Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ Linh Khí tính là gì, ngươi lấy chính là tam giới đệ nhất bản mạng Thần Khí của Thần Tôn! Huyền Diễm vì muốn tìm ra ngươi đúng đủ ý tứ, ngay cả thần kiếm của mình nói cho là cho.
Cậu an ủi Mộ Dương: “Ta tin ngươi nhất định có thể tìm được!”
Nghe Lâm Tử Nhiên nói vậy Mộ Dương không lo lắng nữa, xưa nay hắn tâm tính rộng rãi, có được thì tốt không thì cũng chả sao, nhoẻn miệng cười: “Ừm.”
Đêm nay Lâm Tử Nhiên nằm trên giường trằn trọc.
Có chút chờ mong ba ngày sau Mộ Dương kinh diễm toàn trường, hắn rút ra Thần Khí được Huyền Diễm thu làm đệ tử, từ đây con đường tu hành mọi thứ đều thuận lợi... Nhưng vừa nhớ tới Mộ Dương sắp yêu phải cái đồ không có tâm kia, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu nếm trải đủ loại mùi vị chua ngọt đắng cay tình cảm đơn phương, cậu có chút luyến tiếc nhãi con nhà mình.
Papa đau lòng! Ngươi nói xem, ngươi thích ai chả được, tại sao nhất định phải thích sư phụ của mình chứ?
Thần sẽ không dễ dàng yêu một người.
Aiz, tính tính, papa đánh cược cái mạng này cũng nhất định giúp ngươi theo đuổi được Huyền Diễm! Để Huyền Diễm hiểu ngươi mới là chân ái của hắn!
Một đêm suy nghĩ nhiều, ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên ngáp một cái rời giường, trước mặt hiện ra một vòng màu xanh lá.
Đang định ra cửa bỗng nhiên nghe thấy âm thanh nói chuyện, vì thế cậu dừng bước.
Hóa ra Chu Nhạc đã trở lại.
Đạo nhân mập mạp mặc áo lam cười tủm tỉm với Mộ Dương nói: “Thánh Sơn sắp mở, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”
Mộ Dương cung kính nói: “Đã chuẩn bị tốt.”
Chu Nhạc đưa tay lên tựa hồ muốn sờ chòm râu của mình, ý đồ giả thành bộ dáng cao nhân đắc đạo, nhưng vừa nâng lên nửa đường lại phát hiện chính mình không có chòm râu, thế là thả tay xuống. Hắn cười nói: “Đối với ngươi mà nói đây là một kỳ ngộ khó có, khắp nơi trong Thánh Sơn đều là thiên tài địa bảo, nhưng theo lão phu được biết, bảo bối tốt nhất vẫn là thần binh lưu lại từ thời kỳ thượng cổ. Bất quá mấy thần binh đó tính tình không tốt, nhìn không vừa mắt thì không rút ra được, nhưng ta tin lấy thiên tư của ngươi nhất định sẽ không tay không mà về.”
Mộ Dương khẽ cười: “Ta sẽ làm hết sức.”
“Này đó thần binh đều ở Kiếm Trủng, Kiếm Trủng là chỗ sâu nhất trong Thánh Sơn, người thường khó tìm được.” Chu Nhạc dừng một chút, thần bí móc từ trong lòng ra một quyển trục, nói với Mộ Dương: “Đây là điển tịch ta suốt đêm hôm qua đi Tàng Kinh Các tìm đọc, một số ghi chép về Kiếm Trủng Thánh Sơn. Từ xưa đến nay Thánh Sơn chỉ mở qua ba lần, cho nên nội dung ghi lại rất ít, vì thế lão phu đưa cái này cho ngươi, có cái này nói không chừng ngươi càng dễ dàng tìm được nơi Kiếm Trủng.”
Mộ Dương lộ ra biểu tình kinh ngạc, Chu Nhạc đối với hắn thật sự quá tốt.
Hắn suy tư một lát liền cầm lấy quyển trục trong tay Chu Nhạc, trịnh trọng nói: “Tâm ý Chu trưởng lão ta xin nhận, Mộ Dương ngu dốt sau này xin ngài chiếu cố nhiều hơn.”
Chu Nhạc thấy Mộ Dương nhận quyển trục, lại nói ra lời này, miệng cười kéo tới mang tai! Thật là hài tử thông minh hiểu chuyện, đây coi như đáp ứng chuyện bái hắn làm thầy, không phí công hắn lo lắng tận lực như vậy!
Chỉ cần Mộ Dương nguyện ý chọn chính mình, còn sợ đám lão già đó đoạt với hắn sao?
Chu Nhạc vỗ vỗ bả vai Mộ Dương, vui mừng cười nói: “Đương nhiên đương nhiên.”
Nói xong bước chân mơ hồ rời đi.
Lâm Tử Nhiên đứng ở khe cửa nhìn, lộ ra vẻ mặt thương hại.
Chu Nhạc vì thu đồ đệ mà cơ quan tinh tẫn (tính hết mọi cách), Mộ Dương cũng là một người trọng tình nghĩa, chuyện cơ bản ván đã đóng thuyền, ai có thể nghĩ tới nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim? Cố tình người tranh đoạt còn cường đại như vậy, ngươi không phục cũng không được, ngày hôm nay chú định giỏ tre múc nước công dã tràng.
Ờ thì, cũng không thể nói tất cả đều uổng phí, Mộ Dương ân oán phân minh, Chu Nhạc nguyện ý giúp hắn mang Lê Diệp vào Thánh Cung, ngay cả khi Mộ Dương không trở thành đệ tử của hắn thì ngày sau cũng thân cận với Mộ Dương một chút.
Nếu không phải vì qua lại gần với vai chính thụ, Chu Nhạc cũng không bay lên làm nhân vật người qua đường Giáp.
Lâm Tử Nhiên từ trong đi ra nói với Mộ Dương: “Ngươi thực sự tính bái Chu trưởng lão làm sư phụ sao? Không suy xét một chút? Lấy thiên phú của ngươi nói không chừng ngay cả đại trưởng lão cũng nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ.”
Mộ Dương cười lắc đầu: “Kỳ thật nơi ở của Chu trưởng lão khá tốt, ta rất thích nơi này, hơn nữa sau này chúng ta cũng không cần tách ra.”
Lâm Tử Nhiên nghe vậy vô cùng cảm động, tiểu thiên sứ vẫn tốt bụng đáng yêu như vậy, nếu không phải sau này yêu Huyền Diễm, có lẽ một ngày nào đó Lê Diệp thật sự đợi đến ngày mây tan nhìn thấy trăng sáng.
Nhưng đáng tiếc.
Ngươi sẽ không ở lại nơi này.
………………
Ngày thứ ba.
Mộ Dương và Lâm Tử Nhiên đã dậy khi trời chưa sáng, bọn họ thu thập rồi bắt đầu xuất phát đi Thánh Sơn.
Tuy Lâm Tử Nhiên không có tư cách tiến vào Thánh Sơn, nhưng dựa theo cốt truyện cậu sẽ đợi ở bên ngoài. Dù sao Lê Diệp thâm tình như vậy, cậu đi vào nơi này cũng là vì Mộ Dương, tự nhiên không có khả năng tại thời khắc quan trọng vắng họp.
Không oán không hối âm thầm làm bạn, là chức trách cơ bản của một nam phụ thâm tình!
Ngoài những đệ tử muốn đi vào Thánh Sơn thì bên ngoài còn đứng rất nhiều người, một số đệ tử ngoại môn, một số khác là tạp dịch đến từ mấy ngọn núi khác. Tóm lại, tất cả mọi người đều muốn đến xem Thánh Sơn mở ra như nào.
Đứng trước pháp trận Thánh Sơn có hơn mười vị trưởng lão, Chu Nhạc thế mà cũng ở trong đó, bất quá lúc này bộ dáng nghiêm túc mắt nhìn thẳng.
Đằng trước là một vị đạo trưởng tiên phong đạo cốt với râu tóc bạc trắng, đúng là đại trưởng lão Xích Phong chân nhân.
Xích Phong chân nhân thần thái nghiêm nghị, mở miệng nói: “Thánh Sơn sẽ mở ra trong 24 canh giờ nữa, bên trong tuy rằng tràn đầy kỳ ngộ nhưng cũng có nguy hiểm, chư vị cần phải lượng sức mà đi. Một khi gặp nguy hiểm sinh mệnh hoặc hết thời gian đều được trận pháp Thánh Sơn truyền tống ra ngoài.”
Chúng đệ tử rất sôi nổi.
Xích Phong chân nhân gật gật đầu, phất trần trong tay vung lên, mây mù bao phủ phía trước tách ra hai bên, lộ ra một con đường không thấy điểm cuối, hắn nói: “Các ngươi có thể vào rồi.”
Các đệ tử khát khao nhìn về phía trước, ngay ngắn trật tự đi vào.
Sau khi tất cả mọi người tiến vào, Xích Phong chân nhân phất tay lần nữa đóng thông đạo tiến vào Thánh Sơn, sau đó cùng một đám trưởng lão rời đi.
Nơi này chỉ còn dư lại một số người xem náo nhiệt.
Trước mắt là một mảnh sương trắng mênh mông nhìn không thấy thứ gì, Lâm Tử Nhiên thực sự có chút nhàm chán, nghĩ đến thời gian còn lâu Mộ Dương mới ra ngoài, chớp mắt leo lên một thân cây, ngủ một giấc rồi tính sau!
………………
Mộ Dương hành tẩu bên trong đám mây lượn lờ, chờ khi hắn nhìn rõ cảnh sắc trước mắt liền phát hiện chính mình đang đứng trên một sơn đạo quanh co chật hẹp, bên cạnh không một bóng người.
Nhưng hắn không lộ ra bất luận thần sắc kinh hoảng nào, hơi định thần lại rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Có người xuất hiện trong rừng cây.
Có người xuất hiện bên dòng suối nhỏ.
Có người xuất hiện ở đầm lầy.
Có người đi một mình, có người tốp năm tốp ba đi cùng nhau.
Hết thảy đều ngẫu nhiên.
Trung tâm đại điện Thánh Cung.
Các trưởng lão nghiêm nghị phân biệt đứng thẳng ở hai hàng, tu luyện giả Xích Viêm Tiên giới được chia thành hai phái, một phái là sinh linh Xích Viêm Tiên giới tu luyện thành, phái còn lại là tu sĩ phàm giới phi thăng mà đến, trong hầu hết các trường hợp ranh giới rõ ràng.
Chu Nhạc đứng ở bên tu sĩ phàm giới, giờ phút này hắn đã thu hồi bộ dáng tươi cười tủm tỉm, lạnh lùng nhìn đạo nhân mặc áo bào tro trước mặt.
Tên kia ỷ vào mình là người bản địa Xích Viêm Tiên giới, thái độ vẫn luôn khinh thường cộng thêm chèn ép hắn, cả ngày đưa đồ tử đồ tôn trong nhà vào Thánh Cung, làm Chấp Pháp Đường của hắn nơi chốn không thể đối phó. Chu Nhạc đã sớm nhìn hắn ta không vừa mắt!
Kỳ đạo nhân lãnh đạm liếc Chu Nhạc, khinh thường nhướng mày, dù ngươi có cực khổ tu luyện phi thăng thì thế nào, ở chỗ này không phải chỉ có một mình ngươi hay sao?
Hai người tranh giành tài nguyên và đồ đệ đã lâu, mọi người thấy nhiều nên không trách.
Nếu là ngày thường bọn họ đã sớm nói chuyện bằng lưỡi kiếm mấy trăm lần, nhưng hôm nay cả hai đều thập phần thành thật ngoan ngoãn đứng ở đó, nhiều lắm lặng lẽ quăng con mắt hình viên đạn hướng đối phương mà thôi.
Cả đại điện im lặng không tiếng động.
Tất cả là do nam tử ngồi trên cao.
Xích Phong chân nhân tay cầm phất trần cung kính cúi đầu đứng bên người Huyền Diễm.
Huyền Diễm hai mắt nửa khép tựa như chợp mắt, mái tóc đen dài xõa tung trên vai, vạt áo trắng như tuyết buông xuống mặt đất, không nhúc nhích như một pho tượng.
Nhưng các trưởng lão ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh.
Tuy rằng một số trưởng lão sống hàng ngàn năm nhưng ở đây chưa có ai từng gặp qua Huyền Diễm. Đây chính là nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết! Vị thần vô thượng mà bọn họ thờ phụng!
Không biết xảy ra chuyện lớn gì làm Xích Phong phải mời tôn thượng ra.
Tôn thượng ít nhất 30 vạn năm chưa từng hiện thế rồi đi?
Mọi người đủ loại tâm tư.
Lúc này đã bắt đầu khảo hạch Thánh Sơn, bọn họ đều ngẩng đầu nhìn thủy mạc trước mặt, thủy mạc được chia thành từng khối, hiện ra từng màn các đệ tử ở Thánh Sơn.
Chu Nhạc liếc mắt một cái liền tìm được Mộ Dương trong đó, tròng mắt hắn xoay chuyển.
Lúc trước hắn thấy Mộ Dương thiên phú trác tuyệt nhưng vẫn không tuyên dương bốn phía, cho nên không ai biết hắn đã tìm được một hạt giống tốt. Hy vọng đến lúc đó không người nào đoạt Mộ Dương với hắn, cũng may trước đó Mộ Dương đã đáp ứng hắn rồi.
Chỉ cần có thể thuận lợi thu Mộ Dương làm đồ đệ, tuyệt đối có thể chọc tức lão đông tây Kỳ đạo nhân kia!
Xích Phong chân nhân cũng đưa mắt nhìn lên thủy mạc, nhưng hắn không chỉ nhìn một người mà cẩn thận quan sát mỗi người, đặc biệt là những đệ tử mới nhập môn.
Lần này tân đệ tử tổng cộng có 23 người, rốt cuộc là người ứng kiếp nào trong miệng tôn thượng?
Hơn nữa một kiếp này rốt cuộc phải ứng như thế nào? Ngay cả hắn cũng không có biện pháp, dựa vào một tiểu hài tử mới nhập môn thật sự hữu dụng sao?
Nhưng Xích Phong chân nhân tuyệt đối không dám nghi ngờ Huyền Diễm, nếu tôn thượng nói có thì chắc chắn có thể!
………………
Mộ Dương đang đi trên sơn đạo, mắt thấy đã mấy canh giờ trôi qua đừng nói thần binh lợi khí ngay cả chim chóc, dã thú, côn trùng cũng chưa thấy qua.
Bốn phía một mảnh hoang vu.
Hắn nhíu mày, có vẻ như điểm dừng chân của mình không được tốt lắm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng sẽ không thu hoạch được gì.
Thời điểm đang suy tư nên làm gì bây giờ, chợt một con ngốc ưng thật lớn bay tới trước mặt, ngốc ưng kia vốn muốn bay đi lại ngoài ý muốn phát hiện Mộ Dương, nó đột nhiên lao xuống phía dưới! Cái mỏ sắc bén mở ra, thế mà muốn trực tiếp ăn luôn Mộ Dương!
Ánh mắt Mộ Dương ngưng tụ, nếu như bị cắn trúng không chết thì cũng bị trọng thương, hắn vội nghiêng qua một bên tránh thoát ngốc ưng.
Ngốc ưng kia vừa hung ác vừa xảo trá, Thánh Sơn này ngày thường vắng bóng người, khó có thể thấy thức ăn mới mẻ, sao có thể từ bỏ. Nó giang rộng đôi cánh tiếp tục đuổi theo!
Tuy Mộ Dương có tu luyện qua, được coi là thiếu niên thiên tài ở thành Sùng Châu, nhưng ở đây không tính là gì, bởi thế trốn thập phần chật vật.
Chẳng mấy chốc ống tay áo của hắn bị ngốc ưng mổ đi, trực tiếp xé xuống một mảnh tay áo!
Cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp!
Mộ Dương mím môi, trong đáy mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt, hắn đột nhiên đạp chân lên vách đá, sau đó lăng không nhảy xuống! Phía dưới là vạn trượng huyền nhai, ngã xuống tuyệt đối thịt nát xương tan, nhưng vẻ mặt Mộ Dương lại bình tĩnh mà ngưng trọng, thừa dịp ngốc ưng kia lại xông tới liền trực tiếp cưỡi lên cổ nó!
Ngốc ưng liều mạng giãy giụa, nhưng Mộ Dương gô cổ nó đồng thời nện một quyền thật mạnh lên đầu ngốc ưng! Đánh ngốc ưng kia tới đầu óc choáng váng, bay xiêu xiêu vẹo vẹo.
Mộ Dương cũng không trực tiếp đánh chết ngốc ưng, bởi vì như vậy chính hắn cũng sẽ ngã xuống, cho nên cứ bám chặt cổ ngốc ưng.
Ngốc ưng kia giãy giụa hồi lâu mà vẫn không ném tiểu trùng trên lưng xuống được, ngược lại chính nó bị ăn đánh nhiều lần. Nó phát ra tiếng kêu chói tai bén nhọn, cuối cùng không giãy giụa nữa, bắt đầu nhận mệnh bay ra bên ngoài.
Mộ Dương cưỡi trên lưng ngốc ưng bay vút lên những ngọn núi cao, cuối cùng cũng rời khỏi nơi này, tầm mắt hắn quét qua phía dưới, chợt nhìn thấy trước mặt là một đỉnh núi bị mây mù bao phủ. Đỉnh núi kia giống như bị băng tuyết vạn năm bao trùm, một dòng suối nhỏ chảy róc rách bao quanh bốn phía, giống như quyển trục Chu Nhạc đưa cho hắn mô tả vị trí Kiếm Trủng.
Ánh mắt Mộ Dương khẽ nhúc nhích, lần nữa đánh vào đầu ngốc ưng, ngốc ưng ngẩn người rớt xuống dưới, Mộ Dương nhảy khỏi lưng chim ưng, lập tức lướt qua dòng suối nhỏ.
Ngốc ưng không nghĩ tới tiểu trùng kia tự rời đi, nó vội đập cánh bay đi thật nhanh!
Mộ Dương bước vào ngọn núi.
Khí hậu nơi đây vô cùng lạnh lẽo, tựa như bị đóng băng vô số năm. Càng vào bên trong nhiệt độ càng giảm, dần dần trên lông mi và tóc của hắn đều dính băng sương.
Mộ Dương đi nửa vòng quanh ngọn núi, thuận lợi tìm thấy cửa vào sơn động.
Bên trong cửa động tối om, Mộ Dương lấy ra một quả dạ minh châu từ ống tay áo, ánh sáng yếu ớt mỏng manh chiếu sáng huyệt động, sau đó chậm rãi đi vào. Cửa động không lớn nhưng bên trong lại thập phần trống trải, trên mặt đất và vách tường huyệt động cắm đầy các loại binh khí, thậm chí bên chân cũng chất đầy binh khí!
Mộ Dương hơi trầm ngâm, nơi này hẳn chính là Kiếm Trủng.
Trong đại điện Thánh Cung, Xích Phong chân nhân căng thẳng nhìn một màn này.
Từ khi Mộ Dương rơi xuống nơi này, cổ họng hắn nhấc lên, chỉ có một mình hắn biết tôn thượng để lại kiếm của ngài ấy ở đây.
Chờ đợi người có duyên.
Chu Nhạc cũng chú ý tới một màn này, thấy Mộ Dương bắt đầu lên sân bất lợi hắn rất sốt ruột, thầm nghĩ nếu Mộ Dương không thu hoạch được gì sợ là chính hắn phải nghĩ biện pháp khác tìm cho cậu nhóc một kiện binh khí vừa tay. Ai mà biết đứa nhỏ này thực bình tĩnh quả quyết, cơ duyên xảo hợp tìm tới nơi này.
Các trưởng lão khác ngay từ đầu vẫn chưa chú ý đến Mộ Dương, từng người bọn họ đều có người mình coi trọng, nếu ngẫu nhiên có người nhìn thấy Mộ Dương thì cũng thực nhanh dời tầm mắt. Thiếu niên này rơi xuống chỗ không tốt lắm, tu vi cũng không cao, chỉ sợ chưa ra được mảnh đất hoang kia đã phải kết thúc.
Cho đến khi Mộ Dương đi vào Kiếm Trủng.
Ai cũng kinh ngạc nhìn qua, vận khí có phải quá tốt rồi không?
Kiếm Trủng nguyên bản là chiến trường tiên ma thượng cổ, cho nên bên trong lưu lại vô số thần binh lợi khí của tu sĩ thượng cổ, sau đó được tôn thượng sử dụng thần thông vô thượng chuyển dời vào trong Thánh Sơn.
Các trưởng lão đều tò mò nhìn Mộ Dương, dù bảo vật có ở khắp nơi nhưng lấy được hay không phải xem thực lực và duyên phận.
Tất cả thần binh đều mắt cao hơn đỉnh, chỉ sợ chướng mắt một tên hậu bối tu vi nông cạn.
Đứa nhỏ này vận khí tốt mà cũng không tốt.
Tốt là đi tới nơi này, không tốt là chỉ sợ không lấy được bảo bối nào.
Tuy nói thế nhưng ánh mắt bọn họ vẫn dán chặt trên người Mộ Dương, muốn xem tiểu tử này cuối cùng sẽ chọn cái nào.
Thiếu niên đi tới trước một thanh kiếm với vỏ kiếm màu ngọc bích.
Các trưởng lão đều ngừng thở, đây là kiếm của Thanh Lăng Thần Quân thời thượng cổ, nghe nói một thân tu vi thủy hệ thông thiên triệt địa!
Nhưng thiếu niên không lấy nó, hắn nhìn nhìn mấy cái rồi xoay người đi, sau đó đứng trước mặt một thanh trường đao đen nhánh như mực.
Các trưởng lão càng khẩn trương, ngàn vạn đừng lấy cái này! Đây là trường đao của Tướng quân Ma giới mấy chục vạn năm trước, ma khí trên thân đao nồng đậm nói không chừng sẽ ăn mòn linh trí con người, đứa nhỏ này tuyệt đối không thể đụng vào!
Thiếu niên không chạm vào, hắn lại xoay người rời đi, bỗng vô tình đá trúng một chuỗi hạt châu, hắn cúi đầu nhìn xuống.
Các trưởng lão vừa mới thả lỏng lại hít sâu một hơi, đây là Hóa thần châu! Bảo vật đỉnh cấp, một viên hạt châu có thể ngưng tụ một đạo phân thân, tương đương với nhiều hơn mười mấy cái mạng, loại bảo vật này thực dụng lại không có gì nguy hiểm, còn không mau chộp lấy!
Nhưng thiếu niên vẫn không lấy, hắn lại đi tiếp.
Cuối cùng hắn đứng trước một thanh trường kiếm xám xịt cắm trên mặt đất, hắn nghiêm túc nhìn nó như thể bị hấp dẫn.
Các trưởng lão vô cùng đau đớn, ngươi không cần Hóa thần châu thì cầm nó bán cho chúng ta cũng được mà! Nhìn thanh kiếm này xem, chưa thấy qua bao giờ, hơn nữa phủ một tầng bụi bặm dày như vậy chỉ sợ là binh khí cấp thấp ở bên trong, dù sao chiến trường thượng cổ đều lưu lại thần binh không đầy đủ.
Chỉ có Xích Phong chân nhân nín thở.
Nhưng điều khiến các trưởng lão kinh ngạc chính là, thiếu niên làm như không thấy rất nhiều linh bảo lúc trước bỗng nhiên dùng ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc cầm lấy thanh kiếm kia.
Các trưởng lão:…… Aiz.
Một giây sau.
Các trưởng lão:…… A! A a a a a ——
Chỉ thấy thiếu niên nhẹ nhàng dùng một chút lực rút thanh kiếm kia ra, bụi bặm trên thanh trường kiếm rào rạt rơi xuống, lộ ra thân kiếm trong suốt như nước. Trong nháy mắt thanh kiếm chiếu sáng toàn bộ Kiếm Trủng, vô số thần binh run rẩy phát ra âm thanh thần phục.
Này, đây là, đây là cái gì ——
Này không phải là ——
Tất cả mọi người ngơ ngác quay đầu nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ như thần trên đài cao.
Tay cầm phất trần của Xích Phong chân nhân run nhè nhẹ.
Nam nhân chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy nhìn thiếu niên trong thủy mạc.
Các trưởng lão rốt cục cũng phục hồi tinh thần, đồng thời quỳ rạp trên đất: “Tôn thượng.”
Chu Nhạc quỳ trên mặt đất sắc mặt tái nhợt.
Vốn dĩ sợ các trưởng lão khác đoạt người với hắn, thế mà bây giờ Mộ Dương lại bắt được kiếm của Tôn thượng, nhưng vấn đề là.. tại sao kiếm của Tôn thượng lại ở đó? Chỗ này có cái gì mà hắn không biết?
Tầm mắt Huyền Diễm nhàn nhạt quét qua đám người, nói: “Từ hôm nay trở đi, hắn là đệ tử của Ngô.”
Đôi mắt Chu Nhạc đau xót suýt chút nữa liền khóc, đồ đệ tới tay cứ như vậy mà bay!!!
Hắn có thể cùng Kỳ đạo nhân đại chiến 300 hiệp, nhưng không dám trước mặt Huyền Diễm ho he một tiếng, thiệt muốn mệnh, muốn mệnh mà! Đồ nhi bảo bối của ta, chúng ta chung quy không có duyên phận thầy trò, oa aaaa!
……………………
Lâm Tử Nhiên vắt hai chân nằm trên cây, gió lạnh thổi qua, ngủ một giấc thảnh thơi sung sướng.
Cho đến khi âm thanh ầm ĩ đánh thức cậu.
Từng đạo lưu quang đáp xuống dưới Thánh Sơn, này đó đều là các đệ tử bị truyền tống ra ngoài.
Có người bị trọng thương, có người hoàn hảo không tổn hao gì, có người vẻ mặt mộng bức, có người mừng như điên, có người mơ màng hồ đồ.
Mộ Dương là người cuối cùng xuất hiện trong đám đông, một bên ống tay áo của hắn bị xé rách, đầu tóc tán loạn nhìn có chút chật vật nhưng không bị thương, tròng mắt vẫn thần thái sáng láng như cũ, trong tay cầm một thanh trường kiếm băng tinh.
Lâm Tử Nhiên biết đây là thanh kiếm của Huyền Diễm!
Mộ Dương là người duy nhất có thể rút được thanh kiếm này ra, bởi vì hắn là một sợi thần hồn nhỏ biến thành, mới có thể được Địch Trần Kiếm thừa nhận, cũng có thể đủ kế thừa truyền thừa vô thượng của Huyền Diễm.
Huyền Diễm sống từ thời thượng cổ đến nay, bởi vì cường đại quá mức đặc thù cho nên phàm nhân căn bản không thể tu luyện truyền thừa của hắn.
Mộ Dương trời xui đất khiến ra đời ngược lại có thể kế thừa truyền thừa của Huyền Diễm, đó cũng là lý do Huyền Diễm dốc túi truyền thụ cho hắn.
Huyền Diễm thực sự coi hắn như đệ tử của mình.
Lâm Tử Nhiên thu hồi suy nghĩ từ trên cây nhảy xuống, đang định đi đến chỗ Mộ Dương thì thấy Huyền Diễm và một đám trưởng lão đi tới, vì thế cậu dừng bước, tiếp tục trốn vào trong đám người.
Hiện tại không phải thời điểm gây nổi bật.
Huyền Diễm một mình một người đi đằng trước, Xích Phong chân nhân cúi đầu kính cẩn đi theo phía sau hắn.
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, tuy rằng bọn họ không biết Huyền Diễm, nhưng Xích Phong chân nhân chính là Đại trưởng lão Thánh Cung! Đó là vị trí tồn tại tối cao nhất trong Xích Viêm Tiên giới! Ai có thể khiến ông ấy cung kính như vậy?
Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn Huyền Diễm một cách cẩn thận.
Người này có khuôn mặt tuấn tú tựa như thần chi, làm người không tự chủ được tâm sinh thần phục, nhưng không dám nhìn thẳng, vừa nhìn một cái hận không thể phủ phục trên đất.
Lâm Tử Nhiên cũng ở đằng xa lặng lẽ nhìn Huyền Diễm, đây thật sự là tuyệt sắc nhân gian! Nếu nói Mộ Dương là tiểu mỹ nhân đáng yêu vậy Huyền Diễm chính là tuyệt thế đại mỹ nhân! Khó trách Mộ Dương sinh ra đã đẹp như vậy, đây là di truyền a.
Vai chính công thụ đều cảnh đẹp ý vui, làm Lâm Tử Nhiên không khỏi nhìn nhiều vài lần, bắt đầu não bổ về tình yêu thê mỹ của họ.
Huyền Diễm trực tiếp bước đến trước mặt Mộ Dương, tầm mắt nhàn nhạt dừng trên người thiếu niên thanh tú.
Này đó là sợi thần hồn nhỏ năm đó của hắn rơi vào thiên địa, tuy thoát thai với hắn nhưng đã không có bất kỳ liên quan gì tới hắn nữa. Chẳng qua một mạch tương thừa, Địch Trần Kiếm cảm nhận được cùng một nguồn năng lượng cho nên mới không phản kháng hắn lấy ra.
Nhưng có thể tiến xa hơn hay không, có thể chân chính được Địch Trần Kiếm thừa nhận hay không, cuối cùng phải xem chính ngươi.
Huyền Diễm nói: “Ngày mai tới Thánh Huyền Điện gặp Ngô.”
Nói xong trực tiếp xoay người rời đi, bóng dáng màu trắng mờ ảo.
Lâm Tử Nhiên thấy hắn rốt cục đã rời đi, cậu thở phào một hơi, tách ra khỏi đám người đi tới bên cạnh Mộ Dương.
Cậu vui mừng nói với Mộ Dương: “Thật tốt quá, ngươi không bị thương.”
Mộ Dương cười nhẹ.
Ở đằng xa Huyền Diễm chợt dừng bước, quay đầu lại.
Lâm Tử Nhiên nói xong chuẩn bị cùng Mộ Dương rời đi, quay đầu lại vừa khéo đối mặt với hai tròng mắt tựa như vực thẳm, ẩn trong đó là màn đêm u ám vô hạn, che trời lấp đất bao phủ cả thế giới.
Hô hấp của cậu không khỏi cứng lại, thân thể khẽ run rẩy, da đầu tê dại, một cử động nhỏ cũng không dám.
****