Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 101

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 101
Ngày hôm sau cả hai cùng nhau ra cửa, nhưng đi theo hai phương hướng trái ngược.

Công ty mới của Thư Gia Ngôn cách công ty Hàn Thâm rất xa, xem ra y thật sự cố ý tránh mặt Hàn Thâm.

Trời xui đất khiến, như vậy việc chính mình đi làm tại công ty Hàn Thâm sẽ không dễ bị phát hiện.

Lâm Tử Nhiên lại lần nữa bước vào tòa office building xa hoa kia, do dự đứng ở cửa, cậu không có giấy chứng nhận, cũng không biết công ty Hàn Thâm ở đâu.

Cậu không thể đi vào nói thẳng rằng 'tôi là tình nhân mà Hàn tổng các người bao dưỡng' .

Sau khi suy nghĩ, Lâm Tử Nhiên lấy di động ra gửi một tin nhắn ‘tôi tới rồi’ cho Hàn Thâm.

Vài phút sau, một người trẻ tuổi giỏi giang từ tòa nhà đi ra, anh ta từ xa nhìn thấy Lâm Tử Nhiên, lập tức mỉm cười bước tới: “Cậu là Lăng Nam phải không, đi theo tôi.”

Lâm Tử Nhiên đi theo anh ta vào.

Dọc đường đi không ít người chào hỏi người trẻ tuổi, Lâm Tử Nhiên thế mới biết anh ta chính là Hứa Hằng – trợ lý của Hàn Thâm.

Hứa Hằng mang theo Lâm Tử Nhiên vào bộ phận thư ký, cười nói: “Về sau cậu sẽ làm việc ở đây, hiện tại Hàn tổng đang mở cuộc họp, khi nào có thời gian rảnh sẽ đến gặp cậu.”

Nói rồi giao Lâm Tử Nhiên cho giám đốc Tần Du của bộ phận thư ký, sau đó vội vàng rời đi.

Giám đốc Tần Du là một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, thoạt nhìn bộ dáng anh tư hào sảng; hôm qua Hàn Thâm cố ý công đạo với cô rằng có cậu bé thân thích vừa mới tốt nghiệp muốn đến nơi này thực tập, công đạo Tần Du phải chiếu cố cậu thật tốt, đừng để cậu bị chậm trễ.

Mặc dù Hàn Thâm không nói nhiều, nhưng giữa những hàng chữ hiểu nhiên thập phần coi trọng Lâm Tử Nhiên, đây là việc Tần Du chưa từng gặp qua.

Ánh mắt Tần Du tò mò nhìn Lâm Tử Nhiên, thoạt nhìn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, không phải nhị thế tổ khó chơi gì, điều này làm cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười hiền lành nói với Lâm Tử Nhiên: “Hôm nay cậu vừa mới đến, để tôi mang cậu đi làm quen với mọi người.”

Bộ phận thư ký có mười mấy người, nam nữ chiếm một nửa rất cân bằng, Lâm Tử Nhiên tới cũng không tính là đột ngột.

Tuy không tính là quen thuộc nhưng mọi người đều rất thân thiện.

Tần Du giới thiệu một phen sau đó mang Lâm Tử Nhiên ngồi vào vị trí của cậu, cười nói: “Cậu cứ ngồi ở đây đi, mới tới chưa cần làm cái gì, cứ làm quen hoàn cảnh trước đã, gặp chuyện gì có thể tùy thời tìm tôi.”

Nói xong liền vội vàng đi.

Lâm Tử Nhiên dạo qua một vòng ở chỗ này, rất hài lòng với môi trường làm việc.

Văn phòng rộng rãi sáng ngời sạch sẽ, vị trí của mình cũng rất tốt, không giống công ty trước đó, mọi người đều chui rúc trong không gian nhỏ hẹp, góc nào cũng đông người, thoạt nhìn vừa hỗn độn vừa chật hẹp.

Công ty lớn đúng là khác biệt.

Thân là tân nhân nhàn nhã, Lâm Tử Nhiên ngồi ở chỗ kia vui vẻ lấy di động ra!

………………

Hàn Thâm ngồi trong phòng hội nghị, mí mắt hơi rũ xuống, tầm mắt đảo qua giao diện điện thoại.

11 giờ 30.

Lâm Tử Nhiên đã tới, không biết bây giờ đang làm gì... Bất quá đây lần đầu tiên em ấy đến nơi này, có lẽ còn chưa biết nhà ăn ở đâu, mặc kệ trời đất bao la tên gia hỏa này đều đặt ăn cơm lên vị trí hàng đầu. Nếu để mèo con của hắn bị đói, không phải lại giận dỗi cào móng vuốt vào người hắn sao?

Bất quá chính mình vẫn chưa tan họp, không tiện đưa Lâm Tử Nhiên đi ăn cơm.

Hàn Thâm hơi trầm tư, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hứa Hằng, nhờ hắn đưa Lâm Tử Nhiên đi ăn cơm.

Hứa Hằng ngồi trong phòng làm việc, cầm điện thoại lên vừa thấy, khóe miệng giật giật, đành phải đứng dậy đi tìm Lâm Tử Nhiên.

Làm ơn đi, hắn cũng rất bận có được không? Sự tình lông gà vỏ tỏi tùy tiện tìm người làm là được rồi, cần gì phải bảo hắn sắp xếp.

Tuy là nói thế, nhưng không thể vi phạm mệnh lệnh của boss.

Hứa Hằng tìm được Lâm Tử Nhiên, nhìn thấy cậu ghé vào bàn ngủ say, thập phần bất đắc dĩ đẩy đẩy cậu dậy: “Tiểu Lăng, dậy, đi ăn cơm.”

Lâm Tử Nhiên đang mơ màng ngủ, vừa nghe thấy từ ‘ăn cơm’ lập tức tỉnh dậy.

Ngẩng đầu thấy hắn, ngượng ngùng cười cười: “Hứa trợ lý.”

Hứa Hằng nhìn nhìn cậu, đây là người mà boss thích sao? Thoạt nhìn rất đáng yêu, không biết thiếu gia nhà ai chạy đến nơi này thể nghiệm cuộc sống?

Hắn khách khí nói: “Lần đầu tiên cậu tới còn chưa biết nhà ăn ở đâu đúng không? Tôi đưa cậu qua đó.”

Lâm Tử Nhiên lập tức ngoan ngoãn đứng lên.

Hứa Hằng mang theo Lâm Tử Nhiên xuống lầu, công ty dành nguyên một tầng lầu bố trí thành khu vực nhà ăn và khu nghỉ ngơi. Lâm Tử Nhiên đi theo Hứa Hằng suốt chặng đường nhìn thấy không ít người đã ăn xong, bên ngoài là tiệc buffet, cơm Tàu và cơm Tây đều có, ngoài bữa chính ra còn có điểm tâm ngọt và buổi trà chiều, phong phú như nhà hàng, khách sạn năm sao dọn tới đây!

Quá xa hoa!

Lâm Tử Nhiên càng cảm thấy đói bụng, đang muốn đi lấy khay, lại nhìn thấy Hứa Hằng vẫn đang đi đằng trước..

Lâm Tử Nhiên hơi nghi hoặc, đành phải tiếp tục đi theo.

Hứa Hằng mang cậu đi đến đằng trước, kéo cửa ra, bên trong là một phòng đơn sang trọng, hắn mỉm cười nói: “Hàn tổng thường ăn cơm ở đây, hôm nay anh ấy bận việc, còn chưa tan họp nên chỉ có thể ủy khuất cậu ăn một mình trước.”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Kỳ thực không cần phiền phức như vậy, tôi ăn ở ngoài cũng được.

Hứa Hằng lại nói: “Về sau tới giờ ăn cơm, cậu cứ trực tiếp đến chỗ này là được. Còn có vấn đề gì không? Nếu không có gì thì tôi đi đây.”

Lâm Tử Nhiên liên tục gật đầu: “Anh cứ đi đi, tôi ở một mình được.”

Lúc này Hứa Hằng mới cười cười, quay người rời đi.

Lâm Tử Nhiên im lặng đứng trong phòng một lúc, cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài, cầm một đĩa buffet.

Không phải là cậu không muốn ăn ở trong phòng, mà là ăn một mình quá mức nhàm chán! Ăn ít thì không đủ, ăn nhiều thì lãng phí, thực sự không cần phải vậy, hơn nữa cảm giác cứ quái quái, thà ăn ở bên ngoài còn hơn; muốn ăn cái gì thì lấy cái đó, hơn nữa một đường vừa rồi nhìn thấy, vô số mỹ thực thoáng hiện trong đầu cậu, cậu đã sớm không nhịn được!

Oh yeah! Không bao giờ ăn phần cơm 20 nguyên nữa.

Một giờ sau, Lâm Tử Nhiên nằm liệt trên sô pha, sờ sờ cái bụng của mình, ngáp một cái hạnh phúc.

Công ty lớn thật tốt.



Lâm Tử Nhiên chậm rãi đi trở về, sau khi ăn uống xong liền muốn nghỉ trưa, bất quá vấn đề nghỉ trưa này, chẳng lẽ phải về ngủ thật sao? Nhưng một đi một về quá chậm trễ thời gian.

Kết quả vừa lên lầu, ồ, liền nhìn thấy Hàn Thâm.

Hàn Thâm hẳn là vừa mới tan họp.

Ừm, chính mình thân là tình nhân ngày đầu tiên được bao dưỡng, nhìn thấy kim chủ nên bày ra biểu tình nào mới tốt?

Lâm Tử Nhiên có chút do dự.

Quá làm ra vẻ không tốt, dù sao cũng là nơi công cộng, nháo một trận với Hàn Thâm chính mình cũng mất mặt.

Quá tùy ý cũng không tốt, dù sao chính mình là ‘bị ép buộc’ mà...

Hàn Thâm nhìn nhìn Lâm Tử Nhiên, thiếu niên vừa rồi dáng vẻ lười biếng, hiển nhiên có chút mệt mỏi, giờ phút này do dự nhìn chính mình, sắc mặt có chút mờ mịt... Làm hắn không khỏi cười khẽ một tiếng.

Hắn bước tới, nhàn nhạt nói: “Đi theo anh.”

Lâm Tử Nhiên do dự một lát, vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Hàn Thâm mở cửa phòng làm việc của mình, văn phòng của hắn rộng khoảng 100 mét vuông, một bên tường là cửa kính sát đất, ánh sáng vô cùng tốt, nhưng có vẻ thật trống trải. Hàn Thâm bước vào trong, đẩy cánh cửa ẩn trên tường, hóa ra nơi này còn có một phòng xép!

Hàn Thâm nói: “Em vào nghỉ ngơi đi.”

Lâm Tử Nhiên vừa thấy, wow! Còn có giường và toilet bên trong! Quá xa hoa! Đây là đãi ngộ của tổng tài sao!

Đều là tổng tài nhưng xa hoa hơn Lục Trăn nhiều.

Khoan đã.

Không biết ngủ trên giường tổng tài có thích hợp hay không, có phải tên gia hỏa này muốn ám chỉ cái gì..

Lâm Tử Nhiên lập tức cảnh giác nhìn Hàn Thâm.

Hàn Thâm liếc mắt nhìn ra cậu lo lắng cái gì, vẻ mặt buồn cười, khóe môi cong lên: “Nếu anh muốn làm gì em, không cần giường cũng vậy.”

Lâm Tử Nhiên: “….”

Hàn Thâm rũ mắt nhìn cậu, bày ra thái độ 'em có ngủ hay không tùy em' nói: “Anh còn có việc, nếu em muốn nghỉ ngơi tùy thời có thể tới nơi này, không muốn cũng không sao.”

Nói xong liền đi.

Một mình Lâm Tử Nhiên đứng trong văn phòng, một bên là chiếc giường êm ái sang trọng, một bên là ghế dựa cứng ngắc.

Không cần phải nghĩ, đương nhiên là chọn giường rồi!

Nếu đáp ứng bị bao dưỡng thì còn ra vẻ cái gì! Cậu cũng không phải Thư Gia Ngôn... Ăn uống no nê đương nhiên là buồn ngủ!

Lâm Tử Nhiên nằm trên giường.

Sảng khoái.

Cho đến giờ phút này, rốt cuộc mới cảm thấy thế giới này thật hạnh phúc, rốt cuộc có thể vui vẻ làm cá mặn, còn có thể thuận tiện ngủ với mỹ nam.

Nghĩ nghĩ như vậy, cốt truyện sụp đổ cũng không tính quá.

Mà khoan đã..

Trụ não!

Làm sao chính mình lại có ý nghĩ sa đọa như vậy?

Nhất định là cậu bị viên đạn bọc đường ăn mòn rồi!

Tâm tình mâu thuẫn xen lẫn tự trách và áy náy, Lâm Tử Nhiên ôm gối ngủ thiếp đi.

Có lẽ do lạ giường, Lâm Tử Nhiên mơ thấy một giấc mơ xấu hổ, trong mơ cậu bị Hàn Thâm hôn lên cánh môi.

Cậu mơ màng giật giật, hừ hừ một tiếng muốn tỉnh lại, giữa hai hàng mi chậm rãi mở ra một khe hở, đột nhiên đối diện với một khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, tức khắc hoảng sợ bừng tỉnh!

Nhìn thấy Lâm Tử Nhiên đã tỉnh, ánh mắt Hàn Thâm u ám đè lên bả vai cậu, không chút do dự tăng thêm nụ hôn sâu.

Lâm Tử Nhiên: !!!

Cậu nói hèn gì chính mình lại mơ thấy giấc mộng như vậy!

Lâm Tử Nhiên phục hồi tinh thần, lập tức lộ ra vẻ mặt xấu hổ cùng tức giận, giơ tay muốn đẩy Hàn Thâm ra, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thả tay xuống, rũ mắt ngoan ngoãn tùy ý để Hàn Thâm hôn môi.

Hàn Thâm nhìn lông mi thanh niên khẽ rung động, bộ dáng ngoan ngoãn thuận theo, dục vọng trong lồng ngực có chút không ngăn chặn được.

Lâm Tử Nhiên cảm giác nụ hôn của hắn dừng lại ở cổ mình, hắn kéo cổ áo cậu ra, nụ hôn có xu thế dần dần đi xuống, cậu lập tức nhận ra đối phương muốn làm cái gì, không khỏi căng thẳng, chính mình rốt cuộc phải thực hiện nghĩa vụ tình nhân rồi sao!

Mặc dù biết ngày này sẽ đến.

Nhưng, nhưng mà vẫn có chút thẹn thùng kỳ quái.

Lâm Tử Nhiên nhắm mắt lại, lộ ra bộ dáng ẩn nhẫn.

Hàn Thâm hôn lên cần cổ thanh niên, ôm cậu vào lồng ngực mình, một bàn tay tiến sâu vào vạt áo sơ mi của cậu.

………………

Quần áo Lâm Tử Nhiên không chỉnh tề, cuộn người lại, cậu gắt gao nhắm mắt, toàn thân đỏ bừng!

Hàn Thâm lấy khăn giấy ra xoa xoa tay, đáy mắt khắc chế tia nhẫn nại, hôm nay phải mở cuộc họp, liền thu chút lợi tức trước.

Hắn cúi đầu, ghé sát vào bên tai Lâm Tử Nhiên khàn giọng cười khẽ, nói: “Buổi tối chờ anh tan tầm.”

Nói xong vào toilet rửa tay rồi rời đi.

Lúc này Lâm Tử Nhiên mới lặng lẽ mở mắt ra, trên mặt đỏ bừng như lấy máu; cậu tưởng rằng Hàn Thâm sẽ trực tiếp làm tới, ai biết hắn tiếp tục làm việc, tổng tài thật là chức nghiệp bận rộn! Đừng nói Lâm Tử Nhiên đã trải nghiệm qua.

Làm khó Hàn Thâm dành thời gian cho cậu, mỗi ngày đều hẹn cậu đi ăn cơm.



Nếu kim chủ đã đi…

Lâm Tử Nhiên suy nghĩ một lúc rồi bò dậy, ra bên ngoài văn phòng, nằm trên sofa nghịch điện thoại.

Lâm Tử Nhiên cảm khái: “Bỗng nhiên rảnh rỗi, thế mà có chút không quen.”

Hệ thống im lặng một lát: “Kỳ thực nếu cậu muốn làm việc..”

Lâm Tử Nhiên: “Không! Tôi không muốn!”

Hệ thống: “….Cậu có cảm thấy, cậu có chút sa đọa hay không?”

Lâm Tử Nhiên nghi hoặc: “Chơi game vừa khó chịu vừa sảng khoái, chẳng lẽ tôi thật sự thích làm nông dân sao?”

Hệ thống: “……”

Ngày tháng vui sướng thế này chỉ có ở trong game mà thôi!

Đang chơi, bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ Thư Gia Ngôn, y tỏ vẻ bản thân thuận lợi gia nhập công ty mới, muốn buổi tối cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng.

Lâm Tử Nhiên cao hứng thay Thư Gia Ngôn, hơn nữa đã lâu không ăn cơm cùng nhau, cậu muốn chúc mừng bạn cùng phòng một chút, kết quả bỗng nhớ tới Hàn Thâm trước khi đi bảo buổi tối cậu chờ hắn.

Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên Thư Gia Ngôn đi làm, nếu chính mình không đi thì thực sự không quá thích hợp.

Lâm Tử Nhiên tức khắc buồn rầu.

Cả người giống như quả cà tím bị héo.

Cuối cùng cậu cũng hiểu, trong cốt truyện ban đầu Thư Gia Ngôn được bao dưỡng, một mặt cùng Hàn Thâm yêu đương, một mặt còn phải lừa dối Lăng Nam, cuộc sống dày vò cỡ nào! Ngoại tình thật là một công việc đòi hỏi yêu cầu cao, không phải khả năng người bình thường có thể làm được!

