Lục Toại thần sắc ác liệt liếc nhìn Ôn Dự, mặc dù bận nhưng vẫn ung dung nheo mắt, hoàn toàn là bộ dáng chờ chế giễu Ôn Dự.
Nắm đấm Ôn Dự chậm rãi buông ra, hắn lùi lại một bước vỗ nhẹ lên bả vai Lục Toại, quay đầu nhìn Lâm Tử Nhiên mỉm cười: “Đúng vậy, em mới từ toilet đi ra nhìn thấy quần áo Lục Toại dính bẩn.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Lâm Tử Nhiên: “Cái cớ này rất vụng về, rốt cuộc tôi có nên tin hay không?”
Hệ thống: “Tùy cậu”
Lâm Tử Nhiên không ngại học hỏi kẻ dưới: “Cho ý kiến cái.”
Hệ thống không để ý tới cậu.
Lâm Tử Nhiên: “Tôi sai rồi” QAQ lòng hiếu kỳ hại chết mèo.
Ôn Dự không thèm liếc mắt nhìn Lục Toại, đi tới nắm tay Lâm Tử Nhiên đi vào phòng.
Lâm Tử Nhiên bị Ôn Dự lôi kéo, nghĩ tình huống này tựa như hiện trường bắt gian... Cả người liền mơ màng.
Nếu nói cậu không tin, thì phải chọc thủng gian tình của họ, như vậy buộc phải phá vỡ cốt truyện trước; bỏ lỡ những tình tiết quan trọng đằng sau sinh ra cốt truyện lệch quỹ đạo nghiêm trọng ...
Nếu nói cậu tin, Ôn Dự chắc chắn cảm thấy cậu là một tên ngốc, hoàn toàn không phù hợp thiết lập nhân vật Lục Trăn, có lẽ hắn sẽ phát hiện cậu là kẻ giả mạo; điều này dẫn đến trò chơi hoàn toàn sụp đổ hoặc đi chệch khỏi quỹ đạo cốt truyện một cách nghiêm trọng ......
Thật là thế khó xử.
“Lục Trăn, kỳ thật vừa rồi em lừa anh.” Ôn Dự quay đầu, bỗng nhiên trầm giọng nói.
Lâm Tử Nhiên tức khắc kinh ngạc, cái giề? Anh thẳng thắn với tôi ở đây luôn sao? Tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu!
Ánh mắt Ôn Dự phức tạp, nhìn chăm chú Lâm Tử Nhiên thật sâu, hồi lâu giọng nói tràn đầy áp lực cùng áy náy nói: “Thực xin lỗi ... Vừa rồi Lục Toại hắn nói, hắn nói em là loại con hát không xứng với anh, còn nói em ở bên anh là vì tiền, em nhất thời tức giận cho nên…...”
Lâm Tử Nhiên: “……” Ảnh đế xin nhận của iêm một lạy. [quỳ lạy. jpg]
Ánh mắt Ôn Dự ảm đạm, tựa hồ có chút bi thương nhưng vẫn ẩn nhẫn nói: “Em không nên xúc động.”
Lâm Tử Nhiên lập tức bị cảm xúc của hắn cảm nhiễm, cái loại tìm được cao thủ đối diễn như nước chảy thành sông, đột nhiên cả giận nói: “Hắn thế nhưng nói với em những lời này, đúng là quá đáng! Hỗn tiểu tử này rốt cuộc học được cái gì bên ngoài, anh phải hảo hảo giáo huấn hắn!”
Nói rồi nổi giận đùng đùng chuẩn bị đi răn dạy đệ đệ!
Kết quả Ôn Dự bắt lấy cổ tay cậu, đem cậu ôm chặt vào ngực, khàn giọng nói: “Thôi, hắn chỉ không hiểu biết em nên mới sinh ra loại hiểu lầm này, em không muốn bởi vì em mà ảnh hưởng đến tình huynh đệ các anh......”
Ánh mắt hắn dịu dàng mà thâm tình, giọng điệu lưu luyến: “Chỉ cần anh tin em là đủ.”
Ô ô cảm động quá, người không biết sẽ cho rằng người trước mắt mới là nam phụ thâm tình đâu, đây mới là diễn xuất chân chính của ảnh đế, hậu bối Lâm Tử Nhiên vui lòng nguyện ý phục tùng. Kỳ thực cậu cũng không muốn đi đánh nhau với Lục Toại khiến thay đổi tình tiết, vì vậy hiện tại nên nói cho qua chuyện này.
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên xúc động, đau lòng nói với Ôn Dự: “Anh đương nhiên tin tưởng em, thực xin lỗi..... Xảy ra loại chuyện này, là anh xin lỗi em mới đúng.”
Ôn Dự đột nhiên khẽ mỉm cười, nụ cười như gió xuân thổi qua mặt, ngân hà lạc nguyệt, sau dó hắn nhìn vào mắt Lâm Tử Nhiên, hôn xuống.
Lâm Tử Nhiên theo bản năng muốn đẩy người trước mặt ra, nhưng hiện tại thiết lập nhân vật của cậu là yêu sâu sắc Ôn Dự! Người trong lòng chịu đựng ủy khuất như vậy chính mình sao có thể vô tình đẩy hắn ra? Đó không phải là hành vi của tra nam sao! Hơn nữa mình là một ấm áp công…... Loại thời điểm này cậu có nên chủ động tấn công không?
Kiss scene nên diễn như nào?
Cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm!
Khi Lâm Tử Nhiên vẫn còn ở cõi thần tiên thì Ôn Dự đã cạy môi cậu ra, cái này cuối cùng cũng làm cậu bừng tỉnh bắt đầu hôn lại đối phương, cậu muốn xuất ra khí tràng tổng tài của mình. Quyết không thể thua!
Kết quả chính là —— bị hôn đến choáng váng, cậu vội quay đầu qua một bên.
Không được không được, kỹ thuật hôn của người này cũng là cấp ảnh đế, chính mình hoàn toàn không phải là đối thủ ... Bị vả mặt đau quá a ...
Ôn Dự gắt gao ôm Lâm Tử Nhiên thật chặt, luồn ngón tay thon dài vào sợi tóc đối phương, tham lam cướp lấy hương vị trong miệng đối phương. Thời điểm Lâm Tử Nhiên đột nhiên xuất hiện; hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi chưa từng có, sợ bị phát hiện, lo lắng bị chán ghét..... Cũng chính lúc đó, hắn mới hiểu được chính mình để ý cậu thế nào.
Không phải không để ý.
Vì để ý, cho nên mới không muốn làm cậu tổn thương, làm cậu khó xử, làm cậu rời mình mà đi.
Lâm Tử Nhiên chống hai tay lên vai đối phương, sắc mặt đỏ bừng, cắn răng dùng hết sức đẩy đối phương ra, nếu cứ như vậy nữa cậu sẽ hụt hơi chết mất!
Nhưng đẩy ra xong lại hối hận không thôi, hành động của mình không thích hợp ......
Kỳ thực cậu còn có thể nghẹn lâu hơn!
Nhưng mà khi cậu ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Ôn Dự, trong mắt Ôn Dự không có nửa phần kinh ngạc, ngược lại ẩn ẩn có một tia..... Sủng nịch.
Lâm Tử Nhiên bị từ ngữ mình hình dung trong đầu dọa sợ ngây người, phi phi phi, chính mình miên man suy nghĩ cái gì! Cậu khẽ ho một tiếng, cố gắng che giấu nói: “Cái kia, Lục Toại còn ở bên ngoài...”
Chú ý hình tượng một chút!
Yết hầu Ôn Dự tràn ra một nụ cười khẽ, không chọc thủng quẫn bách của Lâm Tử Nhiên, mà khàn giọng nói: “Xin lỗi, em lại xúc động.”
Trước đây chỉ cảm thấy người này không thú vị, vẻ mặt luôn bình đạm, lại không nghĩ cậu ở phương diện này lại trúc trắc đáng yêu như thế; trong lòng Ôn Dự một mảnh mềm mại, áp ý niệm ngo ngoe rục rịch nào đó xuống đáy lòng.
Lâm Tử Nhiên thấp thỏm bất an, cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng chính mình sẽ để lộ dấu vết, vì vậy đang cân nhắc nên tiễn khách như thế nào.
Ôn Dự liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, săn sóc chủ động mở miệng: “Em về trước, anh không cần tiễn.”
Lâm Tử Nhiên không nghĩ tới Ôn Dự thiện giải nhân ý như thế, cảm động nói: “Được, vậy em đi đường cẩn thận.”
Tiễn Ôn Dự đi, cậu mới phát hiện ngực chính mình mướt mồ hôi.
Đúng là một sự thay đổi đột ngột.
Lâm Tử Nhiên tâm thân mệt mỏi đi trở về, nhưng không nghĩ Lục Toại đứng đối diện cửa: “…….”
Lục Toại trầm ngâm nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch một bộ không sợ thiên hạ đại loạn, cười tủm tỉm hỏi: “Hắn giải thích với anh thế nào?”
Lâm Tử Nhiên không tính toán lại truy cứu chuyện này, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không; nhưng hùng hài tử này lại cố tình đến đây truy vấn, không mắng một trận chẳng lẽ xin lỗi hắn?
Lâm Tử Nhiên dồn khí đan điền trừng mắt, lấy ra khí thế huynh trưởng nhíu mày trách mắng: “Em còn không biết xấu hổ hỏi anh? Em nói anh nghe rốt cuộc em đã nói gì với hắn? Thế nhưng nói hắn không xứng với anh, em có biết chính mình quá đáng lắm không?”
Lục Toại trợn to hai mắt, tựa hồ nghe được cái gì rất có ý tứ, kinh ngạc nói: “Hắn nói như vậy với anh?”
Lâm Tử Nhiên trừng mắt nhìn cậu em trai, giọng điệu nghiêm túc: “Là anh theo đuổi hắn trước, hơn nữa, lấy thân phận của hắn có cái gì không xứng với anh? Tình cảm không thể đo lường bằng tiền bạc, về sau không được nói loại lời nói như này nữa, hiểu chưa?”
Mặc dù Lục Trăn rất giàu có, nhưng lấy thân phận địa vị hiện tại của Ôn Dự thật sự không cần dựa vào hào môn; cho nên những lời này thật ra là đúng. Nếu Ôn Dự thuần túy vì tiền thì về sau không đến mức đội nón xanh cho Lục Trăn, thời điểm hắn chọn Lục Toại thì Lục Toại vẫn chưa thành công đoạt quyền.
Lục Toại hai tay ôm ngực, chờ đến khi Lâm Tử Nhiên nói xong mới châm chọc nhướng mày: “Chẳng lẽ em nói sai? Anh để ý tới hắn, vì một món đồ chơi như hắn mà đến mắng em; xem ra ở trong mắt anh, em không quan trọng bằng một con hát.”
Lâm Tử Nhiên tựa hồ rất buồn bực, nhưng Lục Toại đã nói như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Em biết rõ anh không có ý này, em không hiểu biết hắn anh không trách em, nhưng không có lần sau.”
Lục Toại ha hả nói: “Có vậy mà anh cũng tin lời hắn? Có lẽ hắn lừa gạt anh cũng không biết chừng.”
Lâm Tử Nhiên không chút do dự nói: “Ôn Dự không có khả năng gạt anh.”
Trong lòng Lục Toại cười lạnh, phải không? Anh thật một lòng hướng về hắn, rốt cuộc là tôi không hiểu biết hắn, hay là trong mắt anh hắn còn quan trọng hơn cả tôi?
Cũng đúng, anh chưa từng thật sự để ý tới tôi, tựa như lúc trước…... Bên ngoài đối với tôi quan tâm săn sóc, một khi gặp phải vấn đề liền dễ như trở bàn tay từ bỏ. Nếu phải lựa chọn giữa tôi và Ôn Dự, anh sẽ không chút do dự mà lựa chọn hắn đi…...
Đối với anh mà nói, tôi là gì?
Lục Toại không nói nữa xoay người liền đi, hắn lo chính mình không khống chế được xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa của người này.
Lâm Tử Nhiên nói nói Lục Toại liền đi, cậu sờ sờ cằm mình, đứa nhỏ này chưa từng bị mắng tính tình cũng quá lớn, giống như thế giới này thiếu nợ hắn vậy, không thể hiểu nổi.
………………
Lâm Tử Nhiên tâm tình không tệ lắm, mặc dù lúc đó xảy ra việc ngoài ý muốn, nhưng dưới sự cố gắng không ngừng của mình, mối quan hệ giữa công thụ đã có sự ngọt ngào hỗ động! Lúc trước chỉ nói Ôn Dự là tra thụ, nhưng không nghĩ tới vẫn là một cường thụ... Quản hắn cái gì thụ, tóm lại cốt truyện có tiến triển liền tốt.
Nhưng thời gian từng ngày trôi, Lâm Tử Nhiên bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Tại sao Lục Toại không hề tìm hiểu sự tình về Ôn Dự, lại bắt đầu trầm mê công tác? Tại sao Ôn Dự lại phớt lờ sự tình về Lục Toại, bắt đầu vây quanh mình cả ngày? Lúc đầu Lâm Tử Nhiên nghi ngờ bọn họ bí mật gặp gỡ…... Nhưng sau khi quan sát kỹ, cậu phải thừa nhận hai người này thật sự không có liên quan gì nhau, ngược lại một bộ hận không thể phủi sạch quan hệ với đối phương.
Lâm Tử Nhiên lại bắt đầu sầu lo.
Mắt thấy tần suất hẹn hò giữa mình và Ôn Dự thẳng tắp bay lên, Ôn Dự ra vào nhà mình như cơm bữa, cảm tình hai bên gắn bó như keo sơn…. Lâm Tử Nhiên rốt cuộc bắt đầu thấy luống cuống.
Lâm Tử Nhiên: “Tôi đã xem nhẹ độ khó trò chơi này .....”
Hệ thống: “Như thế nào, trước đây cậu cho rằng rất dễ dàng sao?”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Hệ thống: “Cậu thật sự muốn học phần?”
Lâm Tử Nhiên gật đầu lia lịa.
Hệ thống buồn bã nói: “Người muốn học phần rất nhiều, nhưng người lấy được rất ít; cậu không chỉ đánh giá thấp trò chơi này mà còn đánh giá bản thân mình quá cao.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Mắt thấy cốt truyện chẳng những không hề tiến triển, thân là vai chính thụ Ôn Dự ngược lại cùng nam 2 như mình cảm tình tiến bộ vượt bậc, Lâm Tử Nhiên ăn không ngon ngủ không yên. Tuy Ôn Dự xác thật tú sắc khả xan nhưng cậu là người đứng đắn, là fans có tố chất, sẽ không nghĩ về thần tượng của mình suốt ngày..... Huống chi cậu vẫn cảm thấy học phần có lực hấp dẫn lớn hơn.
Gần đây Lục Toại được giao rất nhiều việc, Lâm Tử Nhiên không quá bận rộn liền ngồi ở nhà xem phim. Đây là một bộ phim truyền hình năm đó Ôn Dự đóng khi mới xuất đạo; đang phun tào nếu không phải thịnh thế mỹ nhan Dự Dự lựa chọn kịch bản này cậu tuyệt đối sẽ không truy..... Thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Ôn Dự, nói hắn tối nay sẽ tới hỏi cậu có ở nhà không.
Lâm Tử Nhiên sâu kín thở dài, tuy rằng không hy vọng Ôn Dự sẽ đến nhưng cậu vẫn thành thật nhắn lại.
Ôn Dự gần đây có quảng cáo không ít, nhưng hắn vẫn cố gắng rút thời gian tới làm bạn với Lâm Tử Nhiên; trước đây chuyện tình yêu với hắn mà nói có chút tùy ý, hiện tại mới nhận ra có niềm vui trong đó. Lâm Tử Nhiên rất tín nhiệm hắn, mấy ngày trước để tiện cho hắn ra vào nên đã đưa chìa khóa nhà cho hắn.
Buổi tối Ôn Dự trực tiếp đi vào thư phòng lầu hai, liền nhìn thấy Lâm Tử Nhiên đang xem phương án PAD thập phần chuyên chú.
Hắn để ngón tay lên môi cười nhẹ một tiếng, nói: “Còn đang tăng ca?”
Lâm Tử Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Dự đến lập tức nở nụ cười, nói: “Còn chút việc chưa hoàn thành, một lát liền xong.”
Ôn Dự mỉm cười: “Nhanh lên, em không quấy rầy anh.”
Lâm Tử Nhiên cũng cười cười, tiếp tục cúi đầu giả vờ tập trung chuyên tâm xem phương án, may mắn cậu tùy cơ ứng biến, như vậy có thể giảm bớt thời gian ở cùng Ôn Dự.
Cậu câu thời gian khoảng nửa tiếng mới đi ra ngoài tìm Ôn Dự.
Ai mà biết vừa khéo nhìn thấy Ôn Dự đứng ở bên mép giường của mình, yết hầu Lâm Tử Nhiên đột nhiên căng thẳng, không xong rồi! Cậu suýt nữa đã quên bản ký tên Ôn Dự cho mình ở trong ngăn kéo tủ đầu giường!
“Sao em lại ở đây?” Lâm Tử Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
Ôn Dự quay đầu lại, quơ quơ điện thoại trong tay, cười nói: “Em đang tìm đồ sạc pin.”
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên quét nhanh khắp phòng, thấy tủ đầu giường không có dấu vết bị mở ra, vẻ mặt Ôn Dự cũng không có gì dị thường, trong lòng yên tâm liền ôn nhu mỉm cười: “Để anh lấy cho em.”
Ôn Dự cầm đồ sạc pin, nhìn Lâm Tử Nhiên cười nói: “Đúng rồi, em có mang cho anh một thứ.”
Lâm Tử Nhiên nghi ngờ đi xuống.
Ôn Dự đưa một chiếc túi được đóng gói tinh xảo cho Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên vừa thấy liền sợ ngây người, wow, tất cả đều là tác phẩm khó cầu của Ôn Dự, hơn nữa có rất nhiều bản phiên bản giới hạn, còn có những mẫu mới nhất chưa bán! Này nếu đưa ra ngoài liền chọc người hâm mộ!
Khoan đã, tại sao Ôn Dự muốn đưa cái này cho mình? Lâm Tử Nhiên đột nhiên cảnh giác.
Ôn Dự cười nói: “Bạn của anh không phải là fans của em sao? Này đó phòng làm việc không có gì liền rửa ảnh, dù sao cất giữ cũng vô dụng liền mang qua đây, anh có thể cầm cho người khác.”
Tui ai cũng không đưa! Lâm Tử Nhiên dùng ánh mắt thâm tình nhìn hắn: “Tốt, bằng hữu của anh nhất định rất cao hứng.”
Bởi vì thu lễ vật nên Lâm Tử Nhiên cảm thấy vui vẻ hơn một chút, tính tính, loại sự tình như cốt truyện không thể cưỡng cầu, vui vẻ là quan trọng nhất.
Khóe môi Ôn Dự khẽ nhếch, nhìn Lâm Tử Nhiên trong mắt sáng ngời vẻ mặt tràn đầy vui sướng, dường như chính mình cũng bị cảm nhiễm.
Có người, thật sự rất dễ dàng vui vẻ, ngay cả khi bạn và hắn ở bên nhau, cũng sẽ vui vẻ.
Bạn sẽ vô tình muốn đến gần hắn, đi theo hắn.
Cảm ơn anh đã nguyện ý yêu em, về sau em cũng sẽ yêu anh như vậy.
Bữa cơm chiều nay không khí khó có lúc thoải mái, Lâm Tử Nhiên vừa ăn vừa nghĩ, mấy ngày nay cậu chưa đổi avatar, hôm nay hiếm có phải khoe mới được!
Lúc này chuông cửa trong nhà vang lên, Lâm Tử Nhiên định ra mở cửa, nhưng Ôn Dự đã đứng lên trước, mỉm cười nói: “Để em mở cho.”
Ôn Dự đi ra mở cửa, liền nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đeo kính gọng bạc đang đứng ở đó.
Triệu Minh Trạch vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới người mở cửa là Ôn Dự.
Nguyên bản Lâm Tử Nhiên đang ăn uống vô cùng vui vẻ, cũng không nghĩ hiện tại ai sẽ tới, lúc này dư quang khóe mắt bỗng nhìn thấy một màn như này, suýt chút nữa đem mình nghẹn chết! Nơi nào còn ngồi được, vội vàng đứng dậy đi qua nói: “Sao anh lại tới đây?”
Triệu Minh Trạch bất đắc dĩ cười cười: “Không có gì, chỉ là đi ngang qua đây, thuận tiện đến nhìn cậu. Đúng rồi, du thuyền của tôi sắp ra biển, khi nào cậu muốn ra ngoài giải sầu tùy thời nói tôi biết, phòng tốt nhất luôn để lại cho cậu.”
Xa hoa, trong lòng Lâm Tử Nhiên giơ ngón cái với Triệu Minh Trạch, cậu đưa Triệu Minh Trạch vào nhà, nghĩ nghĩ, rồi giới thiệu nói: “Đây là Ôn Dự, tôi đã nói qua với anh.”
Lúc này Triệu Minh Trạch mới nhìn về phía Ôn Dự, vươn tay phải mỉm cười: “Cửa ngưỡng đại danh, anh khỏe, tôi là bằng hữu Lục Trăn.”
Ôn Dự cũng vươn tay, khéo léo mỉm cười: “Anh khỏe, tôi là bạn trai Lục Trăn.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hữu hảo bắt tay, không khí hài hòa, nhưng không biết vì sao ..... Lâm Tử Nhiên cảm thấy sau cổ có chút lạnh.
Trong kịch bản tình tiết Ôn Dự và Triệu Minh Trạch xuất hiện cùng nhau rất ít, lần này gặp mặt chỉ do ngoài ý muốn, bất quá vẫn nằm trong cốt truyện ban đầu, giữa hai người không có xung đột mâu thuẫn gì. Cho nên hẳn không có việc gì đâu, mình không cần khẩn trương!
Lâm Tử Nhiên lặng lẽ liếc nhìn hai người bọn họ, không biết nên bắt đầu chủ đề như thế nào, ai ngờ không đợi cậu mở miệng Triệu Minh Trạch cùng Ôn Dự đã hàn huyên với nhau.
Trên mặt Triệu Minh Trạch tươi cười không nhiều không ít, vừa phải, ngữ điệu rất tự nhiên: “Tôi đã sớm nghe nói về anh, đáng tiếc vẫn chưa có duyên gặp mặt, cho đến hôm nay mới nhìn thấy người thật.”
Giọng nói của Ôn Dự mang ý cười: “Triệu tổng khách khí, bất quá Lục Trăn chưa từng nhắc với tôi về anh; anh đã là bạn tốt của hắn, tương lai tự nhiên còn có cơ hội gặp mặt.”
Triệu Minh Trạch ngừng cười, ý vị thâm trường nói: “Hy vọng là thế…... Đúng rồi, hai người tính khi nào công khai chuyện tình cảm?”
Ôn Dự nhẹ giọng mở miệng: “Cái này không nhọc Triệu tổng lo lắng.”
Lâm Tử Nhiên: ?
Rõ ràng cuộc đối thoại này không có vấn đề gì, nhưng chính mình luôn cảm thấy có chút quái quái, rốt cuộc là chỗ nào không đúng? Lâm Tử Nhiên nhìn Ôn Dự rồi lại nhìn Triệu Minh Trạch, vẻ mặt mờ mịt.
Đúng lúc này Triệu Minh Trạch đột nhiên chuyển hướng đề tài về phía Lâm Tử Nhiên, hắn nhìn mấy tấm ảnh minh tinh để bên cạnh sô pha mỉm cười nói với Lâm Tử Nhiên: “Này đó là của cậu sao? Tôi cũng coi như là fan Ôn Dự, có thể tặng cái này cho tôi không?”
Không, tốt, a!
Nụ cười của Lâm Tử Nhiên cô đọng trong chớp mắt, chịu đựng đau lòng, hào phóng nói: “Được a, với giao tình giữa chúng ta mà còn khách khí cái gì! Nếu anh thích thì cứ cầm đi.”
Sắc mặt Ôn Dự trở nên lạnh lùng, đè cánh tay Lâm Tử Nhiên lại, chậm rãi nói: “Không phải anh muốn tặng quà cho bằng hữu của anh sao?”
Lâm Tử Nhiên hai mắt sáng lên, cậu đang lo chính mình không có cớ lưu lại mấy thứ này đâu, có chút luyến tiếc, hiện tại này không phải lý do đưa tới cửa sao? Đang chuẩn bị sửa miệng liền đối với ánh mắt u ám của Triệu Minh Trạch..... Không khỏi nhớ đến một đêm điên cuồng kia, lời nói đến bên miệng liền cứng lại.
Chính mình nếu phần mặt mũi này cũng không cho, vạn nhất vai phản diện phát rồ kéo mình đi tìm chết luôn thì sao?
Chính mình có nhược điểm trong tay người khác aaa!
Lâm Tử Nhiên ha ha nở nụ cười: “Hắn, hắn chính là fan bằng hữu mà anh nói....” Cậu nhìn Triệu Minh Trạch hào sảng lại khảng khái nói: “Nếu anh thích liền cầm đi, tôi lại không cần cái này đó…...”
Ô ô ô.....… Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên ủy khuất, tại sao Ôn Dự đột nhiên dùng sức nhiều như vậy, cánh tay bị niết có chút đau a.
****