Triệu Minh Trạch thấy cậu biểu tình xa cách lãnh đạm, ánh mắt có chút chua xót nói: “Chuyện tôi thích em.... Làm cho em tức giận vậy sao?”
Lâm Tử Nhiên xụ mặt không nói lời nào.
Triệu Minh Trạch vẻ mặt cô đơn, hắn trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tôi nghe nói gần đây Ôn Dự gặp phải một số khó khăn, nghĩ muốn nói nếu cần gì thì tôi có thể trợ giúp. Tuy lúc trước tôi ít xem qua giới giải trí, nhưng hẳn vẫn có thể giúp được một ít việc….”
Lâm Tử Nhiên không khỏi lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, kinh ngạc nói: “Anh nguyện ý giúp hắn?”
Mi mắt Triệu Minh Trạch hơi rũ xuống, cười khổ một tiếng: “Tôi không hy vọng em lại vì hắn mà lo lắng.”
Trong lòng Lâm Tử Nhiên thực sự kính nể không thôi, nhìn bộ dáng hắn vì hạnh phúc của người mình yêu mà thà rằng nhẫn nhục chịu đựng trợ giúp tình địch, đây là kiểu cảnh giới gì vậy!
Chỉ phần giác ngộ này..... Nam phụ thâm tình hẳn nên để anh diễn mới đúng!
Tại hạ thua, tâm phục khẩu phục.
Tất nhiên Lâm Tử Nhiên sẽ không vạch trần hắn, ngược lại ánh mắt khẽ động, lộ ra bộ dáng cảm động: “Anh đây là…”
Triệu Minh Trạch thần sắc ảm đạm, cười cười: “Em đừng để ý, liền tính là tôi bồi tội trước đi!”
Chậc! Thật hoàn mỹ, lấy lùi làm tiến, thi ân không cầu báo đáp, Lâm Tử Nhiên thiếu chút nữa cũng muốn vỗ tay!
Lấy tính cách của Lục Trăn, Triệu Minh Trạch ăn nói khép nép như thế, bên cạnh đó hắn yêu cậu như vậy, cậu nơi nào không biết xấu hổ mà còn tức giận với hắn nữa? Lâm Tử Nhiên thở dài, nhẹ giọng nói: “Không quan hệ, tôi và Ôn Dự đã chia tay rồi.”
Triệu Minh Trạch bỗng giương mắt: “Cái gì?”
Lâm Tử Nhiên nhún vai, cười khổ một tiếng: “Tôi nghĩ có lẽ chúng tôi không hợp nhau, cho nên chia tay.”
Khóe môi Triệu Minh Trạch khẽ nhúc nhích, tự trách nói: “... Là bởi vì tôi.”
Lâm Tử Nhiên nói: “Không liên quan đến anh.”
Thấy Lâm Tử Nhiên không muốn nói thêm, Triệu Minh Trạch cũng không hỏi nữa. Kỳ thực trước khi gọi điện thoại cho Lâm Tử Nhiên, hắn đã nghe được tin này từ chỗ Lục Toại, cho nên mới cố ý hẹn Lâm Tử Nhiên ra đây....
Đáy mắt u ám của Triệu Minh Trạch chợt lóe qua tia sáng rồi biến mất, lát sau, hắn nâng mắt ôn nhu nhìn Lâm Tử Nhiên chuyên chú, chậm rãi nói: “Cho dù hai người đã chia tay, lời nói vừa rồi của tôi cũng như vậy.”
………………
“Lục tổng, đây là bảng tổng hợp thu chi tháng này của công ty, còn có bảng lương của nhân viên, mời anh xem qua, nếu không có vấn đề thì mời ký tên xác nhận.” Thư ký Lưu cẩn thận đặt tài liệu lên bàn làm việc của Lục Toại.
Ngón trỏ của Lục Toại gõ nhẹ vào tập tài liệu, nhưng không mở ra mà đột nhiên nói: “Anh có cảm thấy tôi làm quá mức không?”
Thư ký Lưu vẫn là thư ký trước đó của Lục Trăn, sau khi Lục Toại thượng vị cũng không thay người. Nhưng cho dù là vậy, thời điểm thư ký Lưu ở chung cùng Lục Toại cũng khó tránh thêm vài phần cẩn thận.
Thư ký Lưu kính cẩn cười nói: “Tôi chỉ là nhân viên thôi, không có nhiều ý kiến như vậy.”
Lục Toại liếc hắn một cái nói: “Anh đi ra ngoài trước đi.”
Thư ký Lưu xoay người rời đi.
Lục Toại cúi đầu có chút thất thần nhìn tập tài liệu trước mặt, hắn hiện tại đang ngồi vị trí mà Lục Trăn từng ngồi, thành công ép Lục Trăn và Ôn Dự chia tay; theo lý thuyết hắn đã đạt được điều mình muốn, không có gì tiếc nuối, nhưng cảm giác trong lòng trống rỗng bực bội này là như thế nào ...
Ngày đó Lục Trăn đánh hắn một cái tát, lại dùng ánh mắt thất vọng và chán ghét nhìn hắn.
Những điều này, thật sự là điều mà mình muốn sao?
Tay Lục Toại chậm rãi nắm chặt, điều hắn muốn chân chính là cái gì?
Hắn muốn quay trở lại mười bốn năm trước, trở lại ngày tháng vô tư vô lự, ngày tháng đi theo sau lưng ca ca….
Nhưng hắn biết điều đó là không có khả năng, hắn không thể quên những gì từng xảy ra, không thể quên mẫu thân đã mất, không thể quên phụ thân cùng ca ca lạnh nhạt..... Cho nên chỉ có thể dùng phương thức này phát tiết nỗi đau đớn của mình, cũng đem Lục Trăn kéo vào vực sâu thống khổ như hắn.
Nhưng bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu được, trả thù không thể cứu rỗi trái tim của hắn, chỉ biến trái tim thành một lỗ hổng bị giá lạnh bao phủ.
Bởi vì sức lực để hận một người cũng không có.
Lục Toại ngơ ngẩn vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên hắn đứng dậy lấy áo khoác cùng chìa khóa ra cửa.
………………
Vì không phải cuối tuần, mộ viên so với ngày thường càng quạnh quẽ hơn.
Lục Toại đứng một mình trước bia mộ, thần sắc cô đơn, trầm mặc không nói.
Hắn nguyên bản muốn nói cái gì đó, muốn nói những chuyện gần đây mình làm, chỉ là lời đến bên miệng lại nuốt xuống.....
Mẫu thân ngài khi còn sống thích ca ca như vậy, đối với Lục Trăn còn tốt hơn cả tôi, nếu biết sự tình hiện tại tôi làm, nhất định sẽ không vui, sẽ trách cứ tôi đi?
Khuôn mặt lãnh lệ của Lục Toại dần dần bởi vì thống khổ mà vặn vẹo.
Nhưng chính vì nguyên nhân như thế cho nên tôi mới càng không cam lòng, không sợ trả giá nhiều như thế nào đi nữa.…
Ngài vẫn như cũ, chết lặng yên không một tiếng động, căn bản không có người để ý tới, cũng như không có người thực sự quan tâm đến tôi.
Chân tình cũng không thể đổi lại chân tình, ngài cùng tôi, từ đầu đến cuối đều giống như một trò cười hèn mọn, luôn khát cầu người căn bản không để ý đến mình.....
Cứ như vậy đi…
Lục Toại nhẹ phất đi tro bụi dính trên bia mộ, khom lưng đặt bó hoa xuống, thời điểm muốn đứng dậy rời đi, chợt quay đầu nhìn về phía bên phải, ánh mắt đột nhiên sắc bén lên.
Một người đàn ông trung niên mặc áo hoodie màu đen đứng sau gốc cây đại thụ, tầm mắt ông ta ngoài ý muốn xẹt qua người Lục Toại rồi nhanh chóng dời mắt, sau đó kéo thấp vành nón xoay người rời đi.
Thần sắc Lục Toại lạnh lùng, đột nhiên bước đến bắt lấy bả vai đối phương, dùng sức đem người nọ đè mạnh vào thân cây!
Người đàn ông không kịp phản ứng liền bị Lục Toại bắt lấy, ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt hết sức bình thường, trong ánh mắt lộ ra một tia hung ác, hung tợn nói với Lục Toại: “Cậu đây là làm gì?”
Lục Toại nhìn chằm chằm người đàn ông, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, hắn đã nhận ra người này là ai.
Bản thân người này không quen biết chính mình, nhưng chính mình tuyệt đối sẽ không bao giờ quên gương mặt này.
Đây là người 14 năm trước bắt cóc mẫu thân cùng Lục Trăn, cũng là người giết chết mẫu thân hắn; bởi vì phạm phải tội bắt cóc và ngộ sát nên bị bỏ tù, không ngờ thời gian loáng cái đã được ra tù... Hơn nữa tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Người đàn ông trung niên không kiên nhẫn nhìn Lục Toại, giọng điệu âm u: “Cậu có tật xấu gì vậy hả, buông tay ra! Có tin lão tử lộng chết cậu hay không!”
Ngón tay Lục Toại siết chặt, tên hung thủ này..... tất cả đều do ông ta...
Hận thù làm hai mắt hắn đỏ ngầu.
Lục Toại giơ nắm đấm hướng tới mặt người đàn ông! Nhưng người đàn ông trung niên đâu phải ăn chay, lập tức không chút do dự phản công Lục Toại.
Người đàn ông ăn vài cú đấm của Lục Toại đau đến nhe răng trợn mắt, mới tìm được cơ hội đá Lục Toại một cước.
“Con mẹ nó cậu bệnh tâm thần à, tôi lại không quen biết gì cậu! Mới liếc mắt nhìn một cái cũng muốn đánh người hả?” Nam nhân lau vết máu bên khóe miệng, ánh mắt hung ác xen lẫn tia khó hiểu, hôm nay đúng là gặp quỷ, ra cửa không xem hoàng lịch.
Lục Toại lảo đảo một chút mới đứng vững, hắn giống như thất thần, bỗng bật ra tiếng cười xen lẫn tiếng nghẹn ngào: “Tôi là con trai của Từ Lan Na.”
Động tác của người đàn ông đột ngột dừng lại.
Hắn ngoài ý muốn tỉ mỉ đánh giá Lục Toại một phen, sau đó mới định thần lại, hùng hùng hổ hổ nói: “Con mẹ nó một lời không hợp liền đánh người, quả nhiên là con trai của xú kỹ nữ kia. Hôm nay lão tử đúng là xui tận mạng mà, vốn dĩ tới mắng nàng ta vài câu rồi đi, vậy mà cũng bị người gặp phải!”
“Ông nói cái gì?” Lục Toại hai mắt đầy tơ máu, tức đến cả người run rẩy.
Người đàn ông thấy một bộ phát điên hận không thể đồng quy vu tận với mình của Lục Toại, thầm nghĩ lão tử vất vả lắm mới ra tù, lại vì chuyện nhỏ như đánh rắm này mà vào lần nữa thì thật không đáng, mới vội vàng nói: “Thôi thôi thôi, cậu muốn đánh thì cứ đánh cho bớt giận đi, tính hôm nay tôi xui xẻo được chưa? Lão tử mới ra tù không muốn gây thêm chuyện.”
Lục Toại không chịu thả hắn đi, hai mắt đỏ ngầu, nói từng chữ: “Ông mau xin lỗi bà ấy.”
Tôi không cho phép ông vũ nhục bà ấy như vậy!
Người đàn ông vốn đã nhượng bộ một bước, ai ngờ Lục Toại không thuận theo cũng không buông tha, tức khắc lửa giận ập đến, tức giận nói: “Tôi khuyên cậu đừng nên quá phận, nhìn thân phận cậu là con trai cô ta nên tôi mới không cùng cậu so đo.... nhưng dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi cô ta? Nếu không phải cô ta năm đó hố tôi thảm như vậy, đến nỗi tôi phải ngồi xổm trong tù mười mấy năm hay sao? Là cô ta xin lỗi tôi mới đúng!”
Lục Toại nắm cổ áo hắn kéo lên, phẫn nộ không thôi nói: “Bà ấy phải xin lỗi ông? Là ông giết bà ấy! Bà ấy là vô tội..... Nếu ngày đó bà ấy không phải vừa vặn đi đón Lục Trăn sau khi tan học thì cũng không bị tên súc sinh như ông bắt đi!”
Người đàn ông sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lục Toại, biểu tình thập phần cổ quái: “Cậu không biết?”
Nói xong hắn lại lẩm bẩm: “Này không đúng, cậu ta làm sao lại không biết? Sau khi mình bị bắt đều công đạo rõ ràng, cậu ta sao có thể không biết...”
Lục Toại thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng vô cớ tức giận: “Ông đang nói nhảm gì vậy?”
Người đàn ông thấy bộ dạng hoàn toàn không biết gì cả của Lục Toại, nghĩ tới chính mình thế nhưng bị đánh một trận đòn oan, bỗng lộ ra tươi cười ác liệt nói với Lục Toại: “Cậu buông tôi ra trước, tôi liền nói cho cậu nghe một bí mật, thế nào? Yên tâm, tôi không bỏ trốn đâu.”
Lục Toại hít sâu một hơi mới buông tay ra, lạnh lùng nói: “Nói.”
Người đàn ông tấm tắc mấy tiếng, tò mò nhìn Lục Toại nói: “Uy, cậu thật sự là con trai nàng ta thật sao?”
Lục Toại ánh mắt như đao, khuôn mặt lạnh lùng không nói lời nào.
“Được được được, cái gì tôi cũng nói cho cậu là được rồi đi! Tôi là bạn học cũ của cô ta, sau khi tốt nghiệp liền suốt ngày chơi bời lêu lổng, không có tiền đồ cứ thế hỗn qua ngày. Đột nhiên có một ngày cô ta tìm đến tôi, nói có một cơ hội tốt để tôi kiếm được một số tiền lớn...” Người đàn ông nói thật chậm, khi nói tới đây ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, phỉ nhổ, vẻ mặt oán hận: “Nếu lúc đó sớm biết là kết quả này, tôi chắc chắn sẽ không đáp ứng nàng ta…..”
“Từ Lan Na nói nàng hiện tại đã gả vào hào môn, nhưng không bắt được chỗ nào tốt; ông già kia thứ gì cũng tích cóp mọi thứ trong tay, khôn khéo, lại còn yêu thương đứa con trai của nguyên phối. Cô ta lo cứ như vậy đi xuống sẽ không vớt được chỗ gì tốt, nói chỉ cần bắt cóc Lục Trăn sẽ hung hăng lấy được số tiền lớn từ Lục gia; cô ta nói mình cung cấp tin tức, còn tôi thì bắt cóc Lục Trăn, đến lúc đó chỗ tốt chúng tôi chia đều.”
“Nhưng Lục đại thiếu là ai, tôi bất quá chỉ là một tên côn đồ cùng lắm làm mấy chuyện đầu trộm đuôi cướp mà thôi, làm sao dám làm loại chuyện lớn bậc này... Cho nên lần đầu tiên tôi không đáp ứng cô ta...”
“Nhưng qua một đoạn thời gian cô ta lại đến tìm tôi, nói có thể ra tay trên đường Lục Trăn tan học về, đến lúc đó cô ta tự mình đi đón Lục Trăn, cũng mật báo để tôi cùng trói cô ta lại, đảm bảo kế hoạch an toàn không một kẽ hở! Sau đó chúng tôi có thể tìm Lục Tấn Văn xảo trá đòi năm ngàn vạn…. Năm ngàn vạn đó, một người chính là hai ngàn năm trăm vạn, lúc đó vừa vặn tôi nợ một đống cờ bạc, cho nên lần này tôi bị cám dỗ dụ hoặc mà đáp ứng nàng ta.”
“Không, không thể nào....” Lục Toại môi run rẩy, từng lời người đàn ông nói ra sắc mặt hắn càng trắng thêm một phần.
Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn người đàn ông bật cười ha hả, thậm chí còn lấy một điếu thuốc ra, nhướng mày nói: “Tôi lừa cậu thì có chỗ tốt gì? Tiểu tử thúi, nếu không phải vì hai ngàn năm trăm vạn kia thì tôi tuyệt đối không làm…. Ai biết kỹ nữ kia so với tôi tưởng tượng còn độc ác hơn, sau khi chúng tôi bắt cóc Lục Trăn xong cô ta bỗng nhiên thay đổi.”
“Cô ta muốn tôi giết Lục Trăn diệt khẩu, như vậy về sau toàn bộ Lục gia đều thuộc về cô ta, chỉ năm ngàn vạn thì tính là cái gì?”
“Hể, đừng nhìn tôi như vậy chớ, con người tôi cầu tài không cầu mệnh, lại nói tôi cũng không có lá gan lớn như vậy; ngay cả chuyện bắt cóc nếu cô ta không mê hoặc lần nữa thì tôi cũng sẽ không đáp ứng. Nói thật, bắt cóc đưa tiền chuộc thì còn được, chứ nếu như giết Lục đại thiếu thì khó thoát chết đó nha; tôi không muốn cũng không dám làm, chỉ nghĩ lấy tiền rồi chạy lấy người, cho nên tôi với cô ta khác nhau điểm này.”
“Ai biết con mẹ nó ả kỹ nữ này thật sự là người điên, nàng ta thấy tôi không chịu làm nên tự mình động thủ, lại sợ tôi ra ngoài tố giác cô ta nên ra tay đánh lén tôi, còn muốn giết người diệt khẩu! Tôi đương nhiên không để mình bị giết cho nên thời điểm đoạt dao lỡ ngộ sát cô ta, bởi vì ra mạng người nên tôi sợ tội bỏ chạy, ai biết cuối cùng vẫn bị bắt.”
“Cậu nói, những điều này có phải do cô ta sai hay không? Từ đầu đến cuối người chủ mưu kế hoạch này là cô ta, bắt cóc Lục Trăn rồi đến giết người diệt khẩu cũng là cô ta, bây giờ nhìn lại, chỉ sợ ban đầu ả đã lập sẵn kế hoạch này... Lão tử bị nàng ta hố đến một phân tiền chỗ tốt cũng chả có, còn ngồi mười mấy năm trong tù, tôi không trách nàng ta thì trách ai? Nếu không phải cô ta đã sớm chết, thì tôi còn muốn đem người ra bầm thây vạn đoạn.”
Lục Toại không còn sức lực, tay hắn khẽ run nhè nhẹ, giọng nói thấp đến nỗi gần như không nghe thấy: “Không phải như thế... Không phải... Bà vì cứu Lục Trăn nên mới bị ông giết...”
Người đàn ông không kiên nhẫn cười nhạo một tiếng: “Cha của cậu nói với cậu vậy hả? Lão gia hỏa kia lừa cậu mười mấy năm..... Sợ là lo lắng cậu không chấp nhận được sự thật có người mẹ là hung thủ giết người, không dám ngẩng cao đầu cho nên mới không nói chân tướng cho cậu biết đi?”
“Hừm, kỳ lạ thật, cha cậu không nói với cậu thì thôi, anh trai cậu cũng không nói sao? Lúc đó một màn chúng tôi nội chiến hắn đều nhìn trong mắt, hài tử kia... Bị bắt mà cũng không khóc không nháo không hé răng, là người trầm ổn, lúc đó tôi suy nghĩ đứa nhỏ nhà giàu quả nhiên có khác.”
Người đàn ông nói đến nơi này khẽ ngừng lại tựa hồ suy nghĩ cẩn thận cái gì, khó tránh khỏi có chút cảm khái, vỗ vỗ bả vai Lục Toại nói: “Xem ra cậu có một người cha và anh trai vô cùng tốt, bọn họ nhất định rất yêu thương cậu nên mới giấu không nói cho cậu biết. Nghe lão tử nói này, về sau phải hảo hảo làm người, đừng nên học theo mẹ cậu... Đúng rồi, lời tôi nói đều là thật, cậu không tin thì cứ đi hỏi thăm, nếu lão tử nói nửa câu dối trá thì sẽ bị thiên lôi đánh!”
***