Lúc này mới là ngày đầu tiên thôi mà cậu đã sầu đến mức rụng tóc! Cậu quả thực không am hiểu chuyện này!

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ.

Lại không thể đem chính mình chia thành hai nửa!

Nếu không thì trực tiếp chia tay?

Nhưng Hàn Thâm cũng không ép buộc mình phải chia tay, thiết lập của mình là yêu Thư Gia Ngôn sâu đậm, trực tiếp chia tay có vẻ phản ứng hơi quá, Lăng Nam hẳn là vẫn muốn giữ lại đoạn tình cảm này, với hắn mà nói, bị bắt ủy thân cho Hàn Thâm chỉ là tạm thời.

Thật là khó xử.

Trả giá cho việc ham hưởng lạc đến nhanh quá.. Báo ứng là đây!

Nhưng mà... Nhìn từ mặt ngoài không phải cậu cũng tự nguyện sao? Tất cả đều do NPC và cốt truyện sụp đổ mới khiến cậu rơi vào tình trạng khó xử như bây giờ!

Cái trò chơi rác rưởi này tại sao lại muốn hố cậu như vậy!

Cậu đang bắt đầu suy nghĩ làm sao ứng phó cho qua.

Lâm Tử Nhiên nôn nóng đứng ngồi không yên.

Không có tâm trạng nghịch điện thoại.

Hàn Thâm ngồi trong phòng họp nghe báo cáo, thường ngày hắn luôn tập trung trong công việc, chỉ là hôm nay… Suy nghĩ không nhịn được bay xa, cúi đầu nhìn nhìn thời gian, nghĩ đến trong văn phòng bé mèo con còn chờ hắn về hưởng dụng, Hàn Thâm có chút không muốn chờ đợi.

Phó tổng còn đang thao thao bất tuyệt báo cáo công việc.

Hàn Thâm bỗng nhiên mở miệng: “Nói chưa xong thì ngày mai tiếp tục, tan họp.”

Phó tổng: “……”

Mọi người: “……”

Lúc này mới 5 giờ thôi! Hàn tổng có chuyện gì rất quan trọng sao? Đây là lần đầu tiên gián đoạn hội nghị trực tiếp rời đi!

Mọi người nhìn nhìn sắc mặt Hàn Thâm, cũng không dám hỏi, chỉ có thể nhìn Hàn Thâm sải bước rời đi.

Hàn Thâm vừa đi vừa suy nghĩ Lâm Tử Nhiên đang làm cái gì, không biết là đang ngủ hay đang nghịch điện thoại? Hoặc thở phì phì mắng chính mình?

Khóe miệng hắn không khỏi cong lên, đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Lâm Tử Nhiên đi quanh sô pha, trong tay cầm điện thoại, chốc lát thì cau mày, chốc lát thì cắn môi, bộ dạng mặt ủ mày chau tràn đầy lo lắng.

Hàn Thâm nhướn mày, chính mình bất quá mới rời đi có một lát, đã xảy ra chuyện gì khiến em ấy không vui?

Lâm Tử Nhiên suy nghĩ đến xuất thần, nhìn thấy Hàn Thâm đột nhiên xuất hiện liền hoảng sợ ngây ngốc nhìn hắn.

Trong mắt Hàn Thâm chứa ý cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Làm sao vậy?”

Lâm Tử Nhiên rối rắm hơn hai giờ!

Cuối cùng đưa ra quyết định..

Bên Thư Gia Ngôn đưa ra lời mời khó mà từ chối, hôm nay là ngày đầu tiên y đi làm, không đi thì thật không tốt; còn Hàn Thâm bên này, dù sao về sau còn nhiều thời gian, Hàn Thâm hắn lại không có chuyện gì quan trọng, chính mình ngẫu nhiên nghỉ một ngày hẳn là không quan hệ đi?

Dù sao đi làm đều có ngày nghỉ phép mà.

Nhìn thấy sắc mặt ôn hòa cùng nụ cười trên mặt Hàn Thâm, thoạt nhìn tâm tình hắn không tồi, Lâm Tử Nhiên khụ một tiếng, lấy hết can đảm nói: “Thư Gia Ngôn hẹn tôi tối nay đi ăn cơm, cho nên..”

Cậu chưa kịp nói xong đã thấy ý cười trên mặt Hàn Thâm nhạt đi, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.

Lâm Tử Nhiên: “……”

Người này có phải thay đổi sắc mặt quá nhanh rồi không!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận