Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 80: Hết Thế Giới 3

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 80: Hết Thế Giới 3
Ninh Bách đau lòng nhìn thiếu niên, thiếu niên tựa hồ có chút thất thần.

Ninh Bách hít sâu một hơi, bước lên một bước, nhẹ nhàng ôm thiếu niên vào lòng ngực mình, khàn giọng nói: “Thực xin lỗi, đều là lỗi của anh..”

Hắn không thể nào biện giải.

Hắn không nên xem.

Lâm Tử Nhiên im lặng một lúc, sau đó đột ngột đẩy hắn ra, oán hận liếc hắn một cái!

Quay lại phòng ‘phanh’ đóng cửa lại!

Lâm Tử Nhiên dựa lưng vào cửa, ánh mắt thay đổi, phun ra một hơi. Cẩn thận ngẫm lại, sau khi Ninh Bách xem qua nhật ký, lo lắng Lộ Hiểu Đông luẩn quẩn trong lòng là có đạo lý… Bây giờ hồi tưởng lại Lộ Hiểu Đông trong nguyên cốt truyện, sau khi hắn theo đuổi Ninh Bách thất bại, lại bị đánh gãy chân đưa ra nước ngoài, bị cha mẹ mà mình thương yêu vứt bỏ, có lẽ đúng là tuyệt vọng vì mất đi hết thảy, nên mới có thể nhiễm nghiện ma túy* sau đó chết đi.

*hồi đầu chương mình ghi thành ngộ độc rượu. sorry các bạn

Có khả năng Lộ Hiểu Đông thực sự tự sát.

Ninh Bách thông minh như vậy, nhất định là vì hắn nhìn thấy cuốn nhật ký nên mới cảm thấy bất an, mới muốn bảo vệ chính mình một tấc không rời, điều này cũng thuyết minh tại sao lúc trước hắn không tới, cố tình lúc sau mới đến. Đó chính là thời gian mà hắn phát hiện cuốn nhật ký.

Về cơ bản có thể giải thích được sự dị thường của Ninh Bách.

Chỉ là sự tình mất mặt như này…

Ngay cả khi cậu không phải thật sự là Lộ Hiểu Đông, bị nhìn thấy nhật ký cũng có chút làm người không được tự nhiên...

Biểu tình Lâm Tử Nhiên có chút xấu hổ.

Sau đó cậu thở dài.

Lâm Tử Nhiên nói: “Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện này, thiết kế trò chơi này của các cậu rất kín đáo, chữ viết trên vở giống hệt như chữ của tôi. Thế giới thứ nhất cũng thế, tất cả địa phương có chữ viết của Lục Trăn đều sử dụng bút tích của tôi, nếu không thời điểm lúc trước tôi sắm vai tổng tài ký tên liền bị lòi.”

Hệ thống kiêu ngạo nói: “Mỗi người chơi sắm vai nhân vật đều có đạo cụ văn tự liên quan, đều được rút ra từ bản nhân chữ viết của người chơi tiến hành sinh thành, chúng tôi tận sức mang đến cho người chơi trải nghiệm trò chơi chân thực nhất.”

Lâm Tử Nhiên: “Xác thật suy xét rất chu đáo.”

………………

Tới buổi tối, Ninh Bách tới gõ cửa, thật cẩn thận nói: “Hiểu Đông, ra ngoài ăn cơm.”

Lâm Tử Nhiên tất nhiên không thể không ăn cơm, cậu vẫn đẩy cửa đi ra ngoài.

Thần sắc Ninh Bách có chút căng thẳng, e sợ kích thích đến Lâm Tử Nhiên, trong bữa ăn không nói một lời.

Lâm Tử Nhiên chọc chọc thức ăn trong bát, kỳ thực đi đến một bước này, cậu cũng không phải thực chán ghét Ninh Bách, dù sao lúc trước Ninh Bách cũng chơi chơi với chính mình mà thôi, hay là chính mình tự nguyện đưa đến tận cửa, bây giờ cũng đều trả thù gấp bội..

Coi như huề nhau đi.

Cậu ngước mắt nhìn Ninh Bách, biểu tình Ninh Bách trầm mặc, trên trán còn dán hai cái băng keo cá nhân… Lâm Tử Nhiên thật sự ngượng ngùng hướng hắn phát giận.

Cậu chỉ đang giả vờ thôi, ai biết gia hỏa này không tránh chứ!

Ninh Bách không cần đối với cậu tốt như vậy, đại khái là hắn sai nhưng còn có chút lương tâm, không giống đôi tra cha tra mẹ kia.

Dù sao đầu sỏ tạo nên bi kịch của Lộ Hiểu Đông không phải là hắn.

Trong nguyên cốt truyện hắn thậm chí còn là người bị hại.

Vốn không cần hắn tới bồi thường cho chính mình.

Nhất định phải nói hắn làm gì sai thì... Ước chừng là lúc trước thời điểm theo đuổi, cậu nói thích hắn? Hắn vô tình chơi chính mình? Còn ngủ với mình ba lần?

Khụ khụ khụ.

Nhưng mặc kệ nói như nào, xem nhật ký của người khác thật quá làm người phát điên!

Lâm Tử Nhiên cúi đầu ăn cơm.

Ninh Bách hơi nâng mắt liếc người thiếu niên trước mặt, môi mỏng mím chặt, trong lòng thập phần hối hận. Hắn thật vất vả mới khiến thiếu niên mở lòng lần nữa, không hề suy nghĩ chuyện quá khứ, lại bởi vì chính hắn nhất thời sơ ý mà thất bại trong gang tấc.

Tất cả là lỗi của hắn..

Lúc này bỗng vang lên tiếng đập cửa.

Ninh Bách đứng dậy đi qua mở cửa, chờ nhìn thấy Lộ Mậu Phong ở cửa, sắc mặt hắn khẽ biến, thanh âm trầm thấp nói: “Ông tới đây làm gì?”

Nhìn vẻ mặt lãnh đạm không chào đón của Ninh Bách, thần sắc Lộ Mậu Phong có chút khẩn trương, không hiểu sao hắn lại có chút sợ đứa con trai này, không chờ Ninh Bách đuổi người, hắn đã vội vàng nói: “Cha tới tìm Hiểu Đông.”

Vẻ mặt Ninh Bách càng lạnh hơn: “Em ấy không có ở đây.”

Nói xong liền đóng cửa.

Lúc này Lâm Tử Nhiên nghe tiếng đi tới, nhàn nhạt nói: “Ai bảo anh thay tôi quyết định?”

Ninh Bách sắc mặt trắng nhợt.

Rốt cuộc Lộ Mậu Phong cũng nhìn thấy Lâm Tử Nhiên, hắn xoa xoa hai tay, trên khuôn mặt mập mạp lộ ra thần sắc lấy lòng, nói: “Hiểu Đông, mẹ con bị bệnh, muốn gặp con.”

Lâm Tử Nhiên nhướn mày. Không phải chứ, đây là cốt truyện cẩu huyết gì vậy? Sợ là gạt người đi! Cho dù Phùng Uyển thật sự bị bệnh cũng không có khả năng muốn gặp chính mình.

Nàng sẽ chỉ muốn gặp Ninh Bách.

Nhìn thấy sự nghi ngờ của Lâm Tử Nhiên, Lộ Mậu Phong thành khẩn nói: “Là thật, bà ấy thật sự muốn gặp con, con.. Cha biết con oán chúng ta, nhưng rốt cuộc cũng là nhiều năm cảm tình, con đi xem bà ấy có được không?”

Ninh Bách lạnh giọng nói: “Tôi đi là được.” Hắn muốn xem Phùng Uyển có quỷ kế gì.

Lộ Mậu Phong thập phần xấu hổ: “Nhưng bà ấy chính là muốn gặp Hiểu Đông, bất quá nếu Ninh Bách con không yên tâm, cùng nhau đến cũng có thể..”

Lâm Tử Nhiên trầm tư một lát, khóe miệng chợt nhếch lên, cười nói: “Tôi đi.”

Hệ thống: “Cậu nguyện ý đi xem nàng?”

Lâm Tử Nhiên: “Đương nhiên, bây giờ người thắng là tôi, nói không chừng bà ta sẽ cầu xin tha thứ, tôi có gì mà không dám đến gặp bà ta chứ?”

Hệ thống……

Lâm Tử Nhiên: “Hôm nay chính là ngày Lộ Hiểu Đông dương mi thổ khí!”

Lộ Mậu Phong rất vui khi nghe tin Lâm Tử Nhiên bằng lòng đi, phi thường vui vẻ, liên tục nói: “Baba biết con đứa nhỏ này vẫn thiện lương mà.”

Lâm Tử Nhiên tặng cho hắn một nụ cười lạnh.

Trong lòng Ninh Bách lại có chút bất an, hắn muốn ngăn cản, nhưng đây là quyết định của nam hài, hắn không thể bao biện làm thay. Có lẽ cậu vẫn nhớ về Phùng Uyển.

Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Anh đi cùng em.”

………………

Ba người đến bệnh viện.

Phùng Uyển thật sự ốm phải nằm viện, mấy năm nay thân thể nàng không được tốt lắm, còn có chút suy nhược thần kinh, mấy ngày trước nấu cơm không cẩn thận té ngã. Lâm Tử Nhiên bất quá mới có mấy ngày không gặp nàng, thoạt nhìn nàng gầy còn hơn so với trước kia.

Phùng Uyển vừa thấy Lâm Tử Nhiên đi tới, biểu tình liền có chút kích động, vươn bàn tay gầy ốm bắt lấy tay cậu, khàn khàn nói: “Thực xin lỗi, trước kia mẹ là tức giận đến nóng đầu, đều là mẹ sai, những cái đó chỉ là lời nói lúc tức giận thôi, con đừng để trong lòng… Kỳ thật mẹ rất để ý đến con, con là đứa con ngoan của mẹ, bất luận con làm cái gì, mẹ đều không trách con.”

Lâm Tử Nhiên mỉa mai nhìn nàng.

Giọng nói Phùng Uyển đứt quãng, ánh mắt cầu xin, từ trước tới nay ánh mắt nàng nhìn cậu chỉ có lạnh nhạt, làm lơ, phiền chán và tràn đầy không kiên nhẫn... Đây là lần đầu tiên nàng hèn mọn đi cầu xin một người mà nàng đã từng không để bụng. Phùng Uyển nghẹn ngào nói: “Hiểu Đông... Xem phần tình cảm hai mươi năm qua, con về nhà cùng mẹ được không, mẹ sẽ đối đãi với con thật tốt.”

Phùng Uyển dừng một chút, trong mắt lóe lên một tia hy vọng, lại cẩn thận khẩn trương nói: “Còn có, con, con muốn cùng ai ở bên nhau cũng không quan trọng, chính là cùng Ninh Bách cũng không quan hệ. Mẹ sẽ không bởi vì chuyện này mà trách con, các con đều là con ngoan của mẹ.”

Lâm Tử Nhiên nghe đến đây, nơi nào còn chưa rõ ý tứ Phùng Uyển? Nàng đây là chịu thua chính mình.

Vì làm cho Ninh Bách nguyện ý về nhà, không tiếc giả vờ yêu thương cậu, thậm chí nàng không hề phản đối việc cậu ở bên Ninh Bách. Theo lý thuyết Phùng Uyển cúi đầu cầu xin cậu, hẳn là một sự kiện rất vui vẻ, nhưng cậu phát giác kỳ thực bất quá chỉ như thế..

Bởi vì chẳng sợ nàng thỏa hiệp, nhận thua, chung quy vẫn là vì Ninh Bách.

Mà không phải vì Lộ Hiểu Đông.

Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên không phải rất tức giận, kỳ thật người phụ nữ này cũng rất bi ai, không phải sao? Chẳng sợ nàng thương tổn người khác, nhưng ngay cả bản thân nàng cũng chưa bao giờ vui vẻ qua, hại người hại mình là không có kết quả tốt, chỉ tiếc... Lộ Hiểu Đông không có quyền lợi được lựa chọn.

Lâm Tử Nhiên cúi đầu, ánh mắt cười như không cười, tiến lại gần nói với nàng: “Ai hiếm lạ sự tha thứ của bà?”

Lộ Hiểu Đông cũng không cần Phùng Uyển tha thứ.

Sắc mặt Phùng Uyển trắng bệch, tức tới run nhè nhẹ, tựa hồ không thể tin được đây là lời mà đứa nhỏ này nói. Nàng rõ ràng đã hạ thấp bộ dáng, vì cái gì, nó vẫn không muốn quay về? Nó không phải để ý đến lời của nàng nhất sao?

Lâm Tử Nhiên thất vọng nhìn nàng, người phụ nữ này vĩnh viễn sẽ không hiểu được mình sai ở đâu.

Cậu xoay người đi.

Ninh Bách lập tức theo cậu đi ra ngoài, bọn họ đi ra ngoài, Ninh Bách bắt lấy cánh tay Lâm Tử Nhiên, trong mắt lo lắng không thôi: “Anh đã nói rồi, không cần tới đây..”

Ý đồ của Phùng Uyển quá rõ ràng.

Lâm Tử Nhiên nhất định cũng đã nhìn ra.

Lâm Tử Nhiên nhìn vào đôi mắt lo lắng của hắn, nhún vai, tiêu sái cười nói: “Tôi không có việc gì.”

Thần sắc cậu đạm nhiên bình tĩnh.

Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến cậu, sở dĩ hôm nay cậu đến đây, bất quá là muốn cấp cho Lộ Hiểu Đông một công đạo mà thôi.

Ninh Bách nhìn vào đôi mắt Lâm Tử Nhiên, trong nháy mắt hắn cảm thấy thiếu niên thật sự buông xuống, thật sự không thèm để ý, nhưng hắn lại rất sợ hãi chính mình nhìn lầm rồi..

Lâm Tử Nhiên bỗng tò mò nhìn Ninh Bách: “Tại sao anh không muốn về nhà?”

Coi như cậu đã suy nghĩ cẩn thận nhưng điểm này cậu vẫn luôn không nghĩ ra. Tuy rằng Phùng Uyển chẳng ra gì với Lộ Hiểu Đông, nhưng tình yêu thương mà nàng đối với Ninh Bách là điều không thể nghi ngờ.

Nhưng Ninh Bách lại cam tâm tình nguyện vì cậu mà làm thương tổn nàng.

Ninh Bách nhìn ra nghi hoặc của Lâm Tử Nhiên, cánh môi hắn khẽ nhúc nhích, có một số việc dăm ba câu vô pháp giải thích, cũng không hy vọng nam hài lo lắng. Hắn nghiêm túc thong thả nói: “Anh đã nói rồi, anh không quay về cùng em không có liên quan gì, em chỉ cần biết điểm này là được.”

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, tên gia hỏa này không muốn nói, vậy quên đi, cậu sẽ không miễn cưỡng.

Rốt cuộc ai mà không có bí mật?

………………



Nhìn thái độ thành khẩn của Ninh Bách, Lâm Tử Nhiên cũng lười lăn lộn hắn, lại nói chính mình sắp phải đi rồi còn lăn lộn cái gì nữa?

Cậu không đến mức nhàm chán như vậy.

Hơn nữa nhà buôn cũng rất mệt.

Sau buổi cơm chiều, Ninh Bách dịu dàng nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Em sắp phải khai giảng rồi, anh thuê một phòng gần trường học cho em nhé? Như vậy ngày thường cũng tiện một ít.”

Lâm Tử Nhiên thất thần: “Tùy tiện.”

Ninh Bách lại nói: “Đến lúc đó còn phải mua thêm mấy bộ quần áo, những quần áo trước đó không tính, em thích kiểu nào? Anh bồi em đi mua nhé..”

“Đúng rồi còn có xe, nếu em không thích chiếc xe kia, anh lần nữa mua cho em một chiếc mới, thế nào?”

Lâm Tử Nhiên “……”

Cậu nhìn Ninh Bách nghiêm túc suy nghĩ về việc ăn mặc ở đi lại của mình như thế, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng nói thật với hắn, cậu tổng không thể nói với Ninh Bách, cậu căn bản không muốn đi học đi?

Lúc này Tiết Trạch tới đây.

Lâm Tử Nhiên tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Tiết Trạch vừa nhìn thấy Ninh Bách cùng Lâm Tử Nhiên, liền cười tủm tỉm nói: “Aiyo, vợ chồng son hai người thật là ngọt ngào nha. Hiểu Đông, cậu yên tâm đi, Ninh Bách cùng tôi không giống nhau, hắn rất chung tình, tuyệt đối sẽ không phản bội cậu!”

Ninh Bách trầm giọng nói: “Đừng nói bậy, tôi và em ấy không phải loại quan hệ này.”

Lâm Tử Nhiên xụ mặt không hé răng.

Tiết Trạch lập tức kéo khóe miệng mình lại, tỏ vẻ chính mình sẽ không đi nói lung tung, nhưng tầm mắt vẫn nhịn không được ngó về phía hai người.

Buổi tối ba người cùng nhau ăn tối, Tiết Trạch ủy khuất nói với Ninh Bách: “Bây giờ cậu có thể quay lại làm việc được chưa? Cậu không thể quăng hết mọi sự cho tôi được!”

Ninh Bách chần chừ một lát.

Lâm Tử Nhiên lập tức nói: “Anh đi làm đi, tôi không có chuyện gì.”

Mặc dù Ninh Bách có chút không yên tâm, nhưng hắn thấy Lâm Tử Nhiên xác thật rất tốt, hơn nữa mình vẫn cứ luôn đi theo cậu, nói không chừng còn chọc cậu không vui. Hắn trầm tư một lát sau đó gật gật đầu nói: “Được rồi, ngày mai tôi liền trở về.”

………………

Ngày hôm sau khi Lâm Tử Nhiên tỉnh dậy, Ninh Bách đã đi ra ngoài rồi, trong nhà hiếm khi trống rỗng chỉ còn một mình cậu.

Cậu ngáp một cái, phát hiện Ninh Bách đã làm bữa sáng cho mình, cho vào lò vi sóng hâm nóng liền tốt, trên tủ lạnh còn dán mẩu giấy nhắn, là nét chữ thể tinh tế hữu lực của Ninh Bách “buổi tối chờ anh về nấu cơm, không cần ăn cơm hộp.”

Lâm Tử Nhiên dụi mắt, cũng không rửa mặt liền ăn cơm.

Cậu ở nhà chơi game, chơi đến 5 giờ chiều.

Bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa to.

Giọt mưa tạt vào ô cửa sổ tạo nên âm thanh vang vọng, Lâm Tử Nhiên trầm mặc một lúc, mở ngăn kéo thư phòng, tìm được chiếc chìa khóa xe Lamborghini mà mình ghét bỏ kia sau đó liền ra cửa.

Lâm Tử Nhiên lang thang lái xe không mục tiêu.

Trời mưa rất lớn, cho dù cần gạt nước quét nhanh, nhưng tầm mắt phía trước vẫn có chút mơ hồ, cả thế giới thoạt nhìn đều là một màu xám xịt.

Hệ thống: “Cậu muốn làm gì?”

Lâm Tử Nhiên im lặng một lúc: “Tôi thực sự không thể chờ đến khai giảng lại đi..”

Hệ thống: “.....” Người chơi này thật là tuyệt vì không phải đi học.

Mắt thấy xe sắp lên một cây cầu.

Lâm Tử Nhiên đạp mạnh chân ga, đột ngột chuyển hướng tay lái, chiếc xe trực tiếp lao qua vòng bảo hộ, từ trên cầu rơi xuống.

Đúng lúc này điện thoại trùng hợp sáng lên, Lâm Tử Nhiên cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Ninh Bách gửi tới “có chút kẹt xe, anh sẽ về hơi trễ một chút.”

………………

Ninh Bách đã thật lâu không quay lại văn phòng, rất nhiều công việc bị đình trệ trong chốc lát, hắn gửi tin nhắn cho Lâm Tử Nhiên rồi sau đó tiếp tục lái xe, chờ về đến nhà đã là 6 giờ rưỡi tối. Nhưng làm hắn ngoài ý muốn chính là, trong nhà không mở đèn, hơn nữa không có chút tiếng người nào.

Ninh Bách mở ra từng gian phòng, nhưng không thấy bóng dáng Lộ Hiểu Đông, sau đó hắn bắt đầu gọi điện thoại cho Lộ Hiểu Đông, nhưng điện thoại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy, như thế nào cũng gọi không thông... Đáy lòng Ninh Bách bất an ngày càng lan rộng, hắn cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà, sau đó phát hiện chìa khóa xe không thấy trong ngăn kéo.

Lộ Hiểu Đông không thích chính mình mua lại chiếc xe này cho cậu, cho nên chưa từng động qua, hôm nay sao lại bỗng nhiên muốn lấy xe đi?

Ninh Bách ngay lập tức gọi điện liên hệ bằng hữu của mình, mong đồn cảnh sát bên kia hỗ trợ tuần tra hành tung chiếc Lamborghini, sau đó sốt ruột chờ đợi.

Hắn đợi hơn một giờ, thật nhanh liền có câu trả lời, nhưng bằng hữu hắn cứ ấp úng không chịu nói thẳng.

Ninh Bách đột nhiên biến sắc, hắn lạnh lùng nói: “Rốt cuộc tình huống như thế nào?”

Người bạn nói: “Tôi gửi cho cậu địa chỉ, bây giờ cậu mau tới đây.”

Ninh Bách dù cũng không lấy cứ thế xông ra ngoài, giống như phát điên lái xe ra ngoài, thậm chí vượt đèn đỏ cũng căn bản không thèm để ý. Hắn thực nhanh liền tới mép cầu đánh vỡ vòng bảo hộ kia, dưới cầu là nước sông cuồn cuộn, bốn phía toàn bộ đều bị vây quanh, vài chiếc xe cảnh sát đậu bên cạnh.

Ninh Bách đờ đẫn đi về phía trước, đi tới chỗ hổng bị đánh vỡ, nhìn nước sông mơ hồ vẩn đục dưới cầu, nhưng làm như thế nào cũng không thể thấy rõ, hắn không nhìn rõ bên trong rốt cuộc có gì… Vì thế muốn đến gần nhìn kỹ hơn một chút, nhưng bỗng nhiên bị người sau lưng gắt gao túm chặt!

Cảnh sát nói: “Anh đang làm gì vậy? Anh không thể qua đó, bên kia rất nguy hiểm!”

Hầu kết Ninh Bách khẽ lăn lộn, thanh âm có chút chua xót, giống như từ trong lồng ngực bài trừ ra từng chữ một vậy, hắn nói: “Người đâu?”

Cảnh sát nói: “Đội cứu hộ đã đến vớt.”

Ninh Bách nói xong cũng không lên tiếng nữa, hắn cứ thế đứng ở nơi đó chờ đợi, tùy ý để nước mưa xối vào mặt vào người, thân thể vẫn đứng yên không nhúc nhích. Qua vài tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng thuận lợi vớt được chiếc xe lên.

Ninh Bách bình tĩnh nhìn về phía trước, lần này hắn rốt cuộc thấy rõ...

Thiếu niên ở bên trong, em ấy còn thắt dây an toàn, chỉ là sẽ không cử động nữa..

Ninh Bách ngơ ngẩn đi qua, hắn vốn tưởng rằng đây là ảo giác, hắn từng ảo tưởng trong xe không có người, nhưng hiện tại hắn không có cách nào lừa được mình nữa. Hắn duỗi tay muốn ôm lấy nam hài, nhưng bị cảnh sát giữ chặt, hỏi: “Anh là gì của người chết?”

Ninh Bạch rũ mắt, dùng chất giọng ôn nhu phảng phất như sợ quấy nhiễu đến ai khác: “Tôi là anh trai của em ấy.”

Viên cảnh sát nhìn bộ dáng của hắn như vậy, thở dài, không ngăn cản nữa.

Ninh Bách cẩn thận đem nam hài ôm ra khỏi xe, đem đầu tóc ướt sũng trên trán cậu vén sang một bên, lộ ra khuôn mặt thanh tú và an tĩnh chẳng qua bị ngâm nước đến trắng bệch của cậu, thoạt nhìn bộ dáng có chút chật vật... Ninh Bách đưa tay ôm chặt lấy cậu vào lồng ngực, phảng phất như muốn dùng chính thân thể của mình sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của đối phương..

“Em cố ý? Hay… đây chỉ là một vụ tai nạn?” Ninh Bách trầm giọng hỏi.

Chính là đối phương sẽ không bao giờ trả lời hắn.

Cậu an tĩnh như vậy.

Sẽ không tức giận, sẽ không ầm ĩ, sẽ không chơi tính tình, sẽ không khiêu khích hắn…

Càng sẽ không nói thích hắn nữa.

Thấy cậu không trả lời, Ninh Bách lại khổ sở hỏi: “Em cố ý đúng không..”

Bởi vì em đang trách anh, trách anh không hiểu em sớm hơn, trách anh không yêu em sớm hơn, trách anh không nắm lấy tay em sớm hơn...

Khi em đứng bên cạnh vực sâu, hướng về phía anh như thiêu thân lao đầu vào lửa, anh không hiểu sự tuyệt vọng và bất lực của em, ngược lại lần lượt đẩy em ra xa...

Hoặc là, nếu anh có thể chân chính dũng cảm một chút, sớm thoát khỏi quá khứ, dùng một cái 'ta' khác tới gặp em.

Hết thảy những điều này sẽ không phát sinh.

Anh vốn có cơ hội yêu em sớm hơn, sớm một chút mang em ra khỏi căn nhà đó.

Nhưng anh chỉ là một kẻ hèn nhát.

Ngay cả bản thân còn không cứu được, làm sao có thể cứu được em?

Kỳ thực..

Anh mới là người vô dụng nhất.

………………

Vài ngày sau Ninh Bách tự lo liệu hậu sự.

Tưởng Huyên biết được tin đuổi tới đây, đối với kết quả này hắn cảm thấy rất khó tin, rõ ràng cách đây không lâu nam hài còn tốt, làm sao đột nhiên biến mất?

Đã xảy ra cái gì?

Tưởng Huyên nắm lấy cổ áo Ninh Bách, hai mắt đỏ bừng, cả giận nói: “Tại sao anh không chiếu cố tốt em ấy!”

Ninh Bách cũng bất động, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, đôi môi mỏng khẽ hé mở, phát ra âm thanh mỉa mai, châm chọc nói: “Tôi muốn hỏi anh một chút, kết quả này anh vừa lòng chưa?”

Anh có ý gì?

Tưởng Huyên nhìn vào đôi mắt Ninh Bách, hắn ý thức được cái gì, sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, suy sụp buông tay ra, lui về phía sau một bước.

Đúng vậy, hắn có tư cách gì mà trách cứ Ninh Bách? Chính hắn tự tay vạch trần thân phận Lộ Hiểu Đông, bởi vì cho rằng như vậy là có thể có được người này, nhưng kết quả lại tự tay hại chết cậu, khi đó hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thiếu niên thật sự sẽ lựa chọn đi vào tuyệt lộ.

Đây là hắn sai.

Hắn sai rồi.

Lúc này Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển cũng đến.

Lộ Mậu Phong tựa hồ có chút khổ sở, ông ta đỡ lấy Phùng Uyển đi tới, thấp giọng an ủi nói: “Nén bi thương thuận theo tự nhiên.”

Ninh Bách đột nhiên cảm thấy thực châm chọc.

Em ấy là con trai của các người, các người đã nuôi nấng em ấy 20 năm, câu ‘nén bi thương thuận theo tự nhiên’ kia, chẳng lẽ không phải là người khác nên nói với các người hay sao?

Thấy không có ai để ý đến mình, Lộ Mậu Phong rất xấu hổ, sau đó hắn thấy được Tưởng Huyên, lập tức lấy lòng tiến lên nói: “Tưởng tổng, ngài cũng tới.”

Tưởng Huyên không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Tầm mắt này làm Lộ Mậu Phong phi thường khó chịu, có cảm giác như bị kim đâm sau lưng, chính mình đắc tội Tưởng Huyên nơi nào sao?

Phùng Uyển đẩy tay Lộ Mậu Phong ra, lảo đảo chạy qua, nhìn nhìn mộ bia đằng trước, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia ý cười, nhưng thực nhanh giấu đi. Sau đó nàng tựa như rất thương tâm, nói với Ninh Bách: “Tại sao lại như vậy? Hiểu Đông đã xảy ra chuyện gì? Hắn...”

Ninh Bách nhàn nhạt nhìn nàng, tựa hồ căn bản không muốn nhiều lời, chỉ phun ra hai chữ: “Ngoài ý muốn.”

Phùng Uyển rơi lệ nhìn hắn: “Tiểu Bách, con đừng quá đau khổ.. Bằng không mẹ sẽ lo lắng cho con. Mẹ đã mất đi một đứa con trai, không thể mất thêm con nữa.”

Ninh Bách chỉ bình tĩnh nhìn nàng, máu trên người dần dần nguội lạnh. Hết thảy đều khiến hắn cảm thấy vớ vẩn buồn cười như thế...



Hắn bỗng tiến lên một bước, cười nhẹ ở bên tai Phùng Uyển nói: “Không, bà đã không còn đứa con trai nào nữa.”

Phùng Uyển nghe giọng điệu lạnh băng và hài hước của hắn, vẻ mặt ngưng đọng, ngơ ngẩn nói: “Con, con không phải còn ở đây sao..”

Ninh Bách nhìn như đang cười, nhưng trong tiếng cười không có chút nào ấm áp, mà chỉ có hàn ý thấu xương, hắn nói: “Có một việc, tôi chưa từng nói với bà —— Năm đó không phải bà đánh mất tôi, mà là tôi buông tay bà ra trước, là tôi —— không cần bà.”

“Con trai của bà, đã chết hai mươi năm trước rồi.”

Con ngươi của Phùng Uyển đột nhiên co rút lại, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn, nhìn vẻ mặt lãnh khốc vô tình của người đàn ông trước mặt, đôi môi run rẩy: “Không, không phải như thế, làm sao con có thể không cần mẹ được, không có khả năng như thế...”

Ninh Bách cười nhẹ, thật sâu nhìn nàng: “Đó là sự thật, tại sao bà lại không chịu nhận rõ đâu?”

Phùng Uyển gắt gao nhìn hắn, ánh mắt bỗng hiện lên sự căm hận khắc cốt, bén nhọn hét lên: “Sao con lại có thể làm vậy! Mẹ yêu con như vậy, mẹ đã vì con mà trả giá hết thảy, tại sao con lại đối với mẹ như vậy! Mày là thứ ác ma, mày không phải là con trai của tao! Mày không phải là con trai của tao! Mày là ác ma chỉ đang khoác túi da con tao!”

Một nụ cười méo mó hiện lên trên gương mặt Phùng Uyển, nàng điên cuồng lao ra ngoài, vừa chạy vừa cười: “Tôi không có con trai, con của tôi toàn bộ đều đã chết! Chúng chết hết rồi! Tôi không có con trai, tôi không có con trai..”

Ninh Bách nhìn bóng dáng Phùng Uyển rời đi, biểu tình đạm mạc trước sau như một, như thể đang nhìn một người râu ria.

Lộ Mậu Phong nhìn cảnh này, sắc mặt trắng bệch thân hình cứng đờ, thậm chí ánh mắt nhìn về phía Ninh Bách có chút hoảng hốt...

Phùng Uyển điên rồi.

Hắn cảm thấy hôm nay chính mình có lẽ không nên tới đây, bước chân lặng lẽ dịch về phía sau, cảnh tượng nơi này khiến hắn thập phần bất an, bỗng nhiên hai vai bị đè lại, ánh mắt đen nhánh lạnh băng của Tưởng Huyên nhìn hắn, khóe miệng giương lên: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Lộ Mậu Phong:…..

Bên người yên tĩnh.

Ninh Bách chăm chú nhìn bia mộ trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, nhìn khuôn mặt tươi cười trên mặt thiếu niên, dường như mọi chuyện tốt đẹp đều dừng lại tại thời khắc này.

Anh, Tưởng Huyên, Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển.

Mỗi người chúng ta đều là hung thủ.

Thực xin lỗi.

Dù anh nói bọn họ nhiều như vậy, nhưng anh hận nhất kỳ thực không phải bọn họ.. Mà là chính mình.

Hận mình bất lực.

Hận mình yếu đuối vô năng.

Ninh Bách nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên chính là cảnh tượng lần đầu tiên gặp được thiếu niên. Cậu mặc một bộ trang phục thảm đạm, trang dung mới lạ, nhưng nụ cười lại rất sáng lạn, đôi mắt kia lóe sáng, cười với hắn nói: “Soái ca, tôi mời anh một ly?”

Lời nói đã từng ngả ngớn kia, hiện giờ cũng đã trở thành hy vọng xa vời của hắn.

Nếu có thể quay ngược thời gian, anh muốn bắt đầu từ giây phút đó, lưu em ở bên người, dùng hết tất cả mọi thứ để yêu em.

………………

Ba tháng sau.

Tiết Trạch nhìn Ninh Bách chuyên chú với công việc, sầu lo nói: “Nếu không thì cậu đi ra ngoài giải sầu đi, chuyện công việc cũng không vội.”

Ninh Bách ngước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Không phải cậu nói tôi ném cho một mình cậu làm, thực vô tình vô cớ gây rối sao?”

Tiết Trạch: “……”

Hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài. Sớm biết hôm nay, tốt hơn hết là cố gắng đừng động tâm.

Quả nhiên tình yêu là thứ đả thương người.

Tiết Trạch xoay người rời đi.

Hôm nay Ninh Bách không tăng ca, hắn hẹn gặp bác sĩ tâm lý.

Đến phòng khám đúng lúc 8 giờ tối.

Bác sĩ nhìn hắn mỉm cười: “Gần đây anh thấy khá hơn chút nào không?”

Giọng nói Ninh Bách khàn khàn: “Vẫn là dáng vẻ kia.”

Bác sĩ nói: “Bộ dáng gì?”

Thần sắc Ninh Bách có chút hoảng hốt, tựa hồ đang nghĩ tới cái gì, hai mắt vô hồn, chậm rãi mở miệng.

“Có một căn phòng tối đen như mực, bên trong có tôi và một đứa trẻ.”

“Chúng tôi bị nhốt ở nơi đó.”

“Em ấy gọi tôi là anh trai, nói anh ơi em rất sợ.”

“Nơi này thực tối.”

“Tôi nói đừng sợ, anh đến để mang em ra ngoài.”

“Tôi liều mạng gõ cửa, nhưng không thể tìm thấy cửa.”

“Tôi kéo em ấy đi.”

“Em ấy đột nhiên bất động.”

“Em ấy nói, anh ơi, anh không cứu được em.”

“Ngay cả em cũng không thể tự cứu lấy mình.”

“Hóa ra em ấy đã ở đó thật lâu thật lâu..”

“Chỉ là tôi không biết.”

“Tôi không biết.”

Ninh Bách nói đến đây khẽ dừng lại một chút, chậm rãi mở miệng: “Sau đó thì em ấy đã chết.”

Bác sĩ nhẹ giọng hỏi: “Vẫn không thể đi vào giấc ngủ sao?”

Ninh Bách gật gật đầu.

Bác sĩ lại hỏi hắn thêm một vài câu hỏi, chia sẻ với hắn một số lời khuyên, cuối cùng nói: “Tôi sẽ kê cho anh một ít thuốc.”

Ninh Bách từ nơi đó rời đi.

Bác sĩ thở dài, hiếm khi gặp bệnh nhân nào như vậy, vô luận dùng bao nhiêu lần đều không có chút chuyển biến tốt đẹp, hoặc là chính hắn căn bản không muốn đi ra, hoặc có lẽ.. hắn chỉ muốn tới lấy đơn thuốc?

………………

Ninh Bách về đến nhà.

Căn nhà lộn xộn, thật giống như thời điểm thiếu niên vẫn còn ở đây, hắn tùy ý kéo cà vạt xuống, ném áo khoác lên ghế sofa, cứ như vậy xỏ dép vào chân.

Không cần sửa sang lại quá sạch sẽ, như vậy thật giống như cậu vẫn còn ở đây.

Ninh Bách nằm ở trên giường, hắn uống thuốc rồi nhắm mắt lại.

Kể từ ngày hôm đó, hắn chỉ có thể thông qua thuốc ngủ mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Nhưng theo thời gian trôi qua, tác dụng của thuốc dường như ngày càng kém đi. Hôm nay không biết làm sao, chẳng sợ uống càng nhiều thuốc nhưng vẫn chậm chạp vô pháp đi vào giấc ngủ, mơ màng hồ đồ, các suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu áp đến mức hắn không thở nổi.

Hắn đột nhiên mở mắt ra, giãy dụa duỗi tay muốn với lấy thuốc, chính là hồi lâu không sờ đến, mà ngược lại sờ đến quyển nhật ký kia.

Cuốn sổ này hắn vẫn luôn đặt bên gối.

Đó là thứ duy nhất mà thiếu niên để lại cho hắn, chỉ là hắn không đủ can đảm để mở nó ra.

Hắn vẫn yếu ớt như ngày nào.

Tất cả giống như một cơn ác mộng, vô tận tuần hoàn, không lối thoát.

Vĩnh viễn không thể bước ra.

Ninh Bách nắm chặt cuốn sổ nhật ký, hắn cười thảm một tiếng, rốt cuộc mở ra lần nữa. Hắn cảm giác chính mình như một cái xác không hồn, dần dần phân không rõ hiện thực cùng hư ảo, có lẽ chỉ có đau đớn mới có thể cho hắn biết chính mình còn thật sự tồn tại, chẳng sợ xé rách miệng vết thương máu chảy đầm đìa lần nữa...

Chính là hắn muốn cảm nhận ý nghĩa của sự tồn tại.

Những câu chữ quen thuộc hiện ra trước mắt, Ninh Bách chậm rãi lật từng trang nhìn, như thể dùng một con dao thong thả cắt trên da, trên xương cốt. Hắn bỗng nhiên thực hưởng thụ loại cảm giác này, bởi vì hắn cảm giác chính mình cách thiếu niên rất gần.

Gần như giơ tay là có thể chạm tới.

Gần giống như làm bạn bên người cậu.

Từ tờ mờ sáng đến hừng đông, ánh nắng ban mai mỏng manh ló qua khe hở bức màn.

Rốt cuộc Ninh Bách đã lật tới trang cuối cùng, động tác hắn chợt dừng.

Mặt trên không biết khi nào nhiều thêm một câu: “Tôi đi đến một thế giới khác, đừng lo lắng cho tôi.”

Tay Ninh Bách khẽ run lên, nhẹ nhàng vuốt ve câu nói kia.

Hóa ra, em thật là một tên ngốc..

Em thế mà, còn sợ anh lo lắng cho em...

Em tốt như vậy, tại sao..

Chưa bao giờ biết đối với bản thân mình tốt hơn một chút?

Ninh Bách nâng tay lên che lại đôi mắt, hồi lâu, có một giọt nước mắt lưu lại khe hở giữa các ngón tay.

Chính là em ngốc như vậy, làm thế nào anh có thể,

Không lo lắng đâu?

*****

Hết thế giới 3.

*Editor có lời muốn nói: mình thấy có bạn đoán đúng một nửa rồi, trong các thế giới ai lên giường với em thụ thì đó là anh công ó.

Chúng ta cùng đến với Thế giới 4: Những ngày tháng làm tình địch cùng hoàng đế.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận