Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi - Chương 117
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: (Hoàn)
- Chương 131: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 1
- Chương 132: Phiên ngoại Lam Phi Ỷ 2
- Chương 133: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 3
- Chương 134: Pn 4
- Chương 135: Pn 5
- Chương 136: Pn 6
- Chương 137: Pn 7
- Chương 138: Pn 8
- Chương 139: Pn 9
- Chương 140: PN 10 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 141: PN 11 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 142: PN 12 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 143: Pn 13
- Chương 144: Pn 4
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi
Chương 117
"Em nghe theo chị. Một nhà chúng ta ba người đi đầu cũng đều nghe theo chị hết."
"Em không ngại Khuynh Phàm à?"
"Ngại cái gì chứ. Chúng ta cùng nhau dạy dỗ con bé thành người, Soso còn cố ý muốn thân thiết với con bé kìa, muốn đem về làm con dâu đó."
"Vậy cũng tốt, đỡ lo sau này con bé không có đối tượng."
"Hôm nay, bác sĩ nói gì với chị?"
Phoebe nhìn tôi do dự, cuối cùng vẫn nói thẳng với tôi.
"Ngày mai, em phải tháo băng gạc."
"Cuối cùng cũng được tháo, cái đám này quấn cả đầu làm cho cái đầu em nó bự tổ chảng."
"Em đừng tạo áp lực cho bản thân, được không."
"Em bị huỷ nhan sắc, chị có chê em không?"
"Ngốc, cho dù em có tàn tật, thì chị sẽ quấn lấy em không từ bỏ."
"Ha. Yên tâm, chỉ cần chị không bỏ đi thì em đây mãi mãi không đi."
....
Cả đêm, chúng tôi nói chuyện đủ thứ trên đời, bao nhiêu chuyện cùng với khổ sở, chúng tôi chưa từng nói rõ với nhau, đêm nay sẽ cùng nhau trong căn phòng bệnh ấm áp này giải quyết từng cái một, nói cho đến gần sáng.
Mới sáng sớm, bạn bè đã đến phòng bệnh của tôi, cảm giác như muốn mở tiệc vậy. Phoebe tạm thời mặc quần áo của tôi, cô ấy bế Khuynh Phàm từ trong tay Soso, ngồi trở lại bên giường tôi.
"Có ngoan ngoãn nghe lời mẹ Soso không đó?"
"Đừng nói, thật sự rất nghe lời, tối hôm qua mình với Đại Tráng, mỗi người bế một đứa đi dạo, người khác còn nói bọn mình rất có phúc, một đứa thì béo tròn một đứa thì giống con lai. Mình đây mặt dày nhận Khuynh Phàm làm con mình."
Tôi nhìn Soso đầy khinh thường, cô ấy cũng chẳng thèm bận tâm đến tôi tiếp tục khoe khoang. Lúc này, bác sĩ chính đi đến, anh ta gật đầu lễ phép với Phoebe.
"Cô Lam. Không biết... đã chuẩn bị tốt chưa?"
Phoebe ra hiệu có thể, thế là tôi mặc đồ bệnh nhân ngồi dậy, không bao lâu có y tá đẩy dụng cụ y tế đi vào. Mọi người im lặng không nói gì, tôi thấy trong mắt Phoebe đầy lo lắng. Biểu cảm thế này không giống cô ấy cho lắm, sự thờ ơ hững hờ của cô ấy đi đâu rồi?
Bác sĩ dùng kéo cắt một đoạn băng gạc đi, rồi thong thả gỡ băng gạc ra, tôi có thể cảm nhận được đầu mình dần dần nhẹ ra. Cho đến khi tầm nhìn của tôi có thể bao quát được hết những đồ vật ở trước mặt. Tôi nhìn thấy Tố Duy đang nắm chặt tay Phi Tuấn, hốc mắt cô ấy có chút hồng.
Tôi chớp mắt nhìn Phoebe, Phoebe nở một nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi. Tôi khẽ hỏi cô ấy.
"Có thể đưa gương cho em không?"
"Có thể."
Y tá cầm gương đặt trước mặt tôi, tôi thấy bên má trái bị lõm vào do bị bỏng, vết sẹo từ khoé mắt kéo dài đến cằm. Tôi quay đầu đi, không để những người bên cạnh nhìn gương mặt của tôi.
"Cho tôi chút thời gian được không, tôi muốn ở một mình một lát."
Các bạn của tôi hiểu bây giờ tôi khó mà chấp nhận sự thật này. Một đám người yên tĩnh rời khỏi phòng bệnh. Tôi đứng dậy nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên khác thường, tôi nên làm thế nào để dung nhập với thế giới bên ngoài? Tôi nên làm sao đây để có thể ở cùng một chỗ với Phoebe?
Nhìn trên ô cửa sổ phản chiếu gương mặt tôi trên đó, tôi chán ghét nhắm mắt lại. So với tưởng tượng của tôi nó nghiêm trọng hơn hẳn. Lúc này, phía sau có người vòng tay ôm lấy tôi.
Tôi biết là Phoebe, tôi không chịu để cho cô ấy nhìn xem gương mặt của tôi. Bao nhiêu chật vật của tôi đều thể hiện qua vết sẹo, Phoebe giơ tay lên ôn nhu xoay mặt tôi qua, đôi mắt cô ấy nhìn tôi đầy điềm tĩnh.
"Ngày mai chúng ta bắt đầu chữa trị đi, chị lập tức sắp xếp người làm thủ tục."
"Phi Ỷ."
Tôi giơ tay lên muốn đẩy tay cô ấy ra, nhưng mà cô ấy đã nhanh chóng chui vào trong lòng ngực tôi.
"Đều là do chị, là chị quá cố chấp muốn trả thù cho xong, chị xin lỗi, chị nên nghe em, đều là do chị làm hại em."
"Đừng tự trách."
"Từ trước đến giờ, em chưa bao giờ sợ hãi, em chỉ không biết làm thế nào để đối mặt với kết quả như vậy."
"...."
Phoebe hoảng sợ nắm lấy tay tôi.
"Chúng ta bắt đầu chữa trị đi. Nghe lời chị được không?"
"Em không ngại Khuynh Phàm à?"
"Ngại cái gì chứ. Chúng ta cùng nhau dạy dỗ con bé thành người, Soso còn cố ý muốn thân thiết với con bé kìa, muốn đem về làm con dâu đó."
"Vậy cũng tốt, đỡ lo sau này con bé không có đối tượng."
"Hôm nay, bác sĩ nói gì với chị?"
Phoebe nhìn tôi do dự, cuối cùng vẫn nói thẳng với tôi.
"Ngày mai, em phải tháo băng gạc."
"Cuối cùng cũng được tháo, cái đám này quấn cả đầu làm cho cái đầu em nó bự tổ chảng."
"Em đừng tạo áp lực cho bản thân, được không."
"Em bị huỷ nhan sắc, chị có chê em không?"
"Ngốc, cho dù em có tàn tật, thì chị sẽ quấn lấy em không từ bỏ."
"Ha. Yên tâm, chỉ cần chị không bỏ đi thì em đây mãi mãi không đi."
....
Cả đêm, chúng tôi nói chuyện đủ thứ trên đời, bao nhiêu chuyện cùng với khổ sở, chúng tôi chưa từng nói rõ với nhau, đêm nay sẽ cùng nhau trong căn phòng bệnh ấm áp này giải quyết từng cái một, nói cho đến gần sáng.
Mới sáng sớm, bạn bè đã đến phòng bệnh của tôi, cảm giác như muốn mở tiệc vậy. Phoebe tạm thời mặc quần áo của tôi, cô ấy bế Khuynh Phàm từ trong tay Soso, ngồi trở lại bên giường tôi.
"Có ngoan ngoãn nghe lời mẹ Soso không đó?"
"Đừng nói, thật sự rất nghe lời, tối hôm qua mình với Đại Tráng, mỗi người bế một đứa đi dạo, người khác còn nói bọn mình rất có phúc, một đứa thì béo tròn một đứa thì giống con lai. Mình đây mặt dày nhận Khuynh Phàm làm con mình."
Tôi nhìn Soso đầy khinh thường, cô ấy cũng chẳng thèm bận tâm đến tôi tiếp tục khoe khoang. Lúc này, bác sĩ chính đi đến, anh ta gật đầu lễ phép với Phoebe.
"Cô Lam. Không biết... đã chuẩn bị tốt chưa?"
Phoebe ra hiệu có thể, thế là tôi mặc đồ bệnh nhân ngồi dậy, không bao lâu có y tá đẩy dụng cụ y tế đi vào. Mọi người im lặng không nói gì, tôi thấy trong mắt Phoebe đầy lo lắng. Biểu cảm thế này không giống cô ấy cho lắm, sự thờ ơ hững hờ của cô ấy đi đâu rồi?
Bác sĩ dùng kéo cắt một đoạn băng gạc đi, rồi thong thả gỡ băng gạc ra, tôi có thể cảm nhận được đầu mình dần dần nhẹ ra. Cho đến khi tầm nhìn của tôi có thể bao quát được hết những đồ vật ở trước mặt. Tôi nhìn thấy Tố Duy đang nắm chặt tay Phi Tuấn, hốc mắt cô ấy có chút hồng.
Tôi chớp mắt nhìn Phoebe, Phoebe nở một nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi. Tôi khẽ hỏi cô ấy.
"Có thể đưa gương cho em không?"
"Có thể."
Y tá cầm gương đặt trước mặt tôi, tôi thấy bên má trái bị lõm vào do bị bỏng, vết sẹo từ khoé mắt kéo dài đến cằm. Tôi quay đầu đi, không để những người bên cạnh nhìn gương mặt của tôi.
"Cho tôi chút thời gian được không, tôi muốn ở một mình một lát."
Các bạn của tôi hiểu bây giờ tôi khó mà chấp nhận sự thật này. Một đám người yên tĩnh rời khỏi phòng bệnh. Tôi đứng dậy nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên khác thường, tôi nên làm thế nào để dung nhập với thế giới bên ngoài? Tôi nên làm sao đây để có thể ở cùng một chỗ với Phoebe?
Nhìn trên ô cửa sổ phản chiếu gương mặt tôi trên đó, tôi chán ghét nhắm mắt lại. So với tưởng tượng của tôi nó nghiêm trọng hơn hẳn. Lúc này, phía sau có người vòng tay ôm lấy tôi.
Tôi biết là Phoebe, tôi không chịu để cho cô ấy nhìn xem gương mặt của tôi. Bao nhiêu chật vật của tôi đều thể hiện qua vết sẹo, Phoebe giơ tay lên ôn nhu xoay mặt tôi qua, đôi mắt cô ấy nhìn tôi đầy điềm tĩnh.
"Ngày mai chúng ta bắt đầu chữa trị đi, chị lập tức sắp xếp người làm thủ tục."
"Phi Ỷ."
Tôi giơ tay lên muốn đẩy tay cô ấy ra, nhưng mà cô ấy đã nhanh chóng chui vào trong lòng ngực tôi.
"Đều là do chị, là chị quá cố chấp muốn trả thù cho xong, chị xin lỗi, chị nên nghe em, đều là do chị làm hại em."
"Đừng tự trách."
"Từ trước đến giờ, em chưa bao giờ sợ hãi, em chỉ không biết làm thế nào để đối mặt với kết quả như vậy."
"...."
Phoebe hoảng sợ nắm lấy tay tôi.
"Chúng ta bắt đầu chữa trị đi. Nghe lời chị được không?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: (Hoàn)
- Chương 131: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 1
- Chương 132: Phiên ngoại Lam Phi Ỷ 2
- Chương 133: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 3
- Chương 134: Pn 4
- Chương 135: Pn 5
- Chương 136: Pn 6
- Chương 137: Pn 7
- Chương 138: Pn 8
- Chương 139: Pn 9
- Chương 140: PN 10 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 141: PN 11 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 142: PN 12 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 143: Pn 13
- Chương 144: Pn 4
- bình luận