói với vẻ không chắc chắn lắm: “Ông muốn đi đầu với tôi?”

Ông cụ bực bội: “Đến lúc đó nói tiếp!”

Cứ như thế, bác Từ lái xe, một nhà bốn người rời khỏi nhà.

Đàm Thủy Tâm: “Tiểu Tử, đi đón hai đứa nhỏ trước.”

Khuôn mặt Lục Giác Dân khẽ thay đổi, tính thời gian, đã gần nửa tháng ông chưa được gặp hai cục bột kia rồi.

5 giờ 30 phút, trường mẫu giáo Cẩm Hoa tan học đúng giờ.

“Tạm biệt cô giáo, tạm biệt anh Tiểu Dịch.”

“Bye bye Hạ Hạ, lúc về nhớ add wechat của anh đó nhé…”

“Vâng.”

Bà cụ vừa xuống xe liền nhìn thấy chất gái nhà mình đang đi ra cổng trường trong tình trạng bị bao vây.

Ngược lại, xung quanh A Lưu thì vắng vẻ hơn nhiều.

Tuy có không ít nữ sinh lén nhìn cậu bé đẹp trai, nhưng lại không có ai dám bước lên bắt chuyện.

Ngay cả những nam sinh vây quanh Ngộ Hạ cũng không dám đến gần.

A Lưu không hề quan tâm đến hoàn cảnh của mình, cậu bé đi thẳng về phía trước.

“Cụ ông, cụ bà.” Phát hiện ra hai ông bà cụ, cậu bé lên tiếng chào hỏi.

Ngô Hạ cũng đầy những cậu trai đang vây xung quanh mình ra, sà thẳng vào lòng của Đàm Thủy Tâm: “Cụ bà, sao cụ lại đến đây vậy! Hạ Hạ nhớ cụ quá.”

Cái miệng nhỏ ngọt ngào suýt chút nữa đã làm bà cụ rơi nước mắt.

Lục Giác Dân ho nhẹ, thử gây chú ý, quả nhiên cô bé ngẩng đầu lên nhìn ông, đột nhiên, ngoắc tay.

Một tay ông cụ chống gậy, khom người xuống trước mặt cô nhóc.

Moah!

Một nụ hôn thật kêu.

Ông cụ ngơ ngác, dáng vẻ trông khá ngốc.

Cô bé lùi ra, lại tặng một nụ hôn cho Đàm Thủy Tâm.

“Bé ngoan của cụ, sao làm người khác thấy yêu thế này?”

Ngộ Hạ cười híp mắt. Bé cưng cứ khiến người khác phải thương yêu… kiểu trời sinh, hết cách rồi…

A Lưu: “Bớt vênh váo đi.”

Chiếc Mercedes Benz thân1dài lướt đi trên đường, 40 phút sau đã đến trước của Hội Tân Lầu.

Lục Chinh và Đàm Hi đã đứng đợi từ lâu.

Xe vừa dừng lại, hai đứa nhóc chạy xuống.

“Ba, mommy…”

“Ba, mę.”

Một đứa loi nhoi, một đứa chững chạc.

Đàm Thủy Tâm đi đến bên cạnh Đàm Hi. Bà cười8vui mừng: “Cuối cùng cũng trở thành người một nhà rồi, tâm nguyện còn sót lại duy nhất của bà cũng đã thành hiện thực.”

Đàm Hi khoác tay bà cụ, tình cảm khó có được: “Không có cuốn sổ đỏ kia, chúng ta cũng là người một nhà mà.”

“Đúng đúng, đã2thành người nhà từ lâu rồi.”

Đột nhiên, Đàm Hi khựng lại, bà cụ nhìn theo thì thấy Lục Giác Dân chống gậy đứng trước xe, mặt mày đen thui như sát thần.

Thật ra hiện tại ông cụ cũng rất khó xử.

Ông không thể tỏ ra thân thiết như bà cụ, cũng4không thể dễ dãi như bác Từ, chỉ có thể đứng đó, bày ra dáng vẻ như ngày thường, mới không làm cho bản thân mất tự nhiên.

“Hi Hi, bà…” Đàm Thủy Tâm đang chuẩn bị giải thích.

Nhưng Đàm Hi đã chủ động tiến lên, khẽ gật đầu: “Bên ngoài gió lớn, vào trong trước đi.” Nói xong, giơ tay ra đỡ ông cụ, động tác khá là tự nhiên.

Còn cả người Lục Giác Dân cứng đờ, lúng túng như cô dâu bước lên kiệu hoa.

Mọi người đi vào trong.

Phòng đã được đặt từ trước, không lâu sau, món ăn được bưng lên, đầy ắp một bàn.

Dì Hà đứng dậy, nâng ly, lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Hôm nay là ngày vui của cậu Lục và mợ, chúc cậu mợ hạnh phúc mỹ mãn, đầu bạc răng long.”

Đàm Hi và Lục Chinh cũng đứng dậy, nói tiếng cảm ơn trước, sau đó ngửa cổ, uống rượu.

Dị Hà cười phúc hậu, càng nhìn càng thích, một đôi trẻ xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc, đẹp đôi biết bao nhiêu.

Tiếp theo là bác Từ.

Sau đó, bà cụ cũng đích thân lên trận.

Cuối cùng, tầm mắt của mọi người đều hướng về phía Lục Giác Dân, ngay cả hai đứa nhóc cũng chờ mong.

Ông cụ họ khẽ, đứng lên, “Nếu đã đăng ký rồi thì sau này là người một nhà, những lời chúc phúc không nói nhiều nữa, chỉ mong hai đứa có thể thường xuyên dẫn hai đứa nhóc về nhà chơi.”

Không cảm tính, không sến súa, nhưng cũng không phải không hợp lý, vô tình.

“Phong cách điển hình của Lục Giác Dân.” Miệng cứng nhưng lòng mềm.

Đàm Hi mỉm cười, “Cảm ơn ông, sau này chắc sẽ thường quấy rầy hai ông bà nhiều đây.”

Lục Chinh cũng không phải là người có khiếu biểu đạt, anh lẳng lặng ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Một bữa ăn trong bầu không khí vui vẻ.

Khi ăn xong, ông cụ đã hơi say, ông lảo đảo đứng lên, muốn cụng ly người Lục Chinh, ánh mắt chứa đầy hơi nước.

“A Chinh, ông biết… cháu đang trách ông…”

Đàm Thủy Tâm mím môi, thầm kéo vạt áo của ông, nhưng Lục Giác Dân vẫn không cảm nhận được, ông nói tiếp: “Đòn roi dạy thành người, ông cũng hết cách, bắt buộc… bắt buộc phải nghiêm khắc với cháu…”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận