Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) - Chương 1291

Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) Chương 1291
Tuy nhiên, Chu Tiểu Ninh thường xuyên tè vào trên quần của và phải mất một ngày sau đó mới có người vào giúp cô ta thay quần. Bố mẹ cô †a mắng mỏ, cho rằng cô ta là đồ xui xẻo, kiếp trước đắc tội với cô ta cho nên kiếp này cần phải làm trâu bò hầu hạ cô ta.

 

Sau đó, Chu Tiểu Ninh phát điên và bị bệnh tâm thần, đẩy xe lăn một mình chạy ra ngoài, xe lăn mất khống chế, ngã xuống cầu thang và bị xuất huyết não.

 

Gia đình nhà họ Chu không đủ khả năng chỉ trả viện phí ICU cao và quyết định từ bỏ việc điều trị.

 

Bởi vì bác sĩ nói dù có cứu được thì cô ta cũng có thể thành người thực vật.

 

Một tuần sau, vụ án bắt cóc được Lâm Hải chính thức mở ra.

 

Phó Mặc Tranh, với tư cách là nguyên đơn và Lâm Bạc Thâm với tư cách là luật sư của cô, đã cùng nhau tham dự phiên tòa của Lâm Hải.

 

Không nói cho Phó Mặc Tranh biết, nhưng Phó Hàn Tranh vẫn ngồi ở ghế điều trần và chờ đợi phiên tòa bắt đầu.

 

Khi Lâm Hải bị đưa ra tòa trong tình trạng còng tay, ông ta nhìn Lâm Bạc Thâm van xin đầy căm hận: “Bạc Thâm, dù sao tao cũng là bố ruột của mày! Sao mày có thể đối xử với tao như thế này! Mày đưa bố ruột của mày ra tòa vì một người phụ nữ. Điều này có công bằng không!”

 

Lâm Hải vẫn chơi chiêu lấy tình nghĩa gia đình ra nói, dưới đài một số bộ phận nhỏ người nghe vẫn cho rằng Lâm Bạc Thâm là người thay trắng đổi đen, đến mức không thèm nhìn nhận người thân của mình.

 

Vụ án này xảy ra ở Bắc Thành đã gây chấn động khắp nơi Một là thân phận của Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh vốn đã rất đặc biệt, họ không phải là người bình thường mà là nhân vật của công chúng, thứ hai là họ có mối quan hệ thân thiết, thứ ba là mối quan hệ giữa luật sư của nguyên đơn và bị đơn khá mâu thuẫn.

 

Do đó, dư luận về vụ án này có ảnh hưởng rất lớn.

 

Sau đó, người dân ở Bắc Thành nói rằng Phó Mặc Tranh hồng nhan họa thủy, còn Lâm Bạc Thâm vì cô ta thậm chí không quan tâm đến cha ruột của mình.

 

Lâm Hải nhìn Lâm Bạc Thâm bất lực cầu xin anh: “Bạc Thâm, rút đơn kiện đi! Bố thật sự thừa nhận sai lầm của mình rồi! Bố cầu xin con!”

 

Lâm Bạc Thâm không hề chú ý đến ông ta.

 

Thẩm phán bổ búa: “Yên lặng! Tòa án chính thức khai mạc!”

 

Trong một cuộc tranh luận gay cấn, Lâm Bạc Thâm rõ ràng là người có lợi thế.

 

Luật sư của bị cáo nghèo rớt mồng tơi, buộc phải nhượng bộ, và thậm chí còn im lặng trong giây lát.

 

Lâm Bạc Thâm, mặc một bộ vest lịch sự, đứng trên băng ghế luật sư, điềm tĩnh và với những lý lẽ hợp lý: “Bị cáo Lâm Hải đã bắt cóc thân chủ của tôi hai lần. Mức độ nghiêm trọng của các tình tiết không đồng nhất, nhưng cả hai đều có tác động tâm lý rất lớn đến nguyên đơn Phó.

 

Mặc Tranh. Ảnh hưởng và loại tổn thương tinh thần này là không thể sửa chữa trong đi Luật sư của bị cáo: “Thưa quan tòa, mặc dù bị cáo bắt cóc nguyên đơn hai lần nhưng tình tiết của bị cáo là rất nhỏ và chưa đủ để tuyên án nặng. Kẻ bắt cóc cũng được hưởng quyền được đối xử công bằng”

 

Lâm Bạc Thâm chế nhạo và nói: “Ý của anh là, bất kỳ vết thương vô hình nào cũng không được coi là thương tích, phải không?”

 

Luật sư của bị cáo: “Tất nhiên là có tính rồi. Nhưng bây giờ nguyên đơn đứng ở đây vô sự, còn thân chủ của tôi đã hiểu sâu sắc về những sai lầm mình mắc phải, và sẽ hứa tự sửa đổi. Nếu các anh là dây dưa không tha, đó là một hành động quá đáng, coi rẻ sự công bằng của luật pháp”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn thẳng vào luật sư của bị cáo và nói: “Nếu anh có thể nhìn thấy được vết thương tâm lý, thì đó đã không phải là chấn thương tâm lý rồi. Thân chủ của tôi đã sợ bóng tối sau khi bị cáo Lâm Hải bắt cóc. Cái này có phải bị sang chấn tâm lý không?”

 

Luật sư của bị cáo bật cười: “Sợ bóng tối là bị chấn thương tâm lý à? Luật sư Lâm, anh đùa gì vậy?”

 

Hai bên đều bế tắc, trên tòa án nồng nặc mùi thuốc súng.

 

Vị thẩm phán lại phát ra tiếng đao: “Yên lặng! Luật sư của bị cáo không nên bóp méo và ngụy biện sự thật.”

 

Luật sư của bị cáo nghiến răng, ngậm miệng.

 

Lâm Bạc Thâm bình tĩnh nói lại: “Bị cáo đã bắt cóc nguyên đơn hai lần. Tính nghiêm trọng của pháp luật là chỉ một người được phép phạm sai lầm trong một lần, và bị đơn làm điều đó lần thứ hai, như vậy rất có thể sẽ có lần thứ ba, lần thứ tư”

 

Luật sư của bị cáo nói: “Anh là luật sư của nguyên đơn chỉ đang đưa ra những phỏng đoán của riêng mình về những điều sẽ không xảy ra trong tương lai. Đây chỉ là phỏng đoán của riêng anh. Bị đơn sẽ không làm điều như vậy. Xin đừng vu khống”

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận