Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi - Chương 129

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi Chương 129
Ngồi ở trong phòng hội chuẩn, Dư Đinh Chi nhìn tôi đầy hiếu kỳ.

"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy người làm phẫu thuật thẩm mỹ sao?"

"Thì tò mò vậy thôi, đợi lát nữa tháo băng gạc, lỡ đâu em xấu hơn trước kia thì làm sao đây?"

"Chị muốn bị đánh phải không?"

Tôi không phục tranh cãi với Dư Đinh Chi, Dư Đinh Chi nhún vai bĩu môi.

"Ngày mai, chị sẽ mang quyền kinh doanh của Comma bán."

"Chị! Chị...!"

Soso giơ tay ôm Dư Đinh Chi.

"Em cũng tò mò."

"Chị cũng tò mò~"

Tố Duy và Khê Nhĩ còn phụ họa trêu tôi. Xấu hổ ghê, tôi rất lo lắng, bọn họ có ý định bỏ đá xuống giếng, tuyệt đối cố ý. Lúc này, Phoebe đi theo bác sĩ vào trong phòng bệnh.

"Náo nhiệt gì thế?"

Phoebe nhíu mày nhìn tôi, sau đó lại cùng Tố Duy nói chuyện. Một lần nữa tháo băng gạc, trong lòng tôi sợ hãi nói không nên lời, không có như lần đầu tiên lúc ấy tôi rất thản nhiên. Tôi sợ lúc cầm gương lên không có hiệu quả như lúc bàn trước khi phẫu thuật, tôi làm sao có thể đối mặt được đây?

Thật ra Phoebe cũng lo lắng sợ hãi như tôi vậy, cái này thì sau này cô ấy mới nói cho tôi biết, chuyện cô ấy sợ không phải là tôi phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, mà sợ tôi không chấp nhận được sự thật, sợ sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng.

Lúc gương mặt tôi cảm nhận được không khí mát mẻ bên ngoài, tôi nhìn biểu cảm của mọi người, giống như biểu cảm mà bọn họ nhìn tôi lúc bị hủy dung, tôi ngơ ngẩn nhìn mọi người.

"Thất bại rồi sao?"

Họ không chịu trả lời tôi, sóng mũi tôi cay cay có chút khổ sở. Tôi bất lực nhìn Phoebe, cô ấy dựa đầu vào tường nghiêng đầu nhìn tôi, tôi nhìn cũng không hiểu được trong ánh mắt cô ấy ẩn chứa cảm xúc gì.

Lúc này, vẫn là Soso cười to hủy bầu không khí ngưng trọng này.

"Ha ha ha ha."

"Sao?"

Tôi ngạc nhiên nhìn gương mặt cười sắp biến dạng của Soso.

"Rốt cuộc là thế nào vậy?"

Dư Đinh Chi bĩu môi.

"Đầu óc em bị ngốc à, không biết dùng tay sờ sao?"

Lúc này, tôi mới ý thức được, nâng tay lên sờ nhưng đôi tay lại run rẩy biết bao. Tôi vuốt má trái, thật láng mịn không có cảm giác lồi lõm. Tôi vui sướng mà khóc rống lên, Phoebe cười đi đến trước mặt tôi, khom người sờ mặt tôi. Tôi thấy được trong mắt cô ấy có chất lỏng trong suốt. Cái mũi cô ấy hồng hồng, giọng nói nghẹn ngào kêu y tá mang gương đến.

"Em tự soi gương đi."

Tay của tôi vẫn run run rẩy rẩy, tôi nhìn bản thân trong gương, tôi cuối cùng cũng hiểu, tại sao Soso lại chẳng màn đến hình tượng mà cười to như thế.

Đây vẫn là tôi sao??? Tố Duy đi đến bên cạnh tôi, hai gương mặt của chúng tôi đều hiện lên trong gương. Cô ấy bất mãn thở dài.

"Hình như tôi mất đi một đứa em gái a."

Tất cả mọi người cười ha hả. Đúng vậy, giờ phút này đây tôi không có chỗ nào giống cô ấy nữa. Phẩu thuật xong đôi mắt to hơn thì thôi bỏ qua, còn cố ý cắt mắt hai mí cho tôi, gương mặt mịn màn có chút tái nhợt, có lẽ do lâu rồi không tiếp xúc với ánh nắng, nhưng mà tại sao cái mũi cũng thẳng luôn thế? Mặc dù gương mặt của tôi bây giờ mới xứng với hai chữ xinh đẹp. Nhưng mà mẹ ơi, đây vẫn là Vưu Phi Phàm sao?

Tôi mở mắt to nhìn mọi người.

"Khốn kiếp, một đám khốn kiếp!"

Phổ Kha buồn cười dí sát mặt vào tôi.

"Ai nha má ơi, chỉnh hơi lố rồi đó. Muốn thành nam thì nam mà thành nữ thì nữ, mọi người thấy có nên chỉnh lại không?"

"Chị!"

"Bác sĩ, chúng tôi không hài lòng, đây không phải là kết quả mà chúng tôi muốn, hay là chỉnh lại lần nữa đi?"

"Em làm sao mà có thể đi gặp ba em đây? Huhu."

Lúc này, Phoebe nhẹ nhàng ôm đầu tôi.

"Mặc kệ em thành thế nào, chị yêu không phải vẻ bề ngoài của em. Về nhà thôi."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận