Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 4

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 4
Không sợ vai phản diện xấu, chỉ sợ vai phản diện soái.

Thật là một cái văn nhã bại hoại!

Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình đem tầm mắt dời khỏi mặt đối phương, nâng chân chạy qua.

Ừm ... Nếu nói lúc trước cậu chờ mong đối với đồng bọn chỉ có 50% thì mức độ mong đợi hiện tại là 100%! Cùng cộng sự cảnh đẹp ý vui như này thực sự khiến tâm tình vui vẻ, làm ít công to à nha.

Triệu Minh Trạch kéo ra ghế dựa ngồi xuống, động tác tự nhiên đùa nghịch bộ trà cụ trước mặt, hắn đẩy chén trà đến trước mặt Lâm Tử Nhiên, cười nói: “Xem ra hôm nay tâm tình cậu rất tốt.”

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ đương nhiên tâm tình của tui tốt rồi, không ngờ trò chơi này lại làm người kinh hỉ như vậy, nhưng ngoài miệng cậu lại nói: “Nhiều năm như vậy ... tôi không yên lòng nhất là Lục Toại, lần này hắn trở về làm tôi rất cao hứng.”

Triệu Minh Trạch lắc đầu thở dài: “Hắn không biết nỗi khổ tâm của cậu, nếu không đã trở về từ lâu.”

Lâm Tử Nhiên không để ý, nhiệt tình đầy mặt cảm khái nói: “Phụ thân ... cùng tôi có chỗ làm không đúng, không thể trách hắn, hắn vẫn nguyện ý trở về là tôi cảm thấy mỹ mãn rồi."

Ngón tay mảnh khảnh của Triệu Minh Trạch cầm chén trà, chậm rãi đảo một vòng, đáy mắt không biểu hiện ý kiến, lấy tính cách Lục Toại lạnh lùng quật cường, đã nhiều năm không nghĩ thông, hiện tại nói buông liền buông hay sao?

Nhưng nhìn Lâm Tử Nhiên bộ dáng tràn đầy vui mừng, hắn sợ mình nói ra cậu cũng không tin, còn trách bản thân mình nhiều chuyện.

Lần này, Lục Toại rốt cuộc đã trở về, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết.

Thực ra còn một chuyện khác...

Triệu Minh Trạch nhìn Lâm Tử Nhiên, khóe miệng nhếch lên, nhìn như trêu chọc nói: “Đúng rồi, nghe nói mấy ngày trước cậu đi thành phố G, không phải đi gặp riêng Ôn Dự đó chứ?”

Lâm Tử Nhiên ngượng ngùng khụ một tiếng: “Cũng không tính, bởi vì tham gia hội nghị bên kia, thuận tiện mà thôi.”

Triệu Minh Trạch hài hước nói: “Bạn bè nhiều năm tôi còn không biết cậu sao? Đây là lần đầu tiên thấy cậu để ý một người như vậy đó, đừng nói cậu yêu hắn à nha.”

Trong mắt Lâm Tử Nhiên chợt lóe, những lời Triệu Minh Trạch nói tưởng như đùa giỡn giữa bạn bè với nhau, nhưng thật ra chỉ sợ là muốn thử cậu ... Tới đúng lúc lắm, ngươi không hỏi ta cũng sẽ nói.

Lại nói, Lục Trăn vẫn luôn cho rằng Triệu Minh Trạch là bạn tốt chí giao, không việc gì giấu nhau, dựa theo thiết lập nhân vật mà nói thì mình cũng không nên giấu giếm.

Lâm Tử Nhiên trong lòng đếm số năm giây, sau đó dùng ngữ khí trịnh trọng nói: “Đúng vậy, tôi muốn cùng hắn kết hôn.”

Tay Triệu Minh Trạch siết chén trà đang cầm, nhưng do nguyên nhân ánh sáng, quang mang dưới đáy mắt không hề lộ ra thấu kính.

Lâm Tử Nhiên đã nhập diễn, cậu cố ý tiết lộ tin tức cho Triệu Minh Trạch, tuy nói Triệu Minh Trạch tạm thời sẽ không làm gì, nhưng sau khi hắn phát hiện gian tình của Ôn Dự và Lục Toại, hắn sẽ lập tức có hành động lớn làm huynh đệ bọn họ xảy ra hiềm khích, hơn nữa thúc đẩy Ôn Dự và Lục Trăn chia tay!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Tử Nhiên càng trở nên dịu dàng, cậu cười xấu hổ, chậm rãi nói: “Nói ra anh đừng chê cười tôi, thật ra tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có ý nghĩ này...... Nếu một năm trước có người nói với tôi muốn cùng tôi kết hôn, tôi sẽ không tin đâu.”

Cậu nhìn vào mắt Triệu Minh Trạch: “Tôi đã suy nghĩ về điều đó rất lâu, khi tôi nghĩ tới tương lai sẽ cùng hắn cả đời, tôi không những không cảm thấy bài xích mà còn có cảm giác mong đợi; lúc đó tôi mới nhận ra ...… có lẽ tôi thật sự yêu hắn.”

Triệu Minh Trạch nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, khi ngẩng đầu lên đã không nhìn ra khác thường nào, ngược lại khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói khàn khàn: “Thật không nghĩ tới, Lục tổng của chúng ta từ trước tới nay đều vô dục vô cầu, cũng sẽ có một ngày như vậy, xem ra không bao lâu nữa, tôi sợ rằng phải uống rượu mừng của hai người rồi.”

Lâm Tử Nhiên ha ha cười rộ: “Tất nhiên.”

Để xây dựng vững chắc thiết lập nhân vật thâm tình của mình, Lâm Tử Nhiên không bỏ qua bất kỳ cơ hội tú ân ái nào, bưng một nồi cẩu lương đổ lên đầu Triệu Minh Trạch!

Triệu Minh Trạch không hổ là vai phản diện lòng dạ thâm độc, rõ ràng ăn cẩu lương ngập mặt tới mức muốn phun ra, nhưng như cũ mặt không đổi sắc nghe Lâm Tử Nhiên nói tiếp, thiệt đúng là một người nghe đủ tiêu chuẩn!

Khó trách Lục Trăn thích nói chuyện với hắn.

Lâm Tử Nhiên cảm khái nói: “Đừng nhìn hắn hiện tại bộ dáng vui mừng chúc phúc cho ngươi, nói không chừng trong lòng lúc này đã có ý đồ xấu xa, tôi có chút chờ mong.”

Hệ thống: “Một vừa hai phải.”

Lâm Tử Nhiên: “Tú ân ái chết rất nhanh, quả nhiên là chân lý không thể bàn cãi, ha ha.”

Hệ thống: “……”

………………

Lần này Ôn Dự gia nhập đoàn phim ba tháng, rốt cuộc bộ phim mới cũng đóng máy, hắn nhớ tới Lục Trăn nói qua mấy ngày trước chờ mình trở về, nhất định đón gió tẩy trần; vì thế lập tức gửi cho Lục Trăn một tin nhắn, nói chuyến bay của mình buổi sáng hôm nay trở về.

Mấy ngày qua tuy cách nhau hai nơi, nhưng Lục Trăn chưa bao giờ làm phiền hắn quá nhiều, mà thường sẽ gửi tin nhắn cho hắn, chia sẻ những điều thú vị về sinh hoạt của mình, mỗi ngày đi làm về trễ đều chúc hắn ngủ ngon …..

Nghĩ vậy Ôn Dự không nhịn được cười cười, vậy mà có chút mong được gặp lại cậu.

Bởi vì có chút mệt mỏi, Ôn Dự liền ngủ một giấc trên máy bay, thời điểm khi xuống máy bay, trợ lý mới đẩy nhẹ để hắn tỉnh lại, nói: “Dự ca, chờ chút nữa đưa anh trực tiếp về chung cư luôn sao?”

Ôn Dự xuống máy bay, hắn gật đầu rồi lại lắc đầu, thấp giọng nói: “Không cần.”

Bên ngoài fans đã xôn xao, trợ lý vượt mọi đường chông gai bảo vệ Ôn Dự đi ra ngoài trước những fans cuồng nhiệt, mệt mồ hôi đổ đầy đầu bất quá đây là chuyện thường ngày, họ đã quen. Vất vả thoát ra khỏi đám đông, trợ lý mới thở hổn hển hỏi: “Anh muốn đi đâu? Tôi đưa anh qua đó.”

Đúng lúc này, còi xe chiếc Porsche màu xanh lam trong bãi đậu xe vang lên, Ôn Dự theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, cửa sổ xe hạ xuống nhìn thấy một gương mặt ôn nhu nhã nhặn.

Ôn Dự hơi kinh ngạc, sau đó lưu loát nhét hành lý vào tay trợ lý, nói: “Tự cậu trở về trước đi.”

Trợ lý trơ mắt nhìn Ôn Dự cứ thế lên xe Lục Trăn, trước mắt chính mình phất áo đi, hai mắt dại ra suy tư một lát, xem ra đêm nay mình có thể nghỉ......?

Ôn Dự kéo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tử Nhiên, trong mắt mang theo ý cười: “Hôm nay sao lại tự tới?”

Lâm Tử Nhiên nói: “Bởi vì anh muốn gặp lại em sớm hơn.”

Câu nói này thật ra rất bình đạm, nhưng trong lòng Ôn Dự lại khẽ động, tuy rằng thời gian bọn họ xác nhận quan hệ đã lâu, Ôn Dự cũng biết Lục Trăn yêu mình, nhưng tình yêu của Lục Trăn bình đạm như nước, quá mức nhạt nhẽo; bất quá mình nói tạm thời không công khai quan hệ, Lục Trăn liền tuân thủ đúng quy tắc, từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách với mình, cũng không làm bất kỳ chuyện dư thừa nào …..

Nhưng chính mình luôn bận rộn, vội vàng nên đôi khi cũng quên mất sự tồn tại của người này.

Nhưng gần đây Lục Trăn làm cho hắn cảm thấy, kỳ thật cậu rất nỗ lực muốn đến gần, chẳng qua vì không muốn mình khó xử nên mới nỗ lực khắc chế ...

Nhớ tới ngày chào hỏi hôm đó, Ôn Dự lại không nhịn được cười một tiếng, người này tính tình nặng nề bảo thủ là thật, nhưng không phải không thú vị như mình vẫn nghĩ, chính mình có nên chủ động một chút?

Lâm Tử Nhiên nhìn thẳng lái xe, gần đây cậu xem rất nhiều phim điện ảnh của Ôn Dự, nhàm chán tới mức mở nick phụ vào trong diễn đàn fans tạo ra để chơi, lúc này thế mà sinh ra cảm giác ngồi cạnh idol…..

Ngăn nội tâm ngo ngoe rục rịch muốn lấy poster ra xin chữ ký, chụp ảnh khoe võng hữu trên weibo, Lâm Tử Nhiên cố gắng bày ra khí tràng tổng tài, nhàn nhạt nói: “Đúng rồi, em trai của anh mới từ nước ngoài trở về, anh muốn giới thiệu để hai người nhận thức.”



Ôn Dự lấy tay chống trán, hắn đang nhìn cậu tới nhập thần, nghe vậy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn cười nói: “Được.”

Tuy rằng hắn chưa bao giờ nghe nói Lục Trăn có em trai, nhưng một khi cậu đã nghiêm túc muốn giới thiệu, biểu thị rất coi trọng hắn, tâm tình không khỏi có chút vui mừng, mệt mỏi cũng tan đi một chút.

Nửa giờ sau, Lâm Tử Nhiên lái xe dừng dưới tầng hầm bãi đậu xe của một khách sạn, sau đó đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất, khách sạn này ở trung tâm thành phố, có cả một tòa nhà, cậu thường hẹn ăn cơm với Ôn Dự ở đây, không phải vì nơi này sang trọng cách điệu, mà vì đây là khách sạn Lục gia!

Không sai, ở khách sạn nhà mình đương nhiên sẽ không bị paparazzi phát hiện, hơn nữa có thể tận hưởng phục vụ riêng tư hạng nhất, thực sự là niềm vui sướng của những kẻ có tiền mà bạn không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Tử Nhiên và Ôn Dự bước ra thang máy, người phục vụ lập tức cung kính nói: “Lục tổng, Ôn tiên sinh.”

Lâm Tử Nhiên gật đầu hỏi: “Em trai tôi có ở đây không?”

Người phục vụ nói: “Lưu tiên sinh đã đến, ở phòng chờ ngài.”

Lâm Tử Nhiên hướng về phía Ôn Dự cười nói: “Chúng ta đi qua thôi.”

Tưởng tượng đến cuộc gặp gỡ giữa vai chính công và vai chính thụ, Lâm Tử Nhiên có chút kích động, nhưng ngoài mặt vẫn bình thường, dường như không có gì đi về phía trước.

Ôn Dự đi sau Lâm Tử Nhiên nửa bước đi vào ghế lô, ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, bước chân chợt ngừng lại, ánh mắt hắn dừng ở trên người thanh niên đang ngồi bên trong, đáy mắt chợt lóe qua tia kinh ngạc.

Hắn không ngờ nhiều năm sau sẽ gặp lại Lục Toại trong hoàn cảnh này.

Làm thế nào Lục Toại ở chỗ này? Hắn là em trai Lục Trăn? Thế giới này không khỏi quá nhỏ và cũng tràn ngập kịch tính quá chứ.

Nhưng ngay sau đó, Ôn Dự liền bình tĩnh lại, nếu muốn nói tiếp ... thì cả hắn và Lục Toại cũng không có gì...

Căn bản không cần thiết phải chột dạ hoảng sợ.

Hai chân Lục Toại giao nhau lười biếng nằm trên sô pha, nhìn thấy bọn họ đi vào, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Lâm Tử Nhiên, ngay sau đó chuyển qua mặt Ôn Dự. Hắn đứng lên bước qua một bước, vươn tay đối với Ôn Dự mỉm cười nói: “Anh là Ôn Dự đi, anh trai tôi thường kể cho tôi nghe về anh, lần đầu gặp mặt, rất vui được biết anh.”

Ôn Dự nhíu mày suy tư, một lát sau mới nở nụ cười, cũng coi như là lần đầu tiên gặp mặt, vươn tay nói: “Đúng vậy, anh khỏe.”

Lâm Tử Nhiên nhìn họ cười tủm tỉm, nếu không phải chính mình đã sớm biết cốt truyện, đúng là sẽ không nhận ra chỗ này có vấn đề gì; mới gặp mặt liền ăn ý diễn trò trước mặt mình, rõ ràng nhận thức lại giả bộ như không quen biết, còn giả bộ tự nhiên như vậy. Quả nhiên một cái tra công, một cái tra thụ, đúng là tâm linh hữu tê, duyên trời tác hợp!

Lâm Tử Nhiên nhiệt tình giới thiệu với Ôn Dự: “Đây là em trai Lục Toại của anh.”

Thân là ảnh đế hàng thật giá thật, ngoài tia kinh ngạc ban đầu, vẻ mặt Ôn Dự không sai lầm nửa phần, nhìn Lâm Tử Nhiên bằng ánh mắt ôn hòa, nhưng lại cười lịch sự với Lục Toại.

Tiếp theo ba người liền ngồi xuống.

Ôn Dự đương nhiên ngồi bên cạnh Lâm Tử Nhiên, mà Lục Toại thì ngồi đối diện Lâm Tử Nhiên.

Người yêu và người thân ở bên cạnh, hai bên hòa thuận vui vẻ, đối với Lục Trăn mà nói đây thực sự là một điều đáng vui mừng.

Nhưng Lâm Tử Nhiên biết đây cuối cùng chỉ là biểu hiện của sự tốt đẹp giả dối, chẳng bao lâu nữa người yêu Lục Trăn sẽ hướng về người em trai mà cậu thương nhất; đau lòng vì người yêu, lại gặp phải người thân phản bội, thật sự rất thảm.

Nhưng mà ….. ngày này cũng đồng thời cho thấy ngày Lục Toại truy thê đã đến!

Lâm Tử Nhiên hồi hộp chờ đợi mong ngày này đến, hôm nay anh tìm em, ngày sau em tìm anh, chúng ta phong thủy luân chuyển, đệ đệ ngốc làm tra công cũng quá đáng thương đi, làm trời làm đất cuối cùng không phải tự chuốc lấy hậu quả xấu sao?

Thời đại đã thay đổi, bây giờ mọi nghề nghiệp đều có độ rủi ro cao!

Nhưng thật ra Ôn Dự mới chân chính là nhân sinh người thắng, hai anh em bọn họ đều khăng khăng một mực với hắn, đều tuấn tú lịch sự, giá trị con người hàng tỉ, tùy tiện chọn một cái cũng không mệt, so vậy còn giống với người làm ăn hơn.

Lâm Tử Nhiên dùng ánh mắt sùng bái nhìn Ôn Dự, sau đó to gan lớn mật làm trò trước mặt chính quy công Lục Toại nắm lấy tay Ôn Dự, thâm tình chân thành nói: “Trong khoảng thời gian này em vất vả, lần này nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Đừng quá liều mạng.”

Ôn Dự cảm thấy ánh mắt của Lâm Tử Nhiên so với lúc trước còn nhiệt tình hơn, làm cho hắn nhất thời không quen, nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười, vì thế nắm lấy tay Lâm Tử Nhiên, cười nhẹ một tiếng: “Được rồi, nghe anh.”

Bàn tay ấm áp có lực của đối phương làm Lâm Tử Nhiên không được tự nhiên đỏ mặt, nhanh chóng cẩn thận lấy tay về; màn tú ân ái này làm cậu buồn nôn muốn chết, nhưng nghĩ nghĩ, hiện giờ mình có ưu thế chiếm danh phận chiếm tiện nghi, làm trò tú ân ái trước mặt Lục Toại. Chờ ngày sau Lục Toại yêu Ôn Dự, ngày đêm ghen ghét mình đã từng là nam nhân của Ôn Dự, các loại ghen tự ngược…. ôi trời, có chút chờ mong rồi đấy.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, Lục Trăn chưa từng ngủ với Ôn Dự, có điều chuyện này Lâm Tử Nhiên cũng tỏ vẻ lý giải...… Dù sao Ôn Dự cũng là người của chính quy công, chính mình là pháo hôi công tạm thời làm sao có thể làm tới bước kia với hắn? Mình đồng ý thì người đọc cũng không đồng ý đâu!

Kịch bản này vai chính thụ hoàn toàn trong sạch, Lục Trăn tới tuổi tràn đầy sức sống như này mà lại nói chuyện tình yêu đơn thuần, quả nhiên logic cốt truyện gì đó đều bị phế bỏ!

“A? Em lại cảm thấy anh gần đây còn vất vả hơn em, lại thất thần nữa rồi.” Ôn Dự quơ quơ tay trước mặt Lâm Tử Nhiên.

Lâm Tử Nhiên đột nhiên cả kinh, rơi vào trong đôi mắt tươi cười của đối phương, biểu tình gần như cứng đờ.

Ngay khi Lâm Tử Nhiên không biết nên nói tiếp như thế nào, Lục Toại cười lành lạnh nói: “Anh tôi gần đây trúng một mảnh đất, vội vàng góp vốn cùng mở hạng mục mới, đúng là rất vội.”

Em trai tốt!

Lâm Tử Nhiên ho nhẹ một tiếng: “Gần đây có chút mệt, nhưng mà em đừng lo, anh không sao.”

Ôn Dự quay đầu liếc nhìn Lục Toại thật sâu, Lục Toại tựa hồ đang giúp Lâm Tử Nhiên giải thích, nhưng giọng điệu kia lại khiến người khác có chút khó chịu.

Lâm Tử Nhiên nhẹ nhàng thở ra, thời gian còn lại không dám thất thần, tuy chính mình hiện giờ là bạn trai chính quy của Ôn Dự, nhưng lại sinh ra cảm giác mình đang diễn vai người ngoài cuộc vậy, thật không có biện pháp...

Trong đầu đều là suất diễn sau đó của hai người này, cảm giác mình giống như bà mai dẫn mối vậy ... Dừng dừng!

Tóm lại, đoạn cốt truyện này nếu để Lâm Tử Nhiên tự do phát huy khả năng sẽ có chút khó, may mà có thể xem lại lời thoại, không đến mức hoàn toàn luống cuống.

Bữa cơm sắp kết thúc, Ôn Dự đứng dậy nói đi WC.

Không lâu sau, Lục Toại cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một người Lâm Tử Nhiên, vẻ mặt cậu lập tức thả lỏng, khóe mắt giật giật.

Đương nhiên Lục Toại đuổi theo Ôn Dự đi ra ngoài, hắn sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào tiếp cận Ôn Dự, điều hắn thích nhất chính là trêu chọc Ôn Dự dưới mí mắt Lục Trăn, mỗi lần đều làm đến mức khẩn trương phấn khích…… Nghĩ đến lúc này hai người có thể hẹn hò trong WC, Lâm Tử Nhiên thật tò mò.

Lâm Tử Nhiên: “Hệ thống, bọn họ đang làm gì vậy, có thể cho tôi xem không?”

Hệ thống: “Không được.”

Lâm Tử Nhiên kinh ngạc nói: “Tại sao không được! Tôi là người chơi, chẳng lẽ không có góc nhìn khán giả sao?”

Hệ thống: “Cậu là người chơi, không phải khán giả, cho nên không có góc nhìn khán giả.”

Lâm Tử Nhiên: “.....” Cậu thực sự chưa thấy một màn chế nhạo nào tàn nhẫn hơn thế này.



……………………

Ôn Dự không có đi WC, mà là đứng ở hành lang bên ngoài.

Không tới mấy phút, quả nhiên Lục Toại cũng đi ra, nhìn thấy Ôn Dự ở đó chờ mình, trong mắt lóe lên một tia ngoài ý muốn, sau đó nhướng mày cười: “Anh đang đợi tôi.”

Sắc mặt Ôn Dự hơi ngưng đọng lại, hắn bình tĩnh nhìn Lục Toại.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Toại là bảy năm trước.

Khi đó hắn mới bước chân vào giới giải trí không lâu, một hôm được công ty kêu đi bồi một nữ nhân uống rượu, nữ nhân này đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn giữ gìn được vóc dáng rất tốt, bà ta rót một ly rượu cho hắn cười hỏi hắn có đồng ý đi theo mình không.

Loại chuyện này thực sự rất phổ biến trong giới giải trí, người đại diện có cả đống thực tập sinh không có bối cảnh, không có tài lực giống như hắn, đa số người đều không có ngày xuất đầu. Đối với nhiều người mà nói đây là một cơ hội, nếu hắn không có gương mặt đẹp như này, thì cũng không đổi được ‘cơ hội’ để người khác hâm mộ.

Cho nên, hắn không lưu loát từ chối, mà còn do dự ...

Đúng lúc này, Lục Toại xuất hiện.

Lục Toại đi cùng hai bằng hữu, vừa vặn bắt gặp cảnh tượng này, ước chừng tâm tình không tốt lắm, đều nhìn mọi thứ không vừa mắt, thiếu niên cả người mang theo gai nhọn lạnh lẽo, không có gì để vào mắt, gây chuyện thị phi.

Hắn ngoài cười trong không cười hướng về phía nữ nhân kia nói: “Uây, này không phải Minh di sao? Hóa ra bà thích loại tiểu thịt tươi như này à.”

Người phụ nữ sắc mặt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng liếc nhìn Lục Toại một cái, cứ như vậy đứng dậy rời đi.

Ôn Dự bị bỏ lại như vậy, một khắc đó hắn không biết mình nên tiếc nuối hay là thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn biết chuyện này coi như thất bại, mình cũng không cần làm ra sự lựa chọn.

Bằng hữu Lục Toại nhìn thấy một màn xấu hổ như vậy, không có thời gian để ý tới tiểu nhân vật râu ria như hắn, túm Lục Toại đi ra ngoài, vừa đi anh ta vừa hết lòng khuyên bảo Lục Toại: “Cậu nói hà tất gì chứ, không có việc đừng xen vào chuyện của người khác làm gì! Cẩn thận Minh di trở lại cáo trạng với ba cậu đó.”

Tiếng cười lạnh của Lục Toại truyền đến: “Cáo trạng thì cáo trạng đi, dù sao lão đông tây kia cũng không quan tâm đến tôi, hận sao tôi không thể chết ở bên ngoài ấy chứ. Nhân tiện, nữ nhân kia vô đây làm loạn còn dám đi trước mặt ba tôi nói bậy à? Tin hay không tôi nói chuyện này cho ông chồng của bả biết, để xem ai không có mặt mũi hơn ai!”

Ôn Dự một mình lặng lẽ ngồi đó, nghĩ nghĩ, hóa ra là một cái nhị thế tổ bị chiều hư, nhưng thật ra sống tùy ý muốn làm gì thì làm, không cần suy xét đến hậu quả ...

Nhưng sau này nghĩ lại, thực ra có chút hâm mộ bộ dáng Lục Toại.

Người với người lúc sinh ra vốn đã khác nhau.

Lúc đó hắn cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại Lục Toại nữa, không ngờ tới hôm sau Lục Toại lại xuất hiện ở công ty hắn, kêu hắn lên.

Có lẽ là tỉnh rượu, cả người cũng thanh tỉnh, thiếu niên vẻ mặt kiêu ngạo, xụ mặt nói với hắn: “Uây, ngày hôm qua có phải tôi làm hỏng chuyện tốt của anh không?”

Hắn lắc đầu, kỳ thật xem như hỏng việc, nhưng trong lòng hắn thấy dễ chịu.

Lục Toại ngẩn người, vẻ mặt khinh thường thu liễm một chút, tò mò nhìn hắn: “Chẳng lẽ anh bị ép buộc? Tôi đây coi như cứu anh.”

Hắn lại lắc đầu, hắn cũng không cần người tới cứu.

Lục Toại có chút không kiên nhẫn, gãi gãi đầu, tức giận nói: “Anh không biết nói chuyện à? Trừ bỏ lắc đầu chính là lắc đầu, ngày hôm qua là chuyện gì xảy ra? ….. Thôi quên đi, quản ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, tóm lại tôi không thích thiếu người khác; tôi có bằng hữu đầu tư làm web drama, còn thiếu nam 2, nếu anh có hứng thú thì đi đi.”

Cho đến bây giờ hắn mới có chút ngoài ý muốn, hóa ra cậu ta đến vì điều này sao?

Vì thế hắn nói: “ Cảm ơn.”

Lục Toại xoay người rời đi, nói lời từ biệt: “Tôi lại không cần anh cảm tạ.”

Hắn nhìn bóng dáng thiếu niên đã đi xa, đây là lần đầu tiên gặp phải loại người không hiểu được, cũng lần đầu gặp phải loại chuyện không thể giải thích, nhưng lại cảm thấy rất có ý tứ, vì thế không khỏi nở nụ cười nói: “Được, vậy tôi sẽ không cảm ơn cậu.”

Ôn Dự nhắm mắt lại, đó là hai lần hắn và Lục Toại gặp mặt.

Sau đó, hắn tham gia diễn xuất trong bộ web drama kia, dựa vào vai nam 2 một lần là nổi, hắn nắm chắc cơ hội đó, bắt đầu không ngừng với các tác phẩm mới, kiếm tiền, cùng công ty giải ước, mở phòng làm việc, lập tổ đội, nhận nhiều giải thưởng khác nhau, đầu tư vào công ty, đặt chân vào các ngành sản xuất khác, hoàn thành tài sản tích lũy chỉ trong mấy năm, thậm chí mở rạp chiếu phim riêng….. Từ đó, đứng vững gót chân ở giới giải trí.

Không bao giờ như năm đó, vì một chút tài nguyên, do dự bán đứng chính mình hay không.

Lúc đó đối với Lục Toại là một chuyện nhỏ chẳng tốn sức, chưa bao giờ nghĩ muốn hắn cảm ơn, nhưng chính mình thực sự nên cảm ơn Lục Toại. Không phải vì Lục Toại “cứu” hắn, mà trong lòng hắn hiểu rõ mình là loại người nào; hắn chưa bao giờ là người đáng thương chờ người khác đến cứu, ngược lại hắn là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Tuy không phải là người xấu bại hoại đạo đức, nhưng loại từ ngữ tốt đẹp như phẩm chất cao thượng không liên hệ gì tới hắn….

Nếu Lục Toại không phải trời đất xui khiến ngăn cản hắn, khả năng hắn vẫn tiến tới một bước như ngày hôm nay, nhưng quá trình sẽ hoàn toàn khác bây giờ.

Chỉ là hắn đã nhiều năm không nhớ tới những chuyện này.

Nếu không phải hôm nay gặp lại Lục Toại mà nói.

Ngay từ đầu khi nhìn thấy Lục Toại, ngoài một chút kinh ngạc còn có một chút kinh hỉ, rốt cuộc mình nợ hắn một câu cảm ơn chân thành; nhưng vừa rồi thời gian cùng nhau ăn cơm, hắn phát hiện người thanh niên Lục Toại này cùng thanh niên tùy ý, ân oán phân minh trong trí nhớ…... tựa hồ hoàn toàn không giống nhau.

Xem ra mấy năm nay hắn cùng Lục Toại đã thay đổi rất nhiều.

Nghĩ đến Lâm Tử Nhiên vẫn đang đợi mình ở bên trong, Ôn Dự quyết định nói ngắn gọn, hỏi: “Vừa rồi tại sao anh lại giả vờ không quen biết tôi?”

Lục Toại ý vị thâm trường nhìn hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Thật không nghĩ tới, bạn trai của anh trai tôi hóa ra lại là anh, bây giờ anh đã là một đại minh tinh, chúc mừng chúc mừng.”

Ôn Dự chậm rãi mở miệng: “Như thế nào? Anh nhìn thấy tôi rất ngoài ý muốn?”

“Đương nhiên.” Lục Toại nhìn vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh của Ôn Dự, nhún vai: “Dù sao đi nữa, năm đó cũng coi như tôi giúp anh một lần, nhìn thấy tôi chẳng lẽ anh một chút cũng không kinh hỉ sao?”

Ôn Dự khẽ nhíu mày, trong mắt dường như đang suy nghĩ điều gì đó, Lục Toại dường như không có ý định trả lời câu hỏi của hắn.

Dù hôm nay là vừa khéo hay là chủ mưu đã lâu, nếu hiện tại hắn vẫn là bạn trai Lâm Tử Nhiên, tất nhiên sẽ không liên hệ gì với Lục Toại nữa.

Năm đó không xảy ra chuyện gì, hiện tại càng không có gì xảy ra.

Ôn Dự nâng bước rời đi, khi đi ngang qua người Lục Toại, hắn nói: “Tôi rất vui khi gặp lại anh lần nữa, cũng rất vui anh còn nhớ đến tôi, nhưng có một chuyện, anh làm điều thừa.”

Lục Toại tò mò nói: “Chuyện gì?”

Ôn Dự nghiêng đầu cười cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt: “Vừa rồi anh không cần giả bộ không quen biết tôi.”

***
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận