Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi - Chương 38
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: (Hoàn)
- Chương 131: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 1
- Chương 132: Phiên ngoại Lam Phi Ỷ 2
- Chương 133: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 3
- Chương 134: Pn 4
- Chương 135: Pn 5
- Chương 136: Pn 6
- Chương 137: Pn 7
- Chương 138: Pn 8
- Chương 139: Pn 9
- Chương 140: PN 10 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 141: PN 11 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 142: PN 12 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 143: Pn 13
- Chương 144: Pn 4
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi
Chương 38
Tôi mệt mỏi, cảm giác buồn ngủ ập đến, có lẽ là bởi vì vết thương trên đầu, tôi nghe Tố Duy nói chuyện rồi dần nhắm mắt lại. Lại là giấc mơ dài, trong mơ Phoebe mặc chiếc váy liền dài màu trắng, trên đầu còn đội nón vành, ánh mắt trời tuỳ ý chiếu lên người cô ấy.
Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, trên môi cô ấy lộ ra nụ cười hạnh phúc, trong tay cô ấy cầm bó hoa cúc nhỏ. Tôi mỉm cười chạy đến chỗ cô ấy, nhưng mà tôi lại đi xuyên qua, quay đầu nhìn lại, thì thấy người đang nắm tay cô ấy chính là Tố Duy, hai người vui vẻ ngồi trên bãi cỏ đùa giỡn, còn tôi như kẻ ngoài cuộc, không thể nào đi vào nụ cười và lọt vào tầm mắt của họ.
Tôi hoảng sợ ngồi dậy, rõ ràng giấc mơ này thật thơ mộng, nhưng mà sao người tôi lại đổ mồ hôi? Ánh nắng ngoài cửa sổ có chút gay gắt, tôi che mắt lại, mới nhận ra mặt mình đã ướt đẫm. Khóc?
Có lẽ do hành động quá mãnh liệt, làm cho vết thương trên đầu tôi đau kinh khủng. Phoebe yên tĩnh ngồi một bên, tôi quay đầu nhìn cô ấy.
"Tố Duy đâu?"
"Cô đã ngủ hai ngày rồi."
Chết tiệt, đã hai ngày rồi?
"Tôi nhớ rõ, Tố Duy cô ấy...."
"Đó là chuyện của ngày hôm kia. Bây giờ vết thương trên đầu cô chưa lành, sẽ có chút buồn ngủ."
"Phoebe, ngày hôm đó... cảm ơn cô."
Cô ấy đưa tay nhặt một quả táo rồi từ từ gọt vỏ, cô ấy không nhìn lên tôi. harry potter fanfic
"Nếu cô cần luật sư, cô có thể nói với tôi."
Tôi biết ơn vì cô ấy ở bên cạnh tôi khi tôi cần, chứ không phải như tôi không thể cho cô ấy bất cứ thứ gì. Nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, cái vẻ bề ngoài này của tôi quá giống người cô ấy yêu, chẳng lẽ đây là lý do khiến cô ấy cam tâm tình nguyện sao?
"Phoebe. Cô có thể trả lời tôi một vấn đề được không?"
"Nói đi."
"Từ lần đầu tiên, chúng ta gặp nhau cho đến bây giờ. Trong công việc cũng được, hay trong cuộc sống cũng thế, cô không bị tôi ràng buộc phải giúp đỡ. Cho đến khi tôi ở trên đàn piano nhìn thấy được ảnh chụp của cô và Tố Duy. Tất cả đều là do tôi có một gương mặt giống cô ấy sao?"
"...."
"Vấn đề tôi hỏi cũng không khó, cô chỉ nói phải hay không phải là được."
"Vậy nếu phải thì sao mà không phải thì sao. Tất cả đều đều là cô tình tôi nguyện, có liên quan gì đến người khác. Cô biết thì có ý nghĩa gì?"
Trong khi chúng tôi đang giằng co vì vấn đề này, thì có người lặng lẽ đẩy cửa vào. Mộ Tịch Nhiên mang kính râm, vết thương trên khoé miệng đã đỡ hơn nhiều, vẫn còn vẹn nguyên đứng ở cửa, điều này cho thấy Triệu Thái An không còn bạo lực với cô ấy nữa.
Phoebe thấy Mộ Tịch Nhiên xuất hiện, duỗi tay nhét quả táo vào trong tay tôi, đứng dậy muốn rời đi. Tôi đưa tay ra giữ cô ấy lại.
"Cô đừng đi."
Cô ấy nhìn đồng hồ.
"Tôi rất bận."
Cô ấy đã nói như vậy, tôi cũng không có cách nào, chỉ đành buông tay. Tịch Nhiên gật đầu với Phoebe, nhìn Phoebe rời đi, rồi chậm rãi bước đến giường của tôi.
"Phi Phàm, em đỡ hơn chưa?"
Tôi khẽ gật đầu, nhìn Tịch Nhiên, tôi không có cảm xúc gì biểu hiện ra, có lẽ đây chính là người cũ theo cách nói của Tố Duy.
Cô ấy đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt gương mặt tôi, tôi cố tình tránh đi. Hai tay cô lúng túng buông thõng trên không rồi từ từ thu lại.
"Em không sao thì chị yên tâm rồi."
"Tôi quá hiểu chị, một khi đã từ bỏ rồi sẽ chẳng bận tâm, tôi cũng vậy. Tịch Nhiên, chị tới đây, tìm tôi có chuyện gì?"
Cô ấy mím môi. Tôi biết cô ấy đang căng thẳng. Im lặng hồi lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy mệt.
"Phi Phàm, nếu em có thể niệm tình cũ, chị cầu xin em."
"Cầu xin tôi cái gì?"
"Bỏ qua cho Thái An được không? Đừng kiện được không? Chúng ta có thể giải quyết riêng với nhau, hoặc dùng cách bồi thường khác. Phi Phàm, chị cầu xin em."
Nỗi buồn từ tâm mà sinh ra, tôi không thể nhìn thấy đôi mắt sau cặp kính râm kia như thế nào. Nhưng tôi có thể thấy ở cô ấy rằng bản thân vô dụng như thế nào. Trên đầu tôi còn quấn băng gạc, vết bầm tím trên mặt sau cuộc ẩu đả với Triệu Thái An vẫn còn.
Môi tôi run lên, bất bình, vô tội và đau đớn ập đến, tôi nắm lấy chăn bông và nhìn những đường gân xanh trên mu bàn tay mình phồng lên.
Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, trên môi cô ấy lộ ra nụ cười hạnh phúc, trong tay cô ấy cầm bó hoa cúc nhỏ. Tôi mỉm cười chạy đến chỗ cô ấy, nhưng mà tôi lại đi xuyên qua, quay đầu nhìn lại, thì thấy người đang nắm tay cô ấy chính là Tố Duy, hai người vui vẻ ngồi trên bãi cỏ đùa giỡn, còn tôi như kẻ ngoài cuộc, không thể nào đi vào nụ cười và lọt vào tầm mắt của họ.
Tôi hoảng sợ ngồi dậy, rõ ràng giấc mơ này thật thơ mộng, nhưng mà sao người tôi lại đổ mồ hôi? Ánh nắng ngoài cửa sổ có chút gay gắt, tôi che mắt lại, mới nhận ra mặt mình đã ướt đẫm. Khóc?
Có lẽ do hành động quá mãnh liệt, làm cho vết thương trên đầu tôi đau kinh khủng. Phoebe yên tĩnh ngồi một bên, tôi quay đầu nhìn cô ấy.
"Tố Duy đâu?"
"Cô đã ngủ hai ngày rồi."
Chết tiệt, đã hai ngày rồi?
"Tôi nhớ rõ, Tố Duy cô ấy...."
"Đó là chuyện của ngày hôm kia. Bây giờ vết thương trên đầu cô chưa lành, sẽ có chút buồn ngủ."
"Phoebe, ngày hôm đó... cảm ơn cô."
Cô ấy đưa tay nhặt một quả táo rồi từ từ gọt vỏ, cô ấy không nhìn lên tôi. harry potter fanfic
"Nếu cô cần luật sư, cô có thể nói với tôi."
Tôi biết ơn vì cô ấy ở bên cạnh tôi khi tôi cần, chứ không phải như tôi không thể cho cô ấy bất cứ thứ gì. Nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, cái vẻ bề ngoài này của tôi quá giống người cô ấy yêu, chẳng lẽ đây là lý do khiến cô ấy cam tâm tình nguyện sao?
"Phoebe. Cô có thể trả lời tôi một vấn đề được không?"
"Nói đi."
"Từ lần đầu tiên, chúng ta gặp nhau cho đến bây giờ. Trong công việc cũng được, hay trong cuộc sống cũng thế, cô không bị tôi ràng buộc phải giúp đỡ. Cho đến khi tôi ở trên đàn piano nhìn thấy được ảnh chụp của cô và Tố Duy. Tất cả đều là do tôi có một gương mặt giống cô ấy sao?"
"...."
"Vấn đề tôi hỏi cũng không khó, cô chỉ nói phải hay không phải là được."
"Vậy nếu phải thì sao mà không phải thì sao. Tất cả đều đều là cô tình tôi nguyện, có liên quan gì đến người khác. Cô biết thì có ý nghĩa gì?"
Trong khi chúng tôi đang giằng co vì vấn đề này, thì có người lặng lẽ đẩy cửa vào. Mộ Tịch Nhiên mang kính râm, vết thương trên khoé miệng đã đỡ hơn nhiều, vẫn còn vẹn nguyên đứng ở cửa, điều này cho thấy Triệu Thái An không còn bạo lực với cô ấy nữa.
Phoebe thấy Mộ Tịch Nhiên xuất hiện, duỗi tay nhét quả táo vào trong tay tôi, đứng dậy muốn rời đi. Tôi đưa tay ra giữ cô ấy lại.
"Cô đừng đi."
Cô ấy nhìn đồng hồ.
"Tôi rất bận."
Cô ấy đã nói như vậy, tôi cũng không có cách nào, chỉ đành buông tay. Tịch Nhiên gật đầu với Phoebe, nhìn Phoebe rời đi, rồi chậm rãi bước đến giường của tôi.
"Phi Phàm, em đỡ hơn chưa?"
Tôi khẽ gật đầu, nhìn Tịch Nhiên, tôi không có cảm xúc gì biểu hiện ra, có lẽ đây chính là người cũ theo cách nói của Tố Duy.
Cô ấy đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt gương mặt tôi, tôi cố tình tránh đi. Hai tay cô lúng túng buông thõng trên không rồi từ từ thu lại.
"Em không sao thì chị yên tâm rồi."
"Tôi quá hiểu chị, một khi đã từ bỏ rồi sẽ chẳng bận tâm, tôi cũng vậy. Tịch Nhiên, chị tới đây, tìm tôi có chuyện gì?"
Cô ấy mím môi. Tôi biết cô ấy đang căng thẳng. Im lặng hồi lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy mệt.
"Phi Phàm, nếu em có thể niệm tình cũ, chị cầu xin em."
"Cầu xin tôi cái gì?"
"Bỏ qua cho Thái An được không? Đừng kiện được không? Chúng ta có thể giải quyết riêng với nhau, hoặc dùng cách bồi thường khác. Phi Phàm, chị cầu xin em."
Nỗi buồn từ tâm mà sinh ra, tôi không thể nhìn thấy đôi mắt sau cặp kính râm kia như thế nào. Nhưng tôi có thể thấy ở cô ấy rằng bản thân vô dụng như thế nào. Trên đầu tôi còn quấn băng gạc, vết bầm tím trên mặt sau cuộc ẩu đả với Triệu Thái An vẫn còn.
Môi tôi run lên, bất bình, vô tội và đau đớn ập đến, tôi nắm lấy chăn bông và nhìn những đường gân xanh trên mu bàn tay mình phồng lên.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: (Hoàn)
- Chương 131: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 1
- Chương 132: Phiên ngoại Lam Phi Ỷ 2
- Chương 133: Phiên Ngoại Lam Phi Ỷ 3
- Chương 134: Pn 4
- Chương 135: Pn 5
- Chương 136: Pn 6
- Chương 137: Pn 7
- Chương 138: Pn 8
- Chương 139: Pn 9
- Chương 140: PN 10 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 141: PN 11 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 142: PN 12 Mộ Tịch Nhiên
- Chương 143: Pn 13
- Chương 144: Pn 4
- bình luận