Con Dâu Trời Phú - Chương 23

Con Dâu Trời Phú Chương 23
Không phải chưa từng nghĩ đến việc mình thay đổi sẽ làm người khác nghi ngờ, nhưng không ngờ, người đầu tiên hoài nghi lại là Lục Chinh.

Nói đúng hơn là cô không hề dự đoán được rằng mình sẽ có tiếp xúc với vị sát thần này.

Từ những ý ức còn lưu lại của ký chủ, xem ra Tần gia với Lục gia không thân cận lắm, cũng chỉ có Lục Chinh là hay qua lại.

Mà quan hệ giữa Lục Thảo và cậu em trai này cũng rất khó hiểu.

Chẳng có uy nghiêm của chị cả mà ngược lại còn có vẻ ăn nói khép nép và luôn có ý nịnh nọt.

Bởi vậy, có thể thấy, người đàn ông trước mắt cô đây quả thực là người không đơn giản.

Ít nhất là có thể khiến người Tần gia phải dè chừng.

“Ăn xong chưa?”

Uống nốt ngụm champagne cuối cùng, Đàm Hi gật đầu.

Chất lỏng lành lạnh trượt từ thực quản xuống bụng, cơn nóng lập tức tiêu tan.

“Cảm phiền cho tôi một ly nước đá với.”

“Vâng, xin chờ một chút.”

Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng, nửa cười nửa không, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Đàm Hi, một khắc cũng không nhả ra.

Đàm Hi yêu cái bộ dáng này của anh đến chết mất.

Có hơi hoang dã, lại có một chút hư hỏng.

Giống như con báo đen ẩn núp trong rừng cây, mạnh mẽ, cô độc, làm cho lòng người không khỏi ngo ngoe, rục rịch.

Có kẻ đi săn nào mà không thích sự chinh phục tuyệt đối đâu chứ.

Gặp mạnh sẽ mạnh hơn.

“Biết tại sao mà đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu không?” Ghé sát lại, mắt to trong suốt hiện lên vẻ thần bí, Đàm Hi nhìn thẳng vào anh.

“Tại sao?” Thuận miệng đáp lại, lơ đãng lộ vẻ lười nhác cực kỳ dụ người.

Cô nàng nào đó chép miệng, nghiễm nhiên tưởng tượng anh như đồ ăn ngon trong mâm.

“Mới mẻ. Kϊƈɦ thích. Không an phận.”

“Rồi sao?”

“Đừng có nhìn tôi bằng anh mắt đó nữa, nếu không…”

Lục Chinh nhướng mày.

“Thì tôi sẽ như con gái ngoan thích tên vô lại mà ăn vạ anh chứ sao.”

“Đàm Hi, cô là tiểu bối.” Cả khuôn mặt lập tức trầm xuống, “Còn tôi, là cậu của cô.”

A…

Cậu ư?

Thì sao chứ? Chỉ cần cô muốn, ông trời cũng không trốn nổi cô.

Hai tay giơ lên, thiếu nữ nhún vai, chẳng thèm để ý.

“Có điều, tôi thích anh nhìn tôi như thế.”

Trong sáng như ánh trăng, gió nhẹ phất phơ như thể đang nói— Ồ, hôm nay thời tiết cũng không tệ nhỉ?

“Với ai cô cũng thẳng thắn thế à?”

“Trước mắt, chỉ có anh.”

Tuy rằng đời trước cũng gặp không ít đàn ông, chính trị gia, thương nhân, diễn viên nổi tiếng, cậu ấm ăn chơi, nhưng tính đi tính lại thì chưa từng gặp loại như Lục Chinh đây.

Cứng cáp, chính trực, toàn thân đều mang một vẻ kiên quyết như thể từ trong ra ngoài, chẳng có nơi nào yếu đuối cả.

Tình ý sâu sắc bị đáp trả lại bằng một tiếng cười nhạt: “Đàm Hi, đừng chơi trò đó với tôi.”

“Lục Chinh, anh cảm thấy tôi đang chơi đùa thật à?”

“Chẳng lẽ không sao?”

“Lỡ như, tôi thật sự có ý đồ gì đó với anh thì sao?”

“Vậy thì bóp chết từ trong trứng nước.”

“Ha, anh đúng là người bá đạo.”

Giây tiếp theo, cổ tay mảnh khảnh bị tóm lấy, không ngừng siết chặt, mặt Đàm Hi cực kỳ khó coi, răng cắn chặt vào môi dưới, không kêu đau, cũng không định cầu xin tha thứ.

Nhìn chằm chặp vào anh, trong mắt lộ vẻ quật cường.

“Chơi lửa, bỏng tay.”

“Anh sợ à?”

“Tôi chỉ muốn nhắc cô, những thứ không nên chạm vào thì đừng có duỗi tay ra sờ.”

“Ha… Không duỗi tay ra thì làm sao mà biết có nên chạm vào hay không chứ?”

“Đúng thật là… cố chấp.” Môi nở nụ cười tàn bạo, ánh mắt thâm trầm.

Đàm Hi không chịu thua, trừng mắt ngược trở lại: “Cậu còn muốn giữ tay cháu tới lúc nào hả— cậu thân yêu của cháu?”

Lục Chinh rụt tay lại: “Vậy mới đúng chứ, vợ của cháu trai ạ!”

Chỉ một kiểu xưng hô đã muốn làm cô biết khó mà lui rồi ư?

Đàm Hi rủ mắt, che giấu sắc thái trong mắt mình.

Không gấp, cứ từ từ…

“Cô à, đây là nước đá mà cô yêu cầu.”

Người phục vụ đặt một ly thủy tinh xuống trước mặt Đàm Hi, cô lại đẩy nó về phía Lục Chinh.

“Anh yêu, anh ăn nhiều thịt như thế, uống chút nước đi để thanh lọc dạ dày.” Bình thản nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng, bộc lộ ra ngoài tình ý quan tâm.

“Cô à, cô thật quan tâm tới bạn trai mình.” Người phục vụ không nhịn được lên tiếng hâm mộ.

“Cũng chỉ là có kẻ muốn cho, có người muốn nhận thôi mà, anh ấy vốn chẳng biết tự chăm sóc mình đâu.”

Sắc mặt Lục Chinh tối sầm nhưng chẳng hề lên tiếng giải thích bất kỳ cái gì.

Đàm Hi là kiểu người được đằng chân lân đằng đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể lên cơn điên, bạn càng để ý thì cô ấy sẽ càng hăng say.

Không để ý, không trả lời, không phản bác, cứ lờ lớ lơ đi mới là quyết định sáng suốt nhất.

Quả nhiên, thấy tên ngốc thô lỗ Lục Chinh không có phản ứng gì nữa, Đàm Hi liền lập tức cảm thấy mất hết hứng thú, hậm hực từ bỏ.

“No chưa?”

Dựa người vào lưng ghế, xua tay: “Ừm, cũng được.”

Hương vị vẫn y như trước kia, thật là hoài niệm…

“Đi thôi.”

Đứng lên, bước nhanh ra cửa.

“Ơ kìa! Sao anh nói đi là đi luôn thế, tôi còn chưa kịp tiêu hóa mà…”

Ngồi lên xe, người đàn ông phát động động cơ, Đàm Hi ôm bụng nhỏ, ợ một cái.

Trán người đàn ông hơi nhăn lại.

“He, ăn hơi nhiều tỏi, không ngại hôi chứ?”

Lục Chinh: “…”

“Giờ đi đâu thế?”

“Khách sạn.”

“Hả?” Đàm Hi ngồi thẳng người dậy, tay nhỏ ngoáy loạn lỗ tai, đáng tiếc chẳng móc ra được tí ráy nào.

“Anh muốn dẫn tôi đi thuê phòng á?!”

Lục Chinh: “…”

“Liệu có phải quá nhanh rồi không?”

“Đàm Hi, cô còn dám xuyên tạc nữa, có tin tôi sẽ lập tức đưa cô về lại Tần gia không.”

“He he… đừng mà! Chỉ đùa một chút thôi! Anh đừng tức giận thế, bớt giận, bớt giận nào…”

Chó săn, ra vẻ lấy lòng.

Lạnh lùng bễ nghễ: “Đừng có dùng mấy lời như vậy để khiêu khích tôi lần nữa, ông đây hoàn toàn không có cảm giác với cô em đâu.”

Đi chết đi!

“Anh nhắc lại xem?” Hai tròng mắt híp lại.

“Có nói mười lần cũng thế thôi, ông đây chưa bao giờ có hứng thú với một cọng giá đỗ.”

“Con mẹ anh còn dám nói!” Nhe răng, lửa giận tung bay, giây tiếp theo liền lập tức qua cơn mưa trời lại hửng.

“Đó! Bà đây thực sự yêu chết cái tính cách ngoan cố này của anh, giờ không có hứng thú thì một ngày nào đó sẽ hứng thú thôi.” Chớp mắt, nhướng mày, “Cứ tin tôi đi, nhá?”

Một lời tiên đoán xấu.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận