Ôn Dự thế mà thật sự thừa nhận yêu đương! Đúng là sét đánh ngang tai!
Cậu vì Ôn Dự mà cảm thấy vô cùng đau đớn, anh làm gì vậy, loại thời điểm này trực tiếp phủ nhận là được rồi! Thừa nhận làm con mọe gì! Còn ngại sự tình chưa đủ loạn sao?
Lâm Tử Nhiên tâm như tro tàn: “Cốt truyện này e rằng không thể cứu nổi.”
Hệ thống: “Cậu tính toán từ bỏ?”
Tôi không nghĩ từ bỏ, nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ? Lâm Tử Nhiên cảm thấy thập phần mờ mịt, chẳng lẽ muốn mình ấn đầu Ôn Dự vào cùng chỗ với Lục Toại hả? Loại chuyện tình cảm có thể cưỡng bách được sao?
Hiện tại nghĩ tới bản thân khi mới tiến vào trò chơi tự tin tràn đầy, cậu chỉ cảm thấy mình trước đây quá trẻ trâu.
Cái trò chơi rác rưởi này khắp nơi đều là hố cha!
Lâm Tử Nhiên biểu tình hốt hoảng, sâu kín nói: “Hệ thống, ngươi biết trong tình yêu trở ngại lớn nhất là gì không?”
Hệ thống: “Là cái gì?”
Lâm Tử Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải thân phận, tiền tài, tuổi tác, giới tính…... Này đó đều không phải! Mà là tam quan khác biệt vô pháp câu thông! Tỷ như Ôn Dự cùng Lục Toại.”
Hệ thống: “……”
Lâm Tử Nhiên ủ rũ gục đầu.
Ôn Dự đã đăng lên trang weibo rồi, mình có nên giả bộ không biết hay không? Làm như không biết có giả quá không, bất quá mình là tổng tài a, không phải như thiếu nữ xoát weibo suốt ngày, không biết cũng không kỳ quái đi? Lục Trăn thậm chí cũng không có tài khoản weibo mà!
Đúng, cứ giả như không biết, yên tĩnh xem kỳ biến.
Nếu buổi chiều Ôn Dự vẫn không có tin tức, chính mình sẽ chủ động dò hỏi hắn chuyện này, vì dù chính mình không xem weibo sớm hay muộn sẽ có người nói cho cậu biết.
Quả nhiên, người đầu tiên không thể ngồi yên là Triệu Minh Trạch, rất nhanh hắn liền gọi điện thoại tới.
Triệu Minh Trạch: “Cậu đã xem tin tức trên mạng chưa?”
Lâm Tử Nhiên giả vờ hồ đồ: “Cái gì?”
Triệu Minh Trạch: “Ôn Dự công bố mối quan hệ giữa hai người, hắn không nói cho cậu trước sao?”
Lâm Tử Nhiên nghĩ tới đây liền tức, nếu không phải tại anh, Ôn Dự sao có thể làm vậy? Cứ tưởng là thần trợ công, ai biết lại là đồng đội heo…
Tôi cũng hoài nghi, rốt cuộc anh có phải là nội gián kẻ thù phái tới nằm vùng hay không!
Lâm Tử Nhiên miễn cưỡng cười: “Thật à? Hắn nguyện ý công khai tôi rất cao hứng, không nói trước chắc muốn cho tôi một sự bất ngờ.”
Triệu Minh Trạch nghe vậy im lặng một hồi, thanh âm có chút khàn khàn: “Cậu vui vẻ thì tốt.”
Nói xong lập tức cúp điện thoại, cũng không giống như thường ngày lui tới nói chuyện phiếm, Lâm Tử Nhiên mạc danh nhìn điện thoại, xem ra tên phản diện này cũng không vui? Chẳng lẽ vì mưu kế thất bại?
Vẫn luôn đợi đến buổi chiều, Lâm Tử Nhiên mới cầm điện thoại, gọi điện thoại qua cho Ôn Dự.
Qua một hồi lâu Ôn Dự mới nhận điện thoại, bên kia tựa hồ có chút ồn ào, hắn hạ giọng nói dồn dập: “Chờ tối nay em lại nói chuyện với anh.”
Sau đó liền cúp điện thoại.
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, mơ hồ nghe thấy bên kia truyền đến tiếng người, giống như có rất nhiều phóng viên đang truy vấn. Cậu lắc đầu nghĩ, dù sao điều nên làm cậu đã làm, việc còn lại liền xem Ôn Dự nói với mình như thế nào.
Hiện giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
………………
Ôn Dự đăng một bài lên weibo, thiếu nữa làm weibo tê liệt luôn, trợ lý bên cạnh hắn tức muốn hộc máu, hận không thể đoạt lấy điện thoại của Ôn Dự gửi thông tin tài khoản bị hack để cứu giúp một chút!
Nhưng…. Chung quy không dám làm thế.
Trợ lý rất khó hiểu: “Dự ca, sao anh lại muốn làm thế? Anh hoàn toàn có thể phủ nhận a.” Nói chuyện luyến ái hà tất phải chiêu cáo thiên hạ, điệu thấp không tốt sao?
Bọn họ vất vả lắm mới khống chế thế cục!
Ôn Dự cúi đầu nhìn điện thoại, nhàn nhạt nói: “Giấy không thể gói được lửa.”
Hơn nữa, hắn cũng không muốn phủ nhận.
Hắn hiểu rõ thân phận đồng tính luyến ái gây bất lợi với việc phát triển sự nghiệp nên nhiều năm vẫn luôn cẩn thận che giấu tính hướng của mình, Lục Trăn lại lựa chọn nhân nhượng đồng ý yêu ngầm với hắn, hắn luôn đem hết thảy phân rõ ràng…... Nhưng sau này hắn mới hiểu mình đã sai, bởi vì cảm tình không phải sinh ý, chung quy không thể tính rõ ràng như vậy, cho dù là hắn, cũng nguyện ý có một ngày xúc động như thế.
Sẽ không màng trở ngại mà cùng một người quang minh chính đại ở bên nhau.
Vĩnh viễn chán ghét nói dối cùng trốn tránh.
Ôn Dự nắm chặt điện thoại, kỳ thật lúc đăng lên weibo nội tâm hắn rất bất an, loại bất an này không phải đến từ phản ứng khắp nơi của fans, mà là Lâm Tử Nhiên sẽ nghĩ thế nào.
Chính mình không quan tâm cậu nghĩ gì, không hỏi ý kiến của cậu đã đơn phương công bố tình yêu, kỳ thực có chút ích kỷ đi.....
Hắn sợ hãi nói với Lâm Tử Nhiên, Lâm Tử Nhiên sẽ cự tuyệt hắn làm như vậy, khẳng định không để hắn khó xử không để hắn bị chỉ trích, cậu sẽ vì đại thế tỏ vẻ không cần công bố, cậu sẽ không hy vọng hắn tùy hứng như vậy.....
Chỉ là chính mình muốn tùy hứng một hồi.
Mà không phải lúc nào cũng thực hiện từng bước một.
Huống hồ hắn làm chuyện này còn ẩn giấu một chút tính kế nhỏ, thoạt đầu Lâm Tử Nhiên có lẽ sẽ tức giận nhưng càng nhiều hẳn là cảm động đi…... Cảm động vì mình nguyện ý vì cậu mà công bố tình yêu, rốt cuộc yêu một người chỉ cầu một danh phận, không phải sao?
Lấy tính cách Lâm Tử Nhiên, nhìn thấy mình vì cậu mà trả giá như thế, nhất định sẽ đền bù cho mình nhiều hơn. Dù sao cậu là một người ôn nhu lại mềm lòng, chưa bao giờ nguyện ý thua thiệt bất luận kẻ nào.
Chính mình đê tiện muốn lợi dụng điểm này.
Ý đồ dùng phương pháp này để buộc chặt đối phương cùng chính mình lại với nhau.
Ôn Dự chậm rãi phun ra một hơi, dùng sức nhắm mắt lại.
Hắn lần nữa bắt đầu công tác, an bài trợ lý làm tốt ứng đối xã giao. Hắn đã sớm quen với việc chửi rủa bôi đen trên mạng, mỗi minh tinh đều sẽ trải qua điều này, nhưng Lâm Tử Nhiên không phải người trong vòng, hắn không muốn để Lâm Tử Nhiên trải qua này đó…... Chẳng sợ chung quy không thể tránh được nhưng hắn sẽ cố gắng giảm bớt, tận lực giữ gìn.
Trợ lý cảm thấy chuyện này đúng là làm khó người khác, anh công bố tình yêu mà còn trông cậy võng hữu buông tha nửa kia của anh à! Anh chẳng lẽ không biết hiện tại có bao nhiêu người chờ ăn dưa? Còn có bao nhiêu người ghen ghét anh, người chờ bỏ đá xuống giếng?!
Nhưng hắn đi theo Ôn Dự nhiều năm, biết Ôn Dự dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng không dễ, lần này chỉ sợ là chân ái…... Còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể căng da đầu mà lên. Hot search thủy quân hai bút cùng vẽ, liều mạng khống chế tẩy trắng comment, dựng lên thiết lập si tình cho Ôn Dự, lại làm fans coi trọng riêng tư mà không cần truy cứu thái quá….
Ôn Dự vội vội vàng vàng tới giữa trưa, cũng không biết Lâm Tử Nhiên đã xem tin tức hay chưa, cậu hiện tại là thái độ gì; hắn có chút nóng lòng muốn về nhà, kết quả trễ một chút liền bị paparazzi cùng phóng viên vây quanh.
Đúng lúc này, Lâm Tử Nhiên gọi điện tới, hắn chỉ có thể vội vàng nói một câu rồi cúp máy, sau đó phóng xe vượt qua vòng vây.
Vì paparazzi đuổi theo thật lâu, trên đường hắn còn ngừng ở bãi đỗ xe công cộng một hồi, cuối cùng nhờ nhân viên công tác khác tới tiếp nhận lái xe đi.
Thời điểm vào nhà Lâm Tử Nhiên, sắc trời đã tối.
Ôn Dự hít sâu một hơi, rốt cục mới mở cửa.
Lâm Tử Nhiên ở nhà cũng không nhàn rỗi, cậu không ngừng dùng thân phận Lục Trăn tự hỏi xem nên nói như thế nào mới tương đối thích hợp, cậu suy nghĩ cả một buổi trưa cũng chưa nghĩ ra biện pháp vẹn toàn.
Sau đó Ôn Dự trở về.
Lâm Tử Nhiên từ xa nhìn hắn, suy tư một chút, lộ ra vẻ mặt phức tạp nói: “Tại sao em muốn làm vậy?”
Ôn Dự nhìn biểu tình Lâm Tử Nhiên, trong lòng thấp thỏm, sau một lúc lâu hắn từng bước đi qua, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tử Nhiên: “Bởi vì em yêu anh, em không muốn tiếp tục giấu giếm nữa.”
Lâm Tử Nhiên không dám nhìn thẳng hai mắt Ôn Dự, xoay chuyển tầm mắt tự trách nói: “Em có biết trên mạng bây giờ mắng chúng ta thế nào không? Anh thì không sao cả..... nhưng là em, anh không muốn vì tình yêu chúng ta mà chậm trễ sự nghiệp của em, anh không ngại giống như lần trước đâu, thật sự.”
Ôn Dự nghe những lời này, vẻ mặt dịu đi: “Cho nên, anh chỉ đang lo lắng cho em sao?”
Lâm Tử Nhiên: “Anh……”
Ôn Dự chợt cười, thanh âm nhẹ nhàng vui sướng: “Không quan hệ.”
“Cho dù không có người ủng hộ, chuyện em yêu anh cũng không sợ bất luận kẻ nào biết.” Ôn Dự dừng một chút, lại nói: “Xin lỗi, đáng lẽ em nên công khai sớm hơn, mà không phải vì gặp loại sự tình này, dưới trường hợp này.....”
Nếu hắn biết có một ngày chính mình lại yêu người này nhiều đến thế, thì thời điểm ban đầu hắn đã không lựa chọn lấy lạnh nhạt đối đãi với cậu như vậy.
Lâm Tử Nhiên khóc không ra nước mắt, cậu đột nhiên hoài niệm lần đầu mới vào thế giới này, Ôn Dự mặt ngoài bình dị gần gũi kỳ thật lạnh nhạt xa cách, anh nói đi rốt cuộc anh gặp phải cái gì, làm sao biến thành bộ dáng này….
Lâm Tử Nhiên giãy giụa trong hấp hối một lúc, đau lòng nói: “Anh hiểu tâm ý của em.... nhưng em không nên xúc động như vậy!”
Ôn Dự cười khẽ, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Nếu anh nói đến sự nghiệp diễn xuất của em, kỳ thật không quan hệ, nguyên bản em mấy năm nay dự tính ít đóng phim hơn, chậm rãi chuyển qua phía sau màn.”
Những lời này không phải để an ủi Lâm Tử Nhiên, mà là hắn thật sự tính toán như vậy, hiện tại chẳng qua đem kế hoạch đẩy lên trước mà thôi.
Hắn không phải tiểu thịt tươi mới xuất đạo, không cần vì một chút lưu lượng mà không ngừng marketing chính mình, không cần cẩn thận giống như trước. Bây giờ hắn chọn vai vô cùng thận trọng, những bộ không chất lượng hoặc chính mình thích đều không đụng vào, trọng tâm chuyển qua phương hướng đầu tư, đóng phim phần lớn là lạc thú mà thôi. Tuy công khai xu hướng giới tính tất nhiên sẽ chịu một ít công kích ác ý, nhưng đối với hắn không ảnh hưởng toàn cục, càng không ảnh hưởng đến tài nguyên nhân mạch.....
Làm người có đủ tiền vốn cùng thực lực, sẽ không dễ bị một chút suy sụp đánh bại.
Làm một người hoàn mỹ thực sự rất mệt mỏi.
Chán ghét lúc nào cũng diễn kịch, lúc đóng phim diễn kịch, trong cuộc sống cũng diễn kịch, dần dần quên mất bộ dáng bản thân là ai.
Mà hiện tại, hắn chỉ muốn trở về làm chính mình, yêu người mình muốn yêu.
Lâm Tử Nhiên không ngờ Ôn Dự thế nhưng có thể nói ra câu nói như vậy, xem ra đã hạ quyết tâm, tức khắc không còn lời gì để nói.
Sau đó cậu nghe thấy Ôn Dự nói: “Chúng ta ở chung đi.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
………………
Lâm Tử Nhiên hai tay gác trước ngực, nằm ở trên giường, ánh mắt uể oải, bộ dáng hơi thở mong manh.
Lâm Tử Nhiên: “Lúc này thật sự xong rồi, xong rồi.”
Hệ thống: “……..”
Một tuần trước lúc Ôn Dự đưa ra ý kiến ở chung, Lâm Tử Nhiên linh cơ vừa động tỏ vẻ hiện tại rơi vào tình huống đầu sóng ngọn gió, vạn nhất bọn họ bị phát hiện thì quá không an toàn. Vì thế cự tuyệt lời đề nghị của Ôn Dự, nhưng mắt thấy thời gian trôi qua từng ngày, không thể kéo được nữa….
Bọn họ yêu nhau như thế sớm muộn gì cũng ở chung, trừ phi chia tay!
Chỉ là mình bây giờ mà đề nghị chia tay, đừng nói sụp đổ OOC, kia quả thực chính là vô cớ gây rối.
Lâm Tử Nhiên vẫn luôn nằm như vậy cho đến khi bụng kêu đói, mới như u linh từ trên lầu bay xuống dưới, chuẩn bị ăn no bụng…..
Kết quả bỗng nhiên nghe thấy tiếng người gõ cửa.
Lâm Tử Nhiên gần đây như chim sợ cành cong, nhưng nghĩ lại Ôn Dự có chìa khóa sẽ không gõ cửa, người tới chắc chắn không phải Ôn Dự!
Mở cửa vừa thấy, là Triệu Minh Trạch.
Chính là tên gia hỏa này không cấp lực, chẳng những không chia rẽ bọn họ ngược lại còn khiến Ôn Dự công khai tình yêu, lúc này chia tay lại càng khó!
Lâm Tử Nhiên bình tĩnh trở lại, nói: “Anh tới có chuyện gì sao?”
Triệu Minh Trạch nhấp môi nhìn Lâm Tử Nhiên, sự tình gần đây phát sinh trên mạng hắn đều xem trong mắt, nói thật, khi biết Lâm Tử Nhiên cùng Ôn Dự ra ngoài nghỉ phép, hắn xác thật có động chút tâm tư….
Nhưng thời điểm hắn do dự có nên làm vậy hay không thì Lục Toại đã ra tay trước một bước.
Xem ra cướp đi công ty cũng không khiến Lục Toại vừa lòng.
Vì thế hắn lựa chọn im lặng theo dõi kỳ biến, vốn tưởng Ôn Dự sẽ không chút do dự phủ nhận tình yêu, như vậy Lâm Tử Nhiên có thể thấy rõ Ôn Dự đối với cậu chỉ có thế, ai mà biết ... Ôn Dự lại thừa nhận, kết quả này đối với hắn thập phần bất lợi.
Hắn tự hỏi vài ngày cuối cùng mới lựa chọn tới đây.
Bởi vì hắn hiểu, nếu mình không nói sẽ không còn cơ hội.....
“Mấy ngày nay tôi rất lo lắng cho cậu.” Ánh mắt Triệu Minh Trạch chuyên chú.
Anh lo lắng có ích lợi gì, anh cũng không thể giúp tôi, Lâm Tử Nhiên tâm tình u ám, trên mặt lại tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc: “Không có gì, Ôn Dự vẫn luôn bồi cạnh tôi.”
Triệu Minh Trạch ở bên cạnh siết chặt nắm đấm, đáy mắt hung ác nham hiểm chợt lóe rồi biến mất.
Một lúc sau mi mắt hắn hơi rũ xuống, chậm rãi nói: “Cậu không sao là tốt rồi, nhưng có chuyện tôi suy nghĩ vẫn nên nói cho cậu biết.”
Lâm Tử Nhiên nói: “Chuyện gì?”
Triệu Minh Trạch thở dài: “Cậu có bao giờ nghĩ tới, sự tình lần này không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, mà có người điều khiển phía sau.”
Thần sắc Lâm Tử Nhiên kinh nghi bất định, sự việc này có độc thủ phía sau màn đương nhiên cậu nhìn ra được, nhưng hiện tại anh đây là ý tứ gì, chẳng lẽ tới thú nhận với tôi? !
“Là Lục Toại.” Triệu Minh Trạch nói từng chữ một.
Lâm Tử Nhiên: “……”
Lâm Tử Nhiên: “Vị đồng học này ý nghĩ thật kỳ lạ, loại phương pháp như vu oan giá họa cũng nghĩ ra được!”
Hệ thống: “Cậu xác định hắn đang nói dối?”
Lâm Tử Nhiên: “Đương nhiên rồi, trông tôi có giống một kẻ ngốc không? Tôi là người có kịch bản à nha!”
Không phải diễn kịch thôi sao, ai sẽ không!
Lâm Tử Nhiên dùng ánh mắt khó tin nhìn Triệu Minh Trạch, đôi môi khẽ run rẩy, tựa hồ phi thường khó chấp nhận: “Sẽ không…..”
Triệu Minh Trạch vẻ mặt bất đắc dĩ, nói thẳng: “Hắn ngay cả loại chuyện này cũng làm được, còn có chuyện gì mà không làm được chứ.”
Lâm Tử Nhiên vẫn không tin, truy vấn: “Hắn tại sao muốn làm vậy? Tôi đã không tính toán tranh giành cùng hắn, bây giờ hắn muốn gì đều có được.”
Triệu Minh Trạch trầm mặc hồi lâu mới nói: “Cậu không phải biết rõ nguyên nhân sao.”
Lâm Tử Nhiên thần sắc mờ mịt: “?” Tôi nên biết gì chớ?
Triệu Minh Trạch: “Lần trước cậu nói với tôi, cậu hoài nghi Lục Toại có khả năng thích Ôn Dự.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Cao, cao nhân, gậy ông đập lưng ông.
Nếu Lục Toại thực sự thích Ôn Dự, lấy phong cách hành động tra công của hắn, yêu ngươi liền ngược ngươi, ồ thực sự có khả năng nha.....
Trước phá hủy cảm tình giữa mình và Ôn Dự, để mình cùng Ôn Dự chia tay, sau đó lại truy Ôn Dự?
Nhưng ——
Lý tưởng thì đẹp, hiện thực lại tàn khốc!
Lục Toại chỉ sợ còn không có yêu Ôn Dự đâu.
Lâm Tử Nhiên vẻ mặt hiểu rõ nhìn Triệu Minh Trạch, tôi biết mục đích anh tới đây hôm nay, anh tới để châm ngòi mối quan hệ giữa tôi và Lục Toại, thật xứng chức nhân vật phản diện a….
“Lục Toại hắn…..” Lâm Tử Nhiên lộ ra thần sắc đau lòng, tái nhợt cười: “Tôi lúc đó hẳn là nên tin anh.”
Triệu Minh Trạch thần sắc ôn nhu, nghiêm túc khuyên nhủ: “Quá khứ đã qua, tôi vẫn câu nói kia, chỉ cần cậu yêu cầu, tôi tùy thời đều trợ giúp.”
Lâm Tử Nhiên nhìn bộ dáng chân thành của hắn, suýt chút nữa đã tin, vẻ mặt cảm động nói: “Cảm ơn anh, anh vẫn luôn là bạn tốt nhất của tôi.”
Bạn…... sao?
Triệu Minh Trạch nhìn nam nhân trước mặt, trên khuôn mặt tuấn tú tao nhã tràn đầy cảm kích, hắn tín nhiệm chính mình như vậy, cũng không hoài nghi mình làm vậy, có lẽ có mục đích khác ...
“Tôi đối với em tốt, không phải vì em là bằng hữu của tôi.” Hầu kết Triệu Minh Trạch khẽ lăn lộn, ánh mắt đen nhánh, chợt mở miệng nói: “——Là bởi vì tôi thích em.”
Động tác Lâm Tử Nhiên cứng đờ, biểu tình thiếu nữa sụp đổ, lần này là thực sự kinh ngạc.
Anh đây là đang làm cái gì?
Đi cốt truyện gì đấy?
Từ từ, chẳng lẽ anh không thỏa mãn làm bạn tốt của tôi, còn tính toán lừa gạt cảm tình của tôi?! Này đúng là quá đáng giận, tôi sẽ không tin tưởng loại nhân vật phản diện như anh nữa!
Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi nói: “Tôi chỉ xem anh là bằng hữu, không cần nói những lời này.”
Ánh mắt Triệu Minh Trạch u ám, giọng nói tự giễu: “Phải không? Nhưng sự tình đêm đó, tôi không coi em là bằng hữu.”
Cái gì? Anh không coi tôi là bằng hữu, nghĩa là đêm đó không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là anh chủ mưu đã lâu?
Anh như vậy, tôi không tức giận cũng không thể nào nói nổi.
Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên đứng lên, tức giận nói: “Anh biết mình đang nói gì không?”
“Tôi đương nhiên biết, hiện tại tôi nói từng chữ một rất rõ ràng, hơn nữa một đêm kia tôi không hối hận.” Ánh mắt lãnh duệ của Triệu Minh Trạch trộn lẫn vẻ cố chấp đầy nguy hiểm, hắn trầm giọng nói: “Tôi chỉ là không muốn tiếp tục giấu diếm tâm ý của mình.”
“Đủ rồi, anh còn nói như vậy…...” Lâm Tử Nhiên đang nói một nửa đã bị Triệu Minh Trạch đánh gãy.
Triệu Minh Trạch bắt lấy cổ tay cậu, đột nhiên cúi sát đến gần hai mắt cậu, dùng ngữ khí hài hước nói: “Tôi còn nói như vậy, chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không phải, đúng không?”
Yết hầu Lâm Tử Nhiên nghẹn lại, tầm mắt cậu rơi vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Triệu Minh Trạch, phảng phất bị đồ vật phản phệ cắn trả, trên lưng dựng đầy gai nhọn, môi khẽ run run.
Nếu như vừa rồi chỉ là diễn, hiện tại lại là phản ứng bản năng, người này thật giống như….. thật sự giống như hắn yêu cậu.
Yêu cậu, rồi lại hận không thể ăn cậu.
“Tôi vẫn luôn ở cạnh em, tại sao em không thể thử thích tôi..… Ôn Dự có chỗ nào tốt hơn tôi?” Triệu Minh Trạch khẽ lẩm bẩm, mây đen cuồn cuộn tụ lại dưới đáy mắt.
“Anh….” Anh buông tôi ra trước, có chuyện gì từ từ nói!
Con ngươi Lâm Tử Nhiên đột nhiên co rút lại, cằm bị chế trụ, toàn thân bị áp vào tường, một nụ hôn đầy tính xâm lược rơi xuống.
Cậu hoàn toàn bị dọa ngây người, sao lại thế này?
Tại sao ngay cả nhân vật phản diện cũng không đi theo lộ tuyến cốt truyện?
Cậu khó khăn quá mà!
Ôn Dự vừa mới trở về nhà, vừa mới bước vào cửa đã thấy Triệu Minh Trạch đang ấn Lâm Tử Nhiên vào tường cưỡng hôn, mà vẻ mặt Lâm Tử Nhiên tràn đầy khiếp sợ cùng mờ mịt.
Hắn không chút nghĩ ngợi tiến lên tách Triệu Minh Trạch ra, dưới cơn phẫn nộ, một quyền đấm vào mặt đối phương!
***