Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi - Chương 86

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi Chương 86
Tố Duy bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cho Dư Đinh Chi, tôi không thể nhịn được nữa, đẩy đám người đứng vây quanh đó ra, giơ chân lên đạp Triệu Thái An một cái khiến anh ta nằm bò trên mặt đất. Triệu Thái An ăn đau nằm trên sàn nhà, nhân lúc này tôi đỡ Mộ Tịch Nhiên dậy. Sau đó, đẩy Mộ Tịch Nhiên cho Phổ Kha.

"Phổ Kha, mau đưa cô ấy rời khỏi đây đi."

Lúc này, Triệu Thái An đứng dậy, anh ta muốn diễn tuồng cũ sao? Anh ta thuận tay vơ lấy chai rượu vang đỏ đánh về phía tôi, tôi kịp thời tránh ra, đám người ồ lên một cái.

"Triệu Thái An, không cần được một tấc tiến một thước, có chuyện gì thì nhằm vào tôi. Đừng phá hỏng chuyện làm ăn của tôi."

Chỉ là lúc này, Triệu Thái An đã mất kiểm soát, ánh mắt anh ta nhìn sang Mộ Tịch Nhiên, sau đó đẩy tôi ra nhào qua chỗ Mộ Tịch Nhiên. Tôi theo bản năng giữ chặt lấy tay anh ta.

"Sao vậy, sao còn chưa chịu đi! Đi mau!"

Lúc này, Phổ Kha mới kéo Mộ Tịch Nhiên chạy ra hướng cửa. Nhìn hai người rời khỏi quán bar, tôi đuổi theo Triệu Thái An, giữ anh ta lại, sức tôi không thể nào so lại sức anh ta, bị anh ta hất văng lảo đảo một cái té xuống đất, đáng chết, mảnh thuỷ tinh trên sàn cắm vào lòng bàn tay tôi. Có cần nhiều vậy không.

Lúc này, Đại Tráng và Soso còn có Dư Đinh Chi chạy đến, bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa mới xuất hiện ở cửa, Soso đã bị tên Triệu Thái An máu chó đụng vào té trên mặt đất.

Tôi hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh này, giây tiếp theo, Soso ôm bụng kêu gào đau đớn, Đại Tráng ôm lấy Soso không dám làm gì.

Tôi thấy máu tươi chảy ra từ phía dưới Soso, thành một vũng máu nhỏ. Tôi xúc động tới trước mặt Soso. Soso đau đớn khóc to.

"Con tôi! Con của tôi!"

Đại Tráng gào lên, tôi cũng thế.

"Gọi điện thoại! Tố Duy! Mau gọi điện thoại."

Đại Tráng ôm chặt lấy Soso, tôi run rẩy nắm lấy tay Soso.

"Con sẽ không sao đâu... Soso... Soso...."

Vì quá đau đớn cho nên Soso ngất đi. Xe cứu thương rất nhanh đã chạy đến, tôi với Đại Tráng vội vàng lên xe, ở trên xe cứu thương, Đại Tráng khóc vô cùng thảm thiết. Tay tôi vẫn nắm lấy tay Soso không buông.

Tại sao lại như vậy, tại sao tất cả chuyện đều đổ lên đầu tôi, tại sao lại muốn làm tổn thương người quan trọng nhất bên cạnh tôi chứ. Cho đến khi Soso được nhân viên y tế đẩy vào phòng cấp cứu, tôi với Đại Tráng mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà.

Rất nhanh, Tố Duy và Khê Nhĩ đã đuổi kịp đến đây, Dư Đinh Chi đi cùng với một đám cấp dưới đến bệnh viện. Chúng tôi yên lặng ở ngoài phòng cấp cứu, cấp cứu rất lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy bình minh sẽ không bao giờ đến nữa.

Bang một tiếng, cửa phòng cấp cứu tắt đi. Bác sĩ chính đi ra, Đại Tráng xông tới trước mặt bác sĩ, đôi mắt đầy tơ máu của cậu ấy nhìn chằm chằm vào bác sĩ.

"Vợ của tôi sao rồi? Con tôi thì sao? Con tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, sau một hồi im lặng, ông ấy lắc đầu.

"Vợ của anh đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng.... Rất tiếc, chúng tôi... không thể giữ đứa bé lại."

Tôi ngồi thất thần trên sàn nhà, nhìn mấy cái bóng trên mặt đất. Đại Tráng nghiến răng nghiến lợi xoay người chạy ra cửa, Dư Đinh Chi bảo cấp dưới cô ấy ngăn cản lại. Lúc này, Soso từ phòng cấp cứu được đẩy ra, trên mặt còn mang theo mặt nạ oxy. Mọi người đều rơi nước mắt, ngoại trừ tôi.

Mọi người đi theo Soso đến phòng theo dõi. Tôi nuốt nước miếng đứng lên, bản thân tôi như chết lặng. Dây dưa lâu quá rồi nên kết thúc đi, tôi thong thả đi ra bệnh viện. Tôi gọi cho Mộ Tịch Nhiên.

Lúc tìm được cô ấy, cô ấy đang sợ hãi ngồi co ro trong bãi đỗ xe. Trên mặt cô ấy còn vết thương, tôi nhìn cô ấy, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.

"Triệu Thái An đâu?"

"Không biết chạy đi đâu rồi. Soso đâu? Đứa bé thế nào rồi?"

"Đứa bé không giữ được."

Tôi hờ hững nhìn Mộ Tịch Nhiên, bình tĩnh nói sự thật cho cô ấy, giờ phút này, đứa bé đã trở thành nhát gao găm vào ngực tôi, tôi đã chuẩn bị tốt để đồng quy vu tận. Cô ấy ôm chặt lấy tôi khóc rống lên. Lúc này, tôi nghe có tiếng xe gầm rú lao về phía chúng tôi.

Triệu Thái An điên thật rồi, anh ta nhấn ga, Mộ Tịch Nhiên đẩy tôi vào trong xe cô ấy, sau đó cũng chui vào trong đó. Chỉ có thể chạy ra ngoài trốn, mà Triệu Thái An không chịu buông tha cho chúng tôi. Xe chạy ra tuyến đường quốc lộ, nhưng mà chúng tôi không cắt đuôi được Triệu Thái An, Mộ Tịch Nhiên hình như hiểu ra kiếp nạn này thoát không được. Cô ấy không quay đầu nhìn về phía trước, mà nhìn tôi đầy nghiêm túc.

"Đã qua lâu rồi, nhưng tôi vẫn hận bản thân, hận tại sao lại dễ dàng bị đồng tiền che mắt, lúc tôi muốn quay đầu lại, thì em đã đi rất xa rất xa tôi."

"Tịch Nhiên...."

"Tiểu Phàm, nếu như không có những người này, nếu như không có chuyện này, có phải giờ này chúng ta đang ở trong nhà bình yên sống qua ngày không?"

"Tịch Nhiên, đừng nghĩ quá nhiều."

Tôi muốn nắm lấy tay cô ấy, cô ấy lắc đầu, mím chặt môi, cái mũi đỏ ửng.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận