Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi - Chương 46

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi Chương 46
Tôi ngồi đối diện cô ấy, một tay cầm bánh bao nhân trứng sữa, một tay múc cháo cho vào miệng, hàm hồ nói. Cô ấy cũng không tỏ thái độ gì, ưu nhã cầm cái muỗng lên, yên lặng ăn. Tôi rất hài lòng, ít nhất là cô ấy không giống như trước kia, trực tiếp làm lơ bữa sáng của tôi rồi gọi chế độ đặc biệt tới.

Mặt trời đã lên đỉnh đầu, Phoebe cũng không có thay đồ chuẩn bị đi làm. Mà yên tĩnh ngồi trên sô pha trong phòng khách xem tin tức. Truyện Cung Đấu

"Hôm nay không đến công ty à?"

"Hôm qua mệt quá, muốn nghỉ ngơi một chút."

"A. Nếu không có gì, tôi không làm phiền chị nữa."

Nói xong, tôi chuẩn bị lấy túi chạy lấy người. Nào ngờ, Phoebe đã đem một ngày của tôi sắp xếp đâu vào đó.

"Không vội. Hôm nay thời tiết khá đẹp, chúng ta ở trong sân vườn tổ chức BBQ đi."

Người này sao lại thương nhớ cái vụ BBQ quá vậy? Theo lý mà nói, người như cô ấy, đáng lý ra chẳng có ham muốn vào mấy cái hoạt động đầy dầu mỡ khói nướng này! Huống chi chỉ có hai người, có thể vui vẻ náo nhiệt được à?

"Có thể cho cái thỉnh cầu được không?"

"Nói."

"Là thế này. Chỉ có hai người chúng ta, cho dù có bày ra một bàn sơn hào hải vị để cho chị nướng, chị cũng không ăn ra hương vị náo nhiệt phải không?"

"Nói trọng điểm."

"À... nếu chị không ngại, tôi có thể mời thêm mấy người bạn của tôi được không? Chị cũng gặp qua rồi."

"Mấy người ở quán bar sao?"

Tôi ra sức gật đầu. Cô ấy mím môi quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài, tôi sợ cô ấy không đồng ý cho nên nói tiếp.

"Nếu chị thấy không được thì tôi, hoặc là mời bạn chị đến cũng được, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn."

"Bạn tôi không nhiều lắm, đa số ở nước ngoài."

"A..."

"Được rồi, em đi thông báo đi."

Xin lỗi, chị cho là thông báo đi mở họp sao....

Tôi vui vẻ lấy điện thoại ra. Phoebe lại bổ sung một câu.

"Sửa sang lại chút, đi ra ngoài mua đồ ăn."

"A, không phải trong tủ lạnh...."

"Tôi không ăn đồ ăn để qua ngày."

Có thể sống không cần xa xỉ thế không... nói đi nói lại... cô ấy mười ngón tay không dính nước, có thể đi mua đồ ăn à.... Tôi dùng tốc độ nhanh nhất truyền đạt đến Soso, sau đó tôi nhanh chóng nhận được điện thoại của Đại Tráng và đám người Phổ Kha. Mọi người tỏ vẻ nhiệt tình thấy tôi viên mãn. Haizz... bạn bè cái gì chứ, toàn là thần phiền!

Phoebe lái một con siêu xe màu đen, ở trên đường lao vút đi như ngựa. Đến khi tôi định thần lại, thì tôi với cô ấy đã đứng ở siêu thị của Trác Tuyệt. Cô ấy cầm các loại rau củ quả lên nghiên cứu, tôi bất lực lắc đầu. Ai trên đời cũng chẳng hoàn mỹ, trong cuộc sống sinh hoạt, cô ấy như một kẻ thiểu năng.

Phoebe dường như cảm nhận được sự khinh thường của tôi, cô ấy tuỳ ý cầm lấy rau củ quăng vào trong xe đẩy, tôi ở phía sau cầm từng cái kiểm tra, làm thế này rất mệt, cô ấy thì tiêu sái rồi còn tôi thị mệt muốn chết.

"Làm ơn, quý cô à, đừng giỡn nữa."

"Tôi thích vậy đó, ai bảo em làm điều thừa chi."

Đương nhiên, cái biểu cảm của cô ấy còn mang theo chút ngạo kiều của phụ nữ, Phoebe như vậy hình như là chân thật nhất. Tôi đẩy xe đến khu thịt tươi sống, thịt ba chỉ với rau xà lách là đỉnh của chóp rồi. Tôi mua rất nhiều thịt, Phoebe đứng kế bên thấy tôi lựa chọn chẳng mấy hứng thú.

Đến khi xe đẩy đồ vật chất đầy như núi, đi đến quầy thu ngân, tôi vô thức lấy thẻ quà tặng mà giám đốc nhân sự cho tôi.

"Ở đâu mà có?"

Người nói câu này chính là Phoebe, tôi nhìn thẻ quà tặng.

"A, một người bạn đưa."

"Ồ? Em còn có bạn làm lãnh đạo cấp cao của Trác Tuyệt à?"

Tôi cười ha ha, còn cô ấy híp mắt nhìn tôi. Tôi không rõ ý của cô ấy lắm, nhìn cô ấy khó hiểu. Cô ấy từ trong túi lấy ra một cái thẻ.

"Tôi chỉ muốn nhắc em là thẻ của em hết hạn rồi."

"A? Tôi còn chưa dùng xong mà."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận