Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 73

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 73
Lâm Tử Nhiên mặc kệ Ninh Bách thất hồn lạc phách, trực tiếp lái xe nghênh ngang rời đi.

Ninh Bách nhìn chiếc xe thể thao màu xanh lục rời đi, hồi lâu, lộ ra một nụ cười tự giễu.

Đúng vậy, giữa bọn họ vẫn kết thúc.

Chỉ là không như hắn dự tính.

Đưa ra kết thúc là người kia.

Chứ không phải hắn.

………………

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, có tiền còn sợ không chỗ nào để đi sao? Cảm tạ 10 vạn tiền tiêu vặt của Lộ Mậu Phong, cậu trực tiếp vào khách sạn 5 sao sống thật vui vẻ.

Chơi trò chơi làm sao có thể ủy khuất bản thân? Đương nhiên phải hưởng thụ cuộc sống!

Ban ngày đi ăn uống vui chơi, buổi tối về chơi game rồi ngủ, ngày trôi qua thật tiêu dao suиɠ sướиɠ.

Chẳng qua ngẫu nhiên Lâm Tử Nhiên sẽ nhìn di động thở dài.

Lâm Tử Nhiên: “Cha mẹ Lộ thế mà thật sự không gọi điện thoại cho tôi!”
Hệ thống: “Cậu hy vọng bọn họ gọi cho cậu? Không phải cậu không thích bọn họ sao?”

Lâm Tử Nhiên: “Tôi không thích bọn họ, nhưng mà Lộ Hiểu Đông quan tâm a, cậu nói vì cái gì một đứa nhỏ rời nhà trốn đi? Cậu tưởng hắn thực sự không muốn cái gia đình đó à? Nói đến cùng vẫn hy vọng có người tới dỗ thôi..”

Lộ Hiểu Đông chỉ là một đứa trẻ, bất luận là nịnh nọt Tưởng Huyên hay ngụy trang phản nghịch, đơn giản chỉ muốn thu hút sự chú ý từ cha mẹ mà thôi, trong lòng hắn vẫn rất quan tâm đến gia đình này. Bây giờ Lâm Tử Nhiên rời nhà trốn đi, nguyên nhân không tiếp tục ở lại nữa đại khái cũng tồn tại tâm tư muốn thử, muốn nhìn xem Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển còn một chút quan tâm nào đến đứa nhỏ này hay không, nhưng kết quả thật quá làm người thất vọng..
Cậu đã nghĩ kỹ rồi, nếu bọn họ giữ mình lại, chính mình nên dỗi trở về thế nào, nhưng kết quả hai người kia căn bản chẳng quan tâm!

Ngay cả cậu là người đứng xem còn khó chịu như vậy, có thể nghĩ đến Lộ Hiểu Đông có bao nhiêu khổ sở.

Hắn chính là đi rồi, đã chết, cũng không ai để ý đến.

Điện thoại leng keng một tiếng.

Lâm Tử Nhiên vội vàng cúi đầu, vừa thấy lại thở dài.

Cũng không phải hoàn toàn không ai để ý, ít nhất Ninh Bách và Tưởng Huyên vẫn quan tâm, nhưng cậu hoàn toàn không muốn để ý đến hai người kia.

Bởi vì cậu không để tâm.

Cũng không phải người Lộ Hiểu Đông muốn.

………………

Tiết Trạch đi qua đi lại trước phòng làm việc của Ninh Bách, không dám đi vào.

Ngày hôm trước sau khi Ninh Bách trở về liền rất không thích hợp, yêu cầu lấy video giám sát ra xem, mới phát hiện hôm đó chính mình nói chuyện với Ninh Bách thì Lộ Hiểu Đông có tới, còn mua cà phê giúp Ninh Bách; kết quả lại vừa vặn nghe được Ninh Bách nói không yêu mình, vì thế thiếu niên đã ném cà phê đi.
Tiết Trạch cảm thấy chuyện này cũng không có gì, dù sao không phải hai người đều muốn kết thúc sao?

Nghe được thì nghe thôi.

Ai biết Ninh Bách sau khi xem xong tựa hồ vô cùng khổ sở, điều này hoàn toàn vượt quá dự kiến của Tiết Trạch. Bởi vì từ trước tới nay Ninh Bách cảm xúc nội liễm, rất ít thời điểm bộc lộ cảm xúc ra ngoài, hơn nữa rõ ràng lúc trước còn cãi bướng nói không thích, sao đột nhiên lại thay đổi thái độ?

Tuy Ninh Bách nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng Tiết Trạch lại cảm nhận được tâm trạng của hắn hẳn là không tốt.

Tiết Trạch thở dài thật sâu.

Chẳng lẽ Ninh Bách hối hận?

Đã sớm bảo hắn đừng nói chắc cú như vậy, lúc này tự đập đá vào chân mình rồi đi?

Nếu Lộ Hiểu Đông không nghe thấy lời nói kia hiện tại hối hận theo đuổi lại là được, bây giờ thì khó nói! Hiện tại Ninh Bách vì Lộ Hiểu Đông mà đối đầu với Tưởng Huyên, người mình thích hiểu lầm mình rồi chạy trốn, tội gì phải vậy? Thật là tự làm bản thân không thoải mái..
Ngươi nói xem đây là chuyện gì?

Tiết Trạch chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét dài!

Hắn lắc đầu chuẩn bị bỏ đi, bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi tới, quần áo và cách trang điểm của người phụ nữ này thoạt nhìn không phú thì quý, chỉ là hai mắt che kín tơ máu, sắc mặt tiều tụy, thoạt nhìn trông bà ta có chút khắc nghiệt, già nua.

Tiết Trạch thấy nhiều người phụ nữ như vậy rồi, chẳng lẽ chồng của phu nhân trung niên này nɠɵạı ŧìиɦ, tới đây để kiện tụng ly dị?

Sinh ý tới!

Tiết Trạch lập tức bước tới, cười lễ phép: “Ngài khỏe, xin hỏi ngài có chuyện gì?”

Phùng Uyển chần chừ nhìn hắn, nói: “Tôi tìm Ninh Bách, muốn biết văn phòng của hắn ở đâu.”

Tiết Trạch nhiệt tình nói: “Ngài có chuyện gì nói với tôi là được, phương diện này tôi chuyên nghiệp hơn Ninh Bách nhiều...”
Phùng Uyển nói: “Tôi là mẹ của hắn.”

Tiết Trạch “……”

Tiết Trạch hốt hoảng mang Phùng Uyển đến văn phòng Ninh Bách, ánh mắt quỷ dị, ho nhẹ một tiếng nói: “Cái kia, nơi này có một vị nữ sĩ tự xưng là mẹ của cậu.."

Ninh Bách ngước mắt nhìn Phùng Uyển, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”

Tiết Trạch không ngờ đến thực đúng là mẹ của Ninh Bách! Chẳng lẽ đây là mẹ ruột của Ninh Bách? Chỉ là thoạt nhìn bộ dáng Ninh Bách không kinh hỉ lắm.

Trong lòng Tiết Trạch tràn ngập tò mò.

Nhưng đối diện với tầm mắt lạnh lẽo của Ninh Bách, hắn không dám ở lâu vì thế nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài.

Ninh Bách nhìn Phùng Uyển, ngữ khí lãnh đạm: “Mời ngồi.”

Phùng Uyển ngơ ngẩn nhìn Ninh Bách, hai mắt ẩn chứa lệ quang, do dự không dám đi qua, thật cẩn thận nói: “Mẹ, mẹ muốn tới xem nơi con làm việc, muốn giải thích cho con nghe một chút, nhiều năm không gặp, mẹ thực sự rất nhớ con..”
Ninh Bách im lặng không nói.

Phùng Uyển lại thử nói: “Con có muốn về nhà với mẹ không? Mẹ thu dọn một phòng cho con..”

Ninh Bách nhìn người phụ nữ trước mắt, đã hai mươi năm trôi qua, thoạt nhìn bà ta có vẻ thực sự quan tâm đến hắn, thật cẩn thận khẩn cầu hắn trở về, nhưng Ninh Bách chỉ cảm thấy vừa châm chọc vừa buồn cười.

Bà ta yêu hắn.

Điểm này không thể nghi ngờ.

Đáng tiếc, tình yêu thương này sớm không phải là điều hắn cần.

Thanh âm Ninh Bách thanh lãnh, chợt hỏi: “Lộ Hiểu Đông ở đâu, các người biết không?”

Phùng Uyển ngẩn ra, dường như không nghĩ tới Ninh Bách sẽ hỏi về Lộ Hiểu Đông, có chút trở tay không kịp: “Nó, nó mấy ngày nay không về nhà..”

Con ngươi Ninh Bách như phủ một tầng băng, nói từng chữ một: “Vậy các người có đi tìm không?”

Hầu kết Phùng Uyển giật giật.
Mỗi ngày nàng đều suy nghĩ gặp Ninh Bách như thế nào, làm sao thuyết phục Ninh Bách về nhà, làm gì có thời gian quan tâm Lộ Hiểu Đông đi nơi nào?

Chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái là Ninh Bách có thể đoán được mọi chuyện.

Luồng khí lạnh lẽo cuốn theo sự tức giận trong lồng ngực khiến hắn gần như không thể kiềm chế, không thể tiếp tục duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Đã xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy, chẳng lẽ các người chưa từng nghĩ tới giờ phút này vẫn có một người chân chính cần các người hay sao?

Có phải vì đứa trẻ kia biểu hiện không bận tâm nên các người theo lẽ thường cho rằng không cần quan tâm đến cậu ấy?

Có người, có lẽ chỉ dùng vẻ bề ngoài để che đậy nội tâm yếu ớt của chính mình.

Cậu ấy đã rời khỏi nhà đi ra ngoài, vậy mà các người vẫn dửng dưng.
Ninh Bách chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo tức giận: “Tôi nghĩ bà hẳn nên hiểu một việc, cảm tình không chỉ gắn bó trên mối quan hệ huyết thống, mà còn là năm rộng tháng dài làm bạn... Tôi đã không phải là con trai của các người, nhưng cậu ấy đã làm bạn bên cạnh các người tận 20 năm. Cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng các người tự hiểu rõ.”

Phùng Uyển nhìn ra Ninh Bách không vui, sợ hắn cảm thấy mình máu lạnh vô tình nên vội vàng giải thích: “Mẹ rất quan tâm đến nó, bất quá đứa nhỏ này từ trước tới nay luôn như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, qua mấy ngày không có tiền là biết về nhà thôi, con yên tâm..”

Không có tiền thì sẽ về nhà?

Ở trong mắt các người cậu ấy chính là như vậy sao?

Cho dù nuôi chó, nuôi 20 năm cũng biết không chỉ cho ăn là đủ, nhưng trong mắt bà, Lộ Hiểu Đông chỉ muốn tiền thôi sao? Vì cái gì bà chưa từng nghĩ tới, cái cậu ấy muốn đơn giản chỉ là tình yêu thương của bà?
Bà không bao giờ hiểu được thế nào là yêu một người.

Ninh Bách phảng phất đột nhiên hiểu, tại sao nam hài lại trở nên như vậy.

Cậu chỉ cần cảm giác tồn tại.

Cho nên những biểu hiện như khoa trương, vô lại, phản nghịch, trang điểm cho mình thành dáng vẻ kia, không màng tất cả theo đuổi hắn, dù bản thân không am hiểu cũng muốn làm một đứa trẻ hư hỏng.. Kỳ thực cậu chỉ muốn được chú ý, muốn hấp dẫn ánh mắt mọi người, muốn có người yêu mình, bởi vì cậu vĩnh viễn không có được những điều đó khi ở nhà.

Đáng tiếc chính mình khi đó lại không biết điều này.

Ninh Bách nhắm mắt lại, thanh âm lạnh băng: “Bà đi đi, về sau đừng đến đây nữa.”

Phùng Uyển nhìn bộ dáng lãnh đạm của hắn, rốt cục có chút luống cuống, khẩn trương cầu xin nói: “Tiểu Bách, mẹ thực sự rất nhớ con, con tha thứ cho mẹ được không..”
Ánh mắt Ninh Bách đạm nhiên, hắn chợt câu môi cười, chăm chú nhìn vào mắt đối phương: “Những lời này hẳn là bà nên nói với một người khác.”

Một người khác, người thực sự quan tâm đến bà.

Chứ không phải tôi.

Ninh Bách xoay người mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Tiết Trạch đang nghe lén, lành lạnh nói: “Tới hỗ trợ tiễn khách.”

Tiết Trạch ngượng ngùng cười, nhưng vẫn thu lại biểu tình, quay đầu nghiêm mặt nói với Phùng Uyển: “Chúng tôi còn việc phải làm, nếu ngài không có sự tình khác thì nên rời đi.”

Hắn rõ ràng thái độ của Ninh Bách, tự nhiên sẽ không đối với Phùng Uyển bao nhiêu tôn trọng, nhiều nhất duy trì mặt ngoài khách sáo thôi.

Phùng Uyển không muốn đi, Tiết Trạch khách khí mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt lại thập phần kiên định, cuối cùng chỉ có thể lưu luyến rời đi.
Tiết Trạch đích thân đưa Phùng Uyển ra thang máy, nhìn nàng xuống lầu sau đó mới chạy ‘bình bịch’ về văn phòng Ninh Bách, hai chữ tò mò viết hết trên mặt: “Bà ấy thật sự là mẹ của cậu?”

Tiết Trạch nhận thức Ninh Bách đã lâu.



Cha mẹ hiện tại của Ninh Bách là cha mẹ nuôi, chuyện này không phải bí mật, mọi người đều biết, Ninh Bách cũng chưa bao giờ giấu giếm. Cho dù Ninh Bách không phải con ruột của Ninh gia, nhưng vợ chồng Ninh gia luôn khoan dung ôn hòa, phẩm cách cao thượng, bản thân Ninh Bách lại thông minh chăm chỉ, cho nên nhiều năm vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chẳng ai hỏi thăm về chuyện cha mẹ ruột của hắn.

Bản thân Ninh Bách cũng chưa từng nhắc tới, chưa bao giờ tìm... Mọi người đều cho rằng cha mẹ Ninh Bách đã sớm qua đời.

Cho nên khi Phùng Uyển xuất hiện, Tiết Trạch vô cùng ngạc nhiên.
Nhìn thấy thái độ của Ninh Bách đối với Phùng Uyển hôm nay, Tiết Trạch cảm thấy chỉ sợ hồi ức thời thơ ấu của Ninh Bách hẳn là không tốt lắm, nếu không sao đến mức lạnh nhạt như vậy?

Tốt xấu gì cũng là quan hệ huyết thống.

Trong lòng Tiết Trạch đủ loại suy đoán, nhưng lại không dám hỏi, chỉ là nhìn Ninh Bách chằm chằm.

“Mà này, nếu bà ấy thực sự là mẹ của cậu, vậy hai người cũng đã xa cách hai mươi năm rồi?! Làm sao bà ấy đột nhiên tìm thấy cậu sau bao năm không có tin tức? Thật là thần kỳ!” Tiết Trạch kinh ngạc cảm thán.

Rốt cuộc Ninh Bách cũng mở miệng, nhàn nhạt nói: “Không thần kỳ.”

Tiết Trạch: “???”

Ninh Bách chậm rãi nói: “Xem ra trong khoảng thời gian này Tưởng Huyên cũng không nhàn rỗi.”

Sắc mặt Tiết Trạch rốt cuộc ngưng trọng: “Cậu nghi ngờ Tưởng Huyên điều tra cậu, đem chuyện này chọc ra.”
Ninh Bách rũ mắt không nói.

Lần trước thời điểm Tưởng Huyên cảnh cáo mình, chính mình vẫn sơ ý, không ngờ khi đó Tưởng Huyên đã trù tính trước. Hắn ta vì có được Lộ Hiểu Đông mà không tiếc vạch trần sự thật, chẳng những mượn chuyện này đả kích chính mình mà còn giúp hắn ta có cơ hội tiếp cận Lộ Hiểu Đông.

Lúc này, thiếu niên đó nhất định cần người bên cạnh an ủi..

Ninh Bách nhắm mắt rồi lại mở ra, chợt phát ra tiếng cười tự giễu, nói với Tiết Trạch: “Cậu biết người phụ nữ vừa rồi là ai không? Là mẹ của ai?”

Tiết Trạch vẻ mặt mộng bức, ủa, bộ không phải là mẹ của cậu hả?

Ninh Bách nói từng chữ một: “Bà ấy là mẹ của Lộ Hiểu Đông.”

Lúc này Tiết Trạch mới thực sự chấn kinh, suýt chút nữa ngã xuống ghế, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Cậu, cậu, cậu ngủ với em trai ruột..”
Ninh Bách trịnh trọng đính chính: “Lộ Hiểu Đông được nhận nuôi.”

Tiết Trạch hít một hơi thật sâu lau mồ hôi lạnh trên trán: “Còn tốt, còn tốt, không phạm phải sai lầm lớn..”

Nụ cười chua xót vương trên khóe môi Ninh Bách.

Phải không?

Ngay cả khi như vậy cũng là chuyện đáng ăn mừng sao?

Nhưng có lời cậu nói không đúng, kỳ thực tôi đã phạm sai lầm.

Bắt đầu từ cuộc gặp gỡ đó, đã chú định kết quả hôm nay.

Ninh Bách nói: “Cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình.”

Tiết Trạch gật đầu, sau đó lo lắng nói: “Có chuyện gì thì nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách, ngàn vạn lần đừng nghẹn ở trong lòng, được không?”

Ninh Bách không trả lời.

Hắn ngồi trên ghế, hồi lâu, tầm mắt dừng trên di động.

Những ngày qua hắn gửi rất nhiều tin nhắn cho Lộ Hiểu Đông, nhưng Lộ Hiểu Đông một cái cũng không trả lời.
Này cũng không ngoài dự kiến của hắn.

Nhưng hắn không khống chế được luôn muốn nhìn, vạn nhất đối phương trả lời thì sao?

Từ khi nào, hắn bắt đầu đôi câu vài lời vì một người, lo lắng đề phòng, chờ mong lại sợ hãi như đi trên băng mỏng.

Ninh Bách đưa tay lên che mắt, nhếch khóe miệng tự giễu.

Hắn không có cách nào đi vào giấc ngủ, đã làm việc ba ngày liên tục, rõ ràng thật mỏi mệt nhưng không thể nhắm mắt lại.

Vì chỉ cần nhắm mắt lại.

Liền lần nữa trở lại trong cơn ác mộng kia.

………………

Người phụ nữ một bên đánh một bên nhục mạ người đàn ông: “Anh thích con hồ ly tinh đó phải không? Tôi đã sớm nhìn ra, một thư ký mà thôi, cả ngày trang điểm hoa hòe lộng lẫy, trễ ngực lộ chân, vừa nhìn là biết không phải thứ đứng đắn gì mà!”

Người đàn ông một bên né tránh một bên áy náy lấy lòng nói: “Anh chỉ là nhất thời mê tâm thôi, thực xin lỗi, bảo đảm không có lần sau, anh sẽ sa thải cô ta ngay bây giờ!”
Người phụ nữ càng thêm phẫn nộ: “Lần trước anh cũng nói như vậy! Kết quả, còn không phải chớp mắt liền cùng người phụ nữ khác làm tới!”

Người đàn ông cười gượng: “Cái đó...”

Người phụ nữ cuồng loạn khóc kêu: “Sao anh có thể làm vậy, anh muốn mẹ con tôi thất vọng sao? Tôi cực khổ vất vả lấy tiền ra cho anh gầy dựng sự nghiệp, tôi sinh con cho anh, thay anh lo liệu việc nhà, anh báo đáp lại tôi như vậy sao? Lộ Mậu Phong, anh đừng quên tôi cũng có cổ phần công ty!”

Nghe thấy lời này trong mắt người đàn ông thoáng hiện một tia không vui, nhưng vẫn nhẫn nại khuyên dỗ: “Anh hiểu, anh đều hiểu, thực xin lỗi, về sau anh sẽ bù đắp cho em thật tốt. Ân?”

Người phụ nữ vẫn cứ khóc lóc: “Em yêu anh như vậy, em thật lòng yêu anh như vậy, sao anh lại có thể phản bội em?”
Ninh Bách lẳng lặng đứng ở một bên nhìn, hắn giống như một người đứng xem.

Một lần lại một lần nhìn một màn này.

Nhìn người đàn ông nɠɵạı ŧìиɦ, bị phát hiện, người phụ nữ nhục mạ, hai người dây dưa.

Lần lượt nhìn trò khôi hài hoang đường trước mắt.

Tuần hoàn lặp lại, không có điểm cuối.

Phản bội, khắc khẩu, nghi kỵ.

Trở thành dấu vết sâu đậm nhất trong thời thơ ấu của hắn.

Người đàn ông có từng yêu người phụ nữ không?

Có lẽ đã từng yêu.

Nhưng tình yêu của ông ta không chịu nổi thử thách của thời gian, không vượt qua được dụ hoặc bên ngoài.

Đã từng là đôi vợ chồng ân ái, lần lượt phản bội và lừa dối, cuối cùng biến thành oán lữ thương tổn lẫn nhau.

Như lúc này, bọn họ căm hận đối phương khắc cốt.

Nhưng lại không chịu tách ra.

Mỗi lần khắc khẩu xong, người phụ nữ đều lấy nước mắt rửa mặt. Có lẽ trong lòng nàng biết rõ đối phương không yêu mình, nhưng nàng không thể rời khỏi hắn, nàng không thể rời khỏi cái nhà này, nàng đã phải trả giá quá nhiều, đã không thể thoát ra..
Nàng dành tất cả tình yêu của mình cho người đàn ông đó, cho nên không thể tiếp thu được việc hắn phản bội mà rời đi.

Trong đêm khuya tĩnh lặng nàng ôm lấy hắn, cứ lẩm bẩm nói: “Tiểu Bách, mẹ chỉ có mình con, mẹ yêu con, con sẽ luôn ở bên mẹ, có đúng không?”

Hắn tùy ý để người phụ nữ ôm lấy mình.

Nghe nàng lẩm bẩm một mình như thần kinh, nhìn nàng lần lượt rơi lệ, lần lượt bị người đàn ông đó tổn thương, cuối cùng tuyệt vọng bi ai ôm lấy hắn và nói, mẹ chỉ có mình con..

Hắn cho rằng chính mình thực sự rất quan trọng.

Cho đến khi người đàn ông kia lần nữa nɠɵạı ŧìиɦ.

Ninh Bách không thể nhớ rõ đây là lần thứ mấy.

Trò khôi hài một lần nữa lại thăng cấp.

Mỗi một lần người phụ nữ càng cuồng loạn, càng điên cuồng hơn lần trước, nàng không thể thoát ra khỏi nỗi đau bị phản bội, không biết có một số người chính là bản tính khó dời, không biết như vậy sẽ chỉ làm chính mình càng thêm thống khổ.
Không biết cách buông bỏ.

Lần này nàng ầm ĩ càng hung dữ hơn, cào một đường lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, cuối cùng người đàn ông mất kiên nhẫn đẩy người phụ nữ ngã xuống đất: “Cô đủ chưa, tôi đã nói chia tay.”

Người phụ nữ phát điên, bỗng thấy Ninh Bách đứng ở bên cạnh, liền tiến lên bắt lấy hài tử, một tay cầm lấy cây kéo nhắm ngay hắn, điên cuồng hét lên: “Tôi gϊếŧ nó, rồi sau đó cùng chết theo nó!”

Người đàn ông nóng nảy, lập tức khom lưng cúi đầu: “Em bình tĩnh, đứa nhỏ là vô tội.”

Người phụ nữ cười ha hả: “Thời điểm nɠɵạı ŧìиɦ sao anh không nghĩ đến đứa nhỏ là vô tội?”

Người đàn ông vội vàng nói: “Là anh không đúng, nhưng những chuyện đó không liên quan gì đến nó! Chuyện người lớn đem con nít liên lụy vào làm gì! Anh hứa, sẽ không bao giờ có lần sau, lần này anh thề với em! Đều là mấy người phụ nữ đó câu dẫn anh, kỳ thực lòng anh chỉ có mình em, anh yêu em.”
Người phụ nữ căn bản không tin, tay nàng khẽ dùng chút lực, lưỡi kéo sắc bén cắt qua mặt Ninh Bách, máu tươi tức khắc chảy xuống, nàng gầm rú về phía người đàn ông: “Đừng tới đây, tới gần tôi liền gϊếŧ nó!”

Người đàn ông không dám tới gần, lui về sau, nôn nóng nói: “Em buông nó ra trước, chúng ta có gì từ từ nói!”

Ninh Bách được người phụ nữ ôm, tùy ý để lưỡi kéo xẹt qua mặt mình, không chút giãy dụa ngược lại thập phần bình tĩnh. Tuy rằng có chút ngoài ý muốn, có chút khổ sở, nhưng cũng không hơn.

Người đàn ông lần lượt hứa hẹn rồi sau đó phản bội cùng lừa gạt, rốt cuộc khiến người phụ nữ hoàn toàn hỏng mất. Mẹ hận người đàn ông đến vậy, tại sao không lôi người đàn ông đó cùng xuống địa ngục, mà lại muốn kéo hắn đi? Bởi vì mẹ sinh ra hắn, trên người hắn chảy dòng máu của mẹ..
Cho nên mệnh của hắn cũng nên là của mẹ.

Đúng không?

Hắn là công cụ để mẹ uy hiếp người đàn ông, là lợi thế để áp chế người đàn ông…

Mẹ thật sự yêu con như vậy sao?

Hay là nói, mẹ yêu con đến mức ngay cả chết cũng muốn chết cùng nhau?

Đó là yêu sao?

Trò khôi hài này lần nữa không bệnh mà chết.

Người đàn ông nhiều lần hứa sẽ không.

Nhưng Ninh Bách biết đây không phải là lần cuối cùng.

Lần này người đàn ông an phận thật lâu, sau gần một năm, ngày nào ông ta cũng về nhà đúng giờ, rốt cuộc không ra ngoài lêu lổng. Người phụ nữ trông khá hơn nhiều, nàng lựa chọn tha thứ, nàng không tiếc hết thảy muốn một người đàn ông không yêu mình về nhà.

Nhưng có một số việc, nên xảy ra thì sớm hay muộn sẽ xảy ra.

Người đàn ông bị phát hiện tiềm quy tắc nữ cấp dưới trong văn phòng công ty.


Ngày đó người phụ nữ dẫn hắn đến công ty tìm người đàn ông, cứ như vậy không khéo bắt gặp.

Nhưng Ninh Bách cảm thấy đây không phải trùng hợp. Nếu một sự kiện thoạt nhìn trùng hợp, thì chỉ có thể nói chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần, chỉ là vừa vặn một lần trong đó, nhìn như không khéo đụng phải mà thôi.

Người phụ nữ lại lần nữa nháo lớn với người đàn ông.

Nàng vô cùng thất vọng và thống khổ.

Cùng ngày liền mang theo Ninh Bách rời khỏi nhà.

Họ đi đến một thành phố khác, người phụ nữ thuê một căn phòng nhỏ, cùng hắn sống nương tựa vào nhau, mỗi ngày ôm hắn lấy nước mắt rửa mặt, đôi khi khóc, đôi khi cười.

Nàng nói, tôi yêu anh như vậy, tôi trả giá vì anh nhiều như vậy, tại sao lại đối xử với tôi như thế..

Nàng nói, baba của con nhất định sẽ tìm đến chúng ta, hắn nhất định sẽ đến.
Nàng nói, Tiểu Bách, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ đúng không? Con là duy nhất của mẹ, là người mẹ yêu thương nhất, mẹ chỉ còn mình con..

Trên người người phụ nữ thật ra không có nhiều tiền.

Người đàn ông chậm chạp không tìm đến, nàng không thể không ra ngoài tìm việc, bởi vì trời đất xa lạ, nàng sợ lạc mất hài tử cho nên nhốt một mình Ninh Bách ở trong nhà.

Ninh Bách không thể đi đâu được, mỗi ngày đều ở trong căn phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông đó, ngày này qua ngày khác, từ ban ngày đến đêm tối, chờ đợi người phụ nữ trở về.

Toàn bộ thế giới của hắn chỉ có mẹ.

Bóng tối và mẹ.

Mẹ đối với hắn rất dịu dàng rất tốt, nhưng sẽ không cho hắn đi học, sẽ không cho hắn ra khỏi cửa, sẽ không để hắn đi đâu khuất tầm mắt của mình..

Mẹ sợ mất đi hắn như vậy.
Sợ hãi giống như trong nháy mắt hắn liền biến mất, hắn phát hiện tình trạng của mẹ đã tới nông nỗi bệnh nặng.

Mẹ sẽ một lần lại một lần nói với hắn, mẹ yêu con.

Ninh Bách nghĩ, con tin tưởng, bởi vì dù mẹ chết cũng muốn kéo con theo.

Con tin mẹ yêu con.

Bọn họ cứ vậy ở bên ngoài.

Người đàn ông có lẽ tìm bọn họ hoặc có lẽ là không, này đó Ninh Bách không biết rõ lắm, cũng không phải thực để ý, hắn chỉ chán ghét tất cả.

Cái gọi là yêu, chỉ là cây đao dùng để đả thương người.

Rốt cuộc tình yêu là gì?

Phản bội, lừa gạt, khắc khẩu, nghi ngờ, tổn thương... hết thảy đều nhân danh tình yêu.

Hắn chán ghét thứ tình cảm bệnh trạng này, chán ghét bất kỳ ràng buộc nào giữa mối quan hệ hai bên.

Hắn chán ghét người đàn ông kia.

Nếu ông không yêu một người, nếu ông không thể một dạ đến già thì đừng tùy tiện hứa hẹn với ai đó, đừng lúc nào cũng nói anh yêu em. Dù ông lãnh khốc vô tình một chút còn tốt hơn cứ lần lượt lừa dối, để người yêu thương ông lún sâu vào vũng lầy không lối thoát.
Hắn chán ghét người phụ nữ này.

Tại sao lại yêu một người không yêu mình, tại sao không rời đi vào lúc đối phương không còn yêu mình nữa. Hết lần này đến lần khác bà nói em yêu anh, rồi lại lần lượt gây chuyện ầm ĩ không thôi, cuối cùng sống dưới một mái hiên tra tấn lẫn nhau, vì yêu mà buông tay không tốt sao?

Nhưng chán ghét thì có ích lợi gì?

Hắn chỉ có thể bất lực nhìn hết thảy không ngừng diễn ra, không ngừng lặp lại.. Thế giới của hắn vĩnh viễn chỉ có sự phản bội, tiếng cãi vã cùng thân ảnh nho nhỏ không thể rời khỏi phòng, còn có người phụ nữ gắt gao ôm lấy hắn, cầm lưỡi kéo cắt qua mặt hắn, quyết tuyệt muốn mang theo hắn cùng chết.

Người phụ nữ này thực sự yêu hắn.

Nhưng Ninh Bách lại nghĩ, tôi thà rằng bà không yêu tôi như vậy.

Đó là ngày cuối tuần.
Ngày nghỉ.

Người phụ nữ cũng được nghỉ.

Nàng từ bên ngoài trở về, khó có khi mang hắn ra khỏi phòng. Bọn họ đi chợ, nơi đó rất đông người, ngoại trừ người phụ nữ Ninh Bách đã thật lâu không gặp qua những người khác.

Trong nháy mắt đó, hắn bỗng nhiên không muốn trở về.

Không muốn trở lại căn phòng kia.

Cho nên nhân lúc người phụ nữ không để ý, hắn cứ vậy đột ngột buông lỏng tay nàng ra, lẫn vào trong đám đông.

Cách người phụ nữ ngày càng xa.

Hắn nghe thấy người phụ nữ nổi điên kêu tên hắn, hắn nghe thấy loa phát thanh kêu tên mình... Chỉ là nội tâm không hề dao động, hắn chỉ đứng đằng xa nhìn người phụ nữ gào khóc thảm thiết trên mặt đất.

Sau đó, xoay người rời đi.

.....................

Ninh Bách bỗng nhiên mở to mắt, đồng tử co rút lại, hắn hé miệng thở dồn dập, lồng ngực khẽ phập phồng. Tràng cảnh kia gần như bóng đè vô tận đã tra tấn hắn suốt mười mấy năm.
Cho đến khi hắn không nhớ đến nữa.

Hắn đã rời khỏi đó.

Đã sớm rời đi.

Không bao giờ nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ làm tổn thương nhau, chỉ trích nhau nữa…

Hôn nhân giống như lồng giam.

Khiến những người yêu nhau trở nên hoàn toàn thay đổi.

Hắn giơ tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt mình, miệng vết thương nơi đó đã sớm khép lại, không còn nhìn thấy nữa.

Nhưng miệng vết thương kết vảy vẫn luôn ở đó.

Ngay cả chữ “yêu” này, cũng khiến sinh lý hắn cảm thấy không khỏe.

Hắn không thích phụ nữ, bởi vì phụ nữ là thứ phiền phức, yêu bạn sẽ hận không thể kéo bạn vào chỗ chết.

Hắn không tin vào tình yêu, cái gọi là tình yêu chỉ biết biến thành trói buộc, vì ghen tuông nghi ngờ mà làm người ta trở nên xấu xí.

Nếu không thể chỉ yêu một người, nếu không thể cả đời mãi không phản bội, vậy thì không cần đi yêu người khác.
Hắn cũng không cần người khác tới yêu hắn.

Sau đó hắn nhận thức rất nhiều người, không động tâm động tình, chỉ biết tìm kiếm đồng loại, theo như nhu cầu của bản thân, không nói chuyện tình yêu cũng không hứa hẹn bất luận điều gì với nhau. Bởi vì lời hứa không thể thực hiện, cuối cùng sẽ biến thành những lời nói dối.

Biến thành cây đao thương tổn người mình yêu.

Như vậy rất tốt.

Động tâm sẽ làm một người trở nên bị động, tình yêu sẽ làm một người mất đi lý trí.

Không thương tất sẽ không yêu.

Hắn sẽ không phạm phải sai lầm như bọn họ.

Hắn vẫn luôn làm rất tốt.

Duy trì tất cả mối quan hệ ở một mức độ.. Rời xa bất cứ người nào nói yêu hắn, cũng không yêu bất cứ ai.

Bằng cách đó bản thân sẽ không bị thương.

Cũng không làm tổn thương người khác.
Hắn luôn nhớ kỹ điều này.

Không vượt Lôi Trì một bước.

Cho đến ngày hôm đó tại quán Bar, một chàng trai với gương mặt trang điểm hoa hòe lòe loẹt đi theo hắn tới tận dưới lầu khu nhà.

Cậu nhiệt tình, ngoan ngoãn, nghe lời, vô luận đuổi bao nhiêu lần cũng không đi... Cho đến khi hắn rốt cuộc tiếp nhận cậu.

Tiếp nhận cái người mà hắn nguyên bản không thích.

Là em chủ động trước, là em tiếp cận anh trước.

Nhất kiến chung tình hóa ra chỉ là thấy sắc nổi lòng tham.

Dù biết em chỉ là nhất thời hứng khởi nhưng anh cũng chẳng thèm quan tâm... Bởi vì anh cũng không thể cho em nhiều hơn, chúng ta cứ theo nhu cầu, trước khi động tâm liền tách ra.

Hết thảy đều giống như không có gì xảy ra.

Hắn đã nghĩ như thế.

Chỉ là chính mình thật sự không động tâm sao? Nếu không động tâm, tại sao lại nóng lòng muốn tách ra? Tại sao không dám thừa nhận?
Ninh Bách nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ đầy chua xót.

Hắn cho rằng hai mươi năm trước khi hắn buông tay người phụ nữ kia ra, thì đã vĩnh viễn rời xa nơi đó, nhưng không ai ngờ, vòng một đường lớn cuối cùng vẫn trở lại.

Hóa ra sau khi hắn rời khỏi, có một đứa trẻ khác xuất hiện thay thế vị trí của hắn, thừa nhận tất cả những gì mà hắn vốn nên thừa nhận.

Giờ khắc này hắn mới hiểu.

Hết thảy những thứ này chưa bao giờ chân chính kết thúc.

Hóa ra, đây thực sự là một cơn ác mộng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh.

Chung quy anh vẫn động tâm.

Yêu một người.

Người kia, cố tình lại là em.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận