Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi - Chương 111

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi Chương 111
"Chị còn nhớ cái vòng chân và cây bút máy tôi tặng chị không? Tôi mua nó ở cửa hàng của bà ấy."

Dư Đinh Chi nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.

"Em có chơi bọn tôi không vậy?"

"Nhìn tôi giống đang nói giỡn lắm sao?"

Cách nói chuyện của Dư Đinh Chi là học từ tôi, tôi làm lơ sự tồn tại của cô ấy, dựa gần Phoebe.

"Bà ấy mở cửa hàng ngay trong trung tâm thương mại của Trác Tuyệt, rất dễ tìm thấy. Tôi không hiểu, sao tìm lâu vậy mà tìm không thấy?"

Dư Đinh Chi lắc đầu bất đắc dĩ.

"Người trẻ tuổi à, em không hiểu có một số người không muốn xuất hiện trước mặt em, thì người ta sẽ có cách để em không nhìn thấy."

Tôi chẳng bận tâm lời của cô ấy, chỉ lo nói chuyện với Phoebe.

"Tôi giúp chị tìm được dì rồi, chị đồng ý với tôi, dừng tay lại không trả thù nhà họ Lam nữa."

Phoebe hơi ngẩng đầu, ánh mắt khí thế của cô ấy khiến trái tim nhỏ của tôi chịu không nổi, tôi cúi đầu né tránh ánh mắt của cô ấy, chỉ nghe Phoebe lạnh lùng nói.

"Tôi sẽ không nuốt lời."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, cô ấy cũng chẳng tổn thất gì, Bắc Thịnh Quốc Tế của Lý Thư Hoa đã bị cô ấy nuốt vào trong túi, cổ phần của hai anh em nhà họ Lam cộng lại không bằng con số lẻ của cô ấy, bây giờ thì cũng không có ai dám đi trêu chọc cô ấy, còn nhân vật nhỏ như tôi cũng nên xuống sân khấu.

"Được rồi, đi xem rồi lại nói."

Dư Đinh Chi rất thức thời không đi cùng chúng tôi, tôi ngồi trên chiếc xe của Phoebe, đã lâu lắm rồi không được ngồi thế này, đã lâu rồi không được ở riêng với cô ấy, tôi thắt dây an toàn ngồi trên ghế phụ có chút khép nép.

Bày trí trong xe vẫn đơn giản, xem mấy cái tạp chí về ô tô nói, ví dụ như con hay có chồng, bày trí trên xe vẫn đơn giản, không thiếu người cũng thế.

Tôi yên lặng ngồi trên xe, trong xe vẫn lặp đi lặp lại khúc nhạc piano. Tôi có chút mệt, dựa vào ghế một lúc thì thiếp đi, tại sao vào mỗi lúc thế này, rõ ràng khó có thể ở chung đơn độc với nhau, nhưng mà lúc nào cũng vô cớ ngủ đi mất.

Không biết ngủ bao lâu, lúc tôi tỉnh lại thì trên người được đắp chiếc áo khoác của Phoebe, tự dưng cảm thấy ấm lạ thường, tôi nghiêng đầu thì thấy cô ấy an tĩnh nhìn tôi. Trong đáy mắt không có chút vướng bận hồng trần, nhìn trong đôi mắt đó có thể thấy được bản thân tôi.

Tôi ngồi thẳng ngươi dậy, đem áo khoác trả cho cô ấy.

"Xin lỗi, chị gọi tôi dậy là được rồi, không cần chờ tôi."

Cô ấy gật đầu không nói, giơ tay chỉ ra cửa hàng ngoài cửa sổ.

"Là cửa hàng kia à?"

Tôi nhìn theo tay cô ấy, gật đầu.

"Đúng vậy, là cửa hàng nhỏ kia."

Cô ấy cầm lấy chìa khoá xuống xe, tôi đi theo sau cô ấy. Cô ấy đẩy cửa đi vào, tôi nghe được tiến chào đón nhiệt tình của bà chủ. Phoebe đứng yên tại chỗ, cô ấy bình tĩnh nhìn bà chủ, có lẽ ở trong đầu đang tìm kiếm chút ký ức về mẹ.

Tôi đến trước mặt bà chủ.

"Đã lâu không gặp."

Bà chủ nhìn thấy tôi, miệng cười như hoa nở.

"Là cô sao! Đã lâu không gặp nha, không biết món quà mà cô mua, người cô yêu có thích không?"

Tôi nhướng mày gật đầu.

"Đương nhiên, rất thích là đằng khác."

"Vậy được rồi, tiền này kiếm vào túi cũng yên tâm."

Nói xong, bà chủ nghiêng đầu nhìn Phoebe, lại cười dò hỏi tôi.

"Cô còn dẫn bạn đến đây sao? Thích gì thì chọn đi."

Tôi nhìn bà chủ, bà ấy không nhận ra điều gì bất thường ở Phoebe. Chỉ lúc này, Phoebe đi lướt qua tôi. Cô ấy nhìn chằm chằm bà chủ.

"Cô....?"

Phoebe còn chưa nói gì, thì trên mặt bà chủ hiện ra đầy sợ hãi và trốn tránh. Bà ấy vội đến quầy thu ngân, đưa lưng về phía Phoebe. Phoebe đứng yên tại chỗ, giọng nói không lớn, đủ để chúng tôi nghe.

"Tại sao bà lại an tâm sống dưới mí mắt của tôi? Người nhà họ Lam đã dùng cách gì để bà nhẫn tâm bỏ tôi đi?"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận