Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) - Chương 517: Bí quyết tìm vợ

Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) Chương 517: Bí quyết tìm vợ


"Ngày mai em sẽ nhờ Từ Khôn đến cửa hàng Cao Định."

Mộ Vi Lan đáp nhẹ, vẫn còn một chút buồn bã.

"Sao vậy? Làm đám cưới không vui à?"

"Không phải, hôm nay em đi gửi thiệp cưới cho chị dâu. Chị dâu hình như vẫn còn đang canh cánh trong lòng chuyện của anh. Em sợ chị ấy nghĩ không thông suốt, sẽ tự nhốt mình trong suy nghĩ hão huyền cả đời mất."

"Không phải em có hiềm khích với cô ấy à? Sao bây giờ lại lo lắng cho cô ấy?"

Mộ Vị Lan nhìn anh một cách trống rỗng: "Dù gì thì chị ấy cũng là mẹ ruột của bé Hàm và là chị dâu của anh. Mối quan hệ này sao có thể cắt đứt được chứ, bố còn rất kỳ vọng vào chị dâu, tất nhiên em phải chung sống hòa thuận với chị ấy rồi."

Phó Hàn Tranh mỉm cười nhẹ một tiếng rồi ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, vui vẻ nói: "Vi Lan nhà chúng ta biết thấu tình đạt lý từ khi nào vậy chứ?”

Mộ Vi Lan nhướng mày, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trong lòng bỗng cảm thấy bộn rộn, đôi tay nhỏ bé lột bộ quần áo ở nhà của anh ra: "Em nào đâu thấu tình đạt lý, em là người thấu hiểu quần áo... anh có muốn thử không?"

"..."

Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà trêu chọc: "Phụ nữ mang thai có phải đều hung dữ giống nhau không?"

Mộ Vi Lan xấu hổ: "Anh mới dữ đấy! Đừng quên! Em mới là người mệt mỏi mà hầu hạ anh đấy!"

Cô tức giận cuộn mình vào trong chăn bông, nhưng đã bị Phó Hàn Tranh kéo ra: "Bà Phó, bây giờ em còn nói khoác giỏi đến vậy, chuyện này, không phải đều là anh hầu hạ em sao?"

"… Đừng nói nữa."

Mộ Vi Lan vươn tay che đôi môi mỏng của mình, nhưng bị người đàn ông kéo lại, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà hôn lên...

Vào đêm trước đám cưới, ông Phó và bà Cổ đã tách Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan ra.

Để tổ chức đám cưới, Tổng Yến Trầm còn đặc biệt mua một căn hộ cao cấp ở Bắc Thành, để cho Mộ Vi Lan từ “trong nhà” xuất giá.

Lục Hỉ Bảo và Diệp Hi là phù dâu của Mộ Vi Lan nên họ đã ngủ trong căn hộ này vào đêm hôm trước.

Mộ Vi Lan bị năm sáu người nhìn chằm chằm, bà Cổ, Tổng Yến Trầm, Diệp Hi, Lục Hỉ Bảo, Hòa Tuệ, tất cả họ đều ở đây.

Phó Hàn Tranh gọi điện đến, Mộ Vi Lan liếc nhìn mọi người trong phòng, giấu đầu lòi đuôi rồi giải thích: "Chắc là bé Điểm Đậu đang khóc ở nhà rồi."

Diệp Hi vòng tay qua cổ Mộ Vi Lan: "Cậu bớt lươn lẹo đi, chắc hẳn là Phó Hàn Tranh đang nhớ cậu đến nổi ngủ không được, nên mới gọi cho cậu vào giờ này."

Mộ Vi Lan đỏ mặt: "Thật sự không phải đâu, bình thường Tiểu Đường Đậu và Tiểu Diêm Đậu không thể sống xa tớ được, chúng nhất định sẽ khóc khi không thấy tớ ở nhà."

Hòa Tuệ cười rồi vạch trần lời nói dối của cô: "Tớ không biết bé Diêm Đậu có khóc hay không. Dù sao thì tối nay Đình Xuyên đang chơi với bé Diêm Đậu, vừa rồi Đình Xuyên còn gửi cho tớ một đoạn video, quay cảnh bé Diêm Đậu đang chơi đùa rất vui vẻ, nhìn thì không giống như đòi mẹ chút nào."

Mộ Vi Lan nhếch khóe môi: "Mọi người thử nghĩ xem, một ngày trước khi kết hôn nhất định không được ở cùng nhau, bây giờ nơi tớ ở cách biệt thự của nhà họ Phó rất xa. Thậm chí đến điện thoại tớ cũng không thể nghe sao chứ?"

Lục Hỉ Bảo cười thầm: "Vi Lan, sao trước nay tớ không thấy cậu không nỡ cách xa Phó Hàn Tranh đến như vậy nhỉ."

Bà Cố cười nhẹ rồi ân cần nói: "Được rồi, được rồi, con bắt máy đi, nếu bây giờ con không bắt máy, thì lát nữa đi ngủ thế nào cũng lén gọi cho Phó Hàn Tranh cho coi."

Điện thoại reo rất lâu thì Mộ Vi Lan mới rời đi rồi chạy ra ban công để nghe điện thoại.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, Mộ Vi Lan liền giải thích: "Mọi người cứ vây quanh em, nhìn chằm chằm vào em như thể họ đang nhìn chằm chằm vào một tên trộm vậy đó. Bây giờ em mới bắt máy được, chỉ có mỗi việc kết hôn thôi sao mà lắm quy tắc vậy chứ không biết? Lần sau đừng bao giờ tổ chức đám cưới nữa.

Mộ Vi Lan thản nhiên nói, khiến Phó Hàn Tranh buồn cười: "Bà Phó, nghe giọng điệu của em, em còn muốn tổ chức bao nhiêu cái đám cưới nữa đây?"

Mộ Vi Lan phản ứng lại, lập tức bật cười: "Ha ha ha, lỡ lời lỡ lời."

Lúc này, xe của Phó Hàn Tranh đã đậu ở dưới căn hộ của Mộ Vi Lan, anh dựa vào thành xe, vừa nói chuyện điện thoại, vừa nhìn lên ban công lầu năm.

"Em nhìn xuống lầu đi."

Tim của Mộ Vi Lan như nhảy lên, sau khi nhận ra điều gì đó, cô nhanh chóng mở cửa sổ rồi thò đầu ra ngoài...

Ở dưới lầu, Phó Hàn Tranh đang nhìn cô với ánh mắt trìu mến.

Mộ Vi Lan bất giác muốn gọi anh: "Hàn Tranh...!

Ngay khi lời nói dâng lên đến họng, cô nhanh chóng che miệng lại, vì sợ những người trong phòng khách nghe thấy.

Phó Hàn Tranh nhìn cô đang đứng trên lầu rồi nói vào điện thoại ở bên tai: "Đêm nay em ngủ ngon, sáng sớm mai anh sẽ đến rước em." Mộ Vi Lan nằm ở bên cửa sổ, cũng nhìn anh đang đứng ở dưới lầu: "Chúng ta rõ ràng là vợ chồng đúng nghĩa, sao mà bây giờ lại giống như ăn trộm thế không biết, còn phải đề phòng người trong nhà nữa chứ."

"Anh cũng không giấu em nữa, để có thể ra ngoài vào giờ này thì anh phải công phu lắm đấy, nhưng cũng nhờ bé Ở Đường Đậu giúp. Ở bên chỗ anh có Kỷ Thâm Tước, Lục Trạm, Giang Thanh Việt, Cố Tồn Ngộ, còn có cả bố anh nữa, năm cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào anh."

Mộ Vi Lan khẽ thở dài: "Bên em cũng không khá hơn là bao. Họ đề phòng em như phòng trộm vậy đấy. Họ thậm chí còn không muốn em nghe điện thoại của anh nữa kìa. Họ nói rằng nếu gặp chú rể vào đêm trước ngày cưới thì rất xui xẻo. Cũng là lời mẹ em đã nói với bố anh, họ thuê chuyên gia gì gì đó, có quá nhiều quy tắc."

Phó Hàn Tranh nhàn nhã dựa vào bên cạnh xe, cầm điện thoại khẽ nói: "Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhìn em từ đằng xa, như vậy anh cũng rất mãn nguyện rồi."

Mộ Vi Lan nhìn người đàn ông đang đứng dưới lầu, lông mày cô chau lại: "Em cũng vậy, nhưng em còn muốn chạy xuống ôm lấy anh nữa cơ."

Cô chợt muốn có một đôi cánh, để có thể bay xuống ôm anh mà không để một ai biết, cả ngày hôm nay cô chưa ôm anh lần nào cả.

Phó Hàn Tranh nhướng mày, nảy ra một sáng kiến: "Bây giờ là nửa đêm, nếu như họ vẫn chưa ngủ, thế thì em xuống dưới lầu mua đồ ăn khuya cho họ đi."

Sau khi Mộ Vi Lan cúp máy, cô bước ra ngoài tỏ vẻ quan tâm rồi hỏi mọi người trong nhà: "Muộn như vậy rồi, mọi người có đói không?"

Diệp Hi sờ sờ bụng: "Tớ muốn ăn thịt nướng."

Lục Hỉ Bảo là một người sành ăn, khi nghe đến hai từ "thịt nướng", thì hai mắt cô trợn trừng, "Tớ cũng rất muốn ăn, tớ còn muốn ăn thêm tôm hùm nữa!"

Mọi người đều đói bụng, Mộ Vi Lan lập tức đề nghị: "Tớ thấy bên ngoài chung cư có một tiệm thịt nướng, còn có bán tôm hùm nữa, bây giờ tớ sẽ xuống lầu mua cho mọi người!"

Diệp Hi túm lấy cô, liếc nhìn Tống Yến Trầm một cái, nói: "Việc đi mua đồ ăn, cứ giao cho đàn ông. Làm sao có thể giao một việc vặt cho cô dâu sắp cưới được chứ?"

Hòa Tuệ nói: "Vi Lan, cậu định làm chuyện gì mờ ám phải không?"

Mộ Vi Lan kêu oan: "Muộn như vậy rồi, tớ còn có thể làm chuyện mờ ám gì chứ? Tôi cũng không thể nhân cơ hội này mà lẻn về nhà họ Phó đâu. Chẳng phải bên nhà họ Phó cũng có người sao?"

Mộ Vi Lan được đẩy lên ghế sofa ngồi.

Điện thoại di động của Tống Yến Trầm đổ chuông, nhận được tin nhắn WeChat từ Phó Hàn Tranh.

"Không phải anh luôn muốn biết vì sao lúc trước Vi Lan lại tha thứ cho anh

chapter content



chapter content

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận