Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi - Chương 29

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi Chương 29
Một lúc sau, Lam Phi Ỷ mặc một chiếc áo khoác màu đen bước vào, phòng họp yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của cô ấy chạm đất.

Mọi ánh mắt đều tập trung vào cô ấy, như thể chờ cô ấy ra lệnh rồi bọn họ sẽ như con thiêu thân lao đi. Tôi là người duy nhất nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ trước mặt tôi. Tim tôi vì sự xuất hiện của cô ấy mà đập loạn xạ, tôi sợ khi nhìn vào đôi mắt cô ấy, sợ bản thân sẽ mất lý trí.

Lúc này, lão tổng đột nhiên vỗ bàn.

"Cô kia, đến từ bộ phận nào, Lam đổng chuẩn bị nói chuyện, cô nhìn đi đâu vậy?"

Tư Béo dùng khuỷu tay chọc vào người tôi.

"Này sao thế? Lão tổng đang nói cô đó!"

"A? Đang nói tôi sao? A, a..."

Tôi ngước nhìn lão tổng đầy hối lỗi. Đôi mắt của Lam Phi Ỷ luôn dừng trên người tôi. Tôi rụt rè tránh ánh nhìn của cô ấy.

"Thông báo sẽ có một đợt thuyên chuyển nhân sự."

"Những người được nêu tên, ở lại trong phòng họp."

"Xxx, xxx, xxx, xx, Vương Phi Phàm."

Sao lại có tên của tôi? Chẳng lẽ chưa gì hết đã bị sa thải rồi.

"Tan họp."

Tôi nhìn Tư Béo xác cái bụng béo phì rời đi, thật sự muốn lao lên đạp vài cái cho hả giận. Nhưng thật tiếc khi tôi chỉ ngồi đó như một khúc gỗ, trong nháy mắt không khí ở đây như giảm xuống mấy độ. Lam Phi Ỷ ngồi vào chiếc ghế tổng tài đọc tài liệu trên tay, toàn bộ cuộc nói chuyện lúc sau đều do thư ký của cô ấy nói.

"Các vị ngồi ở đây đều là nhân tài được Lam đổng chọn ra từ mỗi bộ phận khác nhau."

Hửm??? Nhân tài???

"Đây là kế hoạch hợp tác tiếp theo của Trác Tuyệt và Bắc Thịnh Quốc Tế."

Gì??? Bắc Thịnh Quốc Tế??? Tôi hậm hực đập bàn và thu hút sự chú ý của mọi người. Lam Phi Ỷ đặt tài liệu trong tay xuống và liếc nhìn tôi. Cô thư ký nghi ngờ hỏi tôi.

"Vương Phi Phàm, cô có ý kiến gì?"

Tôi ngồi lại về đúng chỗ.

"Tôi chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên khi được chọn, bởi vì tôi vừa mới đến làm chưa được bao lâu."

"Xin cô hãy tin tưởng vào ánh mắt của Lam Đổng."

Sau đó, tôi mặc kệ thư ký sắp xếp thế nào, bản thân cứ ngồi ngơ ngác. Cuối cùng kết thúc cuộc họp, Lam Phi Ỷ đứng dậy tổng kết.

"Chuyện đầu tư hợp tác với Bắc Thịnh Quốc tế sắp diễn ra, mong mọi người hãy nâng tinh thần. Nếu hợp tác thành công, cũng sẽ giúp ích cho mọi người trong việc thăng tiến, vì vậy mong các vị không ì ạch. Tan họp."

Nhìn Lam Phi Ỷ rời đi, năm người chúng tôi ở đây nhìn nhau một lúc rồi mới bắt đầu họp nhóm năm người.

Vương Trúc Mộc của bộ phận kế hoạch gõ bàn.

"Vương Phi Phàm, nghe nói cô từng làm việc ở Bắc Thịnh Quốc Tế. Cô hiểu biết bên đó nhất, cô hãy nói ý kiến của cô đi."

Tôi gật đầu hiểu rõ.

"Bắc Thịnh Quốc Tế chủ yếu xuất khẩu, cho nên coi như họ có một nửa vốn đầu tư nước ngoài. Bọn họ luôn ở thế chủ động. Nếu như có một công ty có ý đồ đấu thầu, bọn họ sẽ mang sản phẩm chủ bài của họ ra giới thiệu cho đối tác. Sau đó, sử dụng mánh lới để áp chế các công ty đấu thầu khác."

Có nhiều người đang chờ tôi nói thực tế, tôi đành nói ra một ví dụ.

"Từ trước đến nay, các hàng hoá nhập khẩu của Trác Tuyệt luôn là những sản phẩm nổi tiếng. Nhưng bây giờ muốn mở rộng trong việc nhập khẩu sản phẩm khác. Đương nhiên, Bắc Thịnh Quốc Tế sẽ tham gia đấu thầu. Nhưng bọn họ có một nhược điểm rất lớn. Thời gian đầu, tất cả những thứ họ cung cấp đều là hàng lỗi từ nước ngoài."

Cuộc họp của chúng tôi kéo dài cả buổi sáng, mọi người quyết định gia tăng tình cảm thêm với nhau, cho nên 5 người chúng tôi tìm một nhà hàng buffet gần đó để ăn. Anh Vương của bộ phận kế hoạch có kinh nghiệm làm việc phong phú hơn chúng tôi, cho nên tôi đề cử anh ất là nhóm trưởng, Tiểu Chu ở bộ phận PR vừa tài năng vừa thông tạp tiếng Pháp, mà bộ phận bán hàng A Tân và A Huy tài ăn nói rất khéo léo, công thêm một đưa vụng về của bộ phận tài chính tôi đây. Năm người thành một nhóm.

Trong khi ăn, chúng tôi lắng nghe lời phân công của anh Vương: Ăn xong, Tiểu Chu, A Huy, A Tân đi đến Bắc Thịnh Quốc Tế giao lưu về ý định hợp tác của chúng ta. Còn anh ấy sẽ đưa ra một kế hoạch dự thảo trong vòng một tuần, còn tôi chịu trách nhiệm tăng giá bán cao nhất có thể.

Tôi hiểu ý của Phoebe, nhưng mà tôi không có cách nào vượt qua cái rào cản trong lòng tôi. Haizz, nếu như bộ phận tài chính của hai công ty gặp nhau, đương nhiên tôi phải gặp Tịch Nhiên rồi.

Tới gần lúc tan sở, tôi nhận được điện thoại của Soso.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận