Lâm Tử Nhiên lại lần nữa mở xấp phiếu ra, đối chiếu giấy tờ nhìn kỹ một lần, kết quả phát hiện không sai sót một cái nào. Mình thật sự ăn nhiều tiền như vậy!
Cũng đúng, Hàn Thâm không cần giở trò lừa bịp ở chỗ này.
Đối với Hàn Thâm mà nói cái này không tính là tiền.
Mặc dù cậu ăn uống vui vẻ nhưng cũng không ngại khiển trách loại hành vi đê tiện này của hắn.
Lâm Tử Nhiên trợn to hai mắt tức giận nhìn: “Tôi không phải tự nguyện, nếu không phải anh uy hiếp tôi, tôi căn bản sẽ không đi... Dựa vào cái gì bảo tôi trả tiền!”
Hệ thống: “....Cậu có đỏ mặt khi nói những lời này không?”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Hàn Thâm liếc mắt nhìn cậu, trên môi nở nụ cười: “Anh uy hiếp em? Em có chứng cứ không?”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi…”
Hàn Thâm gõ gõ ngón tay lên đầu gối, nhàn nhạt nói: “Anh chỉ gửi cho em địa chỉ ăn cơm, em liền tự mình tới đây; anh chưa bao giờ uy hiếp em bất cứ cái gì. Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Vẻ mặt Hàn Thâm bình đạm, giống như đang nói một việc nhỏ bé râu ria, ngữ điệu thong thả: “Đúng rồi, nếu em từ chối lời đề nghị hòa giải của anh, vậy anh nói chuyện với em ở cửa công ty, dứt khoát kết toán cùng nhau luôn. Nếu trong vòng mười ngày em không gom đủ số tiền, thì cũng không sao cả... Chờ em ra tù rồi từ từ trả lại cho anh cũng được, đến lúc đó đưa chút lợi tức là được.”
Lâm Tử Nhiên rốt cuộc lấy lại tinh thần, hóa ra Hàn Thâm chờ cậu ở chỗ này!
Dựa theo kế hoạch của Hàn Thâm..
Chẳng những chính mình phải ngồi tù mà còn có khả năng phải bồi tiền, nếu lần đầu tiên Hàn Thâm nói rõ ăn cơm phải trả tiền, chính mình dù thèm đến đâu đi nữa cũng nhất định không ăn! Hoặc ăn một lần rồi không ăn nữa, sao có thể gánh nổi món nợ kết xù như vậy?
25 vạn, đem Lăng Nam đi bán cũng không trả nổi!
Đương nhiên Hàn Thâm không phải thật sự muốn số tiền này, đơn giản là hắn thuận tay gia tăng lợi thế tạo áp lực cho cậu mà thôi...
Nhưng dù là ngồi tù hay khởi kiện thì vẫn phải dùng đến tiền…Bất luận cái gì cũng giống nhau, đều không phải loại người trẻ tuổi chưa trải sự đời như Lăng Nam có thể thừa nhận, dưới tình huống bình thường, hắn hẳn là bị một loạt sự tình làm cho mộng bức.
Hàn Thâm có thể giết cậu mà không cần tốn nhiều công sức, căn bản không cần dùng thủ đoạn khác.
Thật là nhân tâm hiểm ác, thói đời ngày sau!
Lâm Tử Nhiên ủy khuất: “Thế giới của người trưởng thành thật quá dơ bẩn!”
Hệ thống: “Tôi cần nhắc cậu một chút, cậu cũng là người trưởng thành rồi, bất kể từ ý nghĩa nào đi nữa.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Hàn Thâm nhìn đôi mắt đỏ hoe của thiếu niên, một bộ tức mà khóc không ra nước mắt, vẻ mặt hắn dịu xuống, giọng nói trầm thấp từ tính: “Chỉ cần em nguyện ý đi theo anh, những chuyện này đều không thành vấn đề, em hà tất gì phải quật cường như vậy..”
“Hơn nữa, em cũng không hy vọng Thư Gia Ngôn lo lắng cho em đi…” Hàn Thâm cười nhẹ, ngữ điệu ý vị thâm trường: “Có đôi khi, đưa ra lời thỏa hiệp thích hợp cũng không khó khăn như em nghĩ.”
Tay Lâm Tử Nhiên run run siết lấy tờ giấy, cúi đầu, bộ dáng giãy giụa tựa hồ vô cùng thống khổ.
Lâm Tử Nhiên sầu lo: “Làm sao bây giờ? Những gì hắn nói rất có đạo lý, tôi thật sự không tìm được lý do nào cự tuyệt..”
Hệ thống chần chờ: “Nếu thực sự không được nữa, vậy thì rời khỏi trò chơi?”
Lâm Tử Nhiên: “Tuy rằng hắn đúng là rất quá mức, nhưng sao tôi lại có thể gặp một chút chuyện liền lùi bước được! Hơn nữa, không phải cậu nói cần thu thập thêm nhiều số liệu à?”
Hệ thống: “……”
Lâm Tử Nhiên thở dài: “Xem ra lần này tôi thật sự không thể không khuất tùng hắn!”
Hệ thống: “……”
“Em không cần trả giá quá nhiều, nhưng có thể nhận lại rất nhiều.” Đáy mắt Hàn Thâm hơi u ám, tầm mắt bình tĩnh dừng trên mặt Lâm Tử Nhiên, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, đây là cơ hội cuối cùng anh dành cho em, em cần suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời anh, đừng —— có ý đồ khảo nghiệm sự kiên nhẫn của anh một lần nữa.”
Ngữ khí của Hàn Thâm rất bình đạm, nhưng hàm ý trong lời nói lại chân thành và đáng tin.
Lâm Tử Nhiên mím môi.
Thật lòng mà nói, chính mình rất vui lòng tiếp nhận lời đề nghị của Hàn Thâm, thấy thế nào cũng có lời, có thể ngủ với anh chàng soái ca như vậy, không cần phụ trách còn lấy được tiền, quả thực nằm mơ cũng cười tỉnh! Cho dù là trò chơi cũng thực sự hấp dẫn người.
Bất quá dù sao thiết lập nhân vật của Lăng Nam cũng là yêu Thư Gia Ngôn sâu đậm, lại là một thanh niên lòng dạ ngay thẳng, chưa hoàn toàn bị xã hội tàn khốc và đồng tiền tha hóa, trong lòng khẳng định để ý đến chuyện này.
Nhưng Lăng Nam cũng không phải đồ ngốc, lại không phải thâm thù đại hận gì, bởi vì trong lòng không đáp ứng điều kiện hậu đãi nên từ chối, cùng Hàn Thâm cá chết lưới rách; thoạt nhìn bộ dáng như vậy cũng không quá bình thường, dù sao hắn cũng không phải dạng người kiên nhẫn.
Như vậy dường như cậu thực sự chỉ có thể ép dạ cầu toàn?
Như thế không tính là OOC.
Dù sao cậu đã từng cố gắng giãy giụa phản kháng!
Hàn Thâm bình tĩnh nhìn Lâm Tử Nhiên, bộ dáng thanh niên như thất hồn lạc phách, trong lòng dường như đang đấu tranh kịch liệt, vẻ mặt mờ mịt rơi vào tuyệt vọng, dường như gặp phải bước ngoặc cuộc đời, trong lúc nhất thời khó đưa ra lựa chọn.
Hàn Thâm thở dài, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc, hắn giơ tay đè bả vai Lâm Tử Nhiên lại, một tay nâng cằm cậu lên.
Lâm Tử Nhiên cắn môi, tựa hồ đang kiệt lực áp chế cơn tức giận, nhưng lại không dám mở miệng, hốc mắt hơi phiếm hồng..
Đáy mắt Hàn Thâm u ám, chợt nghiêng người về phía trước cúi đầu hôn xuống, lúc này thiếu niên không phản kháng nữa, thân thể dưới thân hắn khẽ run rẩy, trước sau vẫn không nhúc nhích, dường như cuối cùng cũng chấp nhận số mệnh.
Vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, trong lòng hắn càng muốn hung hăng khi dễ cậu; Hàn Thâm đột nhiên gia tăng nụ hôn sâu, dùng sức đè thiếu niên xuống ghế ngồi, hận giờ phút này không thể tử hình cậu ngay tại chỗ.
Bất quá cuối cùng vẫn buông cậu ra.
Thời gian và địa điểm đều không thích hợp.
Hàn Thâm ngước mắt, tầm mắt dừng ở màu sắc cánh môi thanh niên vừa được hôn, giọng nói khàn khàn: “Ngày mai em đến công ty của anh làm việc đi.”
Lâm Tử Nhiên cả kinh nói: “Cái gì! Không phải hắn muốn bao dưỡng tôi sao? Tại sao còn muốn tôi đi làm!”
Hệ thống: “……”
Hai mắt Lâm Tử Nhiên phủ một tầng hơi nước, lộ ra vẻ cực kỳ tức giận, lồng ngực cậu hơi phập phồng, bộ dáng tức giận mà không dám nói gì, cắn răng nói một cách cứng ngắc: “Tôi làm việc chẳng ra gì, trèo không nổi công ty ngài, khiến Hàn tổng thất vọng rồi.”
