Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi - Chương 106
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: (Hoàn)
- Chương 131: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 1
- Chương 132: Phiên ngoại Lam Phi Ỷ 2
- Chương 133: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 3
- Chương 134: Pn 4
- Chương 135: Pn 5
- Chương 136: Pn 6
- Chương 137: Pn 7
- Chương 138: Pn 8
- Chương 139: Pn 9
- Chương 140: PN 10 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 141: PN 11 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 142: PN 12 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 143: Pn 13
- Chương 144: Pn 4
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi
Chương 106
Tôi thực sự không hiểu rõ Lý Thư Hoa muốn gì, bà ta muốn tôi ra mặt cầu tình cho nhà bà ta sao? Sao lại coi trọng tôi vậy chứ? Tôi cười xấu hổ.
"Dì à, tôi cũng chỉ là một người ngoài, không thể nói gì hết, hơn nữa, tôi và Phoebe cũng đã chia tay, thứ cho tôi không thể nhận được."
"Sẽ không, sẽ không, coi như tôi cầu xin cô, cô và Phi Tuấn quan hệ tốt như vậy, coi như nể mặt nó đi tìm Lam Phi Ỷ được không, nói lời hay thay tôi đi, tôi không quản được nó nữa."
Lý Thư Hoa có xuất thân từ gia đình danh giá, giàu có, thế mà giờ phút này lại quỳ gối bên chân tôi, giọng điệu khí thế lấn áp người ta giờ đây đã trở thành cầu xin, nhìn gương mặt đẫm lệ của bà ta, tôi thở dài, với tư cách là một người mẹ thì bà ta cũng coi như đã hết lòng hết dạ vì con cái, rủ bỏ đi vẻ ngạo mạn thường ngày thay vào đó cầu xin cho con trai của bà ấy.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở dài ra, tôi đưa tay đỡ bà ấy dậy. Tôi biết người làm mẹ có biết bao nhiêu vất vả, huống chi bà ta lại còn là một người phụ nữ đã sớm mất đi tình thương yêu của người chồng, ở trong cái thế giới phức tạp này không thể không ích kỷ đi tranh giành lợi ích cho con cái.
"Đứng lên đi."
"Vưu Phi Phàm, chỉ có cô mới giúp được tôi, cầu xin cô."
Tôi cứ vậy mềm lòng đồng ý lời cầu xin của bà ta, cũng không phải bà ta không màng đến thể diện mà quỳ trước mặt tôi cầu xin, mà bởi vì tôi đau lòng, sau khi mẹ tôi qua đời, tôi chưa gặp được người mẹ nào vì con mà có thể làm tất cả, cái loại thương yêu này, cả đời tôi chỉ biết hâm mộ mà không thể có được.
Tiễn Lý Thư Hoa đi, tôi gọi điện thoại cho Lam Phi Tuấn. Rất nhanh Lam Phi Tuấn đã xuất hiện ở trước cửa nhà tôi, tôi không định nói cho anh ấy biết Lý Thư Hoa đã đến cầu xin tôi, tôi chỉ muốn ngồi xuống tâm sự với anh ấy.
Phi Tuấn khá giống Tố Duy, đều là thuộc kiểu người có nụ cười ôn nhu, có thể xoá tan cảm giác lạnh lẽo. Anh ấy cởi áo khoác ra bỏ sang một bên, rồi ngồi trên cái ghế sô pha không xứng với anh ấy.
"Tiểu Phàm, sao đột nhiên tìm đến anh vậy, sao thế?"
Tôi rót cho anh ấy một tách trà, cười một cái sau đó nói.
"Có gì đâu, chỉ là muốn tâm sự với anh một chút thôi, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, anh âm thầm giúp em không biết bao nhiêu việc, thật sự em không biết nên cảm ơn anh như thế nào."
"Coi em kìa, sao lại khách sáo thế. Bạn bè của Tố Duy ai cũng tốt tính hết, nhưng mà anh coi trọng nhất là em đó."
"Thôi mà, em là một tội phạm cải tạo lao động còn được anh coi trọng, nghe mà xấu hổ luôn đó."
Mẹ ơi, tôi thật là ngạo kiều! Cố gắng kiềm chế cho cái mặt bớt nở hoa, tôi nhìn Phi Tuấn đầy bình tĩnh, anh ấy đặt tách trà xuống.
"Có việc gì em cứ nói thẳng đi, nhìn anh thế này khó chịu muốn chết."
"Được rồi, chúng ta nói chuyện về Phoebe đi."
"Em muốn biết chuyện gì?"
"Thời thơ ấu của cô ấy."
"Tố Duy có nói cho anh nghe, em ấy có kể với em chuyện của Phi Ỷ rồi mà đúng không?"
"Em muốn biết cụ thể hơn."
"Thật đúng là không có cách nào bắt em được."
"Muốn em cầu xin anh sao!"
"Được rồi! Em đừng làm nũng, anh chịu không nổi."
Tôi mở to hai con mắt, đây là không phải tôi muốn tạo cho bầu không khí thoải mái hơn sao. Phi Tuấn thở hắc ra, anh ấy uống nốt ngụm trà cuối cùng trong tách.
"Lần đầu tiên, em ấy xuất hiện trước mặt anh, em ấy nhút nhát sợ hãi, còn đứng phía chân ba anh. Em muốn nghe lời nói thật à? Nếu không phải con bé là em gái của anh, có lẽ anh sẽ yêu em ấy. Anh hay thừa những lúc không có mẹ ở nhà, sẽ chạy vào phòng mẹ của em ấy, nghe mẹ em ấy đàn piano, em ấy sẽ đem cây kẹo trong tay cho anh, nhưng mà cây kẹo đó em ấy đang ăn luôn đó."
Tôi nhìn ra trong mắt Phi Tuần đầy cưng chiều, tôi cảm thấy may mắn thay cho Phoebe, cô ấy có một người anh trai rất tốt. Lại không biết tại sao vành mắt Phi Tuấn dần dần đỏ.
"Em biết mà đúng không, người đẩy em ấy xuống hồ bơi là anh."
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy, anh ấy mệt mỏi ôm lấy mặt.
"Đó là một cơn ác mộng. Đến bây giờ anh còn chưa thể thoát ra được cơn ác mộng kia."
"Tại sao anh lại làm vậy?"
"Ở trong một cái gia tộc hùng mạnh, mỗi người đều sẽ có bất an. Mẹ anh cũng thế, bà ấy không chấp nhận mẹ của Tiểu Ỷ, nhưng mà tình yêu của ba anh thì chỉ giành cho người phụ nữ kia thôi. Anh không có cách nào hận được, trong lòng đầy nỗi lo sợ buồn bã, một bên là mẹ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, còn một bên thì Tiểu Ỷ như một thiên sứ xoay quanh anh.
Cuối cùng thì cái suy nghĩ đen tối trong con người anh trỗi dậy, anh nhân lúc người lớn không chú ý, cho nên đẩy Tiểu Ỷ mang ra hồ bơi, sau khi đẩy em ấy xuống hồ, anh đã chạy đi mất, tránh trong bụi cỏ nhìn con bé giãy giụa, anh rất sợ không biết nên làm như thế nào."
Tôi rút tờ khăn giấy đưa cho Phi Tuấn.
"Chuyện đã qua rồi, anh đừng khó chịu."
"Dì à, tôi cũng chỉ là một người ngoài, không thể nói gì hết, hơn nữa, tôi và Phoebe cũng đã chia tay, thứ cho tôi không thể nhận được."
"Sẽ không, sẽ không, coi như tôi cầu xin cô, cô và Phi Tuấn quan hệ tốt như vậy, coi như nể mặt nó đi tìm Lam Phi Ỷ được không, nói lời hay thay tôi đi, tôi không quản được nó nữa."
Lý Thư Hoa có xuất thân từ gia đình danh giá, giàu có, thế mà giờ phút này lại quỳ gối bên chân tôi, giọng điệu khí thế lấn áp người ta giờ đây đã trở thành cầu xin, nhìn gương mặt đẫm lệ của bà ta, tôi thở dài, với tư cách là một người mẹ thì bà ta cũng coi như đã hết lòng hết dạ vì con cái, rủ bỏ đi vẻ ngạo mạn thường ngày thay vào đó cầu xin cho con trai của bà ấy.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở dài ra, tôi đưa tay đỡ bà ấy dậy. Tôi biết người làm mẹ có biết bao nhiêu vất vả, huống chi bà ta lại còn là một người phụ nữ đã sớm mất đi tình thương yêu của người chồng, ở trong cái thế giới phức tạp này không thể không ích kỷ đi tranh giành lợi ích cho con cái.
"Đứng lên đi."
"Vưu Phi Phàm, chỉ có cô mới giúp được tôi, cầu xin cô."
Tôi cứ vậy mềm lòng đồng ý lời cầu xin của bà ta, cũng không phải bà ta không màng đến thể diện mà quỳ trước mặt tôi cầu xin, mà bởi vì tôi đau lòng, sau khi mẹ tôi qua đời, tôi chưa gặp được người mẹ nào vì con mà có thể làm tất cả, cái loại thương yêu này, cả đời tôi chỉ biết hâm mộ mà không thể có được.
Tiễn Lý Thư Hoa đi, tôi gọi điện thoại cho Lam Phi Tuấn. Rất nhanh Lam Phi Tuấn đã xuất hiện ở trước cửa nhà tôi, tôi không định nói cho anh ấy biết Lý Thư Hoa đã đến cầu xin tôi, tôi chỉ muốn ngồi xuống tâm sự với anh ấy.
Phi Tuấn khá giống Tố Duy, đều là thuộc kiểu người có nụ cười ôn nhu, có thể xoá tan cảm giác lạnh lẽo. Anh ấy cởi áo khoác ra bỏ sang một bên, rồi ngồi trên cái ghế sô pha không xứng với anh ấy.
"Tiểu Phàm, sao đột nhiên tìm đến anh vậy, sao thế?"
Tôi rót cho anh ấy một tách trà, cười một cái sau đó nói.
"Có gì đâu, chỉ là muốn tâm sự với anh một chút thôi, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, anh âm thầm giúp em không biết bao nhiêu việc, thật sự em không biết nên cảm ơn anh như thế nào."
"Coi em kìa, sao lại khách sáo thế. Bạn bè của Tố Duy ai cũng tốt tính hết, nhưng mà anh coi trọng nhất là em đó."
"Thôi mà, em là một tội phạm cải tạo lao động còn được anh coi trọng, nghe mà xấu hổ luôn đó."
Mẹ ơi, tôi thật là ngạo kiều! Cố gắng kiềm chế cho cái mặt bớt nở hoa, tôi nhìn Phi Tuấn đầy bình tĩnh, anh ấy đặt tách trà xuống.
"Có việc gì em cứ nói thẳng đi, nhìn anh thế này khó chịu muốn chết."
"Được rồi, chúng ta nói chuyện về Phoebe đi."
"Em muốn biết chuyện gì?"
"Thời thơ ấu của cô ấy."
"Tố Duy có nói cho anh nghe, em ấy có kể với em chuyện của Phi Ỷ rồi mà đúng không?"
"Em muốn biết cụ thể hơn."
"Thật đúng là không có cách nào bắt em được."
"Muốn em cầu xin anh sao!"
"Được rồi! Em đừng làm nũng, anh chịu không nổi."
Tôi mở to hai con mắt, đây là không phải tôi muốn tạo cho bầu không khí thoải mái hơn sao. Phi Tuấn thở hắc ra, anh ấy uống nốt ngụm trà cuối cùng trong tách.
"Lần đầu tiên, em ấy xuất hiện trước mặt anh, em ấy nhút nhát sợ hãi, còn đứng phía chân ba anh. Em muốn nghe lời nói thật à? Nếu không phải con bé là em gái của anh, có lẽ anh sẽ yêu em ấy. Anh hay thừa những lúc không có mẹ ở nhà, sẽ chạy vào phòng mẹ của em ấy, nghe mẹ em ấy đàn piano, em ấy sẽ đem cây kẹo trong tay cho anh, nhưng mà cây kẹo đó em ấy đang ăn luôn đó."
Tôi nhìn ra trong mắt Phi Tuần đầy cưng chiều, tôi cảm thấy may mắn thay cho Phoebe, cô ấy có một người anh trai rất tốt. Lại không biết tại sao vành mắt Phi Tuấn dần dần đỏ.
"Em biết mà đúng không, người đẩy em ấy xuống hồ bơi là anh."
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy, anh ấy mệt mỏi ôm lấy mặt.
"Đó là một cơn ác mộng. Đến bây giờ anh còn chưa thể thoát ra được cơn ác mộng kia."
"Tại sao anh lại làm vậy?"
"Ở trong một cái gia tộc hùng mạnh, mỗi người đều sẽ có bất an. Mẹ anh cũng thế, bà ấy không chấp nhận mẹ của Tiểu Ỷ, nhưng mà tình yêu của ba anh thì chỉ giành cho người phụ nữ kia thôi. Anh không có cách nào hận được, trong lòng đầy nỗi lo sợ buồn bã, một bên là mẹ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, còn một bên thì Tiểu Ỷ như một thiên sứ xoay quanh anh.
Cuối cùng thì cái suy nghĩ đen tối trong con người anh trỗi dậy, anh nhân lúc người lớn không chú ý, cho nên đẩy Tiểu Ỷ mang ra hồ bơi, sau khi đẩy em ấy xuống hồ, anh đã chạy đi mất, tránh trong bụi cỏ nhìn con bé giãy giụa, anh rất sợ không biết nên làm như thế nào."
Tôi rút tờ khăn giấy đưa cho Phi Tuấn.
"Chuyện đã qua rồi, anh đừng khó chịu."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: (Hoàn)
- Chương 131: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 1
- Chương 132: Phiên ngoại Lam Phi Ỷ 2
- Chương 133: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 3
- Chương 134: Pn 4
- Chương 135: Pn 5
- Chương 136: Pn 6
- Chương 137: Pn 7
- Chương 138: Pn 8
- Chương 139: Pn 9
- Chương 140: PN 10 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 141: PN 11 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 142: PN 12 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 143: Pn 13
- Chương 144: Pn 4
- bình luận