Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) - Chương 1035

Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) Chương 1035
Lâm Bạc Thâm nhíu chặt mày lại, ánh mắt của anh rất nghiêm khắc: “Phó Mặc Tranh, em cảm thấy làm thế này là vui lắm à? Đây là chỗ mà em nên đến sao?”

 

Anh rất hung dữ, bị anh quát, cô liền oan ức đến mức hai mắt đỏ bừng lên.

 

“Sao lại không phải là nơi em không nên đến, đây là nhà anh, em đến gặp anh thì có gì sai chứ?”

 

Cô chịu đựng bao nhiêu đau khổ để chạy đến tìm anh, lại còn bị anh mắng một trận như vậy, anh có còn lương tâm không?

 

Lâm Bạc Thâm ngẩng đầu lên, ấn ấn trán mình, tức nhưng không nói ra, có vẻ như đang cố kiềm chế điều gì đó.

 

Phó Mặc Tranh sụt sịt, đầu mũi đỏ ửng, nước mắt còn đọng trên mi mắt, nhìn cô như vậy thật sự khiến người khác rất đau lòng.

 

“Em chỉ nhớ anh mà thôi! Em đã ngồi trên xe bus hai tiếng, tìm anh quanh đây hơn một tiếng, gọi điện thì anh không nghe. Sau khi về Bắc Thành em đã nhắn tin trên wechat cho anh nhưng anh lại không để ý đến em, em biết là gì đây, chỉ có thể đến đây tìm anh thôi!”

 

bảo em lại thích anh đến vậy chứ! Em biết là anh không thích em nhiều như vậy, nên em mới chủ động như vậy mãi”

 

“Lâm Bạc Thâm, có phải là anh cảm thấy em chủ động quá, chẳng có lòng tự trọng của một người con gái nên có, nên xem thường em đúng không?”

 

“Em cũng không muốn đến tìm anh đâu, nhưng mà em rất nhớ anh, còn muốn giải thích cho anh nghe chuyện hôm đó ở sân bay”

 

“Em, em sợ… Sợ sau này anh sẽ mặc kệ em”

 

Cô khóc đến mức đỏ bừng mắt.

 

Lâm Bạc Thâm đưa tay ra giữ lấy cổ cô, tay còn lại kéo cô vào lòng mình, sau đó hôn lên môi cô.

 

Dưới ánh đèn đường, hai người đứng sát bên nhau, bàn tay to lớn của cậu thanh niên ấy đặt ở gáy của cô gái, hai người hôn nhau rất lâu.

 

Mãi đến lúc cô gái trẻ cảm thấy khó thở, cậu thanh niên kia mới thả cô ra, nhưng bàn tay to lớn của anh vẫn giữ lấy mặt cô, anh trâm giọng nói rõ từng câu từng chữ: “Anh sẽ không bỏ mặc em”

 

Cô rơm rớm nước mắt nhìn Lâm Bạc Thâm, sau đó chớp mắt một cái, nước mắt liền trào ra, cô sụt sịt hỏi: “Vậy tại sao lúc nãy anh không nghe điện thoại của em? Em tưởng là anh không muốn nói chuyện với em nữa”

 

“Vừa nãy anh đang tắm, lúc gọi lại thì em đã tắt máy rồi”

 

“Điện thoại em hết pin rồi, mà em không mang sạc dự phòng theo.”

 

Lâm Bạc Thâm đưa tay ra lau đi giọt nước mắt của cô: “Em muốn đi gặp anh, sao không báo trước cho anh biết?”

 

Nếu anh biết cô nhớ anh đến thế thì anh có thể đến Bắc Thành mà, đồ ngốc.

 

Cô gái nhỏ nắm chặt phần áo ở hông anh, dụi mặt vào cổ anh rồi hờn dỗi nói: “Em định tạo cho anh một bất ngờ mà, nào ngờ lại còn bị anh mắng một trận”

 

Lâm Bạc Thâm cảm thấy tim mình nhữn hết cả ra, mọi thứ rối tinh rối mù cả lên, chút tức giận và lo lắng lúc nãy cũng biến thành sự thương tiếc, anh đưa tay ra ôm chặt lấy cô rồi khế thở dài một hơi.

 

“Anh dữ quá!” Trong lòng anh, cô khẽ làu bàu.

 

Lâm Bạc Thâm cúi đầu hôn lên trán cô một cái.

 

Một cơn gió lạnh thổi qua, Phó Mặc Tranh rúc vào lòng anh, ngẩng đầu lên nhìn cằm anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn đọng lại vệt nước mắt: “Em sắp đóng băng rồi”

 

Anh cảm nhận được cơ thể của cô đang run lên vì lạnh.

 

Lâm Bạc Thâm cởi áo khoác trên người ra, cầm balo trên vai cô, treo lên vai mình.

 

Phó Mặc Tranh mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình của anh, giống như một cô nhóc đang mặc trộm quần áo của người lớn vậy, nhìn vừa bưồn cười lại vừa đáng yêu.

 

Lâm Bạc Thâm cao xấp xỉ bằng bố cô, có thể thấy là cao khoảng một mét tám, tay dài, chân dài, cô mặc áo của anh, phần tay áo dài quá tay, trùm kín cả tay cô.

 

Lâm Bạc Thâm nâng tay cô lên, kiên nhẫn xắn tay áo giúp Phó Mặc Tranh, phải gấp vài lần mới thấy được bàn tay nhỏ nhắn của cô.

 

Sau đó anh ôm lấy cô, dẫn về nhà mình.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận