Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 69

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 69
Lâm Tử Nhiên có chút ngốc.

Ngày đó cậu rời khỏi nhà Ninh Bách, cố ý nói tới từ bạn trai để ghê tởm Ninh Bách, quả nhiên Ninh Bách không vui vắng vẻ cậu.

Qua mấy ngày cũng không liên hệ với cậu.

Chứng tỏ Ninh Bách không muốn thừa nhận mối quan hệ này, nhưng bây giờ chính hắn lại đột nhiên xuất hiện, làm trò trước mặt Tưởng Huyên thừa nhận hắn là bạn trai của cậu. Vì cái gì?

Đôi mắt Tưởng Huyên nheo lại, tia lãnh lệ trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, hắn nhìn về phía Lâm Tử Nhiên, chậm rãi nói: “Lời hắn nói là thật sao?”

Lâm Tử Nhiên hơi do dự.

Tuy rằng cậu không thích Tưởng Huyên, nhưng cũng không muốn đáp ứng Ninh Bách, nên trong lúc nhất thời có chút do dự.

Vẻ mặt Ninh Bách nhàn nhạt nhìn Lâm Tử Nhiên, kỳ thực trong lòng lại không bình tĩnh như vậy, ngón tay rũ ở bên hông hơi cuộn lại.
Kể từ ngày thiếu niên rời khỏi nhà hắn, hắn chưa từng liên lạc lại với cậu.

Hắn không thích có người được một tấc lại muốn tiến một thước.

Không thích người có ý đồ dùng mối quan hệ người yêu trói buộc hắn.

Không thích trầm luân vào một đoạn cảm tình rắc rối.

Hết thảy những điều này hắn đều không thích.

Nhưng càng khiến hắn không thích chính là, rõ ràng tự nói với bản thân không thèm để ý, lại một lần nữa nhớ tới thiếu niên này.

Một ngày, một khoảnh khắc, chưa từng ngừng nhớ.

Hắn không ngừng nói với chính mình, không liên hệ với cậu, không quan tâm cậu, mới có thể duy trì thái độ bình tĩnh và lý trí, tự nhủ rằng thứ tình yêu này trước nay không có liên quan gì với hắn.

Bắt đầu từ sai lầm thì nên kết thúc.

Coi như nam hài chưa từng xuất hiện, coi như chút động lòng nhất thời kia chỉ là khúc nhạc đệm râu ria… Cuộc sống của hắn sẽ khôi phục bộ dáng trước kia.
Hôm nay là Tiết Trạch mời hắn tới, Tiết gia có không ít sinh ý ở chỗ này, vốn dĩ hắn không kiên nhẫn tới đây, nhưng cũng có lẽ gần đây tâm không bình tĩnh cho nên cuối cùng vẫn tới, người ở đại sảnh quá nhiều, hắn một mình đi ra ngoài hít thở không khí.

Không ngờ vừa vặn nhìn thấy Tưởng Huyên lôi kéo tay nam hài, nói rằng hắn thích cậu, như thế nào cũng không chịu buông tay.

Giờ khắc này Ninh Bách không kịp suy nghĩ trong lòng mình rốt cuộc là phẫn nộ hay lo lắng nhiều hơn, hắn không chút do dự đi tới, nói ra những lời mà hắn cho rằng chính mình vĩnh viễn sẽ không nói ra.

Thừa nhận một người là bạn trai của mình.

Ninh Bách thật sâu nhìn thiếu niên. Chẳng qua có mấy ngày không gặp thôi, mà em lại bị Tưởng Huyên dây dưa rồi, em cho rằng ở chỗ này hắn không dám làm gì em hay sao? Hắn có vô số phương pháp ép em đi vào khuôn khổ, làm em có miệng khó trả lời… Rõ ràng lần trước còn thề son sắt nói sẽ không, nhưng chuyện nên nghe lời thì không làm được, động một cái làm chính mình rơi vào hiểm cảnh, ngây thơ như vậy..
Ninh Bách rũ mắt nhìn Lâm Tử Nhiên đang chần chừ, môi mỏng hé mở, trong giọng nói mang theo ý cảnh cáo: “Làm sao? Còn chưa tới đây?”

Lâm Tử Nhiên vừa nghe ngữ khí này liền biết Ninh Bách tức giận, mặc dù không biết tại sao Ninh Bách lại làm như vậy, nhưng đây là cơ hội tốt để thoát khỏi Tưởng Huyên, cậu hung hăng hất tay Tưởng Huyên ra, hai ba bước đã chạy đến bên Ninh Bách.

Hừ, để anh tức chết !

Tưởng Huyên nhìn bàn tay mình trống rỗng, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, nhưng thật nhanh che giấu mất mát dưới đáy lòng, khôi phục sự thong dong ngày thường, cười như không cười nhìn Ninh Bách nói: “Thì ra là thế, là tôi đường đột.”

Vẻ mặt Ninh Bách hờ hững, gằn từng chữ: “Tưởng tổng biết thì tốt, tôi cũng khuyên anh một câu, lần sau nhớ bảo trì khoảng cách với bạn trai của người khác, đừng làm ra chuyện khiến người hiểu lầm.”
Hắn đây là ám chỉ hành động không quang minh của Tưởng Huyên lần trước, cảnh cáo hắn không nên xằng bậy.

Ánh mắt Tưởng Huyên chợt lóe, tức giận cuồn cuộn trong lòng, nhưng chỉ nhướn mày cười: “Tuy rằng bây giờ Hiểu Đông là bạn trai của anh, nhưng em ấy vẫn như cũ là bằng hữu của tôi; tôi theo đuổi em ấy theo lẽ bình thường, nói vậy Ninh đại luật sư không có ý kiến gì đi?”

Ninh Bách nhìn hắn, thấy rõ vẻ khiêu khích trong mắt đối phương.

Hắn nhẹ giọng nói: “Hiểu Đông sẽ không thích anh, Tưởng tổng không cần lãng phí thời gian.”

Tưởng Huyên nhún nhún vai: “Vấn đề này chỉ sợ anh không thể trả lời thay Hiểu Đông.” Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Tử Nhiên, vẻ mặt ôn nhu: “Xin lỗi, lần trước là anh không đúng, anh không hy vọng xa vời rằng em có thể lập tức tha thứ cho anh, nhưng anh sẽ bù đắp cho em thật tốt.”
Lâm Tử Nhiên cười ha hả.

Vẻ mặt Tưởng Huyên bất đắc dĩ, thu hồi ánh mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

Nếu không phải có sự tồn tại của Ninh Bách, thiếu niên sớm hay muộn cũng trở thành vật trong tay hắn, trốn không thoát lòng bàn tay hắn.

Tưởng Huyên chợt nhún vai cười, xoay người rời đi. Thời điểm đi ngang qua Ninh Bách, ở bên tai hắn ý vị thâm trường nói: “Tôi biết bí mật của anh.. Hy vọng anh có thể bảo vệ em ấy thật tốt, nếu anh làm em ấy tổn thương, tôi sẽ không ngồi yên mặc kệ.”

Ninh Bách cau mày.

Nhưng dường như Tưởng Huyên chỉ nói mấy câu tùy ý mà thôi, rất nhanh đã đi xa.

Ninh Bách quay đầu nhìn về phía thiếu niên, môi mỏng hơi mím lại.

Chuyện mới qua được mấy ngày, em đúng là trí nhớ ngắn! Tại sao không biết cách tự bảo vệ mình.

Ngây ngốc, tự dâng bản thân đến trước mặt những người mơ ước mình.
Trong lòng Ninh Bách bỗng hiện lên cảm xúc bực bội, điều này đối với hắn mà nói là cơ hồ chưa từng có, thời gian ngắn ngủi gần đây nỗi lòng của mình đều bị thiếu niên quấy rầy.

Nói ra lời không nên nói.

Làm ra chuyện không nên làm.

Ninh Bách tiến lên một bước, ánh mắt đông lạnh, chậm rãi mở miệng: “Chẳng lẽ em không biết nên giữ khoảng cách với Tưởng Huyên sao? Chẳng lẽ còn muốn xảy ra chuyện như lần trước?”

Mà không phải lần nào anh cũng có thể chạy đến cứu em kịp thời...



Lâm Tử Nhiên nghe vậy sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, không nghĩ tới Ninh Bách lại lo lắng cho mình.

Hắn vì bảo vệ chính mình?

Lâm Tử Nhiên có chút xấu hổ.

Aiz, tính tình của cậu chính là ăn mềm không ăn cứng.

Nếu anh cứ tiếp tục lãnh đạm chơi tôi, tôi có thể không lo... nhưng nếu anh quan tâm đến tôi, thật sự rất ngượng ngùng.
Dù sao anh cũng có ý tốt.

Lâm Tử Nhiên cười gượng một tiếng, ngoan ngoãn nói: “Em sẽ chú ý, anh không cần lo lắng.”

Ninh Bách mím chặt môi mỏng, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của thiếu niên, dùng sức nhắm mắt lại... Đáy lòng giống như có thứ gì đó lan tràn, ý đồ nhiễu loạn nỗi lòng hắn.

Thật ra Lâm Tử Nhiên cảm thấy hôm nay mình suy xét chưa chu đáo, sẽ không có việc gì; cậu kiên nhẫn tiếp thu Ninh Bách phê bình giáo dục, ánh mắt xoay chuyển, cười nói: “Tại sao vừa rồi anh lại thừa nhận anh là bạn trai của em? Rõ ràng lần trước còn không thừa nhận.”

Biểu tình Ninh Bách ngưng lại, một lúc sau hắn tựa hồ có chút chật vật tránh tầm mắt của cậu, khàn khàn nói: “Kế sách tạm thời.”

Lâm Tử Nhiên nhướn mày? Ha ha ha kế sách tạm thời? Đang suy nghĩ dỗi làm sao mới có khí thế..
Ninh Bách đột nhiên xoay người, sạch sẽ lưu loát rời đi.

Lâm Tử Nhiên “……”

Tuy rằng mục đích của cậu là chọc giận Ninh Bách, nhưng lần này Ninh Bách có phải đi quá nhanh rồi không? Giống như đang trốn tránh cậu vậy.

Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên không thể hiểu được.

Mặc kệ, đi thôi!

Lâm Tử Nhiên căn bản không quan tâm đến việc Lộ Mậu Phong có tìm mình hay không, trực tiếp rời bữa tiệc đi ra ngoài dạo chơi một vòng, đến 11 giờ khuya mới về nhà. Thời điểm về đến nhà quả nhiên Lộ Mậu Phong đang ở nhà chờ cậu.

Nhưng ngoài ý muốn chính là Lộ Mậu Phong không có chút tức giận nào, ngược lại tươi cười đầy mặt nói: “Hiểu Đông, làm sao rời đi mà không nói với ba một tiếng?”

Lâm Tử Nhiên nhàn nhạt nói: “Đã quên.”

Lộ Mậu Phong nói: “Con thật là, có phải ba chọc con tức giận chỗ nào không?”
Lâm Tử Nhiên nhìn hắn, giống như hiểu ra cái gì.

Cậu chậm rãi mở miệng, ngữ khí mỉa mai: “Ba, con nháo với Tưởng Huyên, về sau sẽ không gặp hắn nữa.”

Quả nhiên sắc mặt Lộ Mậu Phong cứng đờ, ân cần khuyên nhủ: “Sao lại thế? Tưởng tiên sinh thật sự quan tâm đến con, con đó, ở nhà nháo thì thôi, đi ra ngoài không cần tính tình tiểu hài tử. Nghe baba đi nhận sai với Tưởng tiên sinh đi, không có gì ghê gớm cả.”

Lâm Tử Nhiên nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mắt, ông ta thực sự nghiêm túc khuyên cậu, hy vọng cậu sẽ nhận lỗi với Tưởng Huyên.

Trong nháy mắt, cậu muốn buột miệng thốt ra.

Nếu Tưởng Huyên đánh gãy chân con, ba sẽ đưa con ra nước ngoài chờ chết sao?

Nếu Tưởng Huyên muốn cưỡиɠ ɠiαи con, ba sẽ đem con lên giường của Tưởng Huyên sao?

Chỉ là cuối cùng Lâm Tử Nhiên không hỏi.
Không cần phải thế.

Hỏi, bất quá càng làm ‘Lộ Hiểu Đông’ buồn thêm mà thôi... Có một số việc căn bản không cần biết kết quả.

Lâm Tử Nhiên xoay người trở lại phòng.

Cậu đưa mắt nhìn cuốn nhật ký màu đen trên tủ đầu giường.

Phun ra một câu: “Thật là ngốc.”

………………

Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên tỉnh dậy, phát hiện trong thẻ của mình có thêm mười vạn.

Lâm Tử Nhiên: “Này có lẽ là điểm đáng yêu duy nhất của Lộ Mậu Phong.”

Hệ thống: “Ngày hôm qua cậu còn không thích ông ta.”

Lâm Tử Nhiên nghiêm mặt nói: “Tôi vẫn không thích ông ta, nhưng tôi thích tiền, tiền tài sẽ biến một người trở nên đáng yêu, nhưng hạn sử dụng rất ngắn, quyết định cho ông ta đáng yêu một ngày đi.”

Nhìn mười vạn này, Lâm Tử Nhiên cảm thấy thập phần cảm khái, bởi vì cậu nhớ tới mười vạn lần trước bị quỷ bắt bẻ Ninh Bách kia hố, đổi thành mua quần áo đầy tủ. Bây giờ mới thấy lúc đó mình thực sự coi tiền như rác, thế nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ mà tiêu tiền trên người đàn ông.
Phi, khoản tiền này cầm đi quyên từ thiện còn hay hơn mua đồ cho Ninh Bách.

Hiện giờ rốt cuộc cũng có tiền, Lâm Tử Nhiên quyết định ra ngoài chơi một chuyến, hạnh phúc của kẻ có tiền chỉ đơn giản như vậy.

Lâm Tử Nhiên đi ra ngoài ăn một trận.

Mỹ tư tư đi tiệm net chơi game cả buổi trưa.

Sau đó buổi tối lại đi ăn.

Sau đó ra rạp xem phim điện ảnh.

Sau đó lại đi ăn khuya.

Cuộc sống đời thường tự nhiên vui vẻ, buổi tối chuẩn bị lái xe về nhà nghỉ ngơi, lúc đi ngang qua quốc lộ thì chợt thấy tiệm cà phê quen thuộc.

Chính là tiệm cà phê đáng giận này khiến mình làm chân chạy cho Ninh Bách suốt nửa tháng!

Quỷ bắt bẻ Ninh Bách lúc nào cũng bắt buộc mua cà phê ở cái tiệm này.



Hiện tại đã 11 giờ khuya, tiệm cà phê vẫn chưa đóng cửa.

Lâm Tử Nhiên như ma xui quỷ khiến dừng xe, đi vào.
Ông chủ rất quen thuộc cậu, hỏi cũng không hỏi trực tiếp đóng gói một ly cà phê không đường đặt ở trên bàn, Lâm Tử Nhiên ăn ý cầm lấy liền đi.

Hệ thống: “Cậu làm gì vậy?”

Lâm Tử Nhiên: “Tiện đường đưa cho Ninh Bách một ly.”

Mặc dù Ninh Bách thực sự rất đáng ghét, nhưng ngày hôm qua hắn vẫn giúp cậu giải vây, giả vờ thừa nhận cậu là bạn trai của hắn.

Tuy rằng chính mình không cần hắn bảo vệ, nhưng cũng nên cảm ơn hắn ngày hôm qua ra tay giúp đỡ.

Hơn nữa lần này chỉ là tiện đường thôi, không phiền toái gì.

Đúng rồi, cậu chi ra nhiều lắm không vượt quá 100 tệ cho Ninh Bách, không thể nhiều hơn!

………………

Ninh Bách ngồi trong phòng làm việc, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ngước mắt nói: “Tôi sẽ không tiếp tục hợp tác với Tưởng gia nữa, cậu đi đi hoặc là chuyển cho văn phòng khác nguyện ý tiếp thu cũng được.”
Tiết Trạch vẻ mặt đau khổ nói: “Không phải đâu, làm một nửa thì cậu bỏ gánh, không phải cậu muốn tôi khó xử đó chứ?”

Ninh Bách nâng mắt, khẽ liếc hắn một cái: “Tôi không làm khó dễ cậu, tôi chỉ đang nhắc nhở cậu, nhân lúc còn sớm thoát khỏi củ khoai lang nóng phỏng tay này là chuyện tốt.”

Tuy Tưởng Huyên rất có thế lực ở thành phố, gia tộc nghiệp lớn, nhưng một đống cục diện rối rắm không phải để không. Hắn xác thật không muốn là địch với Tưởng Huyên nhưng nếu Tưởng Huyên khăng khăng tiếp tục bức bách Lộ Hiểu Đông, chính mình tuyệt đối sẽ không để hắn tốt lành.

Suy xét đến khả năng xảy ra tranh chấp sau này, sớm rời khỏi là thích hợp nhất.

Tiết Trạch nhìn ra quyết tâm của Ninh Bách, vẻ mặt chậm rãi trở nên trịnh trọng: “Tôi nghe nói hôm qua cậu tham gia yến hội, vì Lộ Hiểu Đông mà đối đầu với Tưởng Huyên.”
Ninh Bách khẽ nhíu mày.

Tiết Trạch nói: “Cậu còn thừa nhận cậu là bạn trai của cậu ta.”

Ninh Bách lạnh giọng: “Chỉ là kế sách tạm thời.”

Tiết Trạch thu hồi vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Thật vậy sao? Có phải cậu yêu cậu ta rồi không?”

Những lời này khiến sắc mặt Ninh Bách càng thêm lạnh, quai hàm căng chặt.

Yêu?

Hắn sẽ yêu một thiếu niên như vậy sao? Ngoài việc ngoan ngoãn, tính cách khiêu thoát lại không biết lựa lời, ngẫu nhiên còn khiêu khích hắn. Thiếu niên như vậy có gì đáng để hắn yêu?

Hơn nữa chữ yêu này từ trước đến nay không quan hệ gì đến hắn.

Hắn sẽ không yêu bất luận kẻ nào.

Thần sắc Ninh Bách lãnh đạm, chậm rãi mở miệng: “Tôi không yêu cậu ta.”

………………

Lâm Tử Nhiên đứng ở ngoài cửa lặng lẽ đi tới, chuẩn bị cho Ninh Bách một kinh hỉ, ai biết vừa vặn nghe được những lời này. Nói sao cũng thật khéo, chính mình rốt cuộc có vận khí gì?
Hệ thống có chút lo lắng: “….Cậu.”

Lâm Tử Nhiên: “Không sao cả, tôi vẫn luôn biết.”

Haiz, chuyện Ninh Bách không yêu cậu không phải quá rõ ràng rồi sao? Chính mình trước nay cũng có thích hắn đâu? Đơn giản là cảm thấy tốt xấu gì hắn cũng giúp mình, có chút băn khoăn nên mới thuận tiện ghé qua đây..

Nhưng đi vào lúc này không thích hợp, vậy thật xấu hổ!

Tới không đúng lúc.

Tính tính, Lâm Tử Nhiên cười tiêu sái, xách cà phê lặng lẽ rời đi.

Nếu Ninh Bách không hiếm lạ lời cảm ơn của mình, chính mình cũng lười cùng người ta mặt nóng dán mông lạnh, dù sao cậu cũng không định tiếp tục đi theo cốt truyện, hoàn toàn không cần để ý tới suy nghĩ của Ninh Bách.

Lúc này không còn gánh nặng tâm lý nào.

Lâm Tử Nhiên quyết định rời xa đám vai chính này!

Kế tiếp ở thế giới này nghỉ phép du lịch thật tốt một phen, sau đó thời gian không sai biệt lắm tìm cơ hội rời khỏi trò chơi, buổi sáng vừa thức dậy còn kịp xuống nhà ăn sáng, hoàn mỹ!
Lâm Tử Nhiên xuống dưới lầu, tiện tay chuẩn bị ném cà phê vào thùng rác, nghĩ nghĩ cái này hơn mười tệ, có chút luyến tiếc, nhưng cậu thật không thích uống cà phê, nhất là cà phê đắng!

Bóp mũi uống cũng không được.

Cậu và Ninh Bách không có điểm nào giống nhau!

Cuối cùng Lâm Tử Nhiên vẫn bất đắc dĩ ném cà phê vào thùng rác, đối với thanh niên tiết kiệm lương thực mà nói quả thực đau lòng không chịu nổi. Cậu chính là người mới uống nửa cốc trà sữa không cẩn thận làm rơi xuống đất cũng phải khổ sở rất lâu a!

Ném cà phê còn đả kích hơn việc Ninh Bách nói hắn không yêu cậu.

Thật hối hận khi mua nó.

Bất quá đây chính là lần cuối cùng!

Về sau đừng mơ tôi tốn một xu nào trên người anh!

Lâm Tử Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực lên chiếc xe thể thao màu xanh lục của mình, nhất kỵ tuyệt trần rời khỏi nơi này.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận