Lần trước còn có thể nói là thử một cách uyển chuyển, lần này nói trắng ra thì không thể cãi lại.
Lâm Tử Nhiên mím môi, lạnh lùng nói từng chữ một: “Vương gia, chỉ bằng câu vừa rồi ngươi nói kia đã là tử tội, ngươi hẳn là biết đi?”
“Ta phạm tử tội còn ít sao? Hơn nữa..” Thần thái Phong Nguyên Cực tùy ý, thản nhiên cười: “Hoàng huynh hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn tận trách tận chức muốn giúp hắn giết hết những kẻ phản tặc sao?”
Lâm Tử Nhiên lạnh giọng nói: “Ta làm chuyện xấu, cam nguyện chịu trừng phạt. Quân muốn thần chết thần không thể không chết, ta sẽ không một câu oán hận, nhưng Vương gia chớ nên nhất thời hồ đồ mà làm ra sự tình loạn thần tặc tử.”
Gia hỏa này mệnh không tốt, là vai phản diện, mưu phản bất quá chỉ có một con đường chết!
“Loạn thần tặc tử?” Phong Nguyên Cực lặp lại bốn chữ này một lần, ngữ điệu mỉa mai ánh mắt sắc bén, y chợt nắm lấy tay Lâm Tử Nhiên đặt lên ngực mình, chậm rãi nói: “Vậy hiện tại ngươi muốn giết tên loạn thần tặc tử là ta sao? Cầm thủ cấp của ta đi tranh công lĩnh thưởng, ca ca tốt kia của ta nói không chừng sẽ tha thứ cho ngươi đâu..... Đây là cơ hội duy nhất để ngươi tự rửa sạch tội của mình, cần phải nắm lấy nó thật tốt.”
Con ngươi của Lâm Tử Nhiên co rút, khó có thể tin nhìn y, người này rốt cuộc phát điên cái gì!
Khuôn mặt Phong Nguyên Cực mang ý cười, thong dong bình tĩnh như thể đang chờ đợi cậu đưa ra lựa chọn.
Lâm Tử Nhiên: “….Hắn đang ép tôi!”
Hệ thống: “Vậy cậu có muốn giết hắn không?”
Lâm Tử Nhiên: “…Không.”
Đương nhiên cậu sẽ không giết Phong Nguyên Cực, cho dù không đề cập tới việc y cứu mình, mình giết y cũng không có chỗ gì tốt! Cốt truyện đã sụp đổ như trời sụp đất nứt, một khi đã thế chính mình giết người làm gì, cậu không phải biến thái có sở thích giết người, không có hứng thú làm loại chuyện hại người không lợi mình.
Ánh mắt Phong Nguyên Cực hài hước, bên môi mang theo ý cười: “Có động thủ không? Nếu không động thủ thì trả lời vấn đề của ta, ngươi nguyện ý đi theo ta sao?”
Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nhìn y, cắn răng nói: “Ta sẽ không phản bội Hoàng thượng!”
Phong Nguyên Cực bình tĩnh nhìn cậu hồi lâu, ý vị thâm trường nói: “Vậy ý của ngươi là, nếu ta trở thành Hoàng đế, ngươi sẽ không phản bội ta?”
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên đỏ lên, tên gia hỏa này rõ ràng càn quấy!
Phong Nguyên Cực nhìn hai tròng mắt cậu thẹn quá hóa giận, khóe môi câu lên, lưu luyến chạm vào cánh môi cậu. Mắt thấy Lâm Tử Nhiên sắp không nhịn được muốn bùng nổ, rốt cuộc cũng buông tay, lười biếng cười: “Ta còn có việc, đi trước nhé.”
Nói xong cười lớn một tiếng xoay người rời đi.
Lâm Tử Nhiên: ….
Phong Nguyên Cực nói đi chính là thật sự đi, không quay đầu nhìn lại, sạch sẽ lưu loát.
Lâm Tử Nhiên thở dài.
Lâm Tử Nhiên: “Hình như hắn thật sự thích tôi, rốt cuộc là tại sao aaaa!”
Hệ thống: “Mong người chơi bình tĩnh.”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi không thể bình tĩnh được, rốt cuộc tôi làm sai cái gì!”
Lâm Tử Nhiên tức thở hổn hển, liền chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, tâm trạng vẫn vậy.
Lúc này chỉ có đồ ăn ngon mới xoa dịu được ưu thương trong lòng cậu, vì thế cậu lại đi ra ngoài bắt cá, hôm nay cậu làm cá nướng đi! Lâu rồi chưa ăn BBQ, chỉ có tự tay động thủ mới cơm no áo ấm!
Lâm Tử Nhiên ngồi ở đống lửa trước nhà, mổ cá sạch sẽ rồi xiên lên, nướng nướng tới khi mùi thơm tỏa ra, khiến nỗi muộn phiền trong lòng Lâm Tử Nhiên vơi đi không ít.
Đại công cáo thành, thời điểm chuẩn bị ăn thì..
Phong Nguyên Cực ôm một tiểu nha đầu đi tới, từ xa y đã ngửi thấy mùi thơm, nở nụ cười nói: “Không tồi không tồi, xem ra hôm nay lại có lộc ăn.”
Lâm Tử Nhiên: "....." Nghiêm túc nghi ngờ tên hỗn đản này là tới cọ cơm!
Mắt Phong Nguyên Cực nhìn tiểu nha đầu trong lòng ngực, vẻ mặt ôn nhu nói: “Vận khí của ngươi không tồi.”
Nha đầu kia phấn điêu ngọc trác, rất là đáng yêu, nàng nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, biểu tình có chút thấp thỏm bất an nhưng rất nhanh cố lấy dũng khí, vỗ vỗ cánh tay Phong Nguyên Cực. Phong Nguyên Cực thả bé xuống, nha đầu nhìn nhìn Lâm Tử Nhiên, sau đó tiến lên ôm chặt lấy đùi cậu!
Lâm Tử Nhiên: !!!
Đột nhiên bị tiểu nha đầu ôm lấy, thịt đô đô mềm như cục bông, Lâm Tử Nhiên ngượng hất tay bé ra, dù sao cũng thật đáng yêu...
Đáng yêu khiến lòng người tan chảy!
Bất quá tại sao Phong Nguyên Cực lại mang tiểu nha đầu này đến đây?
Giữa họ rất quen thuộc sao? Còn dìu già dắt trẻ?!
Lâm Tử Nhiên xụ mặt, duy trì hình tượng cao lãnh, cười lạnh với Phong Nguyên Cực: “Đây là tư sinh nữ của Vương gia?”
Nha đầu ôm đùi Lâm Tử Nhiên lập tức lắc đầu nguầy nguậy, phát ra thanh âm nhu nhu của trẻ con: “Mới không phải đâu! Ca ca không nhớ rõ ta sao? Ta là Trịnh Quân! Nguyên Cực thúc thúc nói là ngươi đã cứu ta, nếu không có ngươi ta đã bị bắt đi từ lâu..”
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên nháy mắt đông lại.
Trong bóng đêm lúc đó chỉ mơ hồ nhớ rõ hai tròng mắt đen nhánh sợ hãi, lúc ấy vẫn chưa thấy rõ dung mạo Trịnh Quân, hóa ra dáng vẻ của đứa nhỏ vốn là thế này.
Trước kia chỉ là một cái tên dừng ở trong trí nhớ, càng giống như một loại ký hiệu, bây giờ mới hiện lên hình ảnh rõ ràng. Lâm Tử Nhiên không khỏi nhìn nhìn nha đầu này nhiều hơn đôi chút, thật sự rất đáng yêu, tuy chỉ là một trò chơi... Nhưng cậu không hối hận khi thả bé đi.
Sụp thiết lập nhân vật thì cứ sụp đi, dù sao cũng không bại lộ thân phận, không quan trọng... Lâm Tử Nhiên tự an ủi mình như vậy.
Nhưng mà, cuối cùng cậu cũng biết tại sao Phong Nguyên Cực lại dây dưa với mình rồi, hóa ra Trịnh gia đúng là đứng về phía Phong Nguyên Cực!
Nhìn thái độ nha đầu này quen thuộc với Phong Nguyên Cực như vậy, khó trách về sau thái độ Phong Nguyên Cực đối với cậu quái quái, thoạt nhìn khiêu khích kỳ thực là ngầm phân rõ quan hệ với cậu, nói không chừng là muốn giúp cậu..
Mệt tâm.
Lâm Tử Nhiên xoa xoa đầu nha đầu, thở dài buồn bã, thầm nghĩ, ca ca ta vì ngươi mà bị trò chơi hố thua trận này đấy, ngươi biết không? Chẳng những trêu chọc Phong Nguyên Cực mà còn khiến Phong Nguyên Sùng cho rằng chính cậu phản bội hắn.
Trịnh Quân nhìn cá nướng trong tay Lâm Tử Nhiên, nước miếng rất nhanh ứa ra, ngoan ngoãn nhìn cậu lấy lòng nói: “Ca ca thật là lợi hại nha, thơm quá à, cái này có thể cho Tiểu Quân ăn được không...”
Có thể có thể có thể!
Lâm Tử Nhiên lập tức đưa xâu cá ra, kết quả Phong Nguyên Cực bất ngờ vươn tay ra đoạt cá đi.
Lâm Tử Nhiên: ???
Không phải đâu, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Đồ của tiểu cô nương mà cũng đoạt?
Trịnh Quân sụt sịt mũi, tức khắc hốc mắt dâng lên ầng ậng nước mắt: “Nguyên Cực thúc thúc, mau trả lại cho con.”
Phong Nguyên Cực cười lạnh: “Gọi ta là ca ca, ta liền đưa cho con.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Trịnh Quân: “…..Ca ca.”
Lúc này Phong Nguyên Cực mới vừa lòng, đưa lại xâu cá cho nàng. Nha đầu này thật là, vậy mà gọi y là thúc thúc gọi Lâm Tử Nhiên là ca ca, một chút nhãn lực cũng không có.
Lâm Tử Nhiên quả thực vô lực phun tào, gia hỏa này thật quá nhàm chán.
Cậu tiếp tục nướng cá.
Cũng không làm cho Phong Nguyên Cực.
Nam nhân thò mặt tới, cười nói: “Đây là đạo đón khách của ngươi sao?”
Lâm Tử Nhiên: “Lăn.”
Phong Nguyên Cực cười lắc đầu, không còn cách nào khác là tự mình nướng cá.
Sau khi ăn xong, Phong Nguyên Cực mang theo Trịnh Quân rời đi.
Lâm Tử Nhiên sống cuộc sống ẩn cư.
Phong Nguyên Cực không phải ngày nào cũng tới, nhưng thông thường sẽ mang theo Trịnh Quân, nghe nói nha đầu này một hai phải đến đây gặp cậu.
Lâm Tử Nhiên là người mềm lòng, không thể không thích một cô bé năm tuổi, đặc biệt là một cô bé lớn lên trông dễ thương đáng yêu như vậy! Vừa nghe lời vừa hiểu chuyện lại không ồn ào.
Chẳng qua tổng cảm giác cứ thấy quái quái, sao lại có cảm giác như một nhà ba người vậy cà?
Thật là douma.
Trụ não!
Lâm Tử Nhiên: “Tôi có nên rời khỏi trò chơi hay không.”
Hệ thống: “Cái này tùy vào cậu quyết định.”
Lâm Tử Nhiên biết chính mình đã thua, bởi vì ngay lúc đó chính mình nghĩ sai thì hỏng hết, không thể xuống tay với nha đầu này, dẫn đến cốt truyện trước đó liền sụp đổ, nhưng... Cũng không biết Phong Nguyên Sùng và Tề Tuyên bây giờ thế nào? Thoạt nhìn Phong Nguyên Sùng thật sự thích Tề Tuyên, vạn nhất hai người bọn họ còn có thể giúp một chút thì sao?
Điều này khiến Lâm Tử Nhiên do dự, thời gian trong nháy mắt trôi qua.
Hôm nay Phong Nguyên Cực lại mang theo nha đầu tới.
Nha đầu đang cầm một cây hồ lô ngào đường gặm rất thích chí, nàng siêu thích Lâm Tử Nhiên, đặc biệt hào phóng đưa nửa cây hồ lô ngào đường còn lại cho Lâm Tử Nhiên, nói: “Ca ca, cho ngươi ăn.”
Lâm Tử Nhiên vừa thấy vỏ ngoài bọc đường sáng lấp lánh của hồ lô ngào đường đã ứa nước miếng, nhưng ăn mấy cái này thiết lập sẽ hoàn toàn sụp đổ, cho nên vẻ mặt vẫn tỏ ra thản nhiên nói: “Ta không ăn đâu, ngươi ăn đi.”
Trịnh Quân cũng quen với dáng vẻ này của cậu rồi. Tuy rằng Lý Ký ca ca luôn là bộ dáng lãnh đạm, cũng không thích nói chuyện, có vẻ quái gở lạnh nhạt, nhưng không biết tại sao chính mình lại không sợ cậu.
Nàng siêu thích cậu!
Hôm nay Phong Nguyên Cực rất biết điều, không tới ăn chực, bữa tối mang theo thịt bò và gà nướng tới mời Lâm Tử Nhiên ăn cơm.
Vậy Lâm Tử Nhiên liền không khách khí.
Ăn uống xong, cả ba ngồi trong viện phơi nắng.
Phong Nguyên Cực dựa lưng vào ghế, đại khái là vì duyên cớ thả lỏng, hình dáng khuôn mặt tựa hồ nhu hòa một chút, không còn sắc bén như ngày xưa, môi mỏng khẽ nhếch: “Kỳ thực nếu cứ như vậy cũng không tồi..”
Lâm Tử Nhiên nhìn y.
Tâm trạng có chút phức tạp.
Cậu chưa từng hỏi Phong Nguyên Cực tại sao phải mưu phản, có lẽ là y có lý do của mình, có lẽ không cam lòng làm một Vương gia nhàn tản, vô luận dã tâm bừng bừng hay thật sự bất đắc dĩ, kỳ thực mọi chuyện đều không liên quan đến cậu.
Nhưng cậu biết một điều —— Cuộc mưu phản của Phong Nguyên Cực sẽ thất bại.
Chỉ là chính mình không đủ tư cách để khuyên nhủ Phong Nguyên Cực, hơn nữa cho dù y không mưu phản, Phong Nguyên Sùng cũng không nhất định bỏ qua cho y.
Đại khái là bất kể đi như thế nào, đều là một con đường chết.
Lâm Tử Nhiên ngửa đầu nằm trên mặt đất, đột nhiên cậu xoay người một cái, dán lỗ tai xuống đất lắng nghe, sau đó đứng lên nhìn thoáng qua phía dưới, chỉ thấy dọc theo đường núi có vô số kỵ binh chia thành mấy đường, hung hãn phảng phất san bằng cả ngọn núi!
Phong Nguyên Cực cũng phát hiện, y ôm Trịnh Quân thật chặt, nhanh chóng quyết định nói: “Chúng ta đi!”
Vừa bước vào căn nhà gỗ, y đi thẳng vào phòng bếp, đập vỡ cọc gỗ trên tường, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái mật đạo!
Vô số tiếng vó ngựa chấn ầm ầm, càng ngày càng gần.
Phong Nguyên Cực quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Tử Nhiên vẫn không nhúc nhích, không khỏi sốt ruột nói: “Sao ngươi còn đứng đó!”
Lâm Tử Nhiên đứng xa xa ngoài cửa, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười cực nhạt với y: “Hoàng thượng tới tìm ta, ta thân là thần tử, tự nhiên phải nghênh đón Hoàng thượng, nơi nào có đạo lý đào tẩu.”
Phong Nguyên Cực thấy cậu như vậy, trong mắt chợt hiện lên tia tàn khốc, hai tròng mắt đỏ lên, lạnh giọng nói: “Ngươi biết chính mình đang nói gì không!”
Lâm Tử Nhiên nhẹ giọng nói: “Ta biết.”
Phong Nguyên Cực nóng nảy, trước đó Phong Nguyên Sùng chỉ giam cầm Lâm Tử Nhiên mà thôi, nhưng lần này nếu bị bắt lại sẽ không đơn giản như vậy, rất có thể hắn ta sẽ giết cậu!
Phong Nguyên Cực vươn tay muốn kéo Lâm Tử Nhiên, nhưng một tay của y còn ôm nữ hài, hành động không tiện, dễ như trở bàn tay bị Lâm Tử Nhiên né tránh. Lâm Tử Nhiên vươn tay đẩy mạnh y vào mật đạo, tươi cười nói: “Đi đi.”
Đối mặt với ánh mắt vô cùng đau khổ của Phong Nguyên Cực, cậu trực tiếp nhấn một cái, cửa cơ quan lập tức đóng lại!
Như những gì Phong Nguyên Cực đã nói trước đó, cậu vẫn còn cơ hội vãn hồi lòng tin của Phong Nguyên Sùng. Chỉ cần dâng thủ cấp của Phong Nguyên Cực và Tiểu Quân lên, sau đó bịa ra kế hoạch ẩn nấp thâm nhập vào lòng địch, tỏ vẻ mình làm thế để bắt được kẻ đứng sau màn, nhất định Phong Nguyên Sùng sẽ rất cao hứng, sẽ suy nghĩ thật kỹ giá trị lợi dụng cậu một lần nữa.
Nhưng, tại sao cậu phải làm như vậy?
Cũng không thể vãn hồi cốt truyện chủ tuyến.
Còn không bằng dứt khoát chết, xong, kết thúc trò chơi.
Bởi vì không muốn truy binh tìm được mật đạo trong căn nhà gỗ, Lâm Tử Nhiên vẫn chưa lập tức chui đầu vô lưới, mà cố ý gây ra động tĩnh dẫn đám người đó rời đi, sau đó lại chạy trốn hơn mười mấy dặm. Xác nhận bọn Phong Nguyên Cực hẳn đã an toàn, rốt cuộc mới lộ ra sơ hở, vừa lúc bị một mũi tên xẹt ngang qua bả vai té ngã xuống đất, vừa ngẩng đầu liền bị một thanh đại đao phiếm hàn quang đặt lên cổ.
Lâm Tử Nhiên ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn ngồi trên lưng ngựa.
Phong Nguyên Sùng một thân nhung trang, vẻ mặt lạnh lẽo, trên tay cầm cung tên, mũi tên vừa rồi là do hắn bắn ra!
Hắn từ trên cao nhìn xuống Lâm Tử Nhiên, giọng nói trầm thấp không có chút ấm áp, chậm rãi nói: “Ái khanh muốn đi đâu?”
Vai Lâm Tử Nhiên nhiễm máu tươi đầm đìa, mím môi không nói.
Phong Nguyên Sùng nặng nề nhìn cậu, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng lửa giận trong lồng ngực khó mà ngăn chặn được!
Sau khi Lâm Tử Nhiên bị cướp đi, hắn liền bày ra thiên la địa võng. Hắn lo lắng, lo âu, bất an, lần đầu tiên vì một người mà cuộc sống hàng ngày khó an, đêm không ngủ được, chỉ tự trách bản thân nhất thời sơ ý mới để Phong Nguyên Cực đoạt Lâm Tử Nhiên đi!
Nhãn tuyến của Phong Nguyên Cực trong cung còn nhiều hơn hắn tưởng tượng, chỉ sợ y đã biết tầm quan trọng của Lâm Tử Nhiên đối với mình, cho nên mới ra tay với Lâm Tử Nhiên.
Hơn nữa Phong Nguyên Cực từ lâu đã sớm mơ ước Lâm Tử Nhiên, ngày đó khi chính mình vừa vặn hạ dược Lâm Tử Nhiên, rơi vào tay Phong Nguyên Cực như vậy, nghĩ đến khả năng mọi thứ đã xảy ra, Phong Nguyên Sùng hận không thể trực tiếp giết chết Phong Nguyên Cực!
Ngày ngày đêm đêm, hắn đều bị dày vò tra tấn!
Kết quả thì sao, khi chính mình cuối cùng cũng tìm được y, y lại chạy thoát!
Giờ khắc này, tất cả hoài nghi đều được chứng thực.
Lâm Tử Nhiên đã cấu kết với Phong Nguyên Cực từ lâu, nếu không tại sao khi hắn tìm tới, cậu không cầu cứu hắn, mà ngược lại xoay người bỏ chạy?
Trong phút chốc, những lo lắng trong lòng toàn bộ đều biến thành thất vọng, phẫn nộ và đau đớn!
Hắn tự tay bắn ra một mũi tên!
Lần đầu tiên hắn sinh ra sát tâm với người này!
Lồng ngực Phong Nguyên Sùng phập phồng, hắn lạnh lùng nhìn Lâm Tử Nhiên rồi chậm rãi mở miệng: “Cô lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói cho Cô biết, rốt cuộc là ai bắt cóc ngươi, nếu ngươi có thể chỉ ra và xác nhận đối phương, Cô có thể tha thứ cho tất cả sai lầm lúc trước của ngươi.”
Biểu tình Lâm Tử Nhiên ngưng trọng.
Cậu hiểu ý của Phong Nguyên Sùng, hắn đang ép cậu đưa ra lựa chọn.
Hôm nay ở trước mặt bao người, nếu chính mình nói Phong Nguyên Cực bắt cóc mình, rắp tâm bất lương tự tiện xông vào hoàng cung không thể nghi ngờ chính là tội chết, Phong Nguyên Sùng liền có cớ diệt trừ Phong Nguyên Cực. Hắn cho mình một cơ hội lập công chuộc tội, dùng chính mình làm cây đao đi tiêu diệt Phong Nguyên Cực.
Nếu mình không nói, thì cũng là đường chết.
Lâm Tử Nhiên mỉm cười, Lý Ký cả đời làm chó săn cho ngươi, ngươi có thực sự tín nhiệm hắn?
Nếu hôm nay ta tố giác Phong Nguyên Cực, là lần cuối cùng làm cây đao trong tay ngươi, kết cục tốt nhất, bất quá lưu lại một cái mạng, tiếp tục trở lại trong cung thôi.
Cốt truyện sụp mọe nó rồi, ta còn hiếm lạ cái gì?
Cho dù cuối cùng Phong Nguyên Cực chết, cũng không nên là cậu tiễn y lên đường.
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên đạm mạc, nói từng chữ một: “Đối phương chưa từng lộ mặt, thần cũng không thấy rõ, bởi vậy không thể chỉ ra và xác nhận.”
Một cỗ sát ý đột nhiên hiện lên trong mắt Phong Nguyên Sùng, giận không thể át!
Lâm Tử Nhiên nói: “Thần vô năng, thỉnh Hoàng thượng trị tội.”
Phong Nguyên Sùng cực giận mà cười: “Hảo hảo hảo! Ngươi một lòng muốn chết đúng không?”
Lần này Cô thành toàn cho ngươi!
Phong Nguyên Sùng lạnh lùng nói: “Lý Ký mưu đồ gây rối, khi quân phạm thượng, bắt hắn lại, chọn ngày xử tử!”
Nghe Phong Nguyên Sùng nói, những người đó vây quanh đem Lâm Tử Nhiên trói lại.
Lâm Tử Nhiên trước sau đều rất bình tĩnh.
Hehe, cuối cùng cũng chết.
………………
Lâm Tử Nhiên vào nhà giam.
Cậu đã tới nơi này vài lần, bất quá lúc đó là tới thẩm vấn người khác, trong nháy mắt vòng trở về chính mình lại trở thành thân phận tù nhân, đúng là thế sự vô thường.
Nhưng mà cậu thật sự rất vô vị, dù sao cũng không sợ đau, cũng không sợ cái gì, như thế có lợi cho việc duy trì thiết lập.
Lý Ký cũng không phải là hạng người ham sống sợ chết, ngược lại là kẻ cực kỳ tàn nhẫn.
Thủ vệ chiếu ngục đều nhận thức Lâm Tử Nhiên, dù bây giờ Lâm Tử Nhiên là tù nhân, nhưng những người đó vẫn như cũ kính sợ cậu, đối với cậu rất cẩn thận... Gặp nạn đến nước này mà không bỏ đá xuống giếng, có thể thấy thanh danh ngày thường của Lý Ký có bao nhiêu hung tàn.
Lâm Tử Nhiên ở trong ngục giam.
Cậu may mắn nhận đãi ngộ khách quý được phân đến ở một phòng đơn, đồ ăn tuy không được tốt lắm nhưng không tính là kém.
Cũng không có người tra tấn hay khảo vấn gì đó.
Coi như nơi này đặc biệt.
Chỉ là không khí lưu thông không tốt lắm, luôn lượn lờ mùi máu tanh cùng hương vị hư thối.
Lâm Tử Nhiên nằm trên mép giường gỗ cứng, dưới chân giống như có con chuột chạy qua, ngẫu nhiên phát ra âm thanh ‘chi chi’ không sợ người.
Lâm Tử Nhiên: “Giường này ngủ không được thoải mái lắm, nếu có thể kê một tấm đệm mềm thì tốt rồi, trời có chút lạnh, tốt nhất có thêm một cái chăn, khát muốn uống nước, đồ ăn cũng ít nước luộc...”
Hệ thống: “…Cậu yêu cầu quá nhiều.”
Lâm Tử Nhiên: “Nhưng mà tôi thấy quá nhàm chán a... Hửm, lần này sao không có kích phát cốt truyện ẩn nhỉ, rõ ràng là tôi cảm thấy bóng dáng cốt truyện ẩn rất nhiều mà!”
Không có cốt truyện ẩn, chẳng phải ngay cả cấp B cũng không lấy được sao?
Quá buồn!
Xem ra lần này Phong Nguyên Sùng quyết tâm muốn giết cậu.
Lâm Tử Nhiên vô cùng vui mừng chờ đợi, chỉ nghĩ sớm ngày giải thoát, kết quả đợi hai ngày, không ngờ lại đợi được Tề Tuyên.
Tề Tuyên mặc một thân bạch y tố nhã, mặc dù đi giữa nơi bẩn thỉu, bộ dáng vẫn như cũ không có một chút bụi bặm nào, khi hắn xuất hiện phảng phất xua tan bầu không khí âm u của nơi này không ít… Lâm Tử Nhiên nhìn thấy mỹ nhân là tâm tình vui sướng, nhất là khi mỹ nhân mang mỹ thực đến cho cậu.
Tề Tuyên đẩy hộp cơm vào.
Chóp mũi Lâm Tử Nhiên ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, thèm đến không chịu nổi, nhưng vẫn mạnh mẽ nhịn xuống không chạm vào, ngược lại lộ ra bộ dáng như không chút để ý, ách thanh hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Tề Tuyên lẳng lặng nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Tiễn ngươi lên đường.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Tề Tuyên đưa tay lên che miệng, mặt mày lưu chuyển, nhẹ nhàng ‘khụ’ một tiếng: “Lúc ấy ta còn nghèo túng ở trong cung, ngươi cũng tới đưa cơm cho ta, hôm nay ta tới trả lại phần ân tình này.”
Oa oa oa, hóa ra bữa cơm kia mình không có tặng không a! Cảm động quá, không nghĩ tới mỹ nhân cư nhiên tri ân báo đáp như vầy... Cũng không phải vô tình..
Vậy từ bữa cơm này của ngươi, mọi ân oán giữa chúng ta đều xóa bỏ!
Lâm Tử Nhiên cảm động nhìn hắn, nam phụ thâm tình bám vào người, trầm giọng nói: “Cảm tạ.”
Tề Tuyên nói: “Ngươi đã giúp ta rất nhiều, tiếc là ta không giúp được ngươi cái gì.”
Lâm Tử Nhiên cười nhẹ nói: “Ta chưa từng nghĩ tới muốn ngươi hồi báo.”
Tề Tuyên nao nao, sau đó bật cười, rũ mắt che giấu đi vẻ phức tạp trong đáy mắt.
Đúng vậy, ngươi giúp ta chưa bao giờ muốn từ tay ta đạt được cái gì..
Ngươi không giống như họ.
Có lẽ đó là lý do tại sao ta không buông được ngươi.
Lâm Tử Nhiên cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình không tệ lắm, Lý Ký không phải là người nhút nhát, người trong lòng đưa tặng cơm chặt đầu, chính mình nên tiêu sái sảng khoái ăn mới đúng!
Lâm Tử Nhiên lấy cái cớ để ăn cơm, ‘không nhanh không chậm’ mở hộp cơm ra.
Rượu ngon thịt ngon!
Bữa cơm lần này là tốt nhất sau khi cậu vào ngục.
Hai người im lặng.
Tề Tuyên không nói một lời.
Lâm Tử Nhiên yên lặng ăn cơm.
Vừa ăn xong, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng binh mã, sau đó âm thanh ồn ào kia càng ngày càng gần, tựa như có rất nhiều người xông vào, còn có tiếng la hét thảm thiết và tiếng đao đâm phập vào thân thể.
Lâm Tử Nhiên lập tức biến sắc.
Ai giết vào đây!
Tề Tuyên lại tỏ vẻ thờ ơ, bộ dáng vẫn như cũ giống như căn bản không nghe thấy, mặt mang nụ cười nhìn Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên thân hãm trong tù, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể căng thẳng nhìn về phía trước.
Một lúc sau, tiếng chém giết dần dần lắng xuống.
Kèm theo đó là nhịp bước chân trầm ổn đều đặn hữu lực.
Một người nam nhân mặc áo giáp màu đen, thân hình cao lớn từ phía trước đi đến, khuôn mặt sắc bén ẩn trong lớp khôi giáp, mang theo sát khí bức người và khí chất túc sát!
Rõ ràng là Phong Nguyên Cực!
Lâm Tử Nhiên cả kinh, Phong Nguyên Cực lại mưu phản trước!
Phong Nguyên Cực tay cầm huyền thiết trọng kiếm, giơ tay chặt đứt khóa cửa, lộ ra nụ cười với Lâm Tử Nhiên: “Ra đây đi.”
Lâm Tử Nhiên khẽ cau mày.
Mặc dù lúc trước cậu che giấu thay Phong Nguyên Cực, nhưng đó là vì cậu không thể làm ra sự tình vong ân phụ nghĩa, cũng không muốn làm sự tình cốt truyện vô ích... Nhưng điều này không có nghĩa là cậu nguyện ý đứng về phía Phong Nguyên Cực mưu phản!
Hai bên đều không muốn, cậu chỉ là người chơi mà thôi!
Thấy Lâm Tử Nhiên do dự, Phong Nguyên Cực cũng không nhiều lời, nhanh chóng hạ lệnh cho thuộc hạ: “Mang bọn họ đi!”
Thủ hạ của y đi tới mời Lâm Tử Nhiên ra ngoài, đồng thời tới gần Tề Tuyên, tuy rằng vẫn chưa trói chặt hai người bọn họ, nhưng cũng xem như là chặt, xô đẩy hai người họ ra ngoài.
Lâm Tử Nhiên nghiêng mắt nhìn Tề Tuyên, vẻ mặt nôn nóng, chính cậu thì không sao, nhưng Tề Tuyên lại bị chính mình liên lụy.
Lúc này cả hai cùng bị bắt.
Bọn họ ra ngoài nhà giam.
Bốn phía thi thể khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, hiển nhiên vừa trải qua một hồi giết chóc thảm thiết, cảnh tượng này còn chấn động hơn gấp mấy lần cái ngày Lâm Tử Nhiên đến xét nhà Trịnh gia. Cậu không khỏi siết chặt nắm đấm, tâm tình khẩn trương, diễn biến cốt truyện thật sự khiến cậu trở tay không kịp.
Phong Nguyên Cực mưu phản trước!
Vừa nghĩ tới đây, từng tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, ngàn vạn binh mã tinh nhuệ tụ tập lại đây, ngay cả mặt đất đều bị chấn động.
Phong Nguyên Sùng một thân long bào ám văn, cưỡi trên một chiến mã nhìn qua bên này một cách lạnh lùng!
Khi nghe tin Phong Nguyên Cực đột nhiên làm khó dễ, hắn không chút do dự triệu tập cấm vệ quân bao vây tiễu trừ! Giờ phút này nhìn thấy Lâm Tử Nhiên và Tề Tuyên đều rơi vào trong tay Phong Nguyên Cực, sắc mặt hắn thập phần khó coi, từ xa quát vào mặt Phong Nguyên Cực: “Nếu bây giờ ngươi thúc thủ chịu trói, niệm tình nghĩa huynh đệ, Cô có thể giữ cho ngươi một mạng.”
Người bên Phong Nguyên Cực không tính là nhiều, sau lưng y đều là tâm phúc trong quân đội, bất quá là một hàng mấy trăm người tinh nhuệ, cho dù ở hoàn cảnh xấu nhưng nửa điểm khí thế vẫn không thua đối phương. Ánh mắt của y rét lạnh thấu xương, cười nhạo một tiếng: “Giữ cho ta một mạng?”
Nụ cười này, hiển nhiên Phong Nguyên Cực không tin.
Phong Nguyên Cực liếc mắt ý bảo, thuộc hạ lập tức đẩy Lâm Tử Nhiên và Tề Tuyên lên, kề kiếm lên cổ hai người. Phong Nguyên Cực cười hài hước, “Hoàng huynh tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không trước khi ta chết, nhất định để hai người bọn họ chôn cùng.”
Phong Nguyên Sùng giận không thể át, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hắn không lo lắng cho Tề Tuyên, nhưng xác thật Lâm Tử Nhiên trăm triệu lần không thể có chút sơ suất. Nhưng giờ phút này nếu bại lộ ý nghĩ chân chính của mình, sẽ chỉ làm Phong Nguyên Cực lấy Lâm Tử Nhiên tới uy hiếp mình!
Phong Nguyên Cực cười lạnh: “Đệ đệ tốt của ta, sợ là ngươi hồ đồ rồi, thế nhưng vọng tưởng lấy một con tin và một tội thần tới uy hiếp ta.”
Phong Nguyên Cực chậm rãi cười: “Phải không? Nếu hoàng huynh không thèm để ý, vậy bọn họ cũng không còn tác dụng, ta nên giết bọn họ mới tốt!”
Mắt thấy y sắp ra tay, gân xanh trên trán Phong Nguyên Sùng giựt giựt, gầm lên một tiếng: “Nếu ngươi thật sự giết bọn họ, ta nhất định đem ngươi thiên đao vạn quả!”
Phong Nguyên Cực quay đầu lại cười nói: “Không phải vừa rồi nói không thèm để ý tới bọn họ sao?”
Ánh mắt Phong Nguyên Sùng như đao, trong lòng vô cùng tức giận, nếu sớm biết y lòng muông dạ thú như thế, lúc trước chính mình không nên lưu y lại!
Phong Nguyên Cực nhướn mày cười: “Hoàng huynh tức giận rồi? Không bằng như vầy đi, hai người kia ngươi có thể chọn một cái, ngươi nói giết người nào thì ta giết người đó, một người còn lại đưa cho ngươi, sao hả?”
Phong Nguyên Sùng gắt gao nhìn chằm chằm Phong Nguyên Cực, không biết y định chơi trò gì, chẳng lẽ mượn cái này kéo dài thời gian.
Trong nháy mắt hắn suy nghĩ rất nhiều thứ, cũng không tin tưởng Phong Nguyên Cực, nhưng xét đến sự an toàn của Lâm Tử Nhiên, vẫn lá mặt lá trái nói: “Tại sao Cô phải tin ngươi?”
Phong Nguyên Cực nhún vai cười, khuôn mặt sắc bén, ngữ điệu lạnh lùng: “Tin hay không tùy ngươi, ngươi không có sự lựa chọn khác... Ngươi chọn một người, người còn lại sẽ chết, vậy, ngươi sẽ chọn ai?”
Trong lúc nhất thời Phong Nguyên Sùng có chút do dự, hắn nghi ngờ Phong Nguyên Cực đang thử mình.
Phong Nguyên Cực nhất định không biết phân lượng của hai người này trong lòng mình như thế nào, cho nên mới thử hắn như thế. Nếu mình thực sự lựa chọn, Phong Nguyên Cực chắc chắn sẽ lấy đối phương tới uy hiếp chính mình; nhưng nếu không chọn, cả hai đều nằm trong tay y, Phong Nguyên Cực dưới cơn giận dữ giết bọn họ, chính mình đánh cuộc không nổi..
Đáng giận!
Khóe môi Phong Nguyên Cực cong lên thành một nụ cười, tuy bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn Phong Nguyên Sùng, thở dài nói: “Hoàng huynh thật là người đa tình, xem ra rất khó đưa ra lựa chọn... Vậy không bằng, ta thay hoàng huynh làm ra lựa chọn!”
Ngực Phong Nguyên Sùng đột nhiên nhấc lên!
Hắn vốn tưởng rằng Phong Nguyên Cực muốn giết người, ai ngờ Phong Nguyên Cực bỗng nhiên bắt lấy Tề Tuyên ném về phía hắn!
Phong Nguyên Sùng bị biến hóa này trở tay không kịp, theo bản năng tiếp được Tề Tuyên. Xem ra Phong Nguyên Cực đã biết người chính mình thực sự để ý là ai, hắn buông Tề Tuyên ra chuẩn bị tiến lên cứu người! Chợt cảm thấy bụng một trận đau đớn lạnh lẽo, hắn sững sờ ngẩng đầu nhìn mỹ nhân trong ngực.
Vẻ mặt Tề Tuyên bình tĩnh, hắn áp chặt vào người Phong Nguyên Sùng, đột nhiên giơ tay lên, rút chủy thủ ra đặt trên cổ Phong Nguyên Sùng, giọng nói du dương dễ nghe: “Tốt nhất là Hoàng thượng đừng nhúc nhích.”
Con ngươi Phong Nguyên Sùng co rút, không dám tin nhìn hắn.
Người bốn phía xung quanh Phong Nguyên Sùng giơ kiếm nhắm ngay Tề Tuyên, nhưng Tề Tuyên mặt không đổi sắc, thậm chí mang theo nụ cười nhợt nhạt. Hắn cứ vậy dùng chủy thủ chống lên yết hầu Phong Nguyên Sùng, đi từng bước, bình tĩnh thong dong, làm trò trước mặt mọi người.
Bắt cóc Phong Nguyên Sùng đi về phía Phong Nguyên Cực bên kia.
Mỹ nhân ngước mắt nhìn quanh, dung mạo tựa trích tiên, băng cơ ngọc cốt, duy chỉ có giọt máu chảy xuống từ đầu ngón tay kia, giống như vạn năm tuyết sơn bị nhiễm đỏ.
Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Tình thế đảo lộn trong giây lát!
Lâm Tử Nhiên ngơ ngác nhìn hết thảy, đầu óc hoàn toàn mộng bức.
Sao mà, Tề Tuyên thế mà thật sự về phe Phong Nguyên Cực?!
Đing, mở cốt truyện ẩn ‘Mưu đồ bí mật giữa Phong Nguyên Cực và Tề Tuyên.”