Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 32

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 32
Lâm Tử Nhiên ở bên ngoài một bên nấu nước một bên suy tư, tự hỏi Mộ Nhã Trúc nói gì với Mộ Dương.

Không lâu sau Mộ Dương thần thái tự nhiên bước ra ngoài, cười với Lâm Tử Nhiên: “Cần ta hỗ trợ không?”

Lâm Tử Nhiên nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Mộ Dương trầm ngâm hai giây, chắp hai tay ra sau, ngữ khí nghiêm trang nói: “Mộ cô cô lo lắng ngươi ở bên ngoài bị người khi dễ, cho nên hỏi ta có cách nào giúp ngươi tu luyện hay không.”

Lâm Tử Nhiên:... Tui éo tin.

Mộ Dương nói xong khẽ dừng, hai mắt sáng lên, tựa hồ cảm thấy chủ ý này không tồi, nói với Lâm Tử Nhiên: “Ngươi chờ ta.” Rồi xoay người nhanh chóng rời đi.

Lâm Tử Nhiên:……

Từ từ, tại sao mình lại có dự cảm xấu nhỉ?

Lâm Tử Nhiên vào phòng Mộ Nhã Trúc, do dự hồi lâu, không nhịn được tò mò hỏi: “Nương, nương nói gì với Mộ Dương thế?”

Mộ Nhã Trúc cười vân đạm phong khinh: “Không có gì, chỉ là bảo hắn chiếu cố con cho tốt.”

Lâm Tử Nhiên:……

Lâm Tử Nhiên rời khỏi phòng Mộ Nhã Trúc, đi đi lại lại trong phòng của mình. Cậu luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng Mộ Dương thoạt nhìn rất tự nhiên, ngoại trừ nói muốn giúp chính mình tu luyện thì không có gì khác thường. Chẳng lẽ đúng như Mộ Nhã Trúc nói, bảo hắn chiếu cố chính mình?

Lúc hoàng hôn, Mộ Dương lại đến đây.

Hắn ở bên ngoài gõ cửa, giọng nói réo rắt: “A Diệp, mở cửa mở cửa.”

Lâm Tử Nhiên vội vàng đi ra mở cửa.

Mộ Dương vừa đi vào lập tức kéo tay Lâm Tử Nhiên trở về phòng, hai tròng mắt đen nhánh sáng ngời, giở tay lấy ra một chồng bí pháp tu luyện thật dày, mở ra đặt trước mặt Lâm Tử Nhiên, nghiêm túc nói: “Đây đều là những thuật pháp tu luyện nhập môn mà ta lựa chọn ở Kinh Các trong nhà, ngươi nhìn xem có thể sử dụng được không.”

Tức khắc Lâm Tử Nhiên cảm thấy đầu mình to ra, nhìn một chồng bí kíp kia tựa như trở về những năm cấp ba, rất muốn lớn tiếng nói một câu, vô dụng thôi! Này đó đều không dùng được! Nhưng đối với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng cùng khích lệ của Mộ Dương, hồi lâu cậu mới hé miệng phun ra một chữ: “Hảo”.

Mộ Dương cười nói: “Ta biết Mộ cô cô khẳng định cũng dạy cho ngươi rồi, nhưng công pháp tu luyện của nàng không nhất định thích hợp với ngươi, vạn nhất mấy cái này thích hợp thì sao?”

Trong lòng Lâm Tử Nhiên rõ ràng biết mấy cái này không có khả năng thích hợp với mình, nhưng thịnh tình của Mộ Dương khó chối từ, huống chi Lê Diệp cũng muốn trở nên cường đại hơn, dù là một tia hy vọng cũng không từ bỏ, cho nên chính mình không thể cự tuyệt. Cậu lộ ra thần sắc động dung cảm kích, chậm rãi trịnh trọng nói: “Cảm ơn.”

Mộ Dương xua xua tay, nhếch khóe môi cười rạng rỡ: “Chúng ta là bằng hữu, không phải sao? Không cần khách khí, để ta giảng giải cho ngươi.”

Nói xong hắn từ bên trong lấy ra một quyển bí kíp, bắt đầu giảng giải từ nhập môn đến tập tính rồi đến lộ tuyến vận công cho Lâm Tử Nhiên, hắn giải thích rất cẩn thận tỉ mỉ nghiêm túc, thanh âm dễ nghe như châu ngọc va vào nhau.

Lâm Tử Nhiên hốt hoảng nhìn sườn mặt Mộ Dương, chẳng sợ trước mặt là mỹ nhân tú sắc khả xan đi nữa, nhưng nghe giảng vẫn là phương pháp thôi miên tốt nhất, nhất là nội dung còn vô vị và buồn tẻ.

Hồi lâu, cậu rốt cuộc không kìm được cơn buồn ngủ nặng nề, ngắt lời Mộ Dương: “Hôm nay muộn quá rồi, phần còn lại để ta tự xem, nếu không hiểu sẽ hỏi lại ngươi.”

Mộ Dương nhìn sắc trời bên ngoài, quả nhiên trời đã tối, vì vậy nhấp môi cười, ánh mắt nhu hòa ấm áp: “Hảo, vậy ngày mai ta lại đến.”

Lâm Tử Nhiên ‘cảm động’ nhìn hắn: “Ân.”

Vất vả đưa tiễn Mộ Dương đi, Lâm Tử Nhiên cẩn thận đóng kỹ cửa sổ, lúc này mới lộ ra biểu tình đau trứng, oán hận nhìn những chồng bí kíp, tùy tiện ném chúng vào một chỗ.

Cậu mới không xem đâu!

Mấy thứ này đối với Lê Diệp mà nói đều vô dụng, chờ Dạ Lưu Ân tìm được cậu rồi tự mình truyền thừa công pháp Thiên Ma cho cậu, đến lúc đó một bước lên trời trực tiếp tu luyện thành nhân vật lớn, ai muốn lãng phí thời gian cho mấy thứ vô dụng?

Có thời gian không bằng ngủ một giấc.

Lâm Tử Nhiên một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau đang mơ màng ngủ, tựa hồ nghe thấy âm thanh đá đập vào cửa sổ.

Lâm Tử Nhiên dụi dụi mắt, mở cửa sổ ra liền thấy:…..

Hôm nay Mộ Dương mặc một thân bạch y, tóc đen dài như mực được vấn cao lên, đuôi tóc dài ở trước người, trên khuôn mặt sáng trong như bạch ngọc là nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.

Lần đầu tiên Lâm Tử Nhiên cảm thấy nụ cười này khiến nhân tâm phát lạnh.

Hắn tới hắn tới!

Mộ lão sư mang theo bài giảng của hắn tới rồi! Một chọi một, tiết học sắp bắt đầu!

Lâm Tử Nhiên ngữ điệu ưu thương: “Tôi thấy, kỳ thật hắn không cần đối tốt với tôi như vậy.”

Hệ thống: “Không phải cậu hạ quyết tâm ôm đùi sao?”

Lâm Tử Nhiên: “Tôi nghĩ tới khả năng, nương tôi hố tôi.”

Hệ thống: “Bà ấy vì tốt cho cậu thôi.”

Lâm Tử Nhiên:….... Hầy.

Hệ thống: “Cậu ngoài miệng luôn nói muốn học phần, vậy mà một chút khó khăn cũng không thể vượt qua, điều này khiến tôi hoài nghi quyết tâm và nghị lực của cậu.”

Lâm Tử Nhiên: …..

Thế mà hoài nghi tôi nhiệt tình yêu thương cùng kiên trì học tập, như thế mà còn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa. Bị chọc đến nỗi đau Lâm học tra không phục lắm, cậu mới không phải người đụng một chút khó khăn liền từ bỏ.

Lâm Tử Nhiên nhìn về phía Mộ Dương với vẻ mặt vững vàng kiên định!

Không phải giả bộ học tập thôi sao?

Cậu có thể!

Mộ Dương mỉm cười nhìn cậu: “Hôm qua thử có hiệu quả không?”

Lâm Tử Nhiên im lặng trong chốc lát, lộ ra thần sắc cô đơn, khàn giọng mở miệng: “Ta đã thử dựa theo phương pháp tu luyện mà ngươi nói, nhưng liên tiếp thay đổi vài phương thức vận khí, vẫn không cảm thụ được một tia linh khí nào.”

Thấy vậy Mộ Dương có chút đau lòng, vội vàng an ủi: “Không sao, có rất nhiều công pháp nhập môn trường phái khác nhau, ngươi thử xem có thể luyện được không.”

“Hôm nay chúng ta xem quyển Hàn Băng Vân Lưu thuật này..” Mộ Dương lấy ra một quyển sách, nghiêm túc giảng giải: “Pháp thuật này thích hợp cho linh căn hệ thủy tu luyện, Xích Viêm Tiên giới có rất nhiều người tu luyện thuật này, tuy không phải môn pháp cao thâm gì nhưng thắng ở ngưỡng cửa nhập môn thấp, cho nên người tu luyện pháp thuật này rất nhiều..”

Bộ dáng Lâm Tử Nhiên tựa hồ nghiêm túc lắng nghe, nhưng trên thực tế nửa chữ cũng không nghe lọt tai, chỉ nhìn chằm chằm sườn mặt xinh đẹp của Mộ Dương coi như giết thời gian.

Một cái giảng một cái nghe.

Thời gian qua thật nhanh.

Chớp mắt đã buổi tối, Mộ Dương chợt nói với cậu: “Đúng rồi, ta nghe nói bởi vì nguyên nhân thể chất khó dẫn linh khí nhập thể, dùng thuốc tắm sẽ có chút tác dụng.”

Lâm Tử Nhiên thất thần: “Nga.”

Mộ Dương đi rồi.

Kết thúc một ngày học vất vả, Lâm Tử Nhiên cá mặn tê liệt ngã xuống giường.

Lúc chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng bị gõ vang.

Lâm Tử Nhiên đành gian nan bò dậy mở cửa, vừa mở cửa liền thấy Mộ Dương bưng một thùng thuốc lớn đi tới, hắn bùm một tiếng đặt cái thùng thuốc thật mạnh xuống đất.

Lâm Tử Nhiên mắt chữ A mồm chữ O.

Mộ Dương nghiêm trang nhìn cậu, nói: “Cởi quần áo.”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Tử Nhiên có chút quẫn bách, nhưng ánh mắt Mộ Dương thanh triệt không có nửa phần tà niệm, làm cậu không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Tâm cậu quá bẩn.

Lâm Tử Nhiên: “Điều này làm tôi cảm thấy không biết xấu hổ.”



Hệ thống:……

Sau một hồi đối mặt, cuối cùng Lâm Tử Nhiên bại bởi Mộ Dương, ngoan ngoãn xoay người cởi quần áo.

Quần áo sờn rách rơi trên mặt đất, thân thể Lâm Tử Nhiên căng thẳng mất tự nhiên, lộ ra tấm lưng gầy yếu cốt cách rõ ràng, mặt trên là các vết sẹo và miệng vết thương cũ mới loang lổ đan xen.

Mộ Dương nhìn thấy cảnh này, lồng ngực như bị vật nặng nào đó chặn lại, có chút không thở nổi.

Hắn mím môi, ánh mắt có chút đau lòng, nhẹ giọng nói: “Có thể đi vào.”

Thân thể trần trụi làm Lâm Tử Nhiên ngượng ngùng, chỉ dám quay lưng về phía Mộ Dương, cẩn thận trèo vào bên trong thùng thuốc, nhiệt độ nước thích hợp thập phần thoải mái, cậu bỗng cảm thấy kỳ thực tắm rửa như này cũng không tồi.

Đang suy nghĩ miên man thì lòng bàn tay ấm áp dán lên vai cậu, Mộ Dương trầm giọng nói: “Ta sẽ vận khí thăm dò kinh mạch thân thể ngươi, đợi lát nữa ngươi không được phản kháng, nếu không rất dễ bị tổn thương đến chính ngươi, biết không?”

Dứt lời Mộ Dương nhắm mắt lại, thần sắc nghiêm túc lông mày cau lại.

Lâm Tử Nhiên một cử động nhỏ cũng không dám, không phải vì lời nói của Mộ Dương, mà là cậu chợt nhận ra mình có chút...

May mà nước thuốc sẫm màu cái gì cũng không thấy, nếu không hôm nay cậu có thể vì xấu hổ mà trực tiếp nhảy vực!

Nội tâm Lâm Tử Nhiên rơi lệ, mình đúng là không thuần khiết mà.

Tiểu mỹ nhân người ta chỉ muốn giúp mình tu luyện thôi, mà mình lại thèm khát sắc đẹp của hắn.

Mộ Dương ngồi xếp bằng, nhắm chặt hai mắt, cũng không biết ý niệm của Lâm Tử Nhiên.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trán hắn đổ mồ hôi càng lúc càng nhiều, hắn phát hiện linh lực của mình một khi tiến vào thân thể Lâm Tử Nhiên giống như trâu đất xuống biển biến mất vô tung. Kinh mạch Lâm Tử Nhiên giống như hắc động, vô luận có hấp thu bao nhiêu linh lực cuối cùng không còn sót lại chút dư thừa nào, thân thể này... Càn quét cắn nuốt linh lực thật bá đạo hung ác, căn bản vô pháp chứa đựng bất luận linh lực nào, bởi vậy Lâm Tử Nhiên mới không thể tu luyện dẫn khí nhập thể.

Mộ Dương chưa từng gặp qua tình huống này, từ nhỏ hắn đã học rộng hiểu nhiều, nhưng chưa từng nghe nói qua có loại thể chất như vậy, không khỏi tâm sinh sầu lo.

Chẳng lẽ thực sự không còn cách nào khác...

Qua nửa canh giờ Mộ Dương đột nhiên buông tay ra, cổ họng một trận tanh ngọt nhưng bị hắn đè xuống.

Lâm Tử Nhiên quay đầu lại, phát hiện Mộ Dương sắc mặt tái nhợt, lập tức lo lắng: “Ngươi làm sao vậy?”

Mộ Dương mỉm cười với cậu, thần thái ngữ khí tự nhiên nói: “Vừa rồi hao tổn nhiều linh lực ấy mà, không sao đâu, nghỉ ngơi một lát là tốt. Ngươi cứ tu luyện trước đi, qua mấy ngày ta lại đến xem ngươi.”

Cái gì, mấy ngày nữa ngươi đều không tới sao?

Trong lòng Lâm Tử Nhiên vui mừng khôn xiết, nhưng trên mặt lại treo vẻ nghiêm túc, nói: “Ta sẽ chăm chỉ tu luyện.”

Mộ Dương gật gật đầu xoay người rời đi, bước chân hấp tấp nhỏ đến mức khó phát hiện.

Hắn nhanh chóng rời khỏi đây, giây lát đi vào ngõ nhỏ không người, oa phun ra một búng máu, mày gắt gao nhíu lại.

Thể chất Lâm Tử Nhiên quá mức đặc thù, nếu không phải hôm nay hắn tùy tiện tự mình thử mà không hề phòng bị, chỉ sợ về sau hắn càng không phát hiện vấn đề.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Nếu thật sự là trời sinh tuyệt mạch, vậy tại sao lại có thể cắn nuốt linh lực?

Nếu không phải, vậy tại sao lại vô pháp tu luyện?

……………………

Lâm Tử Nhiên không biết chuyện này, chỉ biết Mộ lão sư sau khi sắp xếp công việc nói với cậu rằng mấy ngày nữa sẽ không tới đây!

Thiệt tốt quá!

Lâm Tử Nhiên lập tức cõng giỏ tre rời khỏi thành Sùng Châu.

Cậu chỉ cần rời khỏi nhà giả vờ tìm địa phương yên tĩnh tu luyện, ai mà biết rốt cuộc cậu có tu luyện hay không? Hoàn mỹ!

Nói đến chuyện nhiều ngày vội vàng tu luyện, lại bị Mộ lão sư nhìn chằm chằm nghe giảng bài tắm gội, Lâm Tử Nhiên không có thời gian đi vườn trái cây của mình, cũng không biết người mù kia thế nào rồi.

Bước chân Lâm Tử Nhiên nhanh hơn, linh hoạt nhảy lên trong núi, chẳng mấy chốc đã tới cửa sơn động.

Cậu xốc mành rồi bước vào.

Cậu thấy người mù kia vẫn nằm tại chỗ, y hệt như lúc cậu rời đi. Chẳng qua đồ ăn cầm trên tay ít hơn, xem ra hắn đã ăn trái cây cậu nhét vào cho hắn.

Lâm Tử Nhiên lộ ra vẻ vui mừng, tóm lại không ăn chuột sống là tốt rồi, cậu không muốn nhìn thấy đồ vật cay mắt.

Gà rừng quanh đó tung tăng nhảy nhót, rau dưa trái cây đều phát triển rất tốt.

Hai ngày này Lâm Tử Nhiên nghe giảng bài đọc sách, hao tổn quá lớn, cậu cảm thấy mình vô cùng cần bồi bổ, bèn tóm lấy một con gà trong chuồng, nhổ lông rút máu làm món gà nướng.

Theo hướng dẫn của hệ thống, một lần liền thành công, thập phần hoàn mỹ!

Lâm Tử Nhiên đem gà nướng xé làm đôi, một nửa tiện tay để cạnh người mù.

Gần đây cậu đã tìm được một quy luật, người mù này chưa từng ăn bất cứ thứ gì trước mặt cậu, cả ngày giống như người chết, nhưng chờ đến khi cậu đi thì hắn bắt đầu ăn, căn bản không cần cậu phải lo lắng.

Tuy là thế, Lâm Tử Nhiên vẫn bổ sung thêm một câu: “Món gà nướng này ăn rất ngon.”

Sau đó Lâm Tử Nhiên không quản hắn nữa, mỹ tư tư ăn món gà nướng nóng hổi, bên cạnh là trái cây mới mẻ no đủ tươi ngon, vào miệng liền tan.. Vẫn là ngày tháng ở đây thoải mái.

Sau khi ăn uống no nê liền ngã xuống ngủ một giấc.

Khi tỉnh dậy thì trời đã tối.

Lâm Tử Nhiên quan sát người mù, chợt tâm sinh cảm khái, vỗ vỗ mặt của hắn thở dài nói: “Anh đúng là mạng lớn, như vậy cũng có thể sống sót, may mà gặp tôi đấy, biết không? Nếu là người xấu, chắc chắn đã sớm quăng anh ra ngoài từ lâu rồi.”

Nghĩ đến việc hắn ăn nhiều đồ của mình như vậy, Lâm Tử Nhiên lại đau lòng nói: “Bộ dáng này của anh tôi cũng không hy vọng tri ân báo đáp gì, nếu muốn báo đáp tôi, phải hảo hảo sống lâu một chút, không uổng công tôi lãng phí nhiều đồ ăn như vậy trên người anh.”

Bất quá.. Lâm Tử Nhiên bỗng dừng.

Người bình thường vừa câm điếc vừa không có chân chắc chắn sẽ không muốn sống nữa, đúng không? Này quả thực sống không bằng chết, nhưng nghĩ lại thì, người mù này ngay cả chuột cũng ăn chắc chắn không muốn chết, sợ là vẫn muốn sống, cậu giúp hắn hẳn là không tính xen vào chuyện người khác đi?

………………

Quả thật đã nhiều ngày Mộ Dương chưa từng tới, mỗi ngày Lâm Tử Nhiên đều đến vườn trái cây lắc lư đến ban đêm mới về nhà.

Hiếm khi có thời gian nhàn hạ, ngoài việc hái trái cây, nuôi gà trồng rau, Lâm Tử Nhiên bắt đầu nghiên cứu trù nghệ (nấu ăn). Các loại gia vị, đồ dùng nhà bếp trong sơn động cũng ngày càng đầy đủ. Rốt cuộc nơi này không thể so với thế giới trước, nếu muốn sống thoải mái cơm no áo ấm thì phải tự mình động thủ! Muốn ăn ngon thì phải tự học nấu ăn!

Vừa mới bắt đầu có chút luống cuống tay chân, nhưng sau khi tìm thấy niềm vui nấu nướng, mỗi ngày Lâm Tử Nhiên đều hứng thú bừng bừng.

Mặc dù đa số đều thất bại.. Nhưng chỉ cần đặt đồ ăn bên cạnh người mù, ngày hôm sau trước khi cậu đến hắn đều ăn hết.

Vì vậy Lâm Tử Nhiên nhìn người mù càng thêm thuận mắt, cảm thấy quyết định cứu hắn lúc trước là chính xác!

Rốt cuộc đồ ăn cậu làm.. Ừm, giống như chó cũng không thèm ăn.

Trước đây nướng gà thành công là do may mắn thôi.

Nhưng người mù ăn cái gì cũng không bắt bẻ, đưa cái gì ăn cái đó, hoàn toàn không lãng phí bất kỳ đồ ăn nào.

Giống như cậu làm món ăn rất ngon, thật là sung sướng làm người ta có cảm giác thành tựu, Lâm Tử Nhiên làm ngày càng hăng say, trù nghệ thế mà chậm rãi được đề cao.

Những ngày vui vẻ thanh nhàn trôi qua thật nhanh.

Hôm nay Lâm Tử Nhiên từ vườn trái cây trở về nhà, nhìn thấy Mộ Dương đang đợi cậu trong sân.

Cậu lập tức nghiêm mặt lại, lão sư đến kiểm tra bài tập!

Mộ Dương thấy Lâm Tử Nhiên trở về, cười với cậu một cái, ánh mắt thanh triệt sáng ngời: “Ngươi đã trở lại.”

Lâm Tử Nhiên gật gật đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng nói: “Để ngươi đợi lâu sao?”

“Không có, ta vừa mới tới.” Mộ Dương cười lắc đầu, hắn khẽ dừng rồi chần chừ hỏi: “Ngươi tu luyện… có tiến bộ không?”

Lâm Tử Nhiên chỉ chờ Mộ Dương hỏi câu này! Cậu hơi rũ mi, đáy mắt tựa hồ có chút ẩn nhẫn thất vọng, chậm rãi nói: “Không có.”



Mộ Dương không ngạc nhiên khi nghe được câu trả lời.

Trong những ngày qua, hắn ngoài việc dưỡng thương còn tìm đọc rất nhiều điển tịch, cũng dò hỏi phụ thân mình, nhưng tất cả đều vô ích, thậm chí phụ thân còn khuyên hắn đừng quản việc này.

Chỉ là Mộ Dương không cam lòng, hắn nhìn biểu tình thất vọng và cô đơn của Lâm Tử Nhiên, phảng phất bản thân đồng cảm với nỗi thống khổ cùng bất đắc dĩ của đối phương.

Xuất thân hèn mọn lại trời sinh tuyệt mạch không thể tu luyện, ai cũng có thể cười nhạo, khinh nhục cậu.

Cậu nhất định muốn tu luyện hơn bất kỳ kẻ nào, muốn bản thân cường đại, nhưng vận mệnh lại đối xử bất công với cậu.

Mộ Dương rất muốn trợ giúp Lâm Tử Nhiên, nhưng hắn không thể không thừa nhận bản thân vô lực, chẳng sợ hắn là thiếu thành chủ thì thế nào?

Hắn không có cách nào.

Ít nhất ở chỗ này thì không có cách nào.

Sùng Châu thành bất quá chỉ là đứng sau thứ 99 trong Xích Viêm Tiên giới, vị trí xa xôi tài nguyên nghèo nàn, nhiều năm cũng không có một cường giả nào đứng đầu, thậm chí ngay cả người bái nhập Thánh Cung có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nơi này không được. Vậy Thánh Cung thì sao?

Là thánh địa đứng đầu Xích Viêm Tiên giới, Thánh Cung cường giả nhiều như mây, nơi đó có truyền thừa cao đẳng hoàn thiện nhất, bao hàm toàn diện về thuật pháp tu luyện, bí tịch mới thiên kỳ bách quái.. Là thông thiên chi lộ mọi người đều hướng tới.

Mộ Dương thần sắc ngưng trọng, gắt gao cắn môi.

Nan đề chỗ này làm hắn bối rối, nếu như tới đó có thể giải quyết vấn đề dễ dàng thì sao?

Nhìn thấy dáng vẻ này của Mộ Dương, Lâm Tử Nhiên liền biết hắn vì không giúp được cậu mà cảm thấy khổ sở, người này có lòng tốt, tiểu thiên sứ chính là tốt như thế, nhưng cái này không phải lỗi của hắn! Thể chất của mình sinh ra đã thế, đừng nói Mộ Dương không có cách nào, e rằng Huyền Diễm có tới cũng khó mà nghịch thiên cải mệnh.

Lâm Tử Nhiên không đành lòng thấy Mộ Dương khổ sở, liền an ủi hắn: “Không sao đâu.”

Mộ Dương ngước mắt nhìn cậu.

Lâm Tử Nhiên vẽ ra một nụ cười nhạt nhẽo với hắn, ánh mắt thâm thúy, bình tĩnh nói: “Ta quen rồi, cho nên không quan trọng.”

Tay của Mộ Dương đột nhiên nắm chặt, hắn nhìn vào đôi mắt Lâm Tử Nhiên, ngươi rõ ràng rất khổ sở thất vọng, còn an ủi ta nói không quan trọng.

Không, ta sẽ không dễ dàng nhận mệnh.

Mộ Dương thở dài một hơi, sau đó hắn chợt cười, nói: “Nửa tháng sau ta sẽ đi tham gia tuyển chọn Thánh Cung.”

Lâm Tử Nhiên biết chuyện này, đến lúc đó Mộ Dương chẳng những sẽ lấy thiên phú kinh diễm toàn trường trúng cử vào Thánh Cung mà còn mang Lê Diệp đi cùng, sau khi bọn họ tiến vào Thánh Cung đại lão các nơi đồng loạt lên sân khấu, mở màn cốt truyện chủ tuyến chân chính.

Nhưng vào lúc này thì cậu không nên biết này đó.

Lâm Tử Nhiên dường như có chút mất mác, gương mặt căng chặt, trầm mặc hồi lâu cuối cùng khàn giọng nói: “Ngươi nhất định sẽ trúng cử.”

Mộ Dương lại nói: “Kỳ thật ta không muốn đi lắm.”

Lâm Tử Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt hơi đổi, cái gì, Mộ Dương thế mà không muốn đi Thánh Cung?

Chuyện này không có khả năng! Cốt truyện vẫn chưa phát triển nhiều tình tiết, hơn nữa ngươi không đi Thánh Cung thì làm sao triển khai tuyến tình cảm sư đồ tình thâm giữa ngươi và Huyền Diễm chứ.

Mộ Dương thấy bộ dáng kinh ngạc của Lâm Tử Nhiên, không khỏi nhếch khóe môi cười cười. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu tình khác trên mặt Lâm Tử Nhiên, thiếu niên tuổi không lớn lại thường trầm mặc ít lời, cảm xúc nội liễm; tựa hồ xảy ra bất luận chuyện gì đi nữa đều sẽ không khóc không cười không đau. Hóa ra cậu cũng sẽ có bộ dáng kinh ngạc như vậy.

“Phụ thân kỳ vọng rất cao với ta, tất cả mọi người đều hy vọng ta đi…”

Mộ Dương nhẹ kéo khóe miệng, nhìn Lâm Tử Nhiên, thanh âm mang theo một chút bất đắc dĩ: “Nhưng kỳ thật, ta cũng không có loại hùng tâm tráng khí kia. Ta càng muốn ở lại đây hơn, nơi này hết thảy ta đều quen thuộc, có thân nhân của ta.. còn có bằng hữu..”

Mộ Dương nói tới hai chữ bằng hữu, yên lặng nhìn Lâm Tử Nhiên.

Nếu chính mình đi luôn, vậy theo như lời Mộ Nhã Trúc nói, không ai có thể che chở cho cậu.

Lâm Tử Nhiên chỉ lắng nghe không nói chuyện, vẻ mặt tựa hồ dị thường bình tĩnh.

Thực tế trong lòng đang kêu rên như này: “A a a a, rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Ta đã làm sai cái gì, tại sao hắn không muốn đi Thánh Cung, này không được a!!!”

Hệ thống:……

Không được, cậu phải cứu vớt cốt truyện một chút.

Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ta cảm thấy ngươi nên đi.”

Mộ Dương nhìn cậu, hai mắt sáng lên: “Tại sao? Ngươi muốn ta rời đi sao?”

Hài tử ngươi nói gì vậy, ngươi đi Thánh Cung không nhất định phải rời khỏi tôi, hoàn toàn có thể mang tôi theo! Nhưng Lâm Tử Nhiên không thể nói những lời này, cậu chỉ mím môi, giọng nói khàn khàn: “Ta không muốn ngươi rời đi, nhưng.. ngươi nên đi, thiên phú của ngươi không nên bị mai một ở đây.”

Mộ Dương nhìn thẳng vào mắt Lâm Tử Nhiên, đôi mắt kia kiên trì nghiêm túc như thế.

Ngươi chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu ta ở lại, mặc dù biết rõ ta ở lại mới là sự lựa chọn tốt nhất cho ngươi.

Nhưng ngươi vẫn không chút do dự bảo ta đi.

Ngươi hy vọng ta có thể bay cao hơn xa hơn, thay vì chỉ ở mãi một góc hẻo lánh. Chỉ là, ta lại không thể bỏ mặc ngươi.

Ý niệm trong lòng Mộ Dương dần dần kiên định, hắn lộ ra nụ cười với Lâm Tử Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Vốn dĩ ta không muốn đi.. Nhưng bây giờ ta đã thay đổi chủ ý.”

Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, ngươi làm ơn nói hết một câu giùm đi, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, có biết không hả!

Mộ Dương đột nhiên tới gần cậu, nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, tầm mắt nóng rực sáng ngời nói: “Ngươi đi cùng ta, được không?”

Nơi đó có tuyệt học thiên hạ, chí tôn truyền thừa... chỉ cần chúng ta cùng đi tới đó, nhất định có thể tìm ra biện pháp!

Lâm Tử Nhiên cảm động hốc mắt đau xót, thiệt là quanh co, vòng một vòng hóa ra cốt truyện nằm ở chỗ này! Không sai chính là như vậy, Mộ Dương sẽ yêu cầu Lê Diệp cùng đi, huynh đệ tốt vĩnh viễn đi cùng nhau!

Lâm Tử Nhiên hận không thể lập tức đồng ý ngay, nhưng nghĩ đến mình hiện giờ còn có mẫu thân cần chiếu cố, trầm mặc lắc đầu nói: “Ta không thể đi với ngươi, nương của ta..”

“Diệp Nhi.” Mộ Nhã Trúc đứng cách đó không xa.

Không biết nàng ra ngoài từ khi nào, cũng không biết đứng đó nghe bao lâu.

Lâm Tử Nhiên: “Nương.”

Mộ Nhã Trúc chậm rãi đi tới, nàng nhìn cậu bằng ánh mắt ôn nhu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc của hài tử, dường như lướt qua tất cả suy nghĩ trong lòng, cuối cùng nói: “Con đi cùng Mộ Dương đi.”

Lâm Tử Nhiên thần sắc kịch biến, thanh âm nôn nóng: “Nhưng con không muốn một mình nương ở lại.”

Mộ Nhã Trúc cười nhẹ, ánh mắt nhu hòa đạm nhiên, nói: “Nương biết Diệp Nhi lo lắng cho nương, nhưng con yên tâm, nương không có việc gì, nương có thể tự lo cho mình... Hơn nữa, Mộ Dương cũng sẽ an bài tốt, đúng không?”

Mộ Dương lập tức nói: “Đúng vậy, ta sẽ cho người chiếu cố Mộ cô cô, bảo đảm nàng áo cơm vô ưu, cho nên ngươi không cần lo lắng.”

Lâm Tử Nhiên vẫn do dự: “Nhưng ta..”

Mộ Nhã Trúc cụp mắt, thu liễm ánh mắt lưu luyến không tha, dịu dàng nói với Lâm Tử Nhiên: “Nương hy vọng con có thể đi, hy vọng con có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, mà không phải vĩnh viễn mắc kẹt ở chỗ này, con không nên thuộc về nơi này.”

“Vì vậy, hãy đi đi.”

Hài tử của ta, có lẽ chỉ có rời đi nơi này, con mới thực sự tìm được thứ thuộc về con.

Đáy mắt Lâm Tử Nhiên giãy giụa, tựa hồ rất khó đưa ra lựa chọn.

Phảng phất đối với nơi này không nỡ xa rời, lại tràn đầy khát vọng với thế giới bên ngoài, cùng nỗi tò mò và bất an đối với thế giới xa lạ.

Lúc này Mộ Dương nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, nói từng chữ một: “Ta sẽ luôn bồi ngươi.”

Hốc mắt Lâm Tử Nhiên ươn ướt, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.

Tiểu thiên sứ quả nhiên là huynh đệ tốt không lời nào để nói, đây là kiểu tình huynh đệ cảm động thiên địa a!

Ngươi yên tâm, ngươi coi ta là huynh đệ, ta xem ngươi như tỷ muội, tình cảm chúng ta giống như kim kiên, chờ ngày sau vào Thánh Cung, ta sẽ tận tâm tận lực tác hợp cho ngươi và Huyền Diễm ở chung thành thân thuộc!

Mộ Dương mỉm cười nhìn Lâm Tử Nhiên, sâu trong đáy mắt là sự kiên định, hắn chậm rãi siết chặt nắm tay, có một câu hắn đặt trong lòng không nói ra.

Cho dù có một ngày Mộ Nhã Trúc không còn nữa, ít nhất còn có ta ở đây.. Sẽ không bao giờ buông tay ngươi ra.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận