Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi - Chương 23
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: (Hoàn)
- Chương 131: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 1
- Chương 132: Phiên ngoại Lam Phi Ỷ 2
- Chương 133: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 3
- Chương 134: Pn 4
- Chương 135: Pn 5
- Chương 136: Pn 6
- Chương 137: Pn 7
- Chương 138: Pn 8
- Chương 139: Pn 9
- Chương 140: PN 10 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 141: PN 11 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 142: PN 12 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 143: Pn 13
- Chương 144: Pn 4
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi
Chương 23
Quen biết được Tư Béo là một chuyện vô cùng tốt, tôi không cần hao tâm tổn sức suy nghĩ ăn cái gì, cậu ta rất nhiệt tình, mang đến cho tôi một phần cơm, vội vàng đưa cho tôi.
"Ăn thử đi nào."
Chút ý tốt của cậu ta làm tôi cảm động, tôi luôn vẫn nên kiêng dè với người xung quanh, dù sao thì người đàn ông kia và Mộ Tịch Nhiên đã làm tôi chịu đả kích quá lớn. Nhưng mà ánh mắt tên Tư Béo kia quá chân thành, làm cho tôi nhất thời quên mất phòng bị.
Xung quanh chúng tôi có rất nhiều người ngồi, nhìn thấy cậu ta thỏa mãn cắn một cuốn chả cá, tôi nhịn không được nuốt nước miếng, có thể ăn uông vô tư như vậy được sao!
Tôi dùng cánh tay chọt chọt vào cái tay đang cầm cuốn chả cá của cậu ta.
"Sao thế???"
"Cậu nói chân tướng chỉ có một, mau nói tiếp đi!!!"
Cậu ta đẩy đẩy cái gọng kính, mặt bừng tỉnh.
"A, à... Lam đổng điều hành Kiệt Thế làm cho nó phát triển không ngừng, cảm thấy lợi nhuận Trác Tuyệt không theo kịp bước chân của Kiệt Thế, nghe phía trên nói là muốn qua đây để chỉnh đốn lại."
".... Ôi dào, cậu nói tôi nghe về vị Lam đổng này đi, phong cách làm việc của phải rất quyết đoán không?"
"Đương nhiên rồi! Cô còn chưa biết, khi Lam đổng chưa can thiệp chuyện của Trác Tuyệt, đám lãnh đạo bên này rất lơ là. Đương nhiên là phúc lợi bây giờ rất tốt, cô ấy đến đây thị sát mấy lần, xuống tay lấy mảnh đất kia quy hoạch nó thành trung tâm thương mại, nơi này không phải là phố đi bộ Trác Tuyệt, kinh doanh mua sắm ăn uống nổi bật nhất ở đây à, là kiếm đầy tô đầy chén."
Tôi chỉ im lặng gật đầu, nhưng mà trong lòng thì gào rú, Lam Phi Ỷ cầu cô đừng đến đây, nếu không thì cũng sống được coi là tạm ổn của tôi sẽ không được tốt cho lắm! Chửi thì chửi thế thôi, nhưng mà thật sự cũng rất khâm phục cô ấy.
Làm việc ở Trác Tuyệt, sáng 9 chiều 5 cũng rất tốt, cũng không có nghe bất cứ tin tức nào của Phoebe, ngay cả cuối tuần cũng chẳng gọi điện thoại cho tôi, nghĩ lại cũng đúng, một nhân vật lớn thế này, không cần hoang phí thời gian ở chỗ tôi.
Chúng tôi triền miên một đêm, đó là một cuộc làm tình vô cùng nồng nhiệt, thế nhưng sau bình minh lại quay lưng về phía nhau mà theo đuổi cuộc sống riêng. Không có tình cảm, không có hơi ấm cơ thể, chúng tôi chỉ còn lại một cái đã từng ngủ với nhau một đêm.
Cô ấy đứng ở trên đỉnh cao, mặt trời chói chang, chẳng có lý do gì mà không coi thường những kẻ nịnh nọt lấy lòng cô ấy, mọi thứ đều theo tự nhiên. Tôi cũng chỉ là một trong những kẻ thấp cổ bé họng, cũng phụ thuộc vào cô ấy để kiếm miếng cơm, cho nên, tôi chẳng mong chờ sẽ được một vị trí nào ngang hàng với cô ấy.
Cuối tuần, Phoebe không xuất hiện tôi càng rảnh rỗi, tôi ngậm điếu thuốc, nhắm mắt lại nằm trên ban công. Thành phố này, mùa thu vừa đến lá chưa kịp rơi rụng, chớp mắt một cái đã sang đông, ánh mặt trời chẳng còn tác dụng để sưởi ấm. Tôi ngồi dậy đi vào trong phòng sách, tôi thích ngồi bên cửa sổ ở trong phòng khách, đôi chân trần đi trên sàn gỗ, pha một tách cà phê cầm lấy cuốn sổ nhật ký du lịch, ngồi trên khung cửa sổ, cho bớt nhàm chán.
Cảm giác được làm biếng thật sự rất dễ chịu. Tôi cầm lấy quyển nhật ký du lịch mà tôi yêu thích đọc lại lần nữa, quá quạnh quẽ, tôi đã không còn nhớ lần cuối xách vali đi du lịch là khi nào nữa. Lúc cảm giác đói bụng, nhìn lên đồng hồ, thật không ngờ tôi đã nhàm chán vượt qua buổi chiều như thế đó. Thật sự chẳng muốn đi vào nhà bếp chút nào, nhưng đi vào rồi phát hiện chẳng có gì để ăn, lẻ bóng một mình, luôn dùng ngày ba bữa cơm để tống cổ thời gian.
Tôi nhớ đến tấm thẻ quà tặng mà giám đốc nhân sự đưa cho tôi, hình bên trong còn rất nhiều điểm, quyết định đi ra ngoài dạo chơi, tôi mặc thêm một chiếc áo nỉ bên ngoài, đội mũ lên để cho mái tóc được gọn gàng hơn, vội vàng đi ngoài.
Tôi thật sự không ngờ, chỉ là một buổi chiều nhàm chán của một ngày cuối tuần, lại là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi.
Tôi thả bước chân trên đường phố, ánh đèn rực rỡ vừa mới được bật lên, nhìn những người xung quanh bắt đầu cuộc sống về đêm đầy màu sắc của riêng họ theo từng nhóm, và dường như cái bóng dáng một mình của tôi thật nổi bật.
Sau khi mua vội những thứ cần mua trong trung tâm mua sắm Trác Tuyệt, đi ngang qua phố đi bộ vắng người tôi sững người khi nhìn thấy một màn hình to lớn của trung tâm thương mại, miếng bít tết trong quảng cáo nóng hổi và đầy màu mỡ, với một người chưa ăn gì cả ngày như tôi, cái sự cám dỗ này không khác gì bạn đang đi trên đường nhìn thấy một tờ tiền 100 nhân dân tệ đâu. Nhà hàng Tây kia ở lầu 5, tôi quyết định đi ăn thử. Thế là xoay người đi vào lại trong trung tâm mua sắm.
Đối với tôi mà nói thì quan niệm ăn món Tây của tôi rất mơ hồ, cũng chẳng cao sang đòi uống rượu ăn thịt, tôi chỉ đơn giản muốn ăn, lấp đầy cái bụng đói mà thôi.
Tôi đẩy cửa nhà hàng ra, nhân viên phục vụ bên trong đều là nam thanh nữ tú, nhìn mỗi người bọn họ rất có tiềm chất được bao nuôi. Những vị khách ngồi ở trên bàn quần áo chỉnh chu đi hẹn hò, chỉ có mỗi mình tôi trông khá giản dị, ở trong cái không gian này thì rất khác người. Tôi tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ và ngồi xuống, nghĩ đến việc vừa ăn vừa được ngắm mỹ nữ, thích biết mấy, tôi cười lộ ra một nụ cười bỉ ổi, hiahiahia....
Tôi tiếp nhận menu từ người phục vụ và đọc từng trang. Mở to hai con mắt, ai mở nhà hàng này vậy! Thật là thiếu đạo đức, một miếng bít tết nhỏ như thế mà 200 tệ, thôi được rồi tôi chấp nhận giá bán này vì coi như đến đây mua không gian, nhưng mà món tráng miệng, một phần nhỏ thôi cũng 100 tệ sao??? Chết bà rồi, chết bà tôi rồi!
Đối với cái chuyện mặt mũi, tôi cũng không đến mức vì cái giá trong thực đơn mà bỏ chạy, cùng lắm thì đoạn đường ngày sau ăn mì tôm coi như giảm cân vậy. Khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn của tôi lên, tôi hoàn toàn chẳng thèm quan tâm đến hình tượng của bản thân, thoải mái ăn uống.
Tiếng dao nĩa ma sát trên dễ dĩa tạo ra tiếng động, tôi nhìn con dao nhỏ dễ dàng cắt miếng thịt bò ra, sau đó lại lấy một miếng bỏ vào trong miệng. Hương vị nồng của tiêu đen và thịt bò mềm lan tỏa trong miệng tôi, 200 tệ cỏn con này thật sự rất đáng giá.
Một miếng mì ý một miếng thịt bò thoả thích cho vào miệng, làm gì còn thời gian để nhìn cảnh đẹp bên ngoài, tôi hoàn toàn không để ý đến người xung quanh. Thật sảng! Lúc này, nhân viên phục vụ rất đúng lúc mang đồ tráng miệng lên.
Nhân viên ở đây rất có tính phục vụ, phải chi để mấy nhân viên nữ xinh đẹp ở đây đến đút tôi ăn, thì tôi sẽ đánh giá tốt hơn nữa, chính là cái suy nghĩ đáng khinh của tôi, lại bị một cuộc cãi vã không xa làm cho dừng lại.
Ở đằng xa, một người phụ nữ mặc áo khoác kaki quay lưng lại, tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, và tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng mắng mỏ giận dữ của cô ấy. Từ trước tới nay, tôi là người chẳng bao giờ thích xem kịch của người khác, bởi vì tôi đã từng bị mọi người chế nhạo chỉ trỏ, tôi đưa tay lên gọi nhân viên.
"Tính tiền."
"Ăn thử đi nào."
Chút ý tốt của cậu ta làm tôi cảm động, tôi luôn vẫn nên kiêng dè với người xung quanh, dù sao thì người đàn ông kia và Mộ Tịch Nhiên đã làm tôi chịu đả kích quá lớn. Nhưng mà ánh mắt tên Tư Béo kia quá chân thành, làm cho tôi nhất thời quên mất phòng bị.
Xung quanh chúng tôi có rất nhiều người ngồi, nhìn thấy cậu ta thỏa mãn cắn một cuốn chả cá, tôi nhịn không được nuốt nước miếng, có thể ăn uông vô tư như vậy được sao!
Tôi dùng cánh tay chọt chọt vào cái tay đang cầm cuốn chả cá của cậu ta.
"Sao thế???"
"Cậu nói chân tướng chỉ có một, mau nói tiếp đi!!!"
Cậu ta đẩy đẩy cái gọng kính, mặt bừng tỉnh.
"A, à... Lam đổng điều hành Kiệt Thế làm cho nó phát triển không ngừng, cảm thấy lợi nhuận Trác Tuyệt không theo kịp bước chân của Kiệt Thế, nghe phía trên nói là muốn qua đây để chỉnh đốn lại."
".... Ôi dào, cậu nói tôi nghe về vị Lam đổng này đi, phong cách làm việc của phải rất quyết đoán không?"
"Đương nhiên rồi! Cô còn chưa biết, khi Lam đổng chưa can thiệp chuyện của Trác Tuyệt, đám lãnh đạo bên này rất lơ là. Đương nhiên là phúc lợi bây giờ rất tốt, cô ấy đến đây thị sát mấy lần, xuống tay lấy mảnh đất kia quy hoạch nó thành trung tâm thương mại, nơi này không phải là phố đi bộ Trác Tuyệt, kinh doanh mua sắm ăn uống nổi bật nhất ở đây à, là kiếm đầy tô đầy chén."
Tôi chỉ im lặng gật đầu, nhưng mà trong lòng thì gào rú, Lam Phi Ỷ cầu cô đừng đến đây, nếu không thì cũng sống được coi là tạm ổn của tôi sẽ không được tốt cho lắm! Chửi thì chửi thế thôi, nhưng mà thật sự cũng rất khâm phục cô ấy.
Làm việc ở Trác Tuyệt, sáng 9 chiều 5 cũng rất tốt, cũng không có nghe bất cứ tin tức nào của Phoebe, ngay cả cuối tuần cũng chẳng gọi điện thoại cho tôi, nghĩ lại cũng đúng, một nhân vật lớn thế này, không cần hoang phí thời gian ở chỗ tôi.
Chúng tôi triền miên một đêm, đó là một cuộc làm tình vô cùng nồng nhiệt, thế nhưng sau bình minh lại quay lưng về phía nhau mà theo đuổi cuộc sống riêng. Không có tình cảm, không có hơi ấm cơ thể, chúng tôi chỉ còn lại một cái đã từng ngủ với nhau một đêm.
Cô ấy đứng ở trên đỉnh cao, mặt trời chói chang, chẳng có lý do gì mà không coi thường những kẻ nịnh nọt lấy lòng cô ấy, mọi thứ đều theo tự nhiên. Tôi cũng chỉ là một trong những kẻ thấp cổ bé họng, cũng phụ thuộc vào cô ấy để kiếm miếng cơm, cho nên, tôi chẳng mong chờ sẽ được một vị trí nào ngang hàng với cô ấy.
Cuối tuần, Phoebe không xuất hiện tôi càng rảnh rỗi, tôi ngậm điếu thuốc, nhắm mắt lại nằm trên ban công. Thành phố này, mùa thu vừa đến lá chưa kịp rơi rụng, chớp mắt một cái đã sang đông, ánh mặt trời chẳng còn tác dụng để sưởi ấm. Tôi ngồi dậy đi vào trong phòng sách, tôi thích ngồi bên cửa sổ ở trong phòng khách, đôi chân trần đi trên sàn gỗ, pha một tách cà phê cầm lấy cuốn sổ nhật ký du lịch, ngồi trên khung cửa sổ, cho bớt nhàm chán.
Cảm giác được làm biếng thật sự rất dễ chịu. Tôi cầm lấy quyển nhật ký du lịch mà tôi yêu thích đọc lại lần nữa, quá quạnh quẽ, tôi đã không còn nhớ lần cuối xách vali đi du lịch là khi nào nữa. Lúc cảm giác đói bụng, nhìn lên đồng hồ, thật không ngờ tôi đã nhàm chán vượt qua buổi chiều như thế đó. Thật sự chẳng muốn đi vào nhà bếp chút nào, nhưng đi vào rồi phát hiện chẳng có gì để ăn, lẻ bóng một mình, luôn dùng ngày ba bữa cơm để tống cổ thời gian.
Tôi nhớ đến tấm thẻ quà tặng mà giám đốc nhân sự đưa cho tôi, hình bên trong còn rất nhiều điểm, quyết định đi ra ngoài dạo chơi, tôi mặc thêm một chiếc áo nỉ bên ngoài, đội mũ lên để cho mái tóc được gọn gàng hơn, vội vàng đi ngoài.
Tôi thật sự không ngờ, chỉ là một buổi chiều nhàm chán của một ngày cuối tuần, lại là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi.
Tôi thả bước chân trên đường phố, ánh đèn rực rỡ vừa mới được bật lên, nhìn những người xung quanh bắt đầu cuộc sống về đêm đầy màu sắc của riêng họ theo từng nhóm, và dường như cái bóng dáng một mình của tôi thật nổi bật.
Sau khi mua vội những thứ cần mua trong trung tâm mua sắm Trác Tuyệt, đi ngang qua phố đi bộ vắng người tôi sững người khi nhìn thấy một màn hình to lớn của trung tâm thương mại, miếng bít tết trong quảng cáo nóng hổi và đầy màu mỡ, với một người chưa ăn gì cả ngày như tôi, cái sự cám dỗ này không khác gì bạn đang đi trên đường nhìn thấy một tờ tiền 100 nhân dân tệ đâu. Nhà hàng Tây kia ở lầu 5, tôi quyết định đi ăn thử. Thế là xoay người đi vào lại trong trung tâm mua sắm.
Đối với tôi mà nói thì quan niệm ăn món Tây của tôi rất mơ hồ, cũng chẳng cao sang đòi uống rượu ăn thịt, tôi chỉ đơn giản muốn ăn, lấp đầy cái bụng đói mà thôi.
Tôi đẩy cửa nhà hàng ra, nhân viên phục vụ bên trong đều là nam thanh nữ tú, nhìn mỗi người bọn họ rất có tiềm chất được bao nuôi. Những vị khách ngồi ở trên bàn quần áo chỉnh chu đi hẹn hò, chỉ có mỗi mình tôi trông khá giản dị, ở trong cái không gian này thì rất khác người. Tôi tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ và ngồi xuống, nghĩ đến việc vừa ăn vừa được ngắm mỹ nữ, thích biết mấy, tôi cười lộ ra một nụ cười bỉ ổi, hiahiahia....
Tôi tiếp nhận menu từ người phục vụ và đọc từng trang. Mở to hai con mắt, ai mở nhà hàng này vậy! Thật là thiếu đạo đức, một miếng bít tết nhỏ như thế mà 200 tệ, thôi được rồi tôi chấp nhận giá bán này vì coi như đến đây mua không gian, nhưng mà món tráng miệng, một phần nhỏ thôi cũng 100 tệ sao??? Chết bà rồi, chết bà tôi rồi!
Đối với cái chuyện mặt mũi, tôi cũng không đến mức vì cái giá trong thực đơn mà bỏ chạy, cùng lắm thì đoạn đường ngày sau ăn mì tôm coi như giảm cân vậy. Khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn của tôi lên, tôi hoàn toàn chẳng thèm quan tâm đến hình tượng của bản thân, thoải mái ăn uống.
Tiếng dao nĩa ma sát trên dễ dĩa tạo ra tiếng động, tôi nhìn con dao nhỏ dễ dàng cắt miếng thịt bò ra, sau đó lại lấy một miếng bỏ vào trong miệng. Hương vị nồng của tiêu đen và thịt bò mềm lan tỏa trong miệng tôi, 200 tệ cỏn con này thật sự rất đáng giá.
Một miếng mì ý một miếng thịt bò thoả thích cho vào miệng, làm gì còn thời gian để nhìn cảnh đẹp bên ngoài, tôi hoàn toàn không để ý đến người xung quanh. Thật sảng! Lúc này, nhân viên phục vụ rất đúng lúc mang đồ tráng miệng lên.
Nhân viên ở đây rất có tính phục vụ, phải chi để mấy nhân viên nữ xinh đẹp ở đây đến đút tôi ăn, thì tôi sẽ đánh giá tốt hơn nữa, chính là cái suy nghĩ đáng khinh của tôi, lại bị một cuộc cãi vã không xa làm cho dừng lại.
Ở đằng xa, một người phụ nữ mặc áo khoác kaki quay lưng lại, tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, và tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng mắng mỏ giận dữ của cô ấy. Từ trước tới nay, tôi là người chẳng bao giờ thích xem kịch của người khác, bởi vì tôi đã từng bị mọi người chế nhạo chỉ trỏ, tôi đưa tay lên gọi nhân viên.
"Tính tiền."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: (Hoàn)
- Chương 131: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 1
- Chương 132: Phiên ngoại Lam Phi Ỷ 2
- Chương 133: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 3
- Chương 134: Pn 4
- Chương 135: Pn 5
- Chương 136: Pn 6
- Chương 137: Pn 7
- Chương 138: Pn 8
- Chương 139: Pn 9
- Chương 140: PN 10 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 141: PN 11 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 142: PN 12 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 143: Pn 13
- Chương 144: Pn 4
- bình luận