Khuôn mặt Hàn Thâm buồn cười, còn tưởng rằng tiểu gia hỏa này rốt cuộc học được ngoan ngoãn, xem ra đáy lòng vẫn không phục, chỉ là không dám cứng đối cứng với chính mình, đành phải quanh co lòng vòng cự tuyệt..
Hàn Thâm khàn giọng cười, rũ mắt liếc nhìn cậu, thong thả nói từng chữ một: “Không quan hệ, em chỉ cần lấy lòng anh là được.”
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, sau đó sắc mặt đỏ lên xoay người qua một bên, phảng phất như không muốn nhìn hắn!
May quá may quá, không phải thực sự muốn cậu đi làm, hóa ra chỉ là đùa giỡn tình thú với nhau..
Cái khác không được, chạm vào cá của tôi là tôi sẽ!
Hàn Thâm nhìn sườn mặt thanh niên, khẽ cười, quay đầu nói với tài xế: “Đưa hắn trở về.”
Một giờ sau.
Xe Hàn Thâm dừng dưới lầu Lâm Tử Nhiên, Lâm Tử Nhiên xuống xe liền dọn đồ xuống, Hàn Thâm đột nhiên nói: “Không cần dọn.”
Lâm Tử Nhiên nghi hoặc nhìn hắn.
Hàn Thâm mở miệng: “Ngày mai em tới công ty của anh làm việc, anh sẽ bảo người trực tiếp đưa em qua, mặt khác...”
Hắn nhìn Lâm Tử Nhiên một cái thật sâu, khóe môi giương lên, chậm rãi nói: “Em hẳn là không hy vọng bị Thư Gia Ngôn phát hiện chuyện em đổi công tác đi.”
Trong lòng Lâm Tử Nhiên rùng mình, Hàn Thâm suy nghĩ quá tường tận!
Chẳng những hắn muốn bao dưỡng chính mình mà còn nghĩ cách giúp mình che giấu bạn trai chính quy như thế nào.. Quả thực..
Thế mà có vị kim chủ săn sóc như vậy!
Lâm Tử Nhiên cảm thấy Hàn Thâm nói rất đúng, vẫn là anh làm việc tương đối đáng tin, vì thế lộ ra một nụ cười lạnh với Hàn Thâm, sau đó xoay người rời đi!
Lâm Tử Nhiên về đến nhà, phát hiện Thư Gia Ngôn có ở nhà.
Trong lòng tức khắc có chút bất an.
Kỳ thực mỗi lần đến một thế giới mới, Lâm Tử Nhiên đều nỗ lực đi theo cốt truyện, nhưng sau đó cậu phát hiện bất luận bản thân cố gắng thế nào, nghiêm túc đến đâu thì cuối cùng cốt truyện vẫn sụp đổ, thời gian cậu giãy giụa ngày càng rút ngắn, nằm càng lúc càng nhanh.
Bây giờ nhớ lại, thời điểm ở thế giới thứ nhất cậu đã rất cố gắng thử xoay chuyển cốt truyện, mà hiện tại một khi phát hiện sụp đổ, thấy không cứu được liền bắt đầu tự sa ngã, tận hưởng lạc thú trước mắt.
Có lẽ thua quá nhiều, thật sự rất khó giữ vững tâm thái ban đầu.
Lâm Tử Nhiên thở ngắn than dài.
Thư Gia Ngôn nhìn thấy tâm trạng cậu sa sút, hỏi: “Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Tử Nhiên lắc đầu: “Không có gì, chỉ là quá bận, hơi mệt.”
Thư Gia Ngôn đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, trong khoảng thời gian này một mình Lâm Tử Nhiên đi làm kiếm tiền, chính mình ngoài việc ở nhà làm việc nhà thì không giúp được gì..
Y nghiêm túc nói: “Ngày mai em phải đi làm, công ty này tuy không lớn nhưng triển vọng không tồi; chờ em kiếm được tiền thì anh không cần vất vả như vậy.”
Lâm Tử Nhiên gật gật đầu: “Ừ.”
Đêm nay cậu nằm trên giường trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, trằn trọc mãi mà không ngủ được.
Hoàn cảnh Thư Gia Ngôn khác với cậu... Y là một người không khuất phục trước sức mạnh, bạch liên hoa phú quý mà không dâm đãng, với y mà nói, không đi theo cốt truyện cưỡng chế yêu hẳn là chuyện tốt đi.....
Điều duy nhất Lâm Tử Nhiên cảm thấy có chút áy náy chính là —— chỉ sợ bọn họ sẽ sớm nói lời chia tay.