Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi - Chương 57

Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi Chương 57
Cái ân oán này chẳng phải cô ấy là hung thủ sao, nhưng tại sao cô ấy lại bình tĩnh đến thế, cái vẻ mặt cao cao tại thượng như chẳng liên quan gì đến cô ấy. Tôi gục đầu xuống tránh nhìn cái bộ dạng độc đoán của cô ấy, sau khi trả lời liền quay trở lại phòng làm việc của mình. Quăng đống tài liệu lên bàn, ngả lưng ra ghế hờn dỗi.

Có gì để mà xem, mọi thứ về Bắc Thịnh Quốc Tế, tôi gần như có thể biết một hoặc hai điều. Chỉ là Triệu Thái An, có thù thì phải trả.

Sáng hôm sau, tôi cùng Joan đến sảnh công ty. Anh ta mặc một bộ vest chỉnh tề, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc đã thu hút tất cả các nữ nhân viên xung quanh.

"Vưu, cô đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

"Rồi."

Lúc này anh Vương và đoàn người cũng đã đến sảnh, sau khi tán gẫu một lúc, chúng tôi lên xe của công ty, sau khi lên xe phân phát tài liệu cho từng người, chúng tôi chuẩn bị xuất phát, Bắc Thịnh Quốc Tế, tôi đến đây.

Khi tôi bước vào Bắc Thịnh Quốc Tế với Joan, tôi nhìn vào tòa nhà văn phòng đã cho tôi rất nhiêu thứ và tước đoạt tất cả của tôi, hít một hơi thật sâu. Nó như một rào cản khiến tôi khó chịu trong lòng. Bây giờ, điều gì sẽ xảy ra nếu tôi xuất hiện trong một thân phận khác?

Thư ký của Triệu Thái An đã đợi ở sảnh từ sớm, Joan mỉm cười và trò chuyện với cô ấy. Sau đó, thư ký ra hiệu cho anh Vương và nhóm của anh ấy đợi ở sảnh, còn tôi được sắp xếp để gặp giám đốc tài chính trước, Joan thì đến văn phòng của Triệu Thái An nói chuyện.

Chết tiệt, là ai đã sắp xếp chuyện này. Tôi chưa bao giờ thấy một sự sắp xếp như vậy.

Khi tôi ra khỏi thang máy, mọi thứ vẫn vậy. Có sự pha trộn giữa những gương mặt cũ và mới, những người quen biết tôi đều ngạc nhiên. Tôi nhìn những người này với tập tài liệu trên tay và bước thẳng đến phòng giám đốc với vẻ mặt tự tin. Trợ lý của Tịch Nhiên cũng vậy, cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi lấy danh thiếp của mình ra.

"Đã lâu không gặp."

"Đúng vậy, cô tới đây... là....?"

"Cô đưa danh thiếp cho giám đốc Mộ, cô ấy sẽ tự nhiên mời tôi vào."

"Được rồi, chờ một chút."

Trợ lý đi vào một lúc, không bao lâu lại đi ra.

"Vưu Phi.... Không, thư ký Vưu, mời vào."

"Cảm ơn."

Mọi người xung quanh đều hướng sự chú ý của họ về phía tôi, tôi tự hào nắm lấy cổ áo của mình và bước vào văn phòng với một nụ cười. Mộ Tịch Nhiên nhìn tôi với cảm xúc khó tả.

"Giám đốc Mộ, đã lâu không gặp, cô khoẻ chứ?"

"Phi Phàm, mau ngồi đi."

"Ừm."

Chúng tôi ngồi đối mặt với nhau, cô ấy tựa lưng vào ghế trầm ngâm nhìn tôi.

"Về cá nhân tôi mà nói. Lần này đến đây là vì sự hợp tác của Trác Tuyệt với công ty cô. Cũng vừa hay tôi phụ trách mảng đàm phàn tài chính."

"Vậy sao? Xem ra em ở Trác Tuyệt phát triển không tồi."

Trong công việc, Mộ Tịch Nhiên tự nhiên thoát khỏi những muộn phiền trong cuộc sống, gương mặt rạng rỡ hẳn lên. Tôi đưa tài liệu đã chuẩn bị cho Mộ Tịch Nhiên.

"Đây là kế hoạch tài chính của chúng tôi, giám đốc Mộ, giá thuê mặt bằng của chúng tôi không cao, về điểm này chắc cô hiểu rõ. Nhưng về phần chia doanh thu, chúng tôi cũng có điểm mấu chốt riêng. Lúc trước, tỷ lệ phân chia doanh thu của quý công ty đưa ra qua thấp, cho nên lần này chúng ta cần phải cần bàn bạc kỹ hơn."

Là người cũ với nhau, giờ đây chúng tôi lại phải dùng cái cách thức này, giọng điệu trong kinh doanh để nói chuyện với nhau, đây là một chuyện đáng buồn đến cỡ nào. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi phải cho Phoebe một lời giải thích. Mộ Tịch Nhiên cầm lấy bảng kế hoạch mở ra xem, cô ấy đưa tay lên sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận