Con Dâu Trời Phú - Chương 437

Con Dâu Trời Phú Chương 437
Hề Đình hét lên thất thanh…

“Không… Chắc chắn là anh đang lừa tôi… Người đó rõ ràng là anh… là anh!”

Trong mắt Tần Thiên Lâm hiện lên sự châm chọc, “Tối lửa tắt đèn, không ngờ cô vẫn có thể nhìn rõ ràng vậy.”

Hề Đình nhìn hắn như nhìn một con quái vật.

Ký ức vẫn còn đang dừng ở khoảnh khắc trước khi cô ta ra nước ngoài. Khi đó, tuy rằng Tần Thiên Lâm thỉnh thoảng cũng không kiềm chế được, thỉnh thoảng cũng sẽ nóng giận, nhưng gần như là cô ta cầu gì vẫn được nấy. Hề Đình biết, đó là đãi ngộ mà một người làm “bạn gái” mới có được.

Cô ta tưởng rằng hết thảy vẫn chưa tan biến, kết quả của sự ngoan cố chính là giờ phút này đụng phải nhục nhã ê chề không chống đỡ nổi, không ngờ hắn… ngay cả chạm vào cô ta cũng không muốn.

Chẳng lẽ, hắn đã biết hết chuyện năm đó rồi sao?

Không, có lẽ biết một ít, nhưng không thể biết hết được…

Ôm suy nghĩ như thế, trong lòng Hề Đình lại cháy lên hy vọng, cô ta thật sự không muốn nhận thua.

“Thiên Lâm, chắc chắn anh đang hiểu lầm chuyện gì rồi… Em có thể giải thích, chỉ xin anh hãy công bằng với em hơn một chút.”

“Ồ?” Gã đàn ông khẽ cười, ánh mắt u tối không nhìn rõ sắc thái, “Cô còn đòi hỏi công bằng với tôi ư?”

“Đúng.” Hề Đình như đang giãy chết, “Anh không thể vì sự lạnh nhạt của Đàm Hi mà giận cá chém thớt với em…”

“Câm miệng!”

Rồng có vẩy ngược. Đàm Hi chính là vết thương lòng không thể chạm được vào ở sâu trong trái tim Tần Thiên Lâm.

“Quả nhiên, ha… anh đang lấy em để trút giận!” Trong mắt người phụ nữ xuất hiện vẻ lên án.

Gã đàn ông không nói gì, tương đương với việc thừa nhận sự thật.

Hề Đình đột nhiên thấy thật buồn cười, bao nhiêu oán hận lắng đọng từ lúc gặp Đàm Hi ở siêu thị lập tức bùng nổ hết vào phút này, thế tới rào rạt khiến cho cô ta quên luôn việc mình đang muốn níu kéo người đàn ông trước mắt này chứ không phải lên án, chọc giận hắn.

Nhưng mà Hề Đình lại không khống chế được, tính cả món nợ Cố Hoài Sâm, Đàm Hi thật sự nợ cô ta quá nhiều!

“Đàn ông các anh thật buồn cười. Có phải con cá trượt là con cá to hay không? Năm đó, lúc cô ta yêu thầm anh thì anh khinh thường cô ta. Giờ, cô ta đã đi theo người khác thì anh lại quay ra thích cô ta à? Thiên Lâm, anh đang không cam lòng cái gì thế?”

Hắn không cam lòng cái gì đây?

Gương mặt tuấn tú của Tần Thiên Lâm lạnh xuống, trong lòng không nhịn được tự hỏi chính mình.

Một cô gái, còn là một cô gái từng yêu thầm hắn, giờ lại coi hắn như mãnh thú hồng thủy, chỉ muốn phủi sạch sẽ mọi quan hệ với hắn, tại sao lại như vậy chứ?

Đứng núi này trông núi nọ sao?

Đúng rồi, người đàn ông kia là Lục Chinh, là một ngọn núi cao mà hắn phải ngước lên nhìn từ nhỏ.

Hắn đã từng vô cùng sùng bái như thế nào thì bây giờ lại căm ghét nhiều như thế.

Có đôi khi, Tần Thiên Lâm rất muốn túm chặt lấy bả vai cô nàng bạc tình kia, lớn tiếng chất vấn: “Tại sao lại chọn anh ta?”

Tại sao lại chọn Lục Chinh… cậu ruột của hắn chứ!

Trong tiệc mừng thọ ở Cố gia, hai người công khai tình cảm, hắn không nhịn được cơn giận, chỉ muốn xông lên nói với tất cả mọi người rằng đó là vợ của hắn, Lục Chinh là một tên cướp, không chỉ bẫy Tần gia trong chuyện khai phá khu đất ở Bình Tân mà còn cướp vợ của người khác!

Nhưng hắn lại bị Tần Tấn Huy giữ chặt lấy, cảnh cáo một trận: “Còn sợ Tần gia chưa đủ mất hết mặt mũi đúng không?”

Hắn đành phải tạm thời kiềm chế, lấy tĩnh chế động.

Sau đó, Tần Thiên Mỹ bưng tới một ly champagne khuyên hắn uống cho bớt giận, bên trong có bỏ thuốc, đủ để hắn mê man cả một đêm liền.

Chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, Đàm Hi đã danh chính ngôn thuận thành bạn gái của người khác, mà vợ của hắn lại biến thành một người có tên là “Đàm Tích”?

Mùi vị bị người thân trong gia đình thọc cho một dao từ sau lưng đó, cả đời này Tần Thiên Lâm cũng không muốn nếm trải thêm lần thứ hai. Thế nên, hắn kiên quyết rời khỏi biệt thự Bán Sơn, cũng từ chức ở Tần Thị. Hiện giờ, hắn toàn tâm toàn ý điều hành công ty riêng của mình.

Thực ra, Tần Thiên Lâm vẫn luôn rất tỉnh táo, hắn biết hắn và Đàm Hi vĩnh viễn không còn cơ hội, cũng sẽ không có cơ hội lần thứ hai nữa, huống chi, sao hắn có thể đấu được với Lục Chinh chứ?

Trừ phi cậu hắn chủ động từ bỏ…

Nhưng đó là một yêu tinh, ai mà từ bỏ cho được?

Trước mặt lại hiện lên nụ cười hoặc gian xảo, hoặc tinh ranh, hoặc yêu kiều, hoặc xinh đẹp của thiếu nữ, gã đàn ông nhất thời ngẩn ngơ. Người như thế, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ muốn trói chặt bên người cả đời, cho dù phải dùng hết mọi thủ đoạn cũng không tiếc.

Hề Đình thu hết mọi biểu cảm thất thường của hắn vào trong mắt, trong lòng chỉ thấy hoang vu, ánh mắt đó, sự sầu tư đó, hắn đã yêu Đàm Hi rồi, yêu đứa con gái từng chẳng có một tí giá trị nào ở trong mắt hắn cả!

“Tại sao chứ? Cô ta thì có gì tốt?”

Một Cố Hoài Sâm còn chưa đủ, hiện giờ còn kéo theo cả Tần Thiên Lâm, còn chưa nói là cô ta đã có được Lục Chinh rồi!

Tại sao đứa con gái nhu nhược, yếu đuối ngày trước lại có thể hấp dẫn nhiều người đàn ông ưu tú như vậy?

Ngây thơ? Đáng thương?

Không, đó đều không phải Đàm Hi của hiện tại!

Đứa con gái đó kiêu căng ngạo mạn, phóng đãng không biết kiềm chế, căn bản không xứng được nhiều người yêu thích như thế, cô ta đáng phải bị chỉ trích, bị thóa mạ giống như một ɖâʍ phụ phải chịu sự chỉ trích của cả thiên hạ!

Hề Đình nghĩ như thế trong lòng, vẻ mặt lập tức trở nên méo mó.

“Tôi không cần phải giải thích gì với cô cả. Còn về chuyện cô ấy tốt ở điểm nào, cái này cô cũng không xứng biết.”

“Ha… ha ha… Em không xứng ư? Cô ta quyến rũ Cố Hoài Sâm, lời ngon tiếng ngọt mê hoặc anh ta vứt bỏ em, lại cố ý tìm người làm nhục em, chụp ảnh đe dọa, ép em rời khỏi đại học T. Con đàn bà độc ác như rắn rết thế mà anh còn coi cô ta là báu vật à?”

Tần Thiên Lâm nhíu mày, không biết nghĩ tới cái gì, mắt đột nhiên bùng nổ một luồng ánh sáng.

Đúng, cô ấy đang trả thù! Có phải chứng tỏ rằng… trong lòng cô ấy vẫn còn để ý tới hắn không?

Không yêu thì lấy đâu ra hận chứ?

Năm đó, vì Hề Đình nên hắn mới nhắm mắt làm ngơ với sự si mê của cô, để lại bao nhiêu nuối tiếc, giờ Đàm Hi càng hận Hề Đình thì càng chứng tỏ cô ấy vẫn còn chưa buông bỏ được chuyện năm đó.

Hắn vẫn còn cơ hội!

Tự nhận ra điều này, Tần Thiên Lâm chỉ muốn chạy đi tìm Đàm Hi để hỏi cho rõ ràng ngay.

Hề Đình thấy hắn định bỏ đi thì tay càng giữ chặt hơn, “Đừng đi, em xin anh mà…”

“Buông ra.”

“Thiên Lâm, em không cần nhà, em chỉ cần anh thôi!”

“Đừng ép tôi phải ra tay.”

“Hôm nay, cho dù anh có đánh chết em thì em cũng không buông!” Đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô ta, tuyệt đối không thể mất đi được.

Đã sống những tháng này sung sướиɠ rồi, cô ta không thể sống cuộc sống nghèo khó được nữa. Không còn Cố Hoài Sâm, Tần Thiên Lâm chính là hy vọng duy nhất của cô ta lúc này, trừ phi bất đắc dĩ lắm, nếu không cô ta sẽ quấn chặt hắn không nhả ra.

Muốn tìm con đĩ họ Đàm kia ư, vậy phải hỏi xem cô ta có đồng ý hay không đã!

Đáng tiếc, cô ta đã đánh giá quá cao tầm ảnh hưởng của mình với Tần Thiên Lâm, cũng quá coi thường sự tuyệt tình của hắn với mình.

Giơ chân lên đá vào chân người phụ nữ, trong mắt Tần Thiên Lâm lộ ra sắc thái tàn nhẫn.

Hề Đình loạng choạng suýt té ngã, nhưng tay vẫn siết chặt không buông, đối mặt với ánh mắt hung tợn của gã đàn ông, cô ta đột nhiên cảm thấy quá xa lạ, trong lòng nảy sinh sự mờ mịt.

Đây là người đàn ông đã từng nói những lời yêu thương âu yếm, nâng niu cô ta trong lòng bàn tay sao?

Lòng đau như dao cắt.

“Có buông không?”

“Không, buông.”

“Hề Đình, cô vẫn là một người phụ nữ thông minh, cô hẳn có thể nhìn ra được là tôi không đùa với cô đâu.”

“Thiên Lâm, đừng thế mà, có được không? Em biết, anh vẫn luôn yêu em, năm đó em sai rồi, không nên vì cơ hội đi du học mà bỏ anh, giờ em hối hận rồi, thật sự hối hận rồi!”

Người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, mắt như hoa lê dính mưa, tình ý trong đáy mắt cuồn cuộn dâng trào.

Tần Thiên Lâm vẫn không hề mảy may động lòng, “Là bị Cố Hoài Sâm đá nên mới nhớ tới cái lốp xe dự phòng là tôi mới đúng chứ nhỉ?”

“Anh…”

“Đừng tưởng không ai biết được cô đã làm ra những chuyện gì. Hề Đình, bao nhiêu năm qua rồi, cô còn tưởng tôi vẫn là Tần Thiên Lâm năm đó sao?”

Như bị sét đánh: “Anh… còn biết gì nữa?”

Gã đàn ông mỉm cười đầy vẻ tàn nhẫn, “Nếu cô đang muốn nhắc tới chuyện xảy ra trong văn phòng hiệu trưởng năm đó, tôi nghĩ, hình như tôi cũng biết một ít đấy.”

“Không thể nào!” Sắc mặt Hề Đình biến đổi mạnh, “Đàm Hi nói cho anh biết, có đúng không hả?”

“Câm miệng, cô không xứng nhắc tới cô ấy!”

Năm đó, hắn vì sự ra đi của Hề Đình mà giận cá chém thớt với Đàm Hi, không chế nhạo thì cũng mắng chửi cô, thậm chí còn dùng cả chân tay, giờ nghĩ lại, trong ngực chỉ có cảm giác cực kỳ đao đớn, như bị một bàn tay vô hình nào đó xé rách toang ra.

Hắn vừa hối hận cũng vừa hận lây sang Hề Đình!

Nếu không phải cô ta nói những câu khiến hắn phải hiểu lầm thì sao hắn có thể sinh ra cực đoan, trút giận lên Đàm Hi được cơ chứ?

Rõ ràng là cô ấy từng thích hắn như thế, yêu thầm hắn sâu nặng như thế, lặng yên chờ đợi như một gốc hoa dại nhỏ yếu, chờ hắn tới ban phát lòng thương.

Nhưng kết quả là, hết thảy đều bị hắn giẫm nát…

“Nếu không phải vì những lời nói kia của cô, tôi và cô ấy cũng sẽ không đi tới tình trạng ngày hôm nay!”

“Ha ha… Nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng tôi, còn làm tổn thương tới cô ta còn gì?” Trong mắt Hề Đình hiện lên sự oán hận, “Anh trách tôi, nhưng nói đến cùng đều là vì anh bảo thủ, không chịu nổi đả kϊƈɦ bị đàn bà đá, vừa lúc Đàm Hi tự đưa tới cửa nên anh mới trút giận lên người cô ta! Tự làm bậy thì không thể sống, giờ hối hận thì cũng muộn rồi…”

Trêи mặt gã đàn ông hiện lên vẻ dữ tợn.

“Giờ cô ta đã từ bỏ anh rồi, lựa chọn Lục Chinh. Cho dù anh hối hạn thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng chẳng thèm để mắt tới anh đâu!”

Chát…

Trở tay đánh một cái, “Đồ đĩ!”

“Tôi chọc trúng vết thương của anh rồi, có đúng không hả? Ha ha ha…”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận