Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 56: Pháo hôi trong văn hào môn cẩu huyết

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 56: Pháo hôi trong văn hào môn cẩu huyết

Đing, cốt truyện trò chơi đã hoàn thành, đang bình xét cấp bậc ——

Cấp B.

Lâm Tử Nhiên không ngạc nhiên chút nào về kết quả này.

Thế giới tu tiên quả nhiên nguy hiểm hơn thế giới bình thường, suýt nữa chính mình đã bị mắc kẹt trong trò chơi rồi.. Cũng không biết Huyền Diễm và Mộ Dương về sau thế nào.

Nghĩ đến cốt truyện sụp đổ không hề dự liệu, Lâm Tử Nhiên cảm thấy trong lòng nổi lên ưu thương nhàn nhạt.

Nếu không phải chính mình nhất thời tay thối, chẳng phải thế giới này sẽ lấy được cấp A sao?

Hệ thống: “Xin hỏi người chơi có muốn tiếp tục chơi ván sau không?”

Lâm Tử Nhiên cả giận nói: “Tiếp tục, như thế nào không tiếp tục!”

Cậu cũng không tin tà!

Loại tâm lý này giống như một con bạc thua tiền cũng muốn gỡ vốn, càng thua càng không đếm xuể, cậu không tin ngay cả một ván mình cũng không thắng nổi!

Lâm Tử Nhiên không có tâm tư ra cửa bởi vậy trực tiếp nấu cho mình một tô mì, mới ăn được một nửa thì bạn cùng phòng Trác Vũ đã trở lại.

Hắn nhìn thấy Lâm Tử Nhiên ngồi đó ăn mì, khẽ ‘chậc’ một tiếng: “Rốt cục cậu cũng ra khỏi trò chơi, chơi thế nào rồi, cấp bậc gì?”

Lâm Tử Nhiên im lặng một lát: “Cấp B.”

Trác Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Cậu thế mà cũng đạt cấp B?”

Lâm Tử Nhiên tức giận liếc hắn một cái: “Có phải cậu hiểu lầm gì về kỹ thuật diễn của tôi không vậy?”

Trác Vũ cũng lấy một gói mì ăn liền ra bắt đầu nấu, dùng một loại ánh mắt đã trải qua đau đớn nặng nề nói với cậu: “Nguyên nhân chính là vì tôi không hiểu lầm kỹ thuật diễn của cậu, cho nên mới cảm thấy kinh ngạc về kết quả này. Mà nói thật.. Cậu thực sự chuẩn bị dựa vào cái này để lấy học phần thật sao? Tôi nói này, nhân lúc còn sớm từ bỏ đi, đọc sách cho tốt rồi khảo thí đơn giản hơn cái này nhiều.”

Lâm Tử Nhiên cảm thấy chính mình chỉ cách cấp A một khoảng nho nhỏ thôi, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “A, tôi lại không phải cậu.”

Đương nhiên cậu biết trò chơi này rất khó, nếu không dễ dàng lấy được học phần như vậy thì mọi người đều không cần trực tiếp đi học, cứ chơi trò chơi là được rồi.

Tuy khó nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng, tỷ như Quý Sâm đại thần vậy, nghe nói lấy cấp A quả thật dễ như trở bàn tay! Tuy rằng nhân gia người ta cũng không để bụng học phần.

Cứ việc giữa cậu và đại thần chênh lệch còn lớn, nhưng cậu vẫn như cũ tràn ngập lòng tin với chính mình! Lùi một vạn bước mà nói, ngay cả khi không được học phần, thì rèn luyện kỹ thuật diễn thuận tiện chơi trò chơi cũng không tồi.

Mặc dù trò chơi này có chỗ hố cha, nhưng chế tác xuất sắc hoàn mỹ, tổng thể tì vết không che được ánh ngọc, khó trách sẽ hot như vậy.

Tóm lại, cậu sẽ không dễ dàng bị đánh bại đâu!

Sau khi ăn uống no đủ, Lâm Tử Nhiên hùng tâm bừng bừng bắt đầu trò chơi tiếp theo.

Đing, rút ra thế giới mới ——

Đing, thế giới mới đang download ——

Lần này lại về đô thị hiện đại, vai chính công của thế giới này tên Tưởng Huyên, là một bá đạo tổng tài điển hình, vai chính thụ Ninh Bách, là một luật sư ưu tú.

Thân phận của cậu ở thế giới này gọi là Lộ Hiểu Đông, một tên nhà giàu ăn chơi trác táng, một trong những tiểu đệ của Tưởng Huyên.

Lộ gia cũng coi như có chút tài sản, nhưng ở trước mặt Tưởng gia vẫn là tép riu không đủ nhìn. Sinh ý Lộ gia vẫn luôn dựa vào Tưởng gia, bởi vì duyên cớ sinh ý trong nhà cho nên Lộ Hiểu Đông mới nhận thức vai chính công Tưởng Huyên. Lâm Tử Nhiên xem ra, biểu hiện của hắn xem như bằng hữu Tưởng Huyên, nhưng thật ra chỉ là chó săn của Tưởng Huyên mà thôi.

Tưởng Huyên chướng mắt tên bao cỏ ăn chơi trác táng như này, nhưng Lộ Hiểu Đông lại không biết xấu hổ cứ quấn lấy hắn, chẳng những tự cho mình là bằng hữu Tưởng Huyên, mà còn vô cùng tôn kính sùng bái Tưởng Huyên.

Một lần ngẫu nhiên Lộ Hiểu Đông gặp Ninh Bách trong một quán bar, đối dung mạo Ninh Bách kinh vi thiên nhân* nhất kiến chung tình*, bắt đầu theo đuổi Ninh Bách không bỏ. Nhưng Ninh Bách chướng mắt hắn, đối với ai dây dưa thập phần chán ghét, tránh còn không kịp, chính vì chướng mắt Lộ Hiểu Đông mà Tưởng Huyên Ninh Bách vừa vặn nhìn trúng đối phương.

*Kinh vi thiên nhân: kinh ngạc, chấn động vì tài hoa hay mỹ mạo của người khác.

*Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.

Không lâu sau, Tưởng Huyên bởi vì công ty hợp tác nghiệp vụ mà quen biết Ninh Bách, hai người ăn nhịp trở thành pháo hữu.

Nhưng cả hai đều thuộc loại hình bình tĩnh lý trí, lên giường chứ không động tâm, chỉ là một phương thức thư giải dục vọng mà thôi. Ngay từ đầu hai người đều đi thận chứ không đi tâm.

Cho đến khi Lộ Hiểu Đông trong quá trình theo đuổi Ninh Bách, vô tình phát hiện ra mối quan hệ giữa Ninh Bách và Tưởng Huyên.

Tưởng Huyên cũng không biết Lộ Hiểu Đông lúc trước cũng theo đuổi Ninh Bách, cho nên đây thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi... Nhưng Lộ Hiểu Đông đầu óc không rõ ràng lắm lại cảm thấy như bị phản bội, đại ca của hắn thế mà trộm cướp đi người hắn thích, lần đầu tiên đại náo với Tưởng Huyên một hồi.

Tuy Tưởng Huyên ngày thường cho phép Lộ Hiểu Đông đi theo hỗn, nhưng trong lòng lại chướng mắt tên ăn chơi trác táng này, nói thẳng không cố kỵ cho dù không có hắn, Ninh Bách cũng chướng mắt Lộ Hiểu Đông. Hơn nữa, hắn cảm thấy phiền chán và không kiên nhẫn khi Lộ Hiểu Đông không tự mình hiểu lấy.

Đối mặt với sự khinh miệt nhục nhã như vậy, Lộ Hiểu Đông đối với Tưởng Huyên tâm sinh khúc mắc, nhưng hắn thật sự thích Ninh Bách, không cam lòng lại tiếp tục quấy rầy Ninh Bách, điều này khiến Ninh Bách thập phần bối rối và mất kiên nhẫn…Sau khi Tưởng Huyên biết được thập phần tức giận, nhận ra có lẽ bản thân đã động tâm với Ninh Bách, cho nên hắn cảnh cáo cha mẹ Lộ Hiểu Đông phải quản giáo con mình cho tốt, không được gây chuyện.

Cha mẹ Lộ Hiểu Đông đều dựa vào Tưởng Huyên làm ăn buôn bán, nào dám đắc tội Tưởng Huyên, vì thế hung hăng răn dạy Lộ Hiểu Đông một phen, nhưng ngược lại càng khiến Lộ Hiểu Đông thêm hận Tưởng Huyên và Ninh Bách. Rốt cuộc hắn cũng tìm thấy một cơ hội, vì yêu sinh hận hạ dược Ninh Bách, ý đồ QJ Ninh Bách.

Cuối cùng đương nhiên Tưởng Huyên lên sân khấu anh hùng cứu mỹ nhân, việc ngoài ý muốn này cũng làm Tưởng Huyên hiểu ra chính mình có tình cảm khác biệt với Ninh Bách, bởi vậy càng phẫn nộ với hành vi của Lộ Hiểu Đông. Dưới sự giận dữ sai người đánh gãy chân Lộ Hiểu Đông, hơn nữa bởi vì giận chó đánh mèo mà bắt đầu chèn ép xí nghiệp Lộ gia.

Rơi vào đường cùng, cha mẹ Lộ Hiểu Đông vì trấn an lửa giận Tưởng Huyên mà mạnh mẽ đưa Lộ Hiểu Đông ra nước ngoài.

Suất diễn của Lộ Hiểu Đông đến đây cơ bản liền kết thúc.

Nhưng đối với thế giới này, chuyện cũ tới đây kỳ thực mới tiến hành được một nửa.

Về sau Ninh Bách dần dần động tâm với Tưởng Huyên, nhưng vị hôn thê và cha của Tưởng Huyên thay phiên nhau lên sân khấu, tạo ra rất nhiều khúc chiết tình yêu cho bọn hắn, bất quá cuối cùng hai người vẫn đánh vỡ thế tục đi đến bên nhau!

Đối với kết cục của Lộ Hiểu Đông, thời điểm hai người kết hôn có đề ra một dòng chữ: một người ở nước ngoài bị ngộ độc rượu, không bao lâu liền ngoài ý muốn mà chết.

Lộ Hiểu Đông chính là pháo hôi kết cục thê thảm không người để ý.

Lâm Tử Nhiên nhìn mà không khỏi tặc lưỡi. Cậu cảm thấy Lộ Hiểu Đông căn bản không tính là nam phụ thâm tình, nhiều lắm là pháo hôi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Nói đến thâm tình chẳng lẽ thể hiện trên việc hắn theo đuổi Ninh Bách không bỏ, bám riết không tha?

Nhưng vô lại không phải cũng vậy sao..

Nhìn những chuyện mà hắn đã làm?

Lì lợm la liếm, theo dõi quấy rầy, hạ dược, QJ chưa toại, cuối cùng bị đưa ra nước ngoài, chết vì ngộ độc rượu, cả nhân sinh là hai chữ PHÁO HÔI viết hoa!

Nhưng cũng là người đưa cho Tưởng Huyên cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân và thúc đẩy cảm tình vai chính công thụ!

Nam phụ thâm tình ở hai thế giới trước còn có điểm đặc sắc, chẳng những có suất diễn nhiều mà còn là nhân vật quan trọng gây ngột ngạt cho vai chính công. Nam phụ ở thế giới này chẳng những suất diễn ít đến đáng thương mà còn không chút đặc sắc, đặt ở văn vả mặt chắc chắn không sống quá ba tập.

Chậc, nhưng mà phải nói lại, không sai biệt lắm nếu một người có tiền có sắc tới muốn cưỡng chế yêu bạn, đảm bảo bạn sẽ kích thích kêu ngao ngao, nhưng đổi thành loại pháo hôi ăn chơi trác táng như Lộ Hiểu Đông, chính là phạm phải kết cục thê thảm bị đánh gãy chân.

Cho nên, đây vẫn là cái thế giới nhìn mặt a!

Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ.

Ừm, tuy nhân vật lần này chẳng ra gì, nhưng bộ dáng thoạt nhìn rất dễ hoàn thành! Suất diễn cũng không nhiều lắm..

Chẳng lẽ vận khí của mình bạo tăng, rốt cuộc cũng bắt được một thế giới đơn giản?

Nghĩ đến đây, tâm tình Lâm Tử Nhiên kích động.

Một khởi đầu tốt tương đương với thắng một nửa!

Chính mình chỉ cần xong mấy đoạn cốt truyện này, cha mẹ liền cảm thấy thất vọng đưa ra nước ngoài, khi đó chẳng ai thèm để ý đến cậu nữa, sau đó chỉ cần chờ một đoạn thời gian giả chết là được.

“Uy, ngẩn người cái gì?”

Lâm Tử Nhiên bị người cốc đầu mới định thần lại, quay đầu liền nhìn thấy bên cạnh là tiểu tử tóc vàng cà lơ phất phơ, hướng cậu làm mặt quỷ: “Tối hôm qua làm cái gì? Không ngủ? Một bộ thất hồn lạc phách.”

Lâm Tử Nhiên trầm tư một lát, nhìn nhìn quầng sáng, xác nhận thân phận người trước mắt.



Là chó săn bên người Tưởng Huyên giống như cậu, tên Phù Văn Diệu, xem ra là một trong những hồ bằng cẩu hữu của Lộ Hiểu Đông.

Lâm Tử Nhiên lại nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, đại khái biết tình huống như nào.

Khói thuốc lượn lờ trong phòng KTV, nồng nặc mùi rượu và mùi thuốc lá, có bảy tám nam nhân đang ngồi, vài cô nữ sinh trang điểm xinh đẹp, ôn ôn nhu nhu được nam nhân ôm vào ngực.

Vừa nhìn liền biết không phải trường hợp giải trí đứng đắn.

Bọn Lộ Hiểu Đông thường xuyên tổ chức mấy trận như này, dù sao cũng là ăn chơi trác táng cờ bạc ăn nhậu chơi gái, còn có thể mong đợi làm ra mấy chuyện phẩm vị gì?

Bất quá hắn thắng ở chỗ có tiền, vì lấy lòng Tưởng Huyên nên ngẫu nhiên cũng gọi nữ nhân đến tiếp khách. Ở trong mắt hắn, gà bình thường không có đẳng cấp, nữ sinh thì tương đối có cấp bậc, tỷ như này đó nữ sinh hôm nay, ở bên ngoài đều là nữ thần trong mắt mọi người, những ở chỗ này bất quá treo giá vậy thôi.

Lộ Hiểu Đông vì lấy lòng Tưởng Huyên mà bất cứ thủ đoạn nào cũng dùng, chân chó không thể chân chó hơn, đáng tiếc trình độ của hắn ở đó, cho nên chẳng sợ nỗ lực cỡ nào, trong mắt Tưởng Huyên vẫn là bao cỏ không thể lên được mặt bàn.

Nhưng ngẫu nhiên cũng cho hắn một chút mặt mũi, tới ngồi... Tỷ như hôm nay Tưởng Huyên vừa vặn ở đây.

Lâm Tử Nhiên nheo mắt, nhìn thoáng qua nam nhân ngồi giữa sô pha.

Bên cạnh hắn không có nữ nhân, ngay cả những người khác cũng ý thức giữ một khoảng cách nhất định với hắn, không dám thân cận quá, mặc dù trong trường hợp này cũng tản ra hơi thở người sống chớ gần.

Ngũ quan hắn sắc bén thâm thúy dưới ánh đèn tối tăm không rõ, cổ áo sơ mi tùy ý mở rộng, áo khoác tây trang màu đen ném bên cạnh, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, lười biếng nghiêng người dựa trên sô pha, hai chân thon dài giao nhau.

Đây là vai chính công trong bổn văn ——Tưởng Huyên!

Một bá đạo tổng tài công lãnh khốc vô tình thủ đoạn tàn nhẫn!

Đương nhiên, sự tàn nhẫn của hắn chủ yếu thể hiện trên việc đối phó với pháo hôi Lộ Hiểu Đông mà thôi, đối mặt với vai chính thụ Ninh Bách hắn luôn dịu dàng thâm tình.

Tuy rằng giai đoạn trước cả hai nói đi thận không đi tâm, nhưng cuối cùng Tưởng Huyên lại là người động tâm trước, cố tình phía sau hắn có một đám đồng đội heo kéo chân, cho nên hai người phân phân hợp hợp, con đường tình yêu truy thê cũng nhấp nhô vô cùng.

Lâm Tử Nhiên không khỏi lộ ra ánh mắt đồng tình, nhưng nghĩ lại nhân vật của mình không phải còn đáng thương hơn sao?

Dù sao Tưởng Huyên còn ôn nhu đối với vai chính thụ, còn đối với loại pháo hôi chỉ có hung ác mà thôi, nói đánh gãy chân liền đánh gãy chân! Mặc dù cốt truyện vẫn chưa tiến triển đến mức đó, nhưng khi Lâm Tử Nhiên nhìn hắn, cứ cảm thấy ớn lạnh trên đùi.

Pháo hôi cũng không dễ gì.

Tình tiết lên sân khấu hôm nay hiển nhiên không trong vòng cốt truyện chủ tuyến, là một màn Lộ Hiểu Đông cùng Tưởng Huyên ở chung bình thường. Lâm Tử Nhiên nói với Phù Văn Diệu: “Tối hôm qua uống nhiều có chút không thoải mái, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút.”

Nói xong đẩy cửa bước ra ngoài, căn bản không người để ý.

Hô, ra ngoài thoải mái hơn nhiều.

Không khí trong phòng không quá lưu thông, nồng nặc mùi khói thuốc dính nhớp lại gay mũi khiến Lâm Tử Nhiên vô cùng khó chịu, không hiểu sao lại có người thích trường hợp này.

So với lãng phí thời gian ở đây, chi bằng trở về chơi game.

Không phải người đàn ông nào cũng thích ra ngoài lêu lổng.

Chỉ là mình làm một chó săn đủ tiêu chuẩn, làm sao có khả năng Tưởng Huyên chưa rời đi đã chạy trước? Lâm Tử Nhiên buồn bực lắc đầu, cậu đi vào toilet xả nước, thời điểm đi ra soi gương thiếu chút nữa bị chính mình dọa sợ.

Quả nhiên chuyện kinh dị đáng sợ nhất xưa nay chính là lơ đãng nhìn thấy mình trong gương.

Người trẻ tuổi trong gương đầu tóc xám lóa mắt, trên tai đeo một hàng khuyên tai sáng lấp lánh, makeup lố lăng, hốc mắt quầng thâm một bộ túng dục quá độ, dáng người gầy gò như bóng ma, mặc một thân màu đen quần jean rách rưới...

Ngọa tào, đây là pháo hôi Smart đến từ gia tộc Táng Ái sao?

Dù mình là gay cũng không thể chấp nhận loại thẩm mỹ này! Nội tâm Lâm Tử Nhiên tràn ngập mãnh liệt dục vọng muốn phun tào.

Bộ dáng như vậy còn hơn du côn vô lại lì lợm la liếm nữa, có người nhìn trúng mới gặp quỷ á? Thẩm mỹ kỳ ba cỡ nào mới tiếp thu được a... Tiểu tử này quả thực từ đầu đến chân đều viết hai chữ pháo hôi.

Đừng nói Ninh Bách không thích..

Lấy thân phận Tưởng Huyên, trên lý thuyết không nên thu loại chó săn này.

Lâm Tử Nhiên sờ cằm, theo đó người trẻ tuổi quầng thâm trong gương cũng sờ cằm.

Cậu nghĩ nghĩ, sở dĩ Tưởng Huyên chịu đựng Lộ Hiểu Đông là bởi vì có quan hệ cùng Lộ gia đi? Tuy rằng Lộ gia và Tưởng gia không cùng đẳng cấp, nhưng Tưởng Huyên là người làm ăn, cũng sẽ không vì Lộ gia dựa vào mà hắn liền khinh thường đối phương, cho dù khinh thường thì cũng đặt ở trong lòng, không biểu lộ ra ngoài. Chỉ có ngốc tử mới cả ngày cảm thấy chính mình ghê gớm.

Lộ Hiểu Đông nguyện ý lấy lòng hắn nịnh bợ hắn, đối với Tưởng Huyên mà nói chỉ là chó săn mà thôi, không ảnh hưởng toàn cục, hơn nữa cũng cho thấy hắn là người bao dung. Chỉ cần ngươi hữu dụng nghe lời, ta coi như ngươi là người của ta, đến nỗi ngươi là dạng người gì, có phải người tốt hay không, có đủ bản lĩnh hay không đều không quan trọng, bên người hắn dạng người ngư long hỗn tạp gì cũng có.

Nhưng một khi ngươi chọc ta, chẳng sợ ngươi là người của ta, nói đánh gãy chân chính là đánh gãy chân.

Đó là nguyên tắc hành sự của Tưởng Huyên.

Đây là kẻ tàn nhẫn.

Đáng tiếc Lộ Hiểu Đông không rõ điểm này.

Lộ Hiểu Đông là pháo hôi mang suy nghĩ thiên chân (ngây thơ), hắn đi theo Tưởng Huyên hỗn đã lâu, thật cho rằng mình ở trong mắt Tưởng Huyên có chút phân lượng, ít nhất coi như bằng hữu Tưởng Huyên, cho nên sau khi phát hiện sự tình Tưởng Huyên và Ninh Bách mới dám hướng Tưởng Huyên phát giận, nhưng cuối cùng lại nhận được nhục nhã vô tình.

Khi đó hắn không rõ, trong mắt Tưởng Huyên, căn bản cái gì cũng không phải.

Sợ nhất chính là người không tự mình hiểu lấy, mà Lộ Hiểu Đông chính là một người không tự hiểu lấy mình như thế.

Cho nên không ngạc nhiên khi rơi xuống kết cục như vậy.

Lâm Tử Nhiên vốn muốn rửa mặt rồi về, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng mặt quỷ của mình như này, nơi này lại không có đồ tẩy trang, nếu chính mình hiện tại rửa mặt phỏng chừng hiệu quả càng đáng sợ hơn, vì thế liền đánh mất ý niệm.

Lâm Tử Nhiên nhìn mặt của mình mà thở dài.

Lâm Tử Nhiên: “Tôi cảm thấy thế giới này một chỗ tốt lớn nhất.”

Hệ thống: “Chỗ tốt gì?”

Lâm Tử Nhiên tin tưởng tràn đầy: “Lần này nhất định sẽ không có người nào thích tôi nữa!”

Cậu có loại tự tin này, tuyệt đối có thể làm gớm chết vai chính công thụ! Làm cho họ khi nhìn về mình liền muốn phun!

Hệ thống……

Lâm Tử Nhiên một lần nữa cảm khái, đây nhất định là thế giới tặng điểm. Chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mình vận khí tăng vọt, rốt cuộc thế giới trước xui xẻo như vậy, tùy tiện nhặt được một người mù cũng có thể là vai chính công chuyển thế lịch kiếp.. Quá xui xẻo.

Bỉ cực thái lai, hẳn là vận khí của cậu thay đổi.

Lâm Tử Nhiên nghĩ đến đây cũng không cảm thấy hoàn cảnh khó khăn nữa, xoa xoa tay hầm hè chuẩn bị trở về lần nữa, bởi vì đi vội không nhìn đường, thời điểm ra cửa suýt nữa đụng phải một người.

Cậu vừa ngẩng đầu liền đối diện với một khuôn mặt lạnh lùng, đệch, là vai chính công!

Lúc ngồi còn không cảm thấy, đứng đối diện mới phát giác Tưởng Huyên quả thật rất cao, ước chừng cao hơn chính mình một cái đầu, sợ là ít nhất cũng phải 1m9… Đây là khí tràng của vai chính công a!

Chính mình phối trí đúng là pháo hôi, ngay cả trình độ nam hai cũng không đủ tư cách, sở dĩ xem là nam hai của thế giới này là vì kịch bản chưa an bài cho vai chính thụ lốp xe dự phòng tốt hơn chăng?

Lâm Tử Nhiên thu hồi suy nghĩ, lộ ra nụ cười nịnh nọt với Tưởng Huyên, cười hắc hắc nói: “Huyên ca.”

Tưởng Huyên lãnh đạm liếc mắt nhìn cậu một cái, khẽ gật đầu, một câu cũng không nói trực tiếp đi qua người cậu.

Nếu là Lộ Hiểu Đông khẳng định sẽ không cảm thấy có gì không ổn, hắn đã quen liếm cẩu, còn là loại liếm cẩu không có mắt.

Nhưng Lâm Tử Nhiên nhìn ra vẻ khinh thường trong mắt Tưởng Huyên, hắn chưa từng để Lộ Hiểu Đông vào mắt, ngay cả ứng đối cũng làm cho có.

Tấm tắc.

Lâm Tử Nhiên không chút nào quan tâm, cậu thích vai chính công lãnh khốc như vậy, mỹ tư tư trở về ghế lô.

Phù Văn Diệu đang ôm một cô gái, một bên ăn bớt một bên sắc mị nói: “Ngày mai tôi cùng em đi dạo phố được không? Em muốn mua thứ gì tôi đều mua hết cho em!”

Trong lòng Lâm Tử Nhiên khinh thường, vừa nhìn chính là pháo hôi giống như mình, tán gái đều như vậy không có bức cách gì cả, động hay không động liền mua mua mua, quá đơn giản thô bạo!

Nhìn Tưởng Huyên nhà người ta đi, chưa bao giờ nói mua hết cho nữ nhân, chỉ cần đứng ở đó, nữ nhân đến không phải xua như xua vịt sao?



Đúng rồi, Tưởng Huyên là song tính luyến nam nữ đều không kỵ.

Lâm Tử Nhiên không có hứng thú với nữ nhân, cậu là 0, còn Lộ Hiểu Đông thì..

Xem thiết lập nhân vật, trong kịch bản cũng không nói chi tiết tỉ mỉ, chỉ nói sau khi hắn gặp Ninh Bách liền nhất kiến chung tình, từ đó mặt dày mày dạn theo đuổi, xem ra hẳn là đồng tính luyến.. Nhưng cũng không chừng là song tính luyến..

Không lâu sau Tưởng Huyên cũng trở lại.

Ánh mắt Lâm Tử Nhiên vừa động, chính mình thân là liếm cẩu đủ tư cách, việc quan trọng nhất chính là lấy lòng Tưởng Huyên.

Cậu thấy Tưởng Huyên ngồi xuống, lấy điếu thuốc ra chuẩn bị hút, lập tức động tác nhanh nhẹn xẹt qua, lấy bật lửa ra ân cần nói: “Huyên ca, em giúp anh điểm.”

Có trời mới biết cậu không thích mùi thuốc lá cỡ nào, nhưng làm một diễn viên đủ tư cách, một chút khó khăn hẳn là cậu có thể khắc phục!

Động tác Tưởng Huyên chợt dừng, rũ mắt nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.

Dưới tóc ngắn màu xám là khuôn mặt quỷ như vẽ bùa, nhưng đôi mắt kia thật sáng ngời, thật cẩn thận lấy lòng nhìn chính mình. Tuy đáy lòng có chút không kiên nhẫn nhưng hắn vẫn khẽ ‘ừ’ một tiếng.

Lâm Tử Nhiên giúp Tưởng Huyên điểm thuốc, rồi lập tức cách hắn xa một chút.

Cậu ngồi ở đó bắt đầu đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.

Tán gái hay không tán gái, hút thuốc hay không hút thuốc, ngồi ở chỗ này thật là xấu hổ, nhưng lại không thể đi trước, xem ra vẫn là nghịch điện thoại thôi!

Smart phone thật là phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ này.

Làm bao nhiêu người có thể rời xa những buổi xã giao khốn khổ.

Lại nói, Lộ Hiểu Đông chưa từng có cảm giác tồn tại trong mắt Tưởng Huyên, chỉ cần chính mình điệu thấp một chút, ngoài Phù Văn Diệu ra căn bản không ai để ý đến cậu.

Cứ như vậy đến khi tàn tiệc, hoàn mỹ!

Ngón tay Tưởng Huyên thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, kẹp điếu thuốc hơi nheo mắt, thần thái lười biếng tùy ý, môi mỏng hắn hé mở, một tầng khói mỏng phiêu tán bay ra. Hắn nghiêng mắt nhìn qua người trẻ tuổi bên cạnh, phát hiện cậu đang nghịch di động hăng say… Không biết tại sao, đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái.

Như thể người này không hợp với nơi này.

Tương tự như ngày lễ ngày Tết, bị người lớn mang đi nơi nơi chúc Tết, nhưng vì sợ hãi nhóm thân thích mà ngồi trong góc một mình chơi di động, như đứa nhỏ tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Hắn có đứa cháu trai hướng nội cũng như vậy.

Nghĩ đến đây Tưởng Huyên không khỏi bật cười, chính hắn như thế nào sẽ sinh ra ảo giác như vậy?

Lộ Hiểu Đông là dạng người gì hắn biết rất rõ, bất quá chỉ là một kẻ bao cỏ đầy đầu chỉ biết ăn chơi trác táng, ăn nhậu chơi gái, chưa từng làm chuyện gì đứng đắn, làm mấy chuyện xằng bậy thật ra không ít. Cậu ta đến lấy lòng mình chẳng qua vì cha mẹ cậu ta cần dựa vào mình mà thôi, chỉ là bản thân người này đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì.

Tưởng Huyên dí tàn thuốc vào gạt tàn, cầm lấy áo khoác đứng dậy. Sở dĩ hắn tới đây hôm nay là vì có chút nhàm chán muốn giết thời gian, bây giờ không sai biệt lắm cần phải trở về.

Phù Văn Diệu tương đối giật mình, nhìn thấy Tưởng Huyên đứng lên thì lập tức nói: “Huyên ca, anh phải về rồi sao?”

Lâm Tử Nhiên đang chơi game cũng nghe Phù Văn Diệu nói, đột nhiên bừng tỉnh lại. Giờ phút này trò chơi đang đến thời khắc mấu chốt, nếu bây giờ buông tay thì nhất định phải chết, nhưng mà... Phi, chắc chắn diễn kịch quan trọng hơn!

Lâm Tử Nhiên cũng bất chấp trò chơi, nhanh chóng buông điện thoại, chạy chậm qua nịnh nọt cười nói: “Huyên ca.”

Tưởng Huyên nhìn Lâm Tử Nhiên, không bỏ qua bộ dạng giãy giụa của cậu khi lựa chọn mình hoặc tiếp tục chơi game, dư quang đảo qua di động ở trên sô pha, loại cảm giác vớ vẩn lúc trước càng thêm mãnh liệt. Hắn khẽ nhấp môi mỏng: “Không cần tiễn.”

Lâm Tử Nhiên vui mừng khôn xiết, còn tưởng rằng muốn đưa Tưởng Huyên ra ngoài đâu, nhưng hắn lại săn sóc bảo chính mình không cần tiễn.

Tưởng Huyên: “……”

Tôi bảo cậu không cần tiễn cậu liền cao hứng vậy sao? Trò chơi so với tôi còn quan trọng hơn?

Vì cái gì bỗng nhiên có chút khó chịu?

Mấy năm nay Lộ Hiểu Đông vẫn luôn bên cạnh mình, cũng không lân la ở trước mặt hắn, đối với hắn luôn tỏ vẻ tôn kính cùng ngưỡng mộ, giống như hắn là người mà cậu khâm phục nhất… Nhưng nói cho cùng vẫn là tiểu tử chưa mọc đủ lông đủ cánh.

Chơi trò chơi rồi thì ngay cả lục thân cũng không nhận.

Tưởng Huyên nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy hôm nay mình nghĩ có chút nhiều, vì thế thu hồi tầm mắt không nói một lời quay đầu rời đi.

Lâm Tử Nhiên tâm tâm niệm niệm chính mình mới chơi được nửa ván, nôn nóng nhìn theo Tưởng Huyên rời đi, bay nhanh trở lại nhặt điện thoại của mình lên.

Ô đệch.

Vẫn chết!

Sớm biết vậy còn không bằng đi tiễn Tưởng Huyên đâu, cũng coi như tận tâm.

Từ từ, bây giờ đi tiễn vẫn còn kịp!

Lâm Tử Nhiên cất di động vội vàng đuổi theo, mắt thấy Tưởng Huyên vừa lên xe, mất bò mới lo làm chuồng hãy còn chưa muộn.

Lâm Tử Nhiên vẫy vẫy cửa kính xe, nở nụ cười tươi rói: “Huyên ca đi thong thả!”

Tưởng Huyên quay đầu lại, liền nhìn thấy thiếu niên đứng ở ven đường hướng hắn vẫy vẫy tay, hai mắt lóe sáng, trên khuôn mặt quỷ như vẽ bùa kia vẫn là nụ cười lấy lòng vô cùng ân cần.

Nhưng kỳ quái chính là, hắn không có chút không kiên nhẫn như thường ngày.

Tưởng Huyên hơi trầm mặc, đối với tài xế nói: “Chờ đã.”

Sau đó hắn hạ cửa kính xe xuống, nhàn nhạt nhìn Lâm Tử Nhiên, nói: “Cậu lại đây.”

Lâm Tử Nhiên sửng sốt, lập tức chân chó chạy chậm qua, cúi người nhìn nam nhân trong xe, chăm chú lắng nghe xem hắn có gì phân phó.

Giọng nói Tưởng Huyên khàn khàn từ tính: “Lên xe, tôi đưa cậu về.”

Lâm Tử Nhiên đứng ngốc ở đó, có chút không rõ đây là ý gì. Dựa trên kịch bản, Tưởng Huyên hẳn không phải là lão đại biết săn sóc..

Tưởng Huyên đan hai ngón tay vào nhau, nhìn thiếu niên ngoài xe.

Ánh mắt cậu có chút mờ mịt, ngơ ngẩn nhìn hắn, tựa hồ chưa kịp phản ứng.

Có thể nhìn ra Lâm Tử Nhiên do dự không chịu lên xe.

Đôi mắt Tưởng Huyên vừa động, cảm thấy rằng mình có thể đang xen vào chuyện của người khác.

Tiểu tử này làm người hắn biết rõ, nói không chừng chờ mình đi rồi, cậu còn muốn cùng đám người Phù Văn Diệu kia tiếp tục chơi bời lêu lổng. Nhưng vừa rồi cậu một mình ngồi đằng kia, bộ dáng thoạt nhìn cũng không muốn tiếp tục ở lại, thế cho nên chính mình cảm thấy có khả năng cậu muốn trở về... Cho nên theo bản năng mở miệng nói những lời này.

Tưởng Huyên lắc đầu, đang định nói thì đúng lúc này Lâm Tử Nhiên bỗng kéo cửa xe ngồi vào.

Nhưng Lâm Tử Nhiên không ngồi ghế phụ mà là đi vào băng ghế sau, trực tiếp ngồi ở bên cạnh hắn.

Tưởng Huyên “……”

Vừa rồi Lâm Tử Nhiên có chút giật mình cho nên mới không kịp phản ứng, sau khi nghĩ nghĩ, phỏng chừng Tưởng Huyên chỉ khách sáo thôi.

Nhưng Lộ Hiểu Đông từ trước đến nay là người không có ánh mắt, chắc chắn nghe không hiểu, nói không chừng còn hưng phấn, cảm động nữa ấy chứ.

Mà chính mình vừa lúc mắc kẹt, trễ thế này còn ở đây, lòng sớm muốn về, nguyên bản còn lo lắng trễ như vậy không gọi được xe, Tưởng Huyên nguyện ý đưa mình về nhà không thể tốt hơn!

Này quả thực là buồn ngủ đưa tới gối đầu, chính mình sao có thể cự tuyệt?

Làm chó săn cho anh lâu như vậy, anh hẳn nên đưa tôi về một lần.

Lâm Tử Nhiên ngồi vào xe, cũng mặc Tưởng Huyên có thích hay không, cố ý không biết tốt xấu sáp người qua, ngửa đầu đĩnh đạc nhếch miệng cười: “Cảm ơn Huyên ca, anh có thể đưa em về thật là quá tốt!”

Tưởng Huyên nhìn chằm chằm quầng thâm dưới mắt cậu gần trong gang tấc, mí mắt bỗng dưng giật giật.

Bỗng nhiên có chút hối hận khi cho Lâm Tử Nhiên lên xe.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận