Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 33

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 33
Nghĩ đến việc Lâm Tử Nhiên đồng ý đi cùng mình, Mộ Dương rất vui mừng, thầm hạ quyết tâm chờ đến Thánh Cung mình nhất định phải tìm biện pháp giúp Lâm Tử Nhiên tu luyện!

Bất quá trước khi rời đi, đầu tiên nên thu xếp việc của Mộ Nhã Trúc trước.

Mộ Dương đề nghị giúp Mộ Nhã Trúc chuyển nhà, mua cho nàng một chỗ thanh u biệt viện khác, nhưng Mộ Nhã Trúc cự tuyệt, nàng tỏ vẻ ở chỗ này đã quen nên không muốn chuyển đi. Vì thế Mộ Dương sắp xếp việc kế tiếp, an bài quản sự trong nhà định kỳ mang đồ ăn và dược liệu đến đây, đảm bảo sau khi hắn và Lâm Tử Nhiên rời đi, Mộ Nhã Trúc vẫn áo cơm vô ưu.

Đến nỗi chỗ Mộ Nham, Mộ Dương trầm tư một lát, xem ra chính mình nên nói với tam thúc một tiếng, nói thế nào thì tam thúc không đến mức ngay cả mặt mũi cũng không cho.

Sau khi mọi việc được thu xếp ổn thỏa, Mộ Dương mới yên tâm.

Lâm Tử Nhiên mắt thấy Mộ Dương đã an bài gần như xong xuôi mọi chuyện, trong lòng không khỏi thầm than thở. Tiểu thiên sứ thật là ôn nhu săn sóc, khó trách Lê Diệp khăng khăng một mực yêu hắn như vậy, đáng tiếc Lê Diệp mang mệnh nam phụ, Mộ Dương đối với hắn tốt chỉ là tình nghĩa huynh đệ, tình yêu và sự ngưỡng mộ đều dành cho vị sư phụ kia.

Lâm Tử Nhiên lắc đầu không nghĩ nhiều.

Bởi vì biện pháp trước đó chưa dùng, Mộ Dương cuối cùng không cả ngày thúc giục Lâm Tử Nhiên tu luyện, Lâm Tử Nhiên lần nữa khôi phục cuộc sống nhàn hạ vui sướng, chỉ cần ngươi đừng ép ta làm bài tập, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ tốt.

Thời gian từng ngày trôi qua.

Theo đó ngày Thánh Cung tuyển chọn sắp tới gần, thời gian này Mộ Dương tới đây càng ngày càng ít, hắn sinh ra lớn lên ở chỗ này, không giống Lê Diệp cô nhi quả phụ, lần này đi Thánh Cung chỉ sợ không thể thường xuyên về nhà, tự nhiên có rất nhiều việc cần phải xử lý.

Bất quá người mặc dù không đến, nhưng đủ loại đồ đạc đều nhờ người gửi tới.

Lâm Tử Nhiên có quần áo thay đổi, có giày mang, trong nhà chất đầy các loại đồ ăn và thuốc trị thương, quẫn bách khi cậu vừa tới xưa đâu bằng nay.

Hôm nay cậu thản nhiên nằm phơi nắng trên mái hiên, trong miệng nhai cỏ ngọt, híp mắt cảm khái nói: “Giá trị khi ôm đùi chính là đây.”

Hệ thống hoàn toàn vô ngữ, nhưng vẫn nhắc nhở: “Chờ đến Thánh Cung, tốt nhất đừng tùy tính như thế..”

Lâm Tử Nhiên nhướn mày nói: “Tại sao? Dù sao vai chính là Mộ Dương chứ không phải tôi.”

Cậu nghiên cứu kịch bản rất nghiêm túc đó nha!

Trong mắt người khác Lê Diệp căn cốt yếu kém, căn bản không có tư cách bái nhập Thánh Cung, tuy Mộ Dương kiên trì muốn mang hắn theo nhưng Mộ Dương có thể tiến vào nội môn một bước lên mây, Lê Diệp lại chỉ có thể làm tôi tớ tạp dịch qua ngày.

Thánh Cung là sân nhà của Mộ Dương và Huyền Diễm, suất diễn của Lê Diệp không tính là nhiều, cậu có rất nhiều thời gian vui sướng câu cá.

Dựa theo cốt truyện, sau khi bái nhập Thánh Cung Mộ Dương nhanh chóng nhất minh kinh nhân, lại được Huyền Diễm thu làm đệ tử thân truyền duy nhất dốc sức truyền thụ, không lâu sau Mộ Dương sẽ thật sâu ngưỡng mộ sư phụ cường đại của mình, dần dần từ ngưỡng mộ biến thành tình yêu.

Vì yêu Huyền Diễm mà Mộ Dương bắt đầu có tâm sự, thường xuyên biểu đạt tình cảm sùng bái của mình đối với sư phụ trước mặt Lê Diệp, kỳ thật lúc này bản thân Mộ Dương đối cảm tình rất ngây thơ; nhưng Lê Diệp lại từ sự ngưỡng mộ này nhìn thấy được tình cảm bất đồng của Mộ Dương đối Huyền Diễm, hắn biết bản thân mình hèn mọn, không dám biểu lộ tâm ý của mình ra ngoài, cho rằng mình không xứng với Mộ Dương. Chênh lệch giữa hắn và Huyền Diễm như mặt trăng trên bầu trời và bụi bặm dưới mặt đất, vì vậy Lê Diệp thà che giấu tình yêu của mình, chỉ cần Mộ Dương có thể hạnh phúc, dù Mộ Dương cùng nam nhân khác ở bên nhau cũng không quan hệ.

Từ đầu đến cuối, hy vọng xa vời duy nhất của hắn có thể nhìn thấy Mộ Dương là đủ.

Đây là một loại tình yêu thâm trầm chấp nhất! Yêu một người chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, hắn nguyện ý hy sinh bản thân thành toàn cho người ấy!

Yêu thầm đến cực hạn bất quá là như vậy!

Tấm tắc, Lâm Tử Nhiên đơn giản tổng kết, đoạn cốt truyện này cậu chỉ cần ở trong Thánh Cung hỗn hỗn qua ngày, ngẫu nhiên nghe thiếu nam Mộ Dương tâm sự là được.

Ánh mặt trời ấm áp, Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ liền ngủ. Không biết qua bao lâu, chợt cảm thấy sống mũi có chút ngứa.

Cậu mơ mơ màng màng mở to hai mắt, không một chút dấu hiệu liền đối mặt với khuôn mặt như bạch ngọc không tì vết của Mộ Dương. Không biết Mộ Dương tới đây từ lúc nào, giờ phút này hắn ở bên cạnh cậu, khuỷa tay chống đỡ thân thể, cúi người tới gần cậu, khoảng cách gần gũi cùng tư thế ái muội giống như muốn hôn môi.

Lâm Tử Nhiên bỗng dưng tim đập gia tốc, hoàn toàn không dám cử động, e sợ vừa di chuyển sẽ chạm phải cánh môi mềm mại gần trong gang tấc kia.

Mộ Dương thu cánh tay, thổi qua chóp mũi Lâm Tử Nhiên, cười giảo hoạt khóe môi khẽ nhếch nói: “Ta biết ngay ngươi ở đây mà.”

Lâm Tử Nhiên có chút khẩn trương, cũng may gần đây cậu đã luyện thành tuyệt kỹ mặt than, bởi vậy biểu tình biến hóa không lớn, rũ mắt khàn khàn mở miệng: “Ngươi đến rồi.”

Thần thái Mộ Dương tự nhiên nở nụ cười, ngay sau đó quay đầu trực tiếp nằm xuống cạnh Lâm Tử Nhiên, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Ân, không có việc gì ra ngoài đi dạo.”

Kỳ thật không phải.

Mộ Dương một tay gác trước ngực, tận lực biểu hiện trấn định, không để Lâm Tử Nhiên phát hiện ra mình khác thường.

Kỳ thật dạo này hắn rất vội, chưa làm xong việc phụ thân mẫu thân giao phó, thân thích bằng hữu cũng yêu cầu nhất nhất công đạo.. Chỉ là vô luận vội vàng mệt mỏi cỡ nào, chỉ cần có thời gian, hắn liền nóng lòng muốn đến đây, dù đơn giản nằm ở bên cạnh người này cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng vui sướng.

Ở bên Lâm Tử Nhiên hắn không cần để ý đến sự kỳ vọng của người khác, không cần phải chịu bất kỳ áp lực nào, chỉ cần làm chính mình là được.

Cậu vĩnh viễn sẽ không hỏi chuyện của ngươi, sẽ không đưa ra bất cứ yêu cầu nào, tin tưởng ngươi vô điều kiện… Bất kể lúc nào hắn đến đây, cậu vẫn luôn thật bình tĩnh nói với hắn, ngươi đã đến.

Như thể luôn ở đó yên lặng chờ đợi hắn.

Giống như đối với cậu, ngươi vô cùng vô cùng quan trọng.

Ngón tay của Mộ Dương khẽ nắm chặt, lúc vừa tới hắn nhận ra Lâm Tử Nhiên đã ngủ, nhưng không trực tiếp đánh thức cậu mà ở một bên lẳng lặng quan sát hồi lâu.

Bộ dáng thiếu niên không tính là đẹp, bởi vì hàng năm gió thổi mưa sa màu da sạm đen, ngũ quan phổ thông, tuổi không lớn nhưng dáng vẻ lúc nào cũng vững vàng bình tĩnh, ít nói ít cười, thậm chí có chút âm trầm. Chỉ là vừa rồi khi nhìn cậu, hắn bỗng nhiên muốn đến gần hơn chút nữa.

Tại sao mình lại như vậy, bọn họ chỉ là bằng hữu, không phải sao?

Rõ ràng không nên có loại ý niệm này, khi hắn phục hồi tinh thần, cánh môi thiếu chút nữa là dừng trên môi đối phương, cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng thổi qua mũi cậu.

Mộ Dương nghĩ đến đấy cảm giác không được tự nhiên, bên tai phiếm hồng, hắn cố gắng làm cho ngữ khí mình bình tĩnh lại: “Còn ba ngày nữa chính là lúc Thánh Cung tuyển chọn, lúc đó ta đến đón ngươi cùng nhau xuất phát.”

Cốt truyện tiến triển thuận lợi, Lâm Tử Nhiên tâm tình tốt cười cười: “Hảo.”

Mộ Dương hơi nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cậu: “Ngươi yên tâm, vô luận như nào ta cũng sẽ nghĩ cách mang ngươi theo!”

Đương nhiên Lâm Tử Nhiên tin tưởng hắn, hai tròng mắt đen láy, không chút do dự nói: “Ta tin tưởng ngươi.”

Mộ Dương ngẩn ra, trái tim bỗng nhiên rung động, hắn nhanh chóng chuyển tầm mắt dời khỏi ánh mắt Lâm Tử Nhiên, đứng lên vỗ vỗ quần áo nói: “Ta đây đi trước.”

Chớp mắt thân ảnh áo xanh đã biến mất khỏi nóc nhà.

Lâm Tử Nhiên chớp chớp mắt, hôm nay Mộ Dương vội vàng trở về, có chút quái quái, chẳng lẽ trong nhà có chuyện?

Dù có chuyện cũng không liên quan tới mình.

……………………

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tử Nhiên rời khỏi thành.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Tử Nhiên hầu như ngày nào cũng đi vào núi, trải qua tỉ mỉ xử lý nơi đó đã thay đổi bộ dáng, trong sơn động chất đầy trái cây, gà rừng trong chuồng ấp ra gà con, trước cửa trồng ngày càng nhiều chủng loại rau..



Phiến rừng núi này đã bị cậu cải biến, bây giờ không cần hệ thống nhắc nhở cậu ở chỗ này như cá gặp nước.

Nghĩ đến chính mình sắp phải rời đi, Lâm Tử Nhiên thế nhưng có chút luyến tiếc, nơi này khắp nơi đều tràn ngập mồ hôi công sức của cậu đó a!

Cậu khó tránh ủ rũ cụp đuôi.

Lâm Tử Nhiên ngữ khí đau thương: “Nếu tôi đi rồi, các loại đồ ăn, gà tôi nuôi phải làm sao..”

Hệ thống:..... Gì vậy chời? Đừng nói là người chơi này nghiện làm ruộng luôn rồi nha?

Lâm Tử Nhiên rầu rĩ một chân đá bay cục đá, quanh đây rất yên tĩnh chỉ có thanh âm gió thổi lá cây phát ra tiếng sột soạt, phút chốc... bước chân Lâm Tử Nhiên chợt dừng, sắc mặt hơi đổi.

Nhưng cậu nhanh chóng khôi phục bình thường, giống như cái gì cũng không phát hiện, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là đi về hướng ngược lại.

Dần dần đường núi càng thêm gập ghềnh, bởi vì cách đây không lâu mới đổ mưa, nền đất ẩm ướt, đi đường một chân lún sâu một chân nông.

Mộ Nham lặng lẽ theo đuôi Lâm Tử Nhiên, hắn cách cậu hơn mười mét, mắt thấy Lâm Tử Nhiên không hề phát hiện, vừa định động thủ liền thấy Lâm Tử Nhiên vòng qua một cái cây đại thụ rồi biến mất không thấy!

Ánh mắt Mộ Nham trầm xuống, tiểu tặc kia vừa ở trước mắt, thế nào chớp mắt đã không thấy đâu.

Biểu tình hắn âm tình bất định, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn hận.

Trước đây không lâu để bảo vệ tiểu tặc này, Mộ Dương trước mặt mọi người khiến mình nan kham không thôi, còn làm mình trở thành trò cười trong thành, vì thế sau lưng không biết bị cười nhạo bao lâu, ai biết cái này còn chưa đủ... Mộ Dương lo lắng hắn trả thù tên tiểu tặc kia, thế mà còn đi tìm phụ thân hắn, đem mọi chuyện đều nói ra để phụ thân dạy dỗ hắn cho tốt.

Sau khi phụ thân biết chuyện đã rất tức giận, hung hăng xử phạt, nói hắn là đồ phế vật, chẳng những không chịu ở nhà hảo hảo tu luyện mà còn ra ngoài gây hấn ném mặt mũi người trong nhà, thậm chí mẫu thân giữ gìn hắn cũng bị trách cứ theo.

Mộ Nham bị giam ở nhà thật lâu, trong lòng cực căm hận Mộ Dương và Lâm Tử Nhiên, nhưng dù cho hắn trăm lá gan cũng không dám tìm Mộ Dương gây phiền toái, còn Lâm Tử Nhiên... Bây giờ Lâm Tử Nhiên được Mộ Dương bảo vệ rất tốt, phụ thân lại lên tiếng, chính mình cũng không dám gây chuyện trước mặt mọi người, ít nhất trong thành Sùng Châu hắn không dám ra tay.

Đã như vậy sao có thể nuốt trôi khẩu khí này?

Mộ Nham trái lo phải nghĩ, cuộc sống hàng ngày khó an, cuối cùng nghĩ ra một cách hay!

Tiểu tặc Lâm Tử Nhiên này hầu như ngày nào cũng ra khỏi thành, không biết lén lút làm chuyện gì, mình chỉ cần theo đuôi hắn ra khỏi thành, ở bên ngoài trộm xử hắn. Thần không biết quỷ không hay, ai mà biết chính hắn làm chứ?

Đến lúc đó cho dù Mộ Dương có tìm đến hưng sư vấn tội, hắn cũng không sợ.

Mộ Nham hạ quyết tâm, biết Mộ Dương sẽ rất nhanh đưa Lâm Tử Nhiên rời khỏi thành Sùng Châu đến Thánh Cung, cuối cùng trước khi bọn họ rời đi tìm được thời cơ lẻn ra ngoài.

Hắn một đường đi theo Lâm Tử Nhiên tới khu rừng này, vốn dĩ thập phần thuận lợi, ai mà biết nói mất dấu là mất dấu.

Mộ Nham suy nghĩ một chút, thận trọng đi về phía trước, tính toán nhìn xem tại sao lại thế.

Kết quả sắp đi tới cái cây kia, chợt dưới chân nhẹ hẫng như giẫm trúng không khí! Mộ Nham không kịp trở tay lăn xuống vũng bùn giấu trong bụi cỏ, lúc hắn luống cuống tay chân bò ra ngoài thì một tảng đá trên đỉnh đầu đột ngột đổ ập xuống!

“A ——” Mộ Nham kêu thảm thiết bảo vệ đầu mình, trên đầu dính máu tươi đầm đìa, nhìn kỹ thứ rơi xuống nào phải cục đá, rõ ràng là trái cây mọc đầy gai nhọn cứng rắn! Số lượng nhiều đánh hắn đến nỗi không có sức phản kháng!

Vất vả giãy giụa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lâm Tử Nhiên thảy thảy một quả trái cây thật lớn hướng mặt hắn ném tới! Cuối cùng trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Lâm Tử Nhiên nhanh chóng từ trên cây nhảy xuống, vững vàng rơi xuống đất, vỗ vỗ mùi hôi trên tay, cười lạnh một tiếng.

Này đúng là oan gia ngõ hẹp, nếu ở trong thành ta còn có chút kiêng kị ngươi, nhưng ngươi dám một mình theo ta ra ngoài, này không phải thiếu đánh thì là gì?

Mộ Nham bị đánh trúng, khuôn mặt bê bết máu bất tỉnh nhân sự, chờ hắn tỉnh lại cả người bị trói treo lên, mà khuôn mặt đáng giận kia của Lâm Tử Nhiên ở ngay trước mặt hắn.

Lâm Tử Nhiên vặn cằm hắn, lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi ở trên tay ta, thù mới hận cũ chúng ta cùng nhau tính, xem ta làm ngươi sống không được chết không xong là như thế nào.”

Nói xong câu đó cậu nâng cằm lên, hai tay ôm ngực, lộ ra biểu tình lạnh lùng tàn nhẫn, cảm thấy chính mình thật bá khí trắc lậu!

Cực kỳ đáng sợ!

Mộ Nham quả thực có chút hoảng, thường ngày hắn khi dễ Lê Diệp, làm sao nghĩ tới có một ngày bị đối phương nắm trong tay? Nhưng bảo hắn chịu thua loại dã tiện này là không có khả năng, Mộ Nham ngoài mạnh trong yếu nói với Lâm Tử Nhiên: “Nếu ngươi dám động đến ta, ta, ta sẽ khiến mẹ con các ngươi khó sống ở thành Sùng Châu này!”

“Phải không?” Ngữ điệu Lâm Tử Nhiên kéo dài, ngươi đã trong tình trạng này mà còn dám uy hiếp ta, xem ra chưa hiểu rõ tình trạng của bản thân.

Mộ Nham lại cho rằng Lâm Tử Nhiên sợ, thế là tiếp tục đe dọa, thanh âm bén nhọn: “Ngươi nhanh thả ta ra, dập đầu ba lần tạ tội ta sẽ không so đo với ngươi, nếu không chờ khi Mộ Dương tới, xem liệu còn có ai bảo vệ ngươi!”

Cái giề? Còn muốn ta dập đầu bồi tội, pháo hôi này sợ là đầu óc bị nước vào.

Lâm Tử Nhiên lộ ra ánh mắt cổ quái, nghĩ đến mình vừa tới thế giới này đã bị Mộ Nham đuổi chạy trối chết, thầm nghĩ tiểu gia ta hôm nay không cho ngươi một chút nhan sắc thì ta không mang họ Lâm!

Đang cân nhắc làm thế nào thu thập Mộ Nham mới tốt, tầm mắt chợt dừng trên khuôn mặt đẫm máu của Mộ Nham!

Lại nói, bản thân mình trước mắt đang là thể chất ‘ma cà rồng’, kỳ thật người trước mặt là một đống mỹ thực, nói không chừng hút máu có thể gia tăng tu vi, trực tiếp thả người thì quá lãng phí lại còn không thoải mái, nhưng bảo cậu hút máu người này.. Quá kinh tởm, không thể hạ miệng được.

Khoan đã! Hai mắt Lâm Tử Nhiên sáng lên.

Lâm Tử Nhiên: “Hệ thống, cậu biết cách làm tiết canh không?”

Hệ thống: “Biết, như nào..?”

Lâm Tử Nhiên đã hùng hổ xắn tay áo lên, cậu lấy ra một con dao nhỏ, sau đó khoét rỗng quả trái cây lớn cỡ chừng trái dưa hấu làm thành cái chén, rồi xoẹt một cái cắt qua cánh tay Mộ Nham!

Máu tươi lập tức phun ra, Lâm Tử Nhiên vội vàng dùng chén hứng máu, sợ lãng phí.

Hệ thống:……

Mộ Nham vốn tưởng rằng chính mình hù dọa Lâm Tử Nhiên thì cậu sẽ thả hắn ra, ai mà biết cậu không nói hai lời liền lấy máu hắn, tức khắc hoảng sợ vừa giãy giụa vừa hét to: “Ngươi muốn làm gì?!”

Lâm Tử Nhiên mặt không cảm xúc, ánh mắt âm u lạnh băng đảo qua mặt hắn, dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói: “Ngươi biết mất máu mà chết là loại cảm giác gì không?”

Mộ Nham: Hả?

Máu tươi ồ ạt phun ra ngoài, Lâm Tử Nhiên lãnh khốc vô tình bắt lấy cánh tay Mộ Nham, thực nhanh đã rót đầy nửa chén máu.

Mộ Nham cảm thấy mạch máu toàn thân lạnh lẽo trôi đi, hắn nhìn về phía thiếu niên áo xám trầm mặc bình tĩnh, nhớ tới cậu lưu loát cắt tay mình như thế nào, cùng với vẻ mặt hung ác lấy máu, ánh mắt nhìn mình giống như nhìn người chết.. Rốt cuộc từ đáy lòng Mộ Nham sinh ra một tia hàn ý.

Nỗi sợ hãi dày đặc bò lên da đầu hắn.

Ngữ khí Mộ Nham không còn cường ngạnh nữa, trái lại run rẩy lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi đừng xúc động, ngươi mà giết ta, phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Hai mắt Lâm Tử Nhiên đen nhánh như vực sâu không đáy, nhàn nhạt liếc hắn: “Ngươi một mình đi theo ta ra ngoài, hẳn là không người nào biết? Ai biết là ta giết ngươi?”

Mộ Nham:…..

Đây là chuyện lúc trước hắn muốn làm, bây giờ một chữ cũng không sai trả về.

Máu tươi ở cánh tay cứ tiếp tục chảy không ngừng, Mộ Nham run lẩy bẩy, lần đầu tiên nhận ra tử vong cách mình gần như vậy.. Hắn sắp chết, tuyệt vọng bao phủ khắp trời đất, không biết làm thế nào nước mắt nước mũi liền chảy xuống.



“Xin, xin lỗi là ta sai rồi, cầu ngươi buông tha ta đi..” Mộ Nham khóc lóc cầu xin: “Ngươi, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi, ngươi thả ta, ta sẽ cho ngươi vàng, rất nhiều vàng..”

Ta sắp tới phải đi Thánh Cung, muốn vàng có ích lợi gì? Hơn nữa tiền tài vật ngoài thân này Mộ Dương có rất nhiều.

Mộ Nham thấy Lâm Tử Nhiên không dao động, kiệt lực run giọng nói: “Ngươi, ngươi không cần vàng thì... Vậy ngươi muốn thế nào? Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ nghĩ cách đưa tới cho ngươi.”

Lâm Tử Nhiên mặc kệ không để ý đến hắn, chuyên tâm bưng cái chén trong tay.

Mộ Nham thấy cậu sắp hứng đầy một chén, trước mắt tối sầm, sắc mặt trắng bệch tuyệt vọng không thôi, kêu rên: “Ta quỳ xuống dập đầu với ngươi được chưa, ta quỳ xuống dập đầu ngươi...”

Xoẹt.

Lâm Tử Nhiên đột nhiên vung dao cắt sợi dây, Mộ Nham như một cái bánh xe lăn một vòng xuống dưới.

Cậu cảm thấy một chén lớn như này không sai biệt lắm, lấy máu nữa sẽ thật sự chết người, tuy Mộ Nham rất thiếu đánh nhưng vừa rồi cậu chỉ là muốn hù dọa hắn thôi.

Cậu lại không thích giết người, cho dù là NPC cũng có chướng ngại tâm lý.

Xem bộ dạng bị dọa nhát gan của Mộ Nham, Lâm Tử Nhiên bĩu môi khinh thường, chắc là không dám đến tìm cậu gây phiền toái nữa.

Một lúc lâu sau Mộ Nham mới định thần lại, không ngờ Lâm Tử Nhiên thật sự thả mình, trong mắt hắn hiện lên thần sắc vui mừng tuyệt địa phùng sinh, lập tức cất bước liền chạy, hận không thể cách xa ác ma đáng sợ kia một chút!

Lúc này sau lưng truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Dập đầu của ngươi đâu?”

Thân thể Mộ Nham cứng ngắc, trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng khuất nhục, nhưng cơ thể suy yếu vì mất máu quá nhiều, căn bản lại không dám đắc tội Lâm Tử Nhiên, xoay người quỳ xuống thật mạnh dập đầu lạy ba cái.

Lạy xong chật vật bò dậy, che cánh tay của mình rồi bước nhanh rời đi.

Nhìn thấy Mộ Nham trốn không thấy bóng, Lâm Tử Nhiên xác định hắn không quay lại, lúc này mới vòng một vòng lớn quay trở lại sơn động bên kia.

Bưng chén máu nóng hổi, Lâm Tử Nhiên thật cẩn thận cúi đầu ngửi, sau đó nhíu mày!

Quá ghê tởm!

Lâm Tử Nhiên lấy lòng đối với hệ thống nói: “Mau cho tôi biết cách làm tiết canh đi.”

Hệ thống:.... Cậu đủ rồi nhe.

Tuy trong lòng vô ngữ đối với hành vi của người chơi này, nhưng hệ thống vẫn nói cho Lâm Tử Nhiên biết phải làm thế nào.

Lâm Tử Nhiên cầm cái chén đi tới bên dòng suối, thêm nước và muối vào trong chén, lấy một nhánh cây khuấy nước, sau đó đặt cái chén máu ở đó rồi đi sửa sang vườn rau và nuôi nấng gà con của mình.

Ban ngày bận bịu, trở về thì thấy khối máu đã đọng lại.

Cậu múc nước ấm bằng một cái chén sạch khác, sau đó vớt khối máu ra bỏ vào, đậy nắp lại đun trong nửa canh giờ, cuối cùng ngâm vào nước lạnh cho nguội.

Ừm, tuy rằng thoạt nhìn bộ dáng có chút mơ hồ, tốt xấu gì cũng miễn cưỡng coi như thành công đi?

Lâm Tử Nhiên lại thêm chút gia vị và rau dưa, lăn lộn một hồi lâu cuối cùng cũng hoàn thành một chén tiết canh rau xanh… Thoạt nhìn đúng là làm nên chuyện!

Miễn cưỡng làm thành như vậy tiêu trừ đi một chút khó chịu trong lòng cậu, nghe nói huyết mạch Thiên Ma trời sinh có thể dựa vào việc hút máu để gia tăng tu vi.

Lâm Tử Nhiên nghĩ đến đây, rốt cuộc lấy hết can đảm gắp một miếng nhỏ, dùng răng cẩn thận cắn một miếng nuốt xuống!

Ngọa tào! Ngao ngao ngao thật khó ăn, mùi vị quá ghê tởm!

Sao khó ăn như vậy!

Mình làm sai chỗ nào?

Phi phi phi.

Lâm Tử Nhiên thở phì phò ném chiếc đũa xuống, điều khiến cậu đau lòng là, chẳng những mùi vị khó ăn mà còn không dùng được, cậu không cảm nhận được một chút linh lực nào.

Gặp quỷ rồi, chẳng lẽ cần phải hút máu mới được sao?

Hay cách làm của mình có vấn đề?

Huyết mạch Thiên Ma dựa vào cướp đoạt linh lực tinh nguyên của người khác, hút máu cắn nuốt càng là chuyện thường ngày, mà cậu hiện tại không thể vượt qua loại bản năng này, nhìn thấy máu là đã ghê tởm huyết mạch Thiên Ma. Lâm Tử Nhiên đặc biệt ủ rũ cụp đuôi.

Xem ra chỉ có thể trông cậy vào vị cha ruột kia truyền thụ công pháp cao cấp thôi.

Lâm Tử Nhiên đã hoàn toàn từ bỏ đi đường khác, cậu nhìn một nồi tiết canh rau xanh thơm ngào ngạt, ném đi thì tiếc quá, tâm huyết cả ngày của cậu đấy.

Nghĩ tới nghĩ lui cậu ôm cái chén về sơn động, để cái chén bên cạnh người mù, nói: “Đây là ta hôm nay đặc biệt làm cho ngươi đó, không cần cảm tạ ta đâu.”

Hệ thống:...... Người này có phải mặt dày quá rồi không?

Lâm Tử Nhiên thả chén xuống rồi mặc kệ, dù sao người mù cũng không ăn trước mặt cậu.

Cậu thuận tay cầm lấy một quả trái cây màu xanh bên cạnh ném vào miệng ăn bẹp bẹp, cuối cùng cũng ép mùi vị ghê tởm kia xuống, càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay đầu óc mình bị nước vào, thế mà tự dưng muốn ăn tiết canh.

Nằm ở đằng kia ăn trái cây ngủ một giấc, chờ tỉnh lại đã là hoàng hôn.

Lâm Tử Nhiên quay đầu lại nhìn người mù bên cạnh, vẫn là bộ dáng không nhúc nhích như người chết, đã nhiều ngày.. ngay cả vật trang trí cũng có chút cảm tình.

“Haiz, tôi sắp đi rồi, tương lai một mình anh phải làm sao đây.” Lâm Tử Nhiên gãi tóc của mình, nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện trong sơn động còn nhiều trái cây, nói nhiều vậy thôi, hẳn là đủ cho người mù ăn một đoạn thời gian đi?

Nhưng đây không phải là vấn đề, vấn đề là cậu sẽ không quay lại đây nữa.

Mà thức ăn thì có ngày sẽ hết.

Nhưng nghĩ kỹ lại, trước khi cậu tới thì người mù vẫn sống tốt, nói vậy khi cậu đi thì hắn vẫn sẽ sống, chỉ là ăn uống có chút khó nói.

Tính ra, đơn giản là NPC trong trò chơi mà thôi, còn là NPC không tên không họ thấp kém nhất trong NPC! Đến bây giờ vẫn chưa nói chuyện với cậu câu nào, rốt cuộc cậu đang rối rắm cái gì!

Lâm Tử Nhiên đứng dậy, thở dài nói: “Tôi sẽ không tới nữa, anh hãy tự chiếu cố bản thân, đồ ăn nơi này hẳn là có thể kiên trì một đoạn thời gian, ngày sau anh tự cầu nhiều phúc.”

“Tạm biệt.” Lâm Tử Nhiên xoay người chuẩn bị rời đi.

Kết quả vừa đi một bước thì không cất bước được nữa, cúi đầu nhìn xuống thì thấy, một bàn tay gầy guộc nắm lấy cổ chân cậu.

Lâm Tử Nhiên:……!

****
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận