Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi - Chương 43

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi Chương 43
Đến lúc tôi tỉnh lại phát hiện đang nằm ở trong phòng Tố Duy, cô ấy đang nằm dựa vào ghế. Tác dụng chậm của rượu làm tôi choáng váng, Tố Duy nghe tiếng động lập tức mở mắt ra.

"Cho chị thêm phiền phức. Thực xin lỗi."

"Nói gì vậy chứ."

Tôi nhìn đống vali xếp trong phòng, ngạc nhiên nhìn Tố Duy. Cô ấy cười cười.

"Tự do của tôi nói với tôi, tôi nên tiếp tục cuộc hành trình của mình.""

"Khi nào đi?"

"3 giờ sáng."

"Tại sao chị không nói cho tôi sớm hơn?"

"Từ biệt luôn là đau thương, tôi tình nguyện để bản thân ra đi không hề vướng bận, cũng không muốn nhìn thấy người khác đưa tiễn khóc thút thít."

A, Tố Duy a, chị có thể nào bớt sến lại được không???

"Tôi từng cho rằng chị chính là rào cản mà tôi không thể nào vượt qua được. Tôi cái gì cũng không bằng chị, sự tồn tại của chị mãnh liệt đến cỡ nào. Bây giờ mới hiện, chị là người phụ nữ tri kỷ nhất mà tôi từng gặp."

Đây là lời nói thật lòng. Sự ưu tú của Tố Duy rõ như ban ngày, cô ấy ôn nhu cẩn trọng, còn có trái tim ấm áp nữa.

"Ly biệt là vì lần gặp tiếp theo sẽ tốt hơn, cho nên không đáng để buồn, thay vì đó nên vui vẻ."

Tôi đưa tay ra ôm lấy Tố Duy.

"Thực sự chị không ở lại, cân nhắc cứu vãn lại mối quan hệ với Phoebe sao?"

"Về chuyện này, tôi và Phoebe đều giống nhau, một khi đã đưa ra quyết định rồi sẽ không dễ dàng thay đổi. Trong cuộc sống của tôi mà nói, tình yêu đã không còn quan trọng nữa, tôi càng muốn du lịch khắp thế giới, nhìn hết cảnh đẹp trên đời này lấp vào lỗ trống khác trong cuộc sống của tôi."

Biết rõ Tố Duy đã quyết định rời đi, tôi hiểu rõ gật đầu.

"Tôi sẽ thường xuyên liên lạc với chị, cũng chờ mong chị quay về lần nữa."

Rạng sáng, tôi và Tố Duy ra sân bay, tôi giúp cô ấy kéo vali, đứng ở bên ngoài sảnh vào khu check-in, cô ấy cười ôm tôi.

"Phi Phàm, tôi hy vọng bây giờ cô có thể nhìn thấy rõ bản thân muốn cái gì, nên từ bỏ cái gì. Bỏ lỡ, rất khó có thể quay lại."

Cô ấy buông tôi ra cầm lấy vali.

"Tôi đi rồi, cô nhất định phải chăm sóc cho bản thân."

"Tố Duy, bảo trọng!"

Tố Duy quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười đầy ấm áp, sau đó vào cửa để làm thủ tục. Tôi quay lưng lại lặng lẽ lau khoé mắt, lại nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Phoebe chạy đến chỗ tôi. Tôi nhìn gương mặt lo lắng của cô ấy, đôi mắt vô thố, đó chính là tình cảm mà cô ấy giành cho Tố Duy.

Phoebe ngơ ngác nhìn tôi, còn tôi thì như người dưng lướt qua cô ấy. Nhưng bị cô ấy kéo lại.

"Tố Duy đâu?"

"Đi rồi."

Cô ấy đứng trước mặt tôi, tôi không muốn nhìn gương mặt đó, cô ấy hung dữ chất vấn tôi.

"Cô ấy đi đâu?"

"Tôi không biết."

"Rốt cuộc thì cô ấy đi đâu?"

Lần đầu tiên, tôi quật cường vứt tay cô ấy ra.

"Tôi nói tôi không biết! Nếu cô muốn tìm thấy cô ấy, với năng lực của cô chẳng lẽ không tìm ra được sao?"

Cô ấy bần thần bỏ tay tôi ra, cũng không nói lời nào mà quay người đi. Khoảng cách giữa chúng tôi không xa, một trước một sau. Ban đêm, sân bay vắng người, bóng của chúng tôi bị ánh đèn kéo dài. Cho đến khi đi tới cửa, cô ấy lập tức lên chiếc xe của cô ấy, còn tôi một kẻ nghèo chỉ đành chờ taxi.

Gió lại thổi đến, tôi kéo cổ áo lên. Cô ấy ngừng xe trước mặt tôi.

"Lên xe."

"Làm gì?"

"Chúng ta nên nói chuyện với nhau?"

"Nói như thế nào?"

"Lên xe."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận