Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi - Chương 17

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi Chương 17
Phổ Kha và Nhĩ Khê

Cuối cùng, tôi bị cô ấy kéo đến trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố vừa mới xây xong, cũng chính là của Kiệt Thế Trác Tuyệt, lúc này ở đó khá đông đúc, nhìn thấy không biết bao nhiêu cái đầu người, tôi có cảm giác hơi sợ hãi. Dựa theo lời giải thích nhẹ nhàng của Soso, cảm giác sợ hãi của tôi là do tâm lý tôi kháng cự với thế giới bên ngoài, là một loại bệnh.

Được rồi, tôi thừa nhận tôi có bệnh, nhưng tôi vui.

Dựa theo cái sinh hoạt như nước chảy mây trôi của cô ấy, hôm nay nhất định sẽ là một ngày đổ máu, tốc độ càng quét của cô ấy có thể dùng từ tốc chiến để mà mô tả. Tôi thầm thở dài, dùng tiền để giảm bớt căng thẳng trong công việc, đúng là một cách hiệu quả.

Rảnh rỗi được một chút, cô ấy lại kéo tôi đi vào một cửa hàng quần áo cho nam giới. Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, cô ấy trông thấy giống cô vợ nhỏ của tôi, cầm lấy một chiếc áo sơ mi màu tím than đứng trước mặt tôi khoa chân múa tay. Tôi ngồi trên chiếc ghế sô pha cười chế nhạo.

"Nhìn cậu bây giờ giống như cô vợ nhỏ hiền thục đoan trang của mình cũng giống như mẹ của mình."

Cô ấy nhướng mày khiêu khích, câu lấy cằm tôi.

"Sai rồi, phải nói là giờ phút này cậu rất giống tiểu bạch kiểm được mình bao nuôi."

"Mình khinh!"

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh chúng tôi, vẻ mặt đầy xấu hổ khi nhìn thấy hành động đầy mờ ám của chúng tôi. Tôi nghiêng đầu không quan tâm đến lời nói khiêu khích của cô ấy, thật ngoài ý muốn, lại phát hiện Phoebe đứng ở bên ngoài, ở phía sau là một đám đàn ông mặc âu phục màu đen.

Cô ấy ngạo nghễ đứng đó, đôi mắt lại nhìn về phía tôi. Mặc dù chúng tôi cách nhau một lớp cửa kính, nhưng mà ánh mắt châm chọc của cô ấy làm cho tôi có cảm giác bị bắt gian ngay tại giường, cực kỳ túng quẫn. Không biết có nên đi ra ngoài bắt chuyện với cô ấy không, hay là ngơ ngác ngồi tại chỗ làm như không thấy.

Soso ngạc nhiên cũng nhìn theo tầm mắt tôi nhìn ra bên ngoài, sau đó Soso lại cúi người ôm lấy bả vai tôi, giở cái trò là nũng.

"Này yêu dấu, mình còn đang ở cạnh cậu, nhìn thấy thịt là ngây dại cả ra, nhìn đôi mắt nhỏ của cậu xem đi, thật lộ liễu!"

Tôi một bên vừa đẩy Soso ra, một bên né tránh ánh mắt của Phoebe. Lại lần nữa ngẩng đầu lên, thì đã không còn thấy bóng dáng cô ấy ngoài cửa kính.

Hình như ở đâu có Phoebe tồn tại, thì tôi sẽ chẳng thể nào động não nghĩ ra ngô ra khoai. Soso cà khịa tôi.

"Sao thế? Nhìn thấy người đẹp mắt thèm rơi lệ à? Cậu nhìn xem cái thần thái cao thượng của cô ta đi, trèo không nổi đâu."

Tôi cũng không có rảnh mà mở nóc nhà nói cho Soso biết, thật ra cái người kia là đối tượng làm ấm giường lâu dài của tôi. Chỉ là hậm hực thở dài, trong nháy mắt, Soso đã giúp túi đóng gói mấy cái túi đồ lớn.

"Này, cậu thật sự muốn bao nuôi mình à?"

Soso ngạo kiều gật đầu.

"Cậu không có vợ lẫn mẹ già, thật đau lòng dùm cậu, thôi để chị đây yêu thương chăm sóc đỡ đần cho cậu vậy. Còn không mau quỳ lạy mình đi."

Tôi thật sự cạn lời, không muốn để ý đến cô ấy, thật sự Soso đối với tôi rất tốt, cho mà không cần đáp lại, chỉ cần tôi được bình an. Đương nhiên, tôi luôn ghi nhớ từng thứ một, rõ ràng Đại Tráng đã dặn dò tôi phải chăm sóc cô ấy, nhưng mà mấy năm nay tôi lại làm phiền cô ấy quá nhiều.

Tôi ngượng ngùng sờ mũi, nhìn mấy cái túi đó.

"Chờ đến khi có tiền, mình sẽ trả lại cho cậu."

Soso ôm lấy cánh tay tôi, dựa đầu vào vai tôi.

"Chỉ cần cậu sống cho tốt coi như là hồi báo lớn nhất cho mình rồi. Chờ Đại Tráng về, chúng ta lại điên cuồng như lúc trước, cho nên cậu phải đáp ứng mình, không cần phải nhọc lòng vào những chuyện không đâu nữa.".

||||| Truyện đề cử: Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||

Chúng tôi lang thang trên đường, hành động thân mật làm cho người qua đường phải ngoái đầu lại nhìn, có lẽ là hiểu lầm mối quan hệ của chúng tôi đi. Tôi lại không có nhớ đến Phoebe, đến lúc tối, hai chúng tôi lại đến quán bar mà ba người chúng tôi thường xuyên đến lúc trước – Comma.

Chủ quán bar Comma là một cặp phụ nữ trung niên, đã yêu đương với nhau rất nhiều năm, nhưng mà nơi này cũng không phải là quán bar les duy nhất ở đây. Phần lớn khách hàng đến đây đều là khách hàng lâu năm, có trai có gái, có đủ màu da, chúng tôi rất thích tông màu trang trí ở nơi đây. Cho nên lúc rảnh rỗi hay đến đây ngồi.

Tôi cũng từng mang Tịch Nhiên đến đây, nhưng mà hình như cô ấy không thích đến nơi này, vẫn luôn vội vàng rời đi. Bây giờ thì tốt rồi, không có người mất kiên nhẫn hối tôi rời khỏi nơi này. Phổ Kha và Nhĩ Khê cười chào đón tôi. Khê Nhĩ cười đưa tay ra sờ đầu tôi.

"Ái chà, khách quen đến nha! Em mà không đến đây, chị đây sắp quên em còn sống đó."

Phổ Kha ôm lấy Khê Nhĩ, cùng với cô ấy phụ hoạ. Tôi học biểu cảm của Khê Nhĩ, túm lấy cái tay đang sờ đầu tôi, Soso bưng đến hai ly rượu Cocktail, bốn người chúng tôi mỗi người mỗi câu trêu chọc lẫn nhau. Tôi thực sự rất hâm mộ tình yêu của các cô ấy, phải biết lần đầu tôi nhìn thấy hai người thân mật trước mặt tôi, biểu cảm sùng bái của tôi phải nói là như cái biểu cảm sùng bái khi nhìn thấy nhân dân tệ vậy.

Còn nhớ khi đó, Phổ Kha đứng ở quần bar dùng tư thế tuyệt đẹp pha chế rượu, khiến cho phụ nữ ở trong quán tung hô không ngừng, còn Khê Nhĩ ngồi một bên cắn hạt dưa. Tôi đeo cặp sách trong đó chứa đầy sách vở cùng với Soso và Đại Tráng đi vào đây. Muốn uống một lý Baileys, cho thoả cái lòng hiếu kỳ.

Khê Nhĩ đi đến bàn chúng tôi, rất tự nhiên mà ngồi xuống.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận