Tuy rằng Phong Nguyên Cực và Lý Ký đều là cánh tay trái bờ vai phải của Phong Nguyên Sùng, nhưng từ trước đến nay hai người không đối phó nhau. Phong Nguyên Cực không quen nhìn hạng người âm hiểm xảo trá, tàn nhẫn vô tình như Lý Ký; Lý Ký cũng không để Vương gia hoang đường này vào mắt, trong lòng hắn chủ tử chỉ có Hoàng đế Phong Nguyên Sùng.
Trên thực tế, đừng nói Phong Nguyên Cực không thích Lý Ký, toàn bộ kinh thành này có lẽ không người nào thích Lý Ký. Sau lưng mắng hắn nhiều không kể xiết, chỉ có Phong Nguyên Cực ỷ vào việc là huynh đệ tình thâm với hoàng đế, vừa có công lao vừa có thân phận tôn quý mới dám tùy ý biểu lộ ra mà thôi.
Bất quá, Lâm Tử Nhiên xem ra hai người không đối phó nhau là một chuyện tốt.
Hiện tại Lý Ký hoàn toàn dựa vào hoàng đế, hắn là tâm phúc là cây đao của hoàng đế, nếu thân cận với đệ đệ hoàng đế, khó tránh sẽ khiến hoàng đế tâm sinh nghi kỵ. Phong Nguyên Cực thân là huynh đệ hoàng đế, nếu y có quan hệ thân thiết với Lý Ký, nói không chừng hoàng đế cũng hoài nghi sự dụng tâm của y.
Phong Nguyên Sùng nhìn như buồn rầu về việc hai người bất hòa, nhưng nói không chừng đây mới là điều hắn chân chính muốn thấy?
Lý Ký gây thù chuốc oán, nơi chốn trở mặt khắp kinh thành, hắn biết rõ hoàng đế là chỗ dựa lớn nhất của mình, chỉ có sự tín nhiệm của Phong Nguyên Sùng mới có thể khiến hắn sừng sững không ngã tại chốn triều đình phong vân xảo quyệt này.
Hắn có thể xấu xa, có thể tham lam, có thể hoành hành, nhưng cần phải trung tâm... Nếu ỷ vào quyền thế mà kết bè kéo cánh, đó mới là hành vi tìm đường chết.
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên lạnh xuống, giơ tay hành lễ, nhẹ giọng nói: “Vương gia nói đùa, mời.”
Tầm mắt Phong Nguyên Cực châm chọc nhìn Lâm Tử Nhiên, môi mỏng khẽ nhếch, kéo dây cương quay đầu rời đi.
Lâm Tử Nhiên chậm rãi đi theo phía sau, thường thường cũng có người nhìn cậu vài lần, chẳng qua ánh mắt những người đó nhìn cậu không phải ánh nhìn tò mò nhiệt tình như Tề Tuyên, mà là ánh nhìn chứa đựng sự kính sợ và sợ hãi.
Tầm mắt Lâm Tử Nhiên dừng ở trên người ai, người đó lập tức cúi đầu né tránh, thoạt nhìn cậu vẻ mặt lãnh đạm hờ hững nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn.
Mặc dù trong kịch bản có nói ác danh Lý Ký lan xa, nhưng tự mình ra ngoài lắc lư một vòng, loại cảm giác uy phong lẫm lẫm được người kính sợ này vẫn rất sảng khoái.
Cảm giác bộ dáng chính mình rất là lợi hại.
Lâm Tử Nhiên: “Lần đầu tiên tôi cảm giác được mình là công! Quả thực công khí bạo biểu! Tôi cảm thấy thế giới này tôi có thể làm được!”
Hệ thống: ……
Lâm Tử Nhiên và Phong Nguyên Cực cùng nhau vào cung, lúc này xe ngựa của Tề Tuyên không thể đi vào.
Xe ngựa dừng ở trước cửa cung, một cánh tay ngọc nhẹ nhàng xốc mành lên, nam tử thanh lãnh tuyệt sắc thò người ra ngoài, dùng tư thái ưu nhã xuống xe. Hắn một thân bạch y, tóc dài màu đen buộc sau đầu, mặt mày như họa làm chung quanh rực rỡ lóa mắt, như trời quang trăng sáng.
Cuối cùng Lâm Tử Nhiên cũng có cơ hội đánh giá cẩn thận hắn một phen. Thật không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân của thế giới này, hắn chỉ cần đứng ở nơi đó, liền phảng phất mang theo khí chất mờ mịt tràn đầy tiên khí, làm vạn vật thế gian biến thành không có màu sắc.
Chỉ tiếc tuyệt thế mỹ nhân như này lại không có sức mạnh bảo vệ bản thân, đi vào kinh thành toàn bầy sói này, chỉ có thể trở thành chiến lợi phẩm bị nam nhân tranh đoạt.
Bất quá nhìn kết quả mà xem, hắn ta vẫn rất thông minh, lựa chọn ra người chiến thắng cuối cùng.
Ngồi nhìn người khác đánh vỡ đầu chảy máu vì hắn..
Di, nghĩ như vậy, Tề Tuyên cũng không đơn giản.
Trong lòng Lâm Tử Nhiên rùng mình, tuy rằng kịch bản thoạt nhìn vừa não tàn vừa cẩu huyết, nhưng vừa nhìn thấy, làm sao lại có cảm giác một đám đều không bớt lo?
Yên nào! Chắc hẳn là mình suy nghĩ nhiều, ngàn vạn không cần là cái dạng này!
Phong Nguyên Sùng đã sớm nhận được tin tức, hắn và Thái hậu chờ ở Tân Điện.
Phong Nguyên Sùng năm nay mới qua tuổi 30, dung mạo hắn nho nhã tuấn lãng, đầu đội kim quan người mặc áo gấm, thoạt nhìn ôn hòa dày rộng nhưng khuôn mặt trông rất uy nghiêm, thể hiện khí độ vua của một nước. Tuy ở bên ngoài Lý Ký trông uy phong khắp chốn nhưng ở hoàng gia cũng chỉ là một hạ thần.
Lâm Tử Nhiên cụp mắt cung kính đứng sang một bên, yên tâm làm phông nền.
Thầm nghĩ đây là vai chính công, là người chiến thắng lớn nhất trong bổn văn!
Chẳng những giành được thắng lợi trong cuộc đấu tranh cung đình bi thảm mà còn xử lý thân đệ đệ, cuối cùng ôm mỹ nhân về.
Tuy Thái hậu đã 60 nhưng tinh thần không tồi, tư dung no đủ, thoạt nhìn khuôn mặt hiền từ..
Phong Nguyên Cực tiến cung, bước nhanh đến trước mặt Thái hậu, làm bộ như phải quỳ xuống: “Nhìn thần tham kiến mẫu hậu.”
Thái hậu hòa ái hiền từ, không đợi Phong Nguyên Cực quỳ xuống bà đã vươn tay đỡ lấy y, cười nói: “Miễn lễ.”
Nói rồi để Phong Nguyên Cực ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải, thương tiếc không thôi nói: “Nguyên Cực vừa đi biên quan chính là mấy năm, bổn cung thật nhớ mong vô cùng, ngươi nhìn xem đứa nhỏ này, đều phơi đen chịu khổ ở bên ngoài...”
Phong Nguyên Cực cười nói: “Mấy năm không gặp, thấy mẫu hậu hết thảy đều mạnh khỏe nhi thần rốt cuộc cũng yên tâm. Lần này nhi thần từ biên quan mang về không ít đặc sản, đợi lát nữa sẽ đưa đến trong cung của ngài và hoàng huynh.”
Phong Nguyên Sùng cười lắc đầu: “Trở về là tốt, còn mang theo lễ vật cái gì, trong cung cũng không thiếu.”
Phong Nguyên Cực nhướn mày: “Trong cung không thiếu thứ gì, nhưng đây là tâm ý của đệ đệ, hoàng huynh ngàn vạn đừng chối từ.”
Ba người lập tức ngồi đó hàn huyên.
Một bộ mẫu từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung thật tốt.
Nếu chỉ nhìn một màn này, ai có thể ngờ sau đó Phong Nguyên Cực nói mưu phản liền mưu phản đâu?
Quả nhiên trong hoàng gia đều là tình huynh đệ plastic.
Lâm Tử Nhiên thổn thức trong lòng.
Sau khi Phong Nguyên Sùng quan tâm Phong Nguyên Cực xong, quay đầu nhìn về phía Tề Tuyên, trên dưới đánh giá một phen, sau đó cười nói: “Tề công tử thanh danh truyền xa, Cô đã sớm nghe thấy, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tề Tuyên cung kính hành lễ, chắp tay rũ mắt nói: “Bệ hạ quá khen.”
Mặc dù Tề Tuyên đi vào nơi này chỉ là con tin ăn nhờ ở đậu, nhưng Phong Nguyên Sùng không hề có thái độ khinh mạn, ngược lại còn ôn hòa cười nói: “Nếu đã tới đây thì cứ yên tâm ở lại, nói vậy chứ chờ ngươi quen thuộc sẽ thấy thích nơi này.”
Dứt lời lại phân phó Lâm Tử Nhiên: “Tử Sơ, chỗ ở của Tề công tử ngươi đã an bài tốt chưa? Giao hắn cho ngươi, ngươi ngàn vạn phải bảo vệ hắn cho tốt, không được phạm bất cứ sai lầm nào.”
Lý Ký, tự Tử Sơ.
Lâm Tử Nhiên cung kính nói: “Đã chuẩn bị tốt, Hoàng thượng cứ yên tâm.”
Phong Nguyên Sùng gật gật đầu.
Hắn không để đám người Tề Tuyên ở lâu, Phong Nguyên Cực và Lâm Tử Nhiên cũng cáo từ rời đi.
Khi Tề Tuyên tới là đi theo Phong Nguyên Cực, thời điểm rời đi thì đi theo Lâm Tử Nhiên. Thật ra thái độ hắn rất đạm nhiên bình tĩnh, lặng lẽ đi theo bên cạnh Lâm Tử Nhiên.
Thủ hạ Lâm Tử Nhiên đã lấy xe ngựa chờ ở bên ngoài cửa cung.
Bắt đầu từ hôm nay, mỹ nhân nhi sẽ do chính mình che chở!
Phong Nguyên Cực nhảy lên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Lâm Tử Nhiên, nhướn mày cười nói: “Đã lâu không gặp, Lý đại nhân vẫn được thánh sủng như cũ, xem ra hầu hạ hoàng huynh rất tốt.”
Lý Ký có một khuôn mặt âm nhu xinh đẹp, được Phong Nguyên Sùng hết mực tin tưởng và che chở, bởi vậy có rất nhiều tin đồn về hắn và Phong Nguyên Sùng, sớm nghe nhiều nên không trách.
Chỉ có Phong Nguyên Cực há mồm ngậm miệng là không buông tha cho người nào.
Thần sắc Lâm Tử Nhiên không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhẹ nhàng nói: “Thân là thần tử, hầu hạ tốt bệ hạ là bổn phận của vi thần.”
Phong Nguyên Cực thấy cậu dầu muối đều không ăn, cười lạnh một tiếng giục ngựa rời đi.
Lâm Tử Nhiên dường như chả có việc gì thu hồi tầm mắt, kỳ thật lòng người là không thể nắm giữ. Lý Ký đi đến ngày hôm nay tất nhiên không phải dựa vào công phu trên giường, chẳng qua người ghét hắn hận hắn có quá nhiều, chỉ có thể thông qua cách bôi đen hắn cho bớt tức mà thôi.
Bất quá từ việc Phong Nguyên Sùng có thể vì Tề Tuyên mà ban chết cho Lý Ký mà xem, kỳ thật hắn cũng không quá để ý tên thủ hạ này đi? Hiện giờ che chở bất quá là vì Lý Ký còn hữu dụng, sử dụng cây đao Lý Ký này quá là tiện lợi, hắn vẫn như cũ là vị minh quân cao cao tại thượng, tất cả chuyện xấu đều do tên tay sai lãnh khốc vô tình, xảo trá tàn nhẫn Lý Ký làm, nếu một ngày nào đó không dùng được hắn nữa... Giết Lý Ký tên gian nịnh tàn nhẫn độc ác này, nói không chừng nhóm thanh lưu bên kia còn phải khen ngợi một câu Hoàng đế biết phân biệt đúng sai.
Di, tưởng tượng như vậy, sau khi Phong Nguyên Sùng xử tử Lý Ký, chỉ sợ ghen không phải là nguyên nhân chân chính, nói không chừng vì Lý Ký đã hết tác dụng.
Lâm Tử Nhiên trong lòng phát lạnh, thu hồi suy nghĩ, đối Tề Tuyên nói: “Mời công tử lên xe.”
Nơi ở của Tề Tuyên đã sớm chuẩn bị chu đáo, nơi này từng là gia trạch của một vị quan viên tứ phẩm, bởi vì viết thơ đại bất kính nên bị tịch thu gia sản và giết cả nhà. Tòa nhà này vẫn không có người ở, được Lý Ký tẩy sạch làm chỗ ở cho Tề Tuyên.
Bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, người hầu như mây, bảng hiệu cửa chính cũng được thay đổi.
Lâm Tử Nhiên mang Tề Tuyên tiến vào, chậm rãi nói: “Phong tục tập quán của kinh thành không khác An Hà Quốc là mấy, ta bố trí nơi này dựa theo tập tục An Hà Quốc các ngươi, nếu còn yêu cầu gì cứ trực tiếp sai người báo cho ta, công tử cứ xem như ở nhà.”
Vẻ mặt Tề Tuyên nhàn nhạt: “Làm phiền.”
Một bộ băng sơn vạn năm, cự người ngoài ngàn dặm.
Dù là vương tử thì thế nào, đơn giản là quốc gia nhỏ yếu, đường đường vương trưởng tử cũng phải tới làm con tin, nhìn như thân phận tôn quý, kỳ thực thân bất do kỷ mà thôi.
Lâm Tử Nhiên thở dài trong lòng, công đạo một phen rồi rời đi.
Tề Tuyên quá lạnh lùng.
Đẹp thì đẹp đó, nhưng thực sự không phải kiểu tính cách khiến người ta thích.
Làm sao Lý Ký lại thích tảng băng sơn như vậy nhỉ?
Quả nhiên nhan khống là không có đạo lý nhất!
………………
Lâm Tử Nhiên về nhà ngủ, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã bị hệ thống vực dậy.
Hệ thống: “Chuẩn bị đi làm.”
Lâm Tử Nhiên mơ màng hồ đồ: “….Làm cái gì, ban cái gì, làm cái ban gì?”
Sau đó Lâm Tử Nhiên đột nhiên tỉnh táo lại, hiện giờ cậu cũng được coi là trọng thần trong triều, cầm quyền hành Cẩm Y Vệ đáng sợ trong tay, đương nhiên là người bận rộn trăm công ngàn việc!
Trời ạ!
Cậu lại phải trải qua ngày tháng nghe gà khiêu vũ sao!
Tránh được đi học nhưng không tránh được đi làm.
Muốn khóc quá...
Hệ thống: “Loại chức vụ trọng đại này không khác trong xã hội hiện đại, sắm vai nhân vật có độ khó tương đối cao, vì không để cho người chơi dễ dàng bị lộ thân phận, chúng tôi sẽ phục vụ chỉ đạo người chơi, đợi lát nữa tôi sẽ dạy cậu biết nên làm thế nào.”
Lâm Tử Nhiên thực nhanh hiểu được, kỳ thật thế giới thứ nhất cũng có tình huống tương tự. Thời điểm khi cậu là tổng tài, rất nhiều việc đều do hệ thống chỉ đạo cậu làm, hệ thống kiến nghị vô cùng đáng tin cậy, thuận tiện hoàn thành công việc không có vấn đề.
Tại thời điểm này, hệ thống có vẻ đặc biệt hữu dụng!
Lâm Tử Nhiên nghiến răng rời giường.
Sau đó mang khí thế lạnh lẽo đi làm.
Uy phong lẫm lẫm đối mặt với một đám thủ hạ Cẩm Y Vệ đằng đằng sát khí, dưới sự chỉ đạo của hệ thống, Lâm Tử Nhiên vượt qua run sợ trong lòng một ngày. Vì không để thống khổ trong việc dậy sớm quá mức, ở xã hội cổ đại khuyết thiếu giải trí, Lâm Tử Nhiên quyết định dưỡng thành thói quen ngủ sớm.
Ngủ đủ giấc là một phần không thể thiếu.
Mặc dù đi làm là cần thiết, bất quá cậu cũng không quên cốt truyện, ba ngày hai bữa đi nhìn Tề Tuyên một lần, đây là chức trách quan trọng thân là nam phụ thâm tình của cậu.
Về phần Lý Ký yêu Tề Tuyên như thế nào, đại khái kịch bản miêu tả như thế này: Hắn chưa từng gặp một nam tử xinh đẹp sạch sẽ như vậy, giống như tiên nhân không nhiễm bụi trần, vốn nên ở trên đỉnh Tuyết Sơn, lại thân bất do kỷ không thể không hãm thân vào vũng bùn... Lý Ký ngẩng đầu nhìn Tề Tuyên, giống như tù nhân hành tẩu trong đêm tối, vô thức bị đối phương hấp dẫn.
Muốn bảo vệ hắn, muốn giữ cho hắn luôn sạch sẽ như vậy.
Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, tổng kết đơn giản một chút, chính là Lý Ký cảm thấy bản thân mình không phải thứ gì tốt, hắn đi đến một bước này cũng là thân bất do kỷ... Hắn hy vọng rằng Tề Tuyên đừng giống như mình, lưu lạc đến nông nỗi thân bất do kỷ, cho nên muốn bảo hộ bạch nguyệt quang trong cảm nhận của hắn.
Lâm Tử Nhiên bước vào chỗ ở của Tề Tuyên, tình cờ đụng phải một nha hoàn từ trong đi ra, ngăn nàng lại hỏi: “Hôm nay công tử thế nào, ở chỗ này có quen không?”
Nha hoàn rất căng thẳng khi nhìn thấy Lâm Tử Nhiên, cẩn thận cung kính nói: “Công tử hết thảy đều tốt, chỉ là thức ăn bên này có lẽ không hợp khẩu vị, gần đây không ăn cơm nhiều lắm.”
Lâm Tử Nhiên để ở trong lòng, sau đó đẩy cửa bước vào.
Tề Tuyên một thân bạch y ngồi ở mép giường, lười biếng dựa vào cạnh giường, cầm một cuốn sách nhìn đến nhập thần, tựa hồ thấy chỗ thú vị, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười tựa như băng tuyết tan ra.
Hắn nghe được thanh âm liền ngẩng đầu nhìn lên, nụ cười bên môi nhanh chóng thu liễm, đứng dậy nói: “Đại nhân.”
Lâm Tử Nhiên tò mò nói: “Ngươi đang xem cái gì?”
Tề Tuyên nhàn nhạt mở miệng: “Một ít tạp ký mà thôi.”
Chậc chậc, quả nhiên tính tình như băng sơn, bất quá Lâm Tử Nhiên cũng có thể lý giải. Tuy rằng Tề Tuyên bị bắt đến đây, nhưng vẫn thuộc dạng tâm cao khí ngạo, ai mà không biết thanh danh Lý Ký không tốt?
Đừng nhìn bộ dáng đạm nhiên của hắn, nói không chừng trong lòng tràn đầy chán ghét và không kiên nhẫn, chẳng qua không biểu lộ ra ngoài mà thôi.
Lâm Tử Nhiên biết hắn không vui khi thấy mình, trong lòng hiểu rõ, cũng không tính toán ở đây lâu, lấy tính cách của Lý Ký, dù trong lòng hắn ngưỡng mộ Tề Tuyên cũng sẽ không biểu hiện quá rõ, chỉ biết âm thầm chiếu cố.
Lâm Tử Nhiên không có gì để nói với Tề Tuyên, gật gật đầu nói: “Nếu ngươi thích đọc sách, ta sẽ sai người đi thu thập rồi đưa tới.”
Sau đó liền đi.
Ngày hôm sau cậu phân phó cho cấp dưới đi tìm sách, quản bất kỳ loại sách nào đều được, tặng một xe qua cho Tề Tuyên. Đây là chỗ tốt của quyền thế, tùy tiện có thể sủng người khác, hơn nữa không cần tự tay mình làm! Phái thủ hạ là được, nào vất vả như thế giới trước?
Sự tình động mồm mép, rất đơn giản.
Lâm Tử Nhiên rất ít đi qua, nhưng lâu lâu lại nghe thuộc hạ báo cáo tình huống của Tề Tuyên, thiếu cái gì liền sẽ cho người đưa qua.
Sóng êm biển lặng qua mười ngày.
Hôm nay thuộc hạ của Lâm Tử Nhiên chạy đến nói: “Tề công tử đi phủ Thừa Ân Hầu dự tiệc.”
Lâm Tử Nhiên mặt vô biểu tình: “Ừm.”
Ủa, từ từ đã!
Có phải cốt truyện đã bắt đầu rồi không?
Lâm Tử Nhiên: “Hệ thống, mở cốt truyện cho tôi xem.”
Hệ thống: “Được.”
Lâm Tử Nhiên vừa thấy: “Ai nha, thiếu nữa liền quên mất, hôm nay đúng là cốt truyện có phần diễn của mình .”
Sau khi Tề Tuyên vào kinh dẫn tới sự chú ý khắp mọi nơi, không ít người muốn nhìn thấy phong thái của thiên hạ đệ nhất công tử, mọi người âm thầm quan sát một đoạn thời gian. Thừa Ân Hầu phủ trước hết ra tay đưa thiệp mời, mời Tề Tuyên tham dự hội thơ trong phủ, Tề Tuyên không muốn đắc tội nhà quyền quý như Thừa Ân Hầu, vì thế đáp ứng lời mời tham gia yến tiệc. Trong bữa tiệc, thế tử Thừa Ân Hầu thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Tề Tuyên, ý đồ muốn khinh bạc Tề Tuyên, thời khắc mấu chốt Lý Ký động thân ra tay anh hùng cứu mỹ nhân!
Diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân!
Lâm Tử Nhiên lập tức đứng lên: “Chuẩn bị xe.”
………………
Thời điểm Lâm Tử Nhiên đến tương đối trễ.
Quản sự Hầu phủ thấy cậu đi tới, sắc mặt khẽ biến, thận trọng tiến lên nói: “Sao Lý đại nhân lại tới?”
Đầu năm nay không có người nào hoan nghênh Lý Ký tới cửa.
Cậu tới cửa thông thường không phải chuyện gì tốt.
Lâm Tử Nhiên rũ mắt liếc hắn một cái, khóe môi nhếch lên, ngữ khí lạnh lùng: “Chẳng lẽ bản quan không thể tới sao?”
Quản sự lau mồ hôi trên trán, vội vàng lui ra sau, nở nụ cười cung kính nói: “Như thế nào sẽ? Lý đại nhân mau vào, nếu Hầu gia biết ngài đại giá quang lâm, nhất định rất cao hứng!”
Cao hứng? Sợ rằng cao hứng đến cười không nổi đi.
Lâm Tử Nhiên thậm chí không liếc mắt nhìn quản sự cái nào, trực tiếp bước vào.
Không ít người nhìn thấy cậu đều thập phần ngoài ý muốn, sau khi giật mình liền sôi nổi cùng cậu chào hỏi, trong lòng tuy không thích nhưng phải giữ gìn mặt mũi lẫn nhau, không muốn đắc tội cậu.. Trong lòng mọi người không ngừng suy nghĩ, gia hỏa này sao lại đột nhiên tới đây, chẳng lẽ nhà Thừa Ân Hầu sắp xảy ra chuyện?
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên lãnh đạm, không thèm coi ai ra gì đi thẳng vào bên trong, đối mặt với ánh mắt kiêng kỵ từ mọi hướng đều không dao động, miễn bàn có bao nhiêu bá khí trắc lậu!
Trên thực tế nội tâm là dạng này.
Lâm Tử Nhiên: “Xong đời, tôi lạc đường rồi, phải làm sao bây giờ! Hoa viên Hầu phủ cũng quá lớn! Rốt cuộc Tề Tuyên ở đâu!”
Hệ thống: “...Phía trước, rẽ trái, tới hồ.”
Lâm Tử Nhiên: “Ờ ờ.”
Lâm Tử Nhiên: “Từ từ đã.... Đợi lát nữa nếu muốn diễn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà tôi hoàn toàn không biết võ công, vậy phải làm sao!”
Hệ thống: “Tùy tiện đánh là được.”
Lâm Tử Nhiên: ???
Hệ thống: “Cái này vượt quá giả thiết bình thường ở thế giới hiện thực, sẽ giữ lại năng lực cho người chơi ở thế giới này. Một khi cậu động thủ sẽ kích phát hình thức trí năng đánh nhau, đánh nhau thuộc về bản năng thân thể, chỉ cần người chơi tập trung vào biểu diễn là được, vấn đề khác chúng tôi sẽ giải quyết mọi thứ cho cậu.”
Lâm Tử Nhiên: “Thì ra là thế.”
Cuối cùng cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Thế giới này bao hàm cả nhân tố võ hiệp, bản thân Lý Ký là cao thủ đứng đầu, nhưng cậu nửa điểm chiêu thức cũng không biết, vạn nhất gặp chuyện ngoài ý muốn thì đừng nói diễn kịch, chỉ cần vừa động thủ liền lòi. Xem ra trò chơi đã suy xét đến phương diện này rồi!
Ngoài vấn đề biểu diễn, về cơ bản đều là hình thức.
Thật là trò chơi tri kỷ...
Theo lời nhắc của hệ thống, cuối cùng Lâm Tử Nhiên cũng nhìn thấy Tề Tuyên đang hóng gió bên hồ.
Đứng trước mặt Tề Tuyên là một vị công tử tay cầm quạt xếp, thoạt nhìn công tử kia dung mạo tuấn lãng, chỉ là màu da trắng nõn tới mức phát xanh, thoạt nhìn bộ dáng túng dục quá độ, đúng là thế tử Thừa Ân Hầu.
Trong mắt Thừa Ân Hầu thế tử không chút che lấp thần sắc thèm nhỏ dãi, ha hả cười nói: “Hôm nay vừa gặp mới biết tin đồn đều không đủ hình dung tuyệt thế phong tư của công tử, thật làm tại hạ tâm sinh ngưỡng mộ.”
Tề Tuyên vẻ mặt lãnh đạm, xoay người định rời đi, nhưng lại bị Thừa Ân Hầu thế tử ngăn lại, giơ tay lên định sờ mặt Tề Tuyên, nói: “Đây là vội đi nơi nào? Tại hạ bồi công tử nói chuyện phong nguyệt, như thế nào?”
Lâm Tử Nhiên xem mà hít sâu một hơi, đúng là trường hợp đùa giỡn ‘thiếu nữ’ nhà lành!
Chờ, mỹ nhân nhi ta tới bảo vệ ngươi đây!
Lâm Tử Nhiên bước nhanh đến, một phen nắm lấy cánh tay Thừa Ân Hầu thế tử, cười lạnh một tiếng trực tiếp đẩy tay hắn ta ra, che trước mặt Tề Tuyên, nheo đôi mắt, ngữ điệu âm lãnh: “Thế tử gia làm gì vậy?”
Thừa Ân Hầu thế tử bỗng nhiên bị đẩy ra, lảo đảo một cái mới đứng vững, thấy rõ là Lâm Tử Nhiên, sắc mặt thay đổi, nói: “Ta tưởng là ai, hóa ra là Lý đại nhân, ta cùng Tề công tử trò chuyện mà thôi, việc này ngài cũng muốn quản sao?”
Lâm Tử Nhiên rũ mắt lạnh băng nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ta quản đấy, thế thì sao?”
Sắc mặt Thừa Ân Hầu thế tử biến từ đỏ thành trắng, thật ra hắn ta rất muốn tiếp tục ra tay với Tề Tuyên, nhưng nếu Lý Ký nhất quyết muốn bảo vệ che chở cho Tề Tuyên thì chính mình cũng không thể làm gì được cậu. Trong lòng hắn ta khó chịu, âm dương quái khí nói với Tề Tuyên: “Thời gian Tề công tử tới kinh thành không lâu, nhưng thật ra lại tìm được một chỗ dựa tốt, nếu ngài sớm nói mình là người của Lý đại nhân, tại hạ cũng không đến mức phí lời ở đây…”
Dứt lời phất tay áo rời đi.
Lâm Tử Nhiên hừ lạnh một tiếng, ở kinh thành này người mơ ước Tề Tuyên có quá nhiều, loại cấp bậc như Thừa Ân Hầu thế tử chỉ có thể coi như tiểu ruồi bọ không lên được mặt bàn.
Bất quá tác dụng của mình chính là thời điểm Phong Nguyên Sùng không ở đây, chắn ong bướm giúp Tề Tuyên!
Chờ khi Phong Nguyên Sùng coi trọng Tề Tuyên, liền không có chuyện của nam phụ thâm tình như mình nữa..
Đang nghĩ ngợi, liền nhìn thấy Phong Nguyên Cực từ phía trước đi đến.
Lâm Tử Nhiên nghiêm mặt, đây là một người rồi đến một người a, bất quá xác thật trong cốt truyện cũng là dạng này.
Aiz, mỹ nhân quá được hoan nghênh chính là phiền não như vậy, luôn có tình địch đuổi hoài không hết! Mới đánh ruồi bọ xong liền tới Boss..
Lâm Tử Nhiên ngưng thần, Phong Nguyên Cực không dễ đối phó.
Đây là nam hai, suất diễn còn nặng hơn so với cậu, cậu nhiều nhất chỉ có thể coi như nam ba.
Cậu quay lại nói với Tề Tuyên: “Chúng ta đi.”
Ai ngờ Tề Tuyên lại bất động, thần sắc lãnh đạm nhìn cậu, ánh mắt xa cách, hiển nhiên nửa điểm cũng không nhận ân tình của cậu... Có lẽ trong mắt Tề Tuyên, cậu và đăng đồ tử vừa rồi không khác gì nhau, bị tên gia hỏa Lý Ký ác danh lan xa che chở, truyền ra ngoài nói không chừng còn tổn hại thanh danh thanh cao của hắn đâu!
Đây là lý do tại sao trong cốt truyện ban đầu, Tề Tuyên trước sau đối với Lý Ký đều không thích.
Trong xương cốt hắn có chút ngạo khí, khinh thường việc Lý Ký muốn bảo vệ hắn, còn bị người ta nói hắn cùng loại người như Lý Ký thông đồng làm bậy..
Lâm Tử Nhiên trầm ngâm trong chốc lát, Phong Nguyên Cực đã qua tới.
Hôm nay y mặc một thân áo gấm màu xanh đen, ngũ quan tuấn đĩnh thịnh khí lăng nhân, dỡ xuống khôi giáp thoạt nhìn ít đi vẻ sắc bén, nhưng giữa mày như cũ ẩn hàm khí túc sát, hai tròng mắt thâm thúy vô cùng lãnh duệ. Nhìn thấy Lâm Tử Nhiên khóe môi cong lên, giọng điệu hài hước: “Lại gặp rồi, thật đúng là quá khéo.”
Tầm mắt Phong Nguyên Cực khinh miệt đảo qua Lâm Tử Nhiên, không hề để ý tới cậu, quay đầu đi lôi kéo Tề Tuyên, ngữ khí tùy ý ngả ngớn nói: “Tới đây bồi bổn vương uống rượu.”
Tề Tuyên cũng đồng dạng không thích Phong Nguyên Cực.
Đúng là Phong Nguyên Cực rất nguy hiểm, làm phụ vương hắn không thể không đưa hắn tới làm con tin bên Đại Thịnh, thấy thế sắc mặt hắn trở nên trắng bệch cực kỳ khó coi.
Mỹ nhân nhi gặp khó khăn, chính mình sao có thể khoanh tay đứng nhìn!
Lâm Tử Nhiên tức khắc tràn ngập lý tưởng hào hùng, không chút do dự ra tay ngăn trở Phong Nguyên Cực!
Mắt thấy Lâm Tử Nhiên dám ngăn cản mình, Phong Nguyên Cực lập tức cùng cậu động thủ. Phong Nguyên Cực tự nhiên không phải mấy thứ túi áo giá cơm có thể so, y có kinh nghiệm sa trường thân kinh bách chiến, tuy con đường bất đồng với Lý Ký nhưng chiêu thức đại khai đại hợp khó mà chống đỡ!
Lâm Tử Nhiên vừa ra tay liền phát hiện nước chảy mây trôi, thân thể này quả nhiên có thể đánh! Nhưng hiển nhiên Phong Nguyên Cực đánh giỏi hơn cậu một chút, sau mấy chiêu cậu đã bị Phong Nguyên Cực chế trụ cánh tay vặn ngược ra sau! Trở tay đem cậu ôm vào trong lòng, Phong Nguyên Cực cúi đầu tới gần bên tai cậu, cười lạnh một tiếng: “Bổn vương cho ngươi vài phần thể diện, ngươi liền không nhận rõ thân phận của mình, dám ra tay với bổn vương.”
Trong miệng Phong Nguyên Cực mang theo hương rượu nhàn nhạt, con ngươi màu nâu phiếm tia lạnh lùng âm trầm.
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên đạm nhiên, giọng nói không nhanh không chậm: “Vương gia uống say mới có thể làm ra loại chuyện hoang đường để Tề công tử bồi rượu, hạ quan phụng mệnh Hoàng thượng bảo vệ Tề công tử, không thể không ra tay can thiệp, mong Vương gia thứ tội.”
Ngoài miệng cậu nói mong thứ tội, nhưng trong mắt lại không có nửa điểm ý tứ cầu xin thứ tội, ngược lại mang theo một tia châm chọc đạm nhiên, rõ ràng là cầm Hoàng đế đến áp chế y!
Phong Nguyên Cực cụp mắt nhìn nam tử trong lòng mình. Người này có khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu, hai tròng mắt hẹp dài lạnh lẽo, lúc nào cũng là bộ dáng hung ác nham hiểm, nhưng đuôi mắt cứ mang theo vệt hồng nhàn nhạt, làm cậu trông có vẻ sắc lạnh như hồng mai đêm tuyết...
Đáy mắt Phong Nguyên Cực hiện lên một tia hứng thú, nhướn mày chậm rãi nói: “Ngươi đây là lấy Hoàng thượng tới uy hiếp bổn vương?”
Lâm Tử Nhiên: “Hạ quan không dám.”
Phong Nguyên Cực nheo mắt. Không dám? Ta thấy ngươi dám lắm.
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên lãnh đạm hờ hững, trong lòng thật sự không hề để ý. Phong Nguyên Cực sẽ không làm gì cậu, nhiều lắm là y châm chọc chính mình vài câu, giết mình là chuyện không có khả năng, dù sao cậu cũng là thủ hạ đắc lực của Phong Nguyên Sùng.
Mục đích của Phong Nguyên Cực là Tề Tuyên, dựa theo cốt truyện thì hôm nay y sẽ cướp Tề Tuyên đi, cưỡng bách Tề Tuyên bồi y uống rượu.
Phong Nguyên Cực nhìn vào mắt nam tử, trong đôi mắt này thực sự không chút nào quan tâm.
Tựa hồ chắc chắn chính mình sẽ không làm gì được.
Lâm Tử Nhiên chờ rồi chờ, liền thấy Phong Nguyên Cực đột nhiên giơ tay lên sờ cằm cậu, ngữ khí ái muội nói ở bên tai cậu: “Bất quá nếu Lý đại nhân nguyện ý bồi bổn vương uống một chén, hôm nay bổn vương liền buông tha hắn không phải là không thể.”
Lâm Tử Nhiên: ???