Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) - Chương 107: Yêu anh, rất mất mặt sao?

Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) Chương 107: Yêu anh, rất mất mặt sao?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khí thế của Phó Hàn Tranh khiến người khác lạnh buốt, xung quanh có rất nhiều người đang đứng xem, không chừng lại có paparazzi ẩn náu trong đó. Mộ Vi Lan sợ xảy ra án mạng, Phó Hàn Tranh sẽ phải ra tòa, cô đưa tay lên và kéo áo của anh.

"Phó Hàn Tranh, chúng ta đi thôi?"

Giả Vân Sinh đã bị chỉnh đốn vừa đủ, Phó Hàn Tranh nhấc nhân lên và tha cho ông ta. Giả Vân Sinh ôm háng, toát mồ hôi đầm đìa và la hét.

“Bà ơi! Mau gọi xe cứu thương! Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi!" Mọi người xung quanh mím môi và cười thầm.

Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé trước mặt mình, quần áo xộc xệch, anh cởi áo khoác trên người và phủ lên vai của Mộ Vi Lan rồi cúi người bế cô đi.

Mộ Vi Lan đỏ mặt, cô vô thức nhìn xung quanh, bao nhiêu người đang nhìn họ...

Cô nhỏ tiếng nói: “Em không bị thương, anh mau bỏ em xuống, ở đây nhiều người quá.."

Nhưng anh lại giả vờ không nghe thấy gì, vẫn ôm cô, đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo và nói với tất cả mọi người: “Nhìn cho rõ đi, người phụ nữ của Phó Hàn Tranh tôi rốt cuộc trông như thế nào. Sau này đừng có mắt như mù, động đến cô ấy, sẽ không may mắn như ông chủ Giả ngày hôm nay đâu."

Mộ Vi Lan sững sờ, ngước mắt nhìn anh.

Hôm nay anh trừng trị Giả Vân Sinh vẫn chưa đủ hay sao?

Khi Phó Hàn Tranh xử lý Giả Vân Sinh, ông ta đau đớn kêu khiến Mộ Vi Lan cảm thấy tê liệt, sự háo sắc của ông ta gần như đã bị Phó Hàn Tranh phá hủy.

Nghĩ đến đây, Mộ Vi Lan đột nhiên cảm thấy những uất ức mình phải chịu vừa nãy đều xứng đáng.

Trước đây, Mộ Quang Khánh là người bảo vệ cô nhất, nhưng kể từ sau khi bố cô chết, không có một ai bảo vệ cô như hôm nay, trút giận giúp cô. Vừa nãy cô suýt bị Giả Vân Sinh cưỡng hiếp, bị Miêu Thúy Nhã túm tóc, dẫm đạp lên lòng tự trọng của cô, cô cũng không khóc. Nhưng mà bây giờ, khi được Phó Hàn Tranh bảo vệ, cô vùi mình vào trong ngực anh, cô cảm thấy mắt cô cay cay, một dòng nước mắt nóng tuôn trào ra...

Phó Hàn Tranh ôm cô và sải bước ra khỏi khách sạn Peninsula.

Cô được bao bọc trong chiếc áo khoác của Phó Hàn Tranh, cô vùi mặt vào lòng anh, xung quanh cô đều phảng phất mùi thuốc lá và mùi hương nam tính của anh, khiến cô cảm thấy an toàn hơn.

Cô vô thức ôm chặt lấy cổ anh.

Thật ra cô rất ghét đàn ông hút thuốc, trước đây khi Mộ Quang Khánh hút thuốc trước mặt cô, cô đều không vui. Nhưng mùi thuốc lá nhẹ nhàng thơm mát trên người Phó Hàn Tranh cô không những không ghét, mà lại còn có chút thích thú.

Mùi thuốc lá này càng khiến Phó Hàn Tranh trở nên hấp dẫn hơn, khiến Mộ Vi Lan bị chìm đắm sâu và không thể dứt ra được.

Phó Hàn Tranh đang ôm cô, anh cảm thấy ngực mình được hâm nóng bởi những dòng nước mắt, anh khẽ cau mày và hỏi: “Giả Vân Sinh chạm vào đâu em?"

Lẽ nào bị thương rồi?

Cô không nói, chỉ khẽ lắc đầu, vùi đầu trong lòng anh và lẩm bẩm: “Phó Hàn Tranh, anh có thể đừng đối xử tốt với em như vậy được không, em sợ em sẽ yêu anh..."

Sống lưng Phó Hàn Tranh cứng đờ. Sau đó anh khẽ cong môi, ôm cô tiếp tục đi ra bên ngoài và hỏi ngược lại: "Yêu thì yêu, lẽ nào yêu anh rất mất mặt sao?"

Mộ Vi Lan ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ hoe giống như một chú thỏ chịu đầy tổn thương: “Nhưng em yêu anh, anh lại không yêu em, tại sao em phải tự chuốc khổ chứ?”

Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô: “Mộ Vi Lan, lẽ nào tình cảm của em được tính như thế à?"

Cô cắn môi, nếu cô thực sự có thể đóng cửa trái tim mình với anh, bây giờ cô đã không khóc như thế này. Cô đã bắt đầu si mê anh, thậm chí là lấn sâu..

Nếu trước đây anh lên núi giải cứu cô thoát khỏi vùng tăm tối đó, lúc ấy cô đã phát hiện ra mình có chút thích anh, nhưng bây giờ, cô đã hiểu rõ tâm ý của mình rồi...

Cô thực sự thích anh rồi, càng ngày càng lún sâu hơn, và rất rõ ràng.

Khi Phó Hàn Tranh ôm cô lên xe, anh không vội lái xe ngay mà sờ tay lên trán bị trầy xước của cô.

Anh nhẹ nhàng vuốt xe, Mộ Vi Lan co rúm lại vì đau đớn.

"Còn chỗ nào bị thương nữa?"

Cô ngây người nhìn anh với đôi mắt trong veo, nhất thời không thể rời mắt, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không còn...”

Phó Hàn Tranh nhìn xuống, bắt gặp ánh mắt đầy khao khát của cô, anh đột nhiên trở nên lạnh lùng và hỏi: "Bị ông ta chạm vào đâu?"

Mộ Vi Lan như thể một đứa trẻ, ngoan ngoãn đưa tay ra. Phó Hàn Tranh lấy khăn ướt trên xe và nhẹ nhàng lau một lượt cho cô, anh nghiêm túc nói: “Còn đâu nữa?"

Cô rụt rè, di chuyển khuôn mặt của mình về phía anh, cho đến khi khuôn mặt cô chỉ cách anh vài ba centimet, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, cô khẽ nói: “Miệng cũng bị ông ta động đến rồi."

Đôi mắt của Phó Hàn Tranh tràn đầy giận dữ, anh lại rút một tờ khăn giấy ướt để lau môi cô. Nhưng Mộ Vi Lan lại giữ tay anh lại, chăm chú nhìn anh và nói: “Em lau rồi, nhưng không có tác dụng, có một cách có thể..."

Sau khi nói xong câu nói, cô chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống. Đặc biệt là khi đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Hàn Tranh nhìn cô, cảm thấy tê dại, muốn từ bỏ. Nhưng đã đến mức này, không thể chỉ nói một nữa, cô lấy hết dũng khí, vòng tay qua cổ anh và hôn lên môi anh.

Phó Hàn Tranh sững sờ trong vài

chapter content



chapter content



chapter content

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận