Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) - Chương 412: Bảo bối trong lòng chạy mất rồi

Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) Chương 412: Bảo bối trong lòng chạy mất rồi
Lục Hỉ Bảo từ chung cư Hải Ngạn Thành khóc lóc chạy ra ngoài, qua đường siêu siêu vẹo vẹo, suýt chút nữa thì bị xe đâm.

May mà Giang Thanh Việt đuổi kịp, chìa tay ra kéo cô ấy vào trong lòng.

Chiếc xe bảy chỗ màu trắng dừng lại, chửi lấy chửi để: "Không có mắt à! Muốn chết thì sang một bên mà chết! Đừng có ở trên đường gây tai hoạ cho người khác!”

Giang Thanh Việt quay sang lườm với ánh mắt sắc bén, chủ xe đó phát hiện người đàn ông này không phải là kiểu người dễ đụng chạm, liền hậm hực lái xe rời đi.

Lục Hỉ Bảo dùng lực đẩy anh ấy ra, ánh mắt đầy vẻ chán ghét anh ấy! “Bỏ tôi ra! Anh đừng chạm vào tôi! Giang Thanh Việt. Anh là đồ khốn nạn! Anh có vợ rồi thì tại sao vẫn muốn trêu đùa tôi chứ!”

Không những trêu đùa cô ấy, mà còn ngủ với cô ấy nữa chứ!

Lục Hỉ Bảo giận dữ tới mức toàn thân run rẩy, trái tim giống như bị người khác lấy dao đâm vào, đâm thành từng mảnh vụn nát, máu chảy giàn giụa.

Giang Thanh Việt để mặc cho cô ấy đánh chửi, “Em yêu, anh với cô ta không phải quan hệ vợ chồng chính thức. “Đừng gọi tôi là em yêu nữa! Giang Thanh Việt! Bây giờ anh có nói gì tôi cũng không tin đâu! Anh đây gọi là ngoại tình đấy anh biết không? Tôi cũng là người con gái tốt, tôi sẽ không làm tiểu tam đâu, chuyện tối qua, còn cả trước đây, cứ coi như là chúng ta đã phạm sai lầm, cầu xin anh sau này đừng đến tìm tôi nữa, tôi sẽ không làm người thứ ba đâu!”

Lục Hỉ Bảo cắn môi, nước mắt cứ thế tuôn ra, ngang ngược quay đầu rời đi.

Giang Thanh Việt vẫn đứng ở đó, hít thở sâu một hơi, giơ tay ấn vào đầu lông mày.

Đáng chết, Nguyệt Như Ca quả thực hại chết anh ấy rôi!

Giang Thanh Việt nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ nhỏ bé, cuối cùng không chịu được, giơ đôi chân thon dài đuổi theo. “Anh đưa em về nhà.”

Lục Hỉ Bảo dùng lực hất tay của anh ấy ra, “Đừng chạm vào tôi! Anh đã là người đàn ông có vợ rồi! Mời anh Giang chú ý ảnh hưởng!” Hai mắt của cô ấy đỏ hoe, ánh mắt đầy vẻ tức giận, ấm ức, đau khổ Giang Thanh Việt bất lực, lồng ngực như bị một nằm đấm mạnh đập vào, đau đớn vô cùng, “Được, anh không chạm vào em nữa, nhưng trạng thái này của em, anh không yên tâm, anh bắt buộc phải tận mắt nhìn thấy em về đến nhà. “Tôi có là trạng thái gì, cũng không liên quan đến anh!”

Lục Hỉ Bảo giơ tay lên lau nước mắt rồi cúi đầu đi về phía trước.

Nhưng Giang Thanh Việt cứ đi theo cô ấy, cô ấy đành phải gọi điện thoại cho bạn.

Nhưng đột nhiên, cô ấy lại không biết nên gọi cho ai, những đồng nghiệp ở bệnh viện kia, cũng có quan hệ tốt với cô ấy, nhưng bọn họ cũng quen biết với Giang Thanh Việt, chuyện này nếu như lộ ra ngoài, thì đối với ai cũng không tốt, ngọn cỏ cứu mạng duy nhất mà Lục Hỉ Bảo nghĩ đến, chính là Mộ Vi Lan. “Vi Lan, cậu đang ở đâu thế? Có thể đến đón mình được không?”

Lúc Mộ Vi Lan nhận được cuộc điện thoại, thì đang chuẩn bị ngủ, nhưng khi nghe thấy Lục Hỉ Bảo ở đầu dây bên kia khóc thút thít, liền cảm thấy lo lắng, cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp hỏi vị trí của Lục Hỉ Bảo, rồi gọi tài xế cùng đi đến đó.

Sau nửa tiếng đồng hồ, Mộ Vi Lan đã đón được Lục

Hỉ Bảo.

Mộ Vi Lan ngồi trong xe, hạ cửa sổ xe xuống, nói với Giang Thanh Việt ở bên ngoài: “Bác sĩ Giang, vậy... chúng tôi đi trước đây.

Lục Hỉ Bảo rất nôn nóng, nghẹn ngào nói: “Đi thôi.”

Cô ấy thực sự không muốn nhìn thấy anh ấy thêm một giây phút nào nữa.

Kẻ lừa đảo này! Lừa gạt tình cảm của cô ấy!

Mộ Vi Lan quay sang nhìn Lục Hỉ Bảo, rồi lại nhìn Giang Thanh Việt, cái cân trong lòng, cuối cùng cũng nghiêng về Lục Hỉ Bảo, nói với tài xế: “Chú Lưu, đi thôi.” “Vâng, bà chủ.”

Trên xe, Lục Hỉ Bảo tay cầm một gói giấy, cứ khóc, nước mũi cứ chảy, đến nỗi mũi đỏ rực cả lên.

Mộ Vi Lan an ủi nói: “Hỉ Bảo, đừng khóc nữa, mắt sắp sưng lên rồi kìa."

Lục Hỉ Bảo mở miệng: “Nhưng mình khó chịu lắm... sao mình lại ngu xuẩn... ngu ngốc như vậy chứ? Vi Lan bây giờ mình thực sự muốn bóp chết bản thân mình!” “Rốt cuộc là chuyện gì thế? Giang Thanh Việt anh ấy bắt nạt cậu sao?"

Lục Hỉ Bảo mím môi không nói gì, nước mắt vẫn cứ tuân.

Mộ Vi Lan hỏi thăm dò: “Nếu như là Giang Thanh Việt bắt nạt cậu, thì mình sẽ bảo Hàn Tranh giúp cậu dạy dỗ anh ấy nhé?" “Vi Lan, mình muốn kiện anh ta!” “... Kiện anh ấy?”

Rốt cuộc là thù sâu hận lớn như thế nào, mà lại muốn kiện anh ấy chứ?

Lục Hỉ Bảo khóc cực kỳ bi hùng, “Anh ta lừa gạt mình! Anh ta đã có vợ rồi! Tại sao không có ai nói cho mình biết là anh ta đã kết hôn chứ! Vi Lan... tại sao anh ta lại muốn trêu đùa tình cảm của mình vậy? Bây giờ mình khó chịu lắm... khó chịu tới mức sắp không thở được rồi..

Cô ấy khóc nấc cả lên, vô cùng đáng thương, Mộ Vi Lan đương nhiên đồng cảm với cô ấy, nhưng cũng rất kinh ngạc. “Chuyện này có phải cậu hiểu làm rồi không? Giang Thanh Việt sao lại đã kết hôn được chứ? Hàn Tranh là bạn thân của anh ấy, nhưng mà Hàn Tranh cũng không hề nhắc đến anh ấy đã kết hôn mà, nếu như Hàn Tranh biết, thì anh ấy sẽ bảo mình nhắc nhở cậu ngay. "Hôm nay... hôm nay mình bị làm cho nhục nhã đến mức tan tác tơi bời. Vợ anh ta... vợ anh ta đã đến bắt giặc tại trận, mình cũng không biết đó là vợ anh ta, mình còn trách móc vợ anh ta đã làm phiền đến bọn mình, mình ngu quá, sao mình lại ngốc như vậy chứ?" “Cái gì? Vợ anh ấy cũng đến rồi sao?”

Lục Hỉ Bảo đem toàn bộ câu chuyện kể lại một lần, Mộ Vi Lan cũng vô cùng tức giận. “Mình còn tưởng rằng Giang Thanh Việt là người đoan chính, không ngờ lại quá đáng như vậy! Sao anh ta có thể trêu đùa cậu được chứ! Đã kết hôn rồi mà vẫn có thể quá là vô liêm sỉ!”

Lục Hỉ Bảo trong lòng nguội lạnh, lau nước mắt nói: “Số của mình sao lại khổ như vậy chứ, dính vào tên tôi tệ Trì Quân kia cũng thôi đi, bây giờ tên Giang Thanh Việt này lại có thể đã kết hôn! Huhuhu.

Lục Hỉ Bảo vùi đầu vào trong lòng Mộ Vi Lan, nước múi nước mắt giàn giụa.

Mộ Vi Lan cũng thay cô ấy cảm thấy bất công, “Người đàn ông tồi này! Sau này đừng liên lạc với anh ta nữa!”

Nhưng mà, nói thì nói như vậy, nhưng tình cảm bị lừa phải xử lí thế nào đây?

Trong chung cư Hải Ngạn Thành.

Nguyệt Như Ca nhìn vào trong tủ giày, có để một đôi dép nam thẫm màu, bên cạnh là một đôi dép tai thỏ màu hồng phấn.

Trong phòng tắm, khăn mặt và cốc, là đồ đôi, đến cả bàn chải cũng vậy.

Ôi trời, cũng thật là quái lạ, Giang Thanh Việt lẽ nào thực sự động lòng với cô gái đó rồi sao?

Cốc đôi... chuyện ấu trĩ như vậy, cũng cùng nhau làm sao?

Giang Thanh Việt vốn là một người cứng rắn liếm máu dưới miệng súng, cái kiểu phim tình yêu tầm thường như thế, vừa nhìn là đã thấy không phải phong cách và khẩu vị bình thường của Giang Thanh Việt, 80% là người phụ nữ đó muốn xem.

Nhưng những thứ này, đều không phải thứ làm cho Nguyệt Như Ca nhức mắt nhất.

Trên chiếc giường to thẫm màu trong phòng ngủ, bông hoa nhỏ màu máu khô cạn trên ga trải giường kia mới là thứ nhức mắt nhất.

Trời, Giang Thanh Việt lại có thể chơi với một con chim non nớt như vậy!

Sao thế, định chịu trách nhiệm với người phụ nữ đó sao?

Rất nhanh, Giang Thanh Việt cũng từ bên ngoài trở

Anh ấy sắc mặt rất lạnh, ánh mắt vô cùng mất hứng. về.

Nguyệt Như Ca khoanh tay, dựa vào cánh cửa, cười khỉnh chế giễu anh ấy: "Sao nào, không đưa được bảo bối trong lòng về nên đau lòng sao?”

Giang Thanh Việt chớp ánh mắt lạnh lùng băng giá, rất là khiến người ta kinh sợ: “Nguyệt Như Ca, bây giờ cô tốt nhất hãy lập tức rời khỏi đây, nếu không thì, tôi không dám bảo đảm tôi có vì nhìn thấy khuôn mặt này của cô mà nổi giận, sau đó kết thúc tính mạng của cô hay không đâu. “Đến đi, tôi đuổi bảo bối trong lòng của anh đi rồi, anh giết tôi đi, nhìn xem bộ dạng bây giờ của anh, trốn ở Bắc thành, đóng vai một bác sĩ bình thường, chỉ vì để theo đuổi một người phụ nữ thôi sao? Giang Thanh Việt, anh trở nên không có ý chí như vậy từ lúc nào thế?” “Cút”

Nguyệt Như Ca cắn răng, cố tình kích động anh ấy: “Cô ta có biết thân phận của anh không? Nếu như cô ta biết được thân phận của anh, thì còn bằng lòng ở bên cạnh anh không? Những người được bữa sớm lo bữa tối như chúng ta đây, vốn dĩ không thể sống một cuộc sống như những người bình thường được! Anh chỉ có ở bên cạnh tôi, mới là sự lựa chọn tốt nhất!” “Đã nói đủ chưa?”

Nguyệt Như Ca nhớn mày lên, “Được, tôi nói đủ rồi, đúng rồi, quên nói cho anh biết, lần này tôi đến Bắc thành, là sư phụ bảo tôi đến tìm anh, bảo anh mau chóng quay lại Rô-ma, đừng ở đây, hao tổn tinh lực vào tình cảm nam nữ nữa!”

Lúc Nguyệt Như Ca đi ngang qua vai anh ấy, còn không quên nói móc khiêu khích: “Con chim non nớt đó, mua ở đâu thế? Mùi vị không tồi chứ. Nếu như chơi đủ rồi.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận