Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) - Chương 767

Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) Chương 767
Chương 767:

 

Kỳ Ngạn Lễ bỗng dưng thò tay ôm lấy Kiều Lạc, cúi đầu ở bên tai cô ấy dịu dàng nói: “Anh nghĩ đến cảnh tượng em bỏ đi lần trước, em vừa biến mất một lần là hơn nửa năm lận. Kiều Lạc, đừng bỏ anh đi nữa nhé.

 

Anh không muốn uổng phí thời gian chúng ta bên nhau”

 

Nghĩ đến Kỳ Ngạn Lễ vì lo sợ cô lại bỏ đi nên mới sốt ruột tùy tiện mặc vào cái áo choàng tắm rồi chạy đi tìm cô, trái tim Kiều Lạc bất giác rung động, không khỏi nhẹ giọng đáp: “Vâng, về sau em sẽ không đi đâu nữa”

 

Kỳ Ngạn Lễ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, đôi mắt thâm thúy chuyên chú nhìn, môi mỏng khẽ cong: “Nếu dám chạy nữa, anh sẽ đánh gãy chân em, sau đó giam em lại.”

 

Kiều Lạc vừa định mắng “Biến thái”, nhưng đôi môi đã bị môi mỏng của người đàn ông trước mặt che lấp, vuốt ve an ủi một hồi.

 

Kiều Lạc chợt nhớ ra hai người đang còn ở bên ngoài, thường xuyên có giáo viên lui tới. Cô ấy nóng ruột đưa tay bắt lấy cổ áo Kỳ Ngạn Lễ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, nóng rát như tôm luộc.

 

Anh ta cố ý hôn cô ấy một lúc lâu, mãi cho đến khi ánh mắt liếc qua nhìn về phía cách đó không xa Hà Vận thất thần xoay người tiến trở vào ký túc xá, anh ta mới chịu buông Kiều Lạc ra.

 

Bờ môi cô ấy bị hôn đến hồng nhuận ướt át.

 

Kiều Lạc trực tiếp nhét quần áo vào trong ngực Kỳ Ngạn Lễ, sau đó cắn môi, mặt đỏ tới mang tai, tự mình đi về phía trước.

 

Kỳ Ngạn Lễ cười cười, biết rõ cô gái nhỏ của anh ta rất dễ thẹn thùng.

 

Chờ về đến ký túc xá, Kỳ Ngạn Lễ vứt quần áo Hà Vận đưa sang một bên.

 

Kiều Lạc khó hiểu hỏi: “Anh không thay quần áo sao?”

 

Kỳ Ngạn Lễ ngồi ở mép giường của cô, giọng điệu có chút kiêu căng: “Không muốn mặc”

 

“Vậy cả ngày hôm nay anh mặc gì?”

 

Kỳ Ngạn Lễ lười biếng nằm xuống giường nhỏ: “Hôm nay anh không ra ngoài là được rồi”

 

Kiều Lạc: “..”

 

Người đàn ông này, thật đúng là hết chỗ nói.

 

“Vậy em mang quần áo qua cho trợ lý Đạt”

 

Kỳ Ngạn Lễ chỉ “Ừm” một tiếng, sau đó năm trên giường, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Chạng vạng tối, Kiều Lạc lấy quần áo của Kỳ Ngạn Lễ đang phơi nắng ở bên ngoài vào, dùng máy sấy thổi một hồi cho khô.

 

Kỳ Ngạn Lễ nằm ườn trên giường cả một ngày, Kiều Lạc ngoại trừ sáng sớm và giữa trưa ra bên ngoài căn tin mua cơm thì cũng không ra khỏi phòng. Kỳ Ngạn Lễ không rời giường, cũng bá đạo ôm lấy cô không cho đi, còn dùng lý do hoa mỹ để biện giải: ‘Phụ nữ mang thai cần nghỉ ngơi nhiều: Kiều Lạc mang quần áo đã hong khô ném qua cho anh ta, nhìn người nào đó đang lười biếng, nói: “Anh thay đồ đi, chiều nay chúng ta ra ngoài ăn.”

 

Sau khi Kỳ Ngạn Lễ tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo xong mới tươm tất đứng trước mặt Kiều Lạc nói: “Thời điểm anh không có ở bên cạnh, họ Hà kia coi như cũng có phần chăm sóc cho em, vài ngày nữa chúng ta sẽ phải trở về Bắc Thành rồi, có muốn mời anh ta ăn một bữa cơm không?”

 

Kiều Lạc liếc mắt nhìn anh, cố ý hỏi lại: “Ai nói muốn theo anh trở về Bắc Thành chứ?”

 

Kỳ Ngạn Lễ cụp mắt nhìn cô ấy: “Chẳng lẽ em muốn ở lại nơi đến cả chim còn không thèm đẻ trứng này cả đời sao?”

 

“Ai nói ở đây chim không thèm đẻ trứng chứ, ở Bắc Thành chim mới không thèm đẻ trứng đấy, trong thành phố núi này nơi nơi đều có tổ chim cả”

 

Kỳ Ngạn Lễ: “..: Vậy mà lại không phản bác được.

 

Anh ta ôm lấy cô ấy, vùi cả người cô vào trong lòng mình, thấp giọng thỏ thẻ bên tai cô ấy: “Nhưng mà sân vườn của biệt thự Lam Quận đã trồng đầy hoa tường vi để chờ em trở về”

 

Trái tim Kiều Lạc như bị cái gì đó mạnh mẽ đập một phát, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm Kỳ Ngạn Lễ hồi lâu, cuối cùng hai tay vòng lấy ôm chặt cổ anh ta.

 

Kỳ Ngạn Lễ cúi đầu hôn lên vành tai cô, h cùng anh trở về Bắc Thành rồi phải không?”

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận