Được lắm, ngươi thắng :)
Dù không xem ta cũng biết điều gì đang xảy ra! Ta là nam nhân có kịch bản.
Nói vậy, lúc này Lục Toại đã chặn Ôn Dự lại trong WC, bắt đầu tiến hành hình thức tổng tài bá đạo! Ôn Dự khó quên được tình cảm phức tạp dành cho Lục Toại, nhưng khác với bạn trai hiện tại của mình, hắn chỉ có thể vô tình cự tuyệt, nhưng Lục Toại nhất định sẽ nhắc hắn nhớ lại cảm giác rung động nhiều năm trước, cái này gọi là —— gặp lại vận mệnh!
Lâm Tử Nhiên đột nhiên cảm thấy cặp CP này kỳ thực khá ổn.
Tuy rằng có chút cẩu huyết ... nhưng quả thật không cần tình tiết kích thích quá nhiều!
Cậu duỗi tay vỗ vỗ trái tim nhỏ khẽ run lên của chính mình, chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, lập tức thay đổi vẻ mặt, tiếp tục nhập vai bạn trai hoàn mỹ, phong độ nhẹ nhàng ân cần hỏi han Ôn Dự.
Ôn Dự nhìn sườn mặt của Lâm Tử Nhiên, khuôn mặt của người đàn ông tuấn nhã và đôi mắt dịu dàng như nước. Cậu luôn cẩn thận tỉ mỉ săn sóc, thậm chí đôi khi hoàn mỹ không giống người thật, khi đến gần…. mới chợt nhận ra cậu cũng là một mặt sinh động; đôi mắt kia luôn thâm tình trước sau như một, nhưng dường như ẩn chứa nhiều tình cảm phức tạp hơn, khiến người khác không tự chủ muốn tìm tòi nghiên cứu thêm.
Hôm nay Lâm Tử Nhiên đã đạt được mục đích, lời thoại cũng đã thuộc lòng, muốn sớm trở về xem kịch bản, vì vậy cậu thâm tình nói với Ôn Dự: “Em mệt sao? Hay để anh đưa em về?”
Ôn Dự thu hồi ánh mắt, khóe môi hơi nhếch lên: “Được.”
Lâm Tử Nhiên đứng dậy sau đó liếc mắt nhìn Lục Toại một cái, mặc dù biết ngươi khó nhịn nhưng rốt cuộc Ôn Dự cũng coi như người của ta, lúc này ngươi phải có ý thức tránh đi.
Lục Toại sắc mặt không sao cả, xua tay hài hước nói: “Ca, anh đưa hắn trở về đi, chút nữa em tự về được.”
Hùng hài tử không làm phiền cậu, Lâm Tử Nhiên vui mừng gật đầu, sau đó cùng Ôn Dự rời đi.
Ôn Dự còn có một căn hộ ở thành phố này, Lâm Tử Nhiên vừa lái xe vừa lặng lẽ nhìn hắn, rất nhanh đến khu ngoại ô nhà Ôn Dự, mắt thấy Ôn Dự sắp xuống xe rời đi, liền đột ngột gọi Ôn Dự lại: “Chờ một chút.”
Ôn Dự từ lâu đã phát hiện Lâm Tử Nhiên đang nhìn trộm mình, nhưng vẫn án binh bất động, cho đến khi Lâm Tử Nhiên mở miệng, mới nhướng mày cười hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Lâm Tử Nhiên ho khan một tiếng: “Là vầy, anh có một người bạn là fans của em, muốn anh giúp xin chữ ký của em.”
Ôn Dự có vẻ hơi ngoài ý muốn, bình tĩnh nhìn đôi mắt Lâm Tử Nhiên.
Hệ thống: “Cậu đúng là tồn tại vô tri.”
Lâm Tử Nhiên mặt không đỏ tim không đập nhanh, lưu loát liền mạch lấy ảnh chụp và bút ký tên đã chuẩn bị trước đưa ra, cười rộ đưa cho Ôn Dự.
Ôn Dