Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) - Chương 885

Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh) Chương 885
“.” Tàn nhẫn như vậy sao?

 

Nếu như Tiểu Nam thật sự bị bắt thì không phải rất thảm à?

 

“Anh Hàn có tiền như vậy cần gì phải vì số tiền nhỏ một tỷ này mà lấy mạng một người chứ? Tôi nghe nói người nhuộm quá nhiều máu trên tay thì nửa đời sau sẽ mất đi hết thảy tình yêu còn không nhà để về sẽ rất đau khổ đó, không bằng anh Hàn tha cho Tiểu Nam đi mà”

 

Sắc mặt Hàn Chiến không hề thay đổi: “Nếu tay tôi đã nhuộm đầy máu tươi như vậy cũng không ngại lại nhuộm thêm máu của cậu ta”

 

Nguyệt Như Ca: “..”

 

Đủ tàn nhẫn.

 

Chơi cả một ngày, lúc này đã là một giờ sáng rồi. Nguyệt Như Ca dựa vào ghế lái phụ, mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Hàn Chiến quay đầu sang nhìn cô, giơ tay kéo chiếc áo đang đắp trên người cô lên, dừng như đã đụng đến cô, Nguyệt Như Ca theo bản năng xoay người lại, ôm lấy chiếc áo khoác đang đắp trên người ngủ sâu hơn.

 

Chiếc xe chạy như bay qua khỏi đường sông, Hàn Chiến thu tay về, thở dài một hơi. Bây giờ nhìn cô như thế này cũng không có được cảm giác gì, giống như là một cái xúc tu hết lần này đến lần khác trêu đùa trái tim anh, rất ngứa, rất khó chịu.

 

Không phải anh chưa nghĩ đến việc để Thần Cửu trực tiếp khôi phục ký ức về việc cô bị thôi miên ngủ say đó, nhưng Hàn Chiến từ đầu đến cuối vẫn là Hàn Chiến, anh ta có sự tự tôn của mình, thứ đã mất đi cho.

 

dù là chạm không được đến trái tim của một người thì anh ta cũng muốn dành lại nó dù cho trong đoạn tình cảm này anh ta chưa từng dành được phần thắng.

 

Trong mười năm này, ký ức của cô không hề có anh ta, trong lòng cô chỉ có Sói Trắng, cô coi trọng mạng sống của Sói Trắng hơn cả mạng sống của chính mình, vì Sói Trắng mà vào sinh ra tử, tất cả những chuyện này anh ta đều biết. Sự ghen tuông và hối hận… đang dân ngấm thật sâu vào trái tim anh ta. Liệu rằng có đoạn tình cảm nào có thể lãng phí và chịu đựng được mười năm?

 

Nhưng cô ở trong trái tim anh đã rất lâu, rất lâu rồi cho nên đã gắn kết với tất cả từng cơ quan, lan toả trong từng huyết mạch. Nếu thật sự muốn hoàn toàn loại bỏ cô ra, Hàn Chiến thật sự không làm được, cảm giác đó như là đang tự giết chính mình vậy. Anh ta luôn nhớ rằng cô đã cho anh ta những gì tốt đẹp nhất của bản thân mình, và cũng nhớ rằng mười năm trước cô đã vì anh ta mà không sợ sống chết.

 

Khi về đến biệt thự Ngự Lâm, Nguyệt Như Ca vẫn còn đang ngủ say không hề có ý muốn tỉnh dậy. Hàn Chiến dựa vào xe, nghiêng đầu âm thầm nhìn chăm chú vào cô. Cô khi ngủ dường như bớt đi một chút lạnh lùng, cũng bớt đi một chút lực công kích, trông có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.

 

Hàn Chiến đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của cô, sau đó ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi của cô, vô cùng sủng nịch. Trong lòng Hàn Chiến dường như tốt lên rất nhiều, gác hai tay sau đầu dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

 

Nhiếp Khinh Khinh vẫn một mực chờ Hàn Chiến quay trở về, khi vừa nhìn thấy Hàn Chiến bước vào trong phòng, Nhiếp Khinh Khinh lập tức bước đến nghênh đón: “Hàn…

 

Lời vẫn chưa nói xong liền nhìn thấy trong lòng Hàn Chiến đang ôm một người phụ nữ. Ánh mắt Hàn Chiến tỏ ý cô ta đừng lên tiếng sau đó ôm Nguyệt Như Ca đang ngủ đi thẳng vào phòng ngủ, Nhiếp Khinh Khinh vẫn đứng ở đó, hai tay năm thật chặt.

 

Sau khi Hàn Chiến để Nguyệt Như Ca nằm lên giường, phòng ngủ không bật đèn, cả căn phòng tối om, đang lúc Hàn Chiến muốn đứng dậy đi bật đèn thì đột nhiên bị một người ôm chặt lấy cổ. Hàn Chiến liền sững sờ đứng cong lưng lại, bàn tay to nắm lấy cánh tay của Nguyệt Như Ca, cúi đầu nhìn cô vẫn đang ngủ say.

 

Nguyệt Như Ca trong lúc ngủ mơ thì thâm nói: “Thanh Việt, đừng ly hôn với em… em thật sự rất buồn…”

 

Cô thật sự rất buồn, vì sao lại không có ai nhìn thấy điều này chứ?

 

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cho dù Nguyệt Như Ca có bị mắc kẹt trong tình yêu thì vẫn là một người bất khả chiến bại.

 

Thân hình Hàn Chiến cứng đờ, sắt mặt bỗng trầm xuống, sau đó đẩy hai cánh tay đang ôm lấy cổ của anh ra, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường của cô. Ánh trăng của đêm lạnh chiếu vào, Hàn Chiến mượn ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt của cô, lúc đưa tay ra định giúp cô lau đi thì bị cô năm lấy, Nguyệt Như Ca vùi nửa mặt mình vào tay Hàn Chiến giống như một đứa trẻ đưa hai tay nắm lấy tay Hàn Chiến.

 

Hàn Chiến bị Nguyệt Như Ca cho rằng là Giang Thanh Việt đến an ủi cô, nhìn cô vì một người đàn ông khác đau lòng đến rơi lệ, Hàn Chiến rõ ràng rất tức giận nhưng nhìn cô thật sự đau như vậy, anh ta cũng đau, ngay cả việc trách móc cô cũng không nỡ, chỉ đưa tay khẽ lau nước mắt bên tai cô thôi.

 

Hàn Chiến nhìn chăm chằm cô, hạ thấp giọng xuống nói: “Giang Thanh Việt không thuộc về em. Nhuyễn Nhuyễn à, khi nào em mới nhớ lại được rằng em đã từng yêu tôi?” Hàn Chiến trông có vẻ như đang hỏi đối phương nhưng giống như đang tự nói với chính mình hơn.

 

Sáng sớm, trên bàn ăn sáng, Nguyệt Như Ca nhận được cuộc gọi của Diệp Tinh Nam, trực tiếp ở trước mặt Hàn Chiến nhấc máy nói rằng ăn xong bữa sáng sẽ đi gặp hắn ta. Hàn Chiến lần đầu tiên không để ý đến, cũng không ngăn cản, như là đang ngầm đồng ý cho sự tự do mà cô ấy muốn. Một lúc sau, Hàn Chiến đi đến phòng họp cùng các đại thần bàn chuyện.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận