Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) - Chương 1283

Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) Chương 1283
Chương 1283:

 

Cô ta bước tới cửa xe, toang mở cửa thì bị bàn tay thô ráp bịt mũi kéo cô vào sâu trong hẻm.

 

“Á Vài tên đàn ông to cao vạm vỡ đem cô ta vào sâu trong con hẻm tối đen.

 

Đây là phố bar, buổi tối lại rất hỗn loạn, có lẽ là bọn lưu manh côn đồ đây.

 

Chu Tiểu Ninh kinh hãi nhìn bọn chúng: “Các người là ai?”

 

“Cô còn mặt mũi nào mà hỏi chúng tôi là ai. Cô là kẻ thứ ba đi phá hoại gia đình người khác. Có người nhờ chúng tôi dạy dỗ cô”

 

Chu Tiểu Ninh hoảng sợ, biết đó là người do bà Ngụy sai tới, vội vàng nói: “Các ngươi không được đụng đến tôi! Tôi mang thai con của Ngụy Khiêm! Nếu người thừa kế nhà họ Ngụy có chuyện gì, các ngươi cũng đừng hòng thoát tội!”

 

“Úi chà! Cô cho rằng nhà họ Ngụy cần đến đứa con hoang này trong bụng cô ư? Nói thật cho cô biết, bà Ngụy nhờ chúng tôi giải quyết đứa con trong bụng cô đấy!”

 

Chu Tiểu Ninh linh cảm có điều gì đó không ổn, co chân định chạy, nhưng bị một tên to lớn bắt lấy, ép vào bức tường thô cứng của con hẻm.

 

Người đàn ông to lớn tát vào mặt cô, tiếp đến xé toạc quần áo của cô.

 

“Cô em xấu xa! Có thể dụ dỗ đại gia đã có vợ thật là giỏi đấy! Nhìn cô em thế này là biết phóng đãng cỡ nào rồi!”

 

“Các anh em, lên đi!”

 

Năm sau trong một con hẻm tối và ẩm thấp, trên nền đất lầy lội và bẩn thỉu sau cơn mưa là một người nữ trên người bê bết máu và những vết bầm tím. Cô ta bị bọn chúng hành hạ thô bạo, trên đùi vẫn đang rỉ máu tươi. Cô ta đau đến mức không còn đủ sức để nói lên một lời nào, khóe mắt, khóe môi, trên mặt cô đây những thương tích. Máu trong cơ thể cô ta dường như đã bị rút cạn mất một nửa. Cô ta đau khổ muốn kêu cứu, nhưng không có ai đến để giúp cô ta. Cô ta nhìn về phía cuối con hẻm cách đó không xa là sự nhộn nhịp ồn ào của con phố đã lên đèn.

 

Chu Tiểu Ninh bất lực rơi nước mắt, cố gắng cất lên giọng nói khô khan, rên rỉ cầu cứu: “Cứu tôi với… Có ai không… Cứu tôi… Cứu mạng…”

 

Cô ta bám mười đầu ngón tay xuống mặt đất, cố gắng lê tấm thân như tàn tật khó nhọc di chuyển ra từng chút từng chút một ra khỏi con hẻm tối như một ma nữ sống dở chết dở. Phía sau cô ta kéo theo là một vệt dài méo mó nhuộm màu máu trên mặt đất. Cô ta tự nhủ rằng mình không được chết, phải tiếp tục sống.

 

Những kẻ đó đã hủy hoại sự trong trắng, để lại vết nhơ tủi nhục nhất trong đời cô. Cô nhất định sẽ bắt chúng phải trả giá gấp ngàn vạn lần.

 

Bắc Thành, bên trong biệt thự đường Nguyệt Hồ Lâm Bạc Thâm ôm Phó Mặc Tranh vừa dỗ cô đi vào giấc ngủ.

 

Chiếc điện thoại rung lên, anh ấy nhanh chóng với lấy chiếc điện thoại đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại rồi bắt máy.

 

“Alo”

 

“Ông chủ, đã tìm thấy Chu Tiểu Ninh, nhưng tình hình hiện tại… Cô ta bị đám người của bà Ngụy hãm hiếp, đã sẩy thai, hơn nữa đám người của bà Ngụy đã chuồn mất rồi. Lúc đó điều tra viên của Đế Đô nhìn thấy một người phụ nữ bộ dạng bẩn thỉu trên mặt đất, phía sau là một vệt máu kéo dài”

 

Nghe được tin này, Lâm Bạc Thâm có chút bất ngờ, nhưng anh ấy không hề quan tâm đến ân oán của Chu Tiểu Ninh. Lâm Bạc Thâm hỏi: “Hỏi cô ta và bà Ngụy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì”

 

“Rõ”

 

Chu Tiểu Ninh bò trên mặt đất nhưng lại nở nụ cười đắc ý: “Lâm Bạc Thâm muốn biết chuyện giữa tôi và Phó Mặc Tranh sao? Vậy hãy bảo hắn ta tự đến hỏi tôi! Chỉ dựa vào mấy người mà đáng được biết chuyện này ư?” Cô ta cuồng dại như phát điên.

 

Khẽ cau mày nhìn người phụ nữ điên cuồng này, anh ta nói vào điện thoại với Lâm Bạc Thâm: “Ông chủ, cô ta muốn nói chuyện với anh”

 

“Đưa điện thoại cho cô ta” Lâm Bạc Thâm cau mày, ánh mắt hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.

 

Cấp dưới của anh ta ngồi xổm xuống kế bên, đưa điện thoại vào tai Chu Tiểu Ninh. Cô ta cười một cách đau khố rồi nói: “Lâm Bạc Thâm, cuối cùng thì anh cũng gọi điện cho tôi rồi?”

 

Lâm Bạc Thâm càng cau mày, cất giọng lạnh như băng: “Bảy năm trước, rốt cục cô đã làm gì Mặc Tranh?”

 

Chu Tiểu Ninh cất tiếng cười lớn, từng câu từng câu nói vào điện thoại: “Tôi đã lấy đoạn video giả đó mang đi khoe cô ta, cô ta tức giận đập vỡ chiếc điện thoại của tôi. Nhưng anh xem, cô ta dựa vào cái gì mà hung hăng như vậy? Tôi hận cô ta thấu xương vì sự vượt trội của cô ta từ trên xuống dưới, tôi hận cô ta vì cô ta đều có thể dễ dàng có được những thứ cô ta muốn”

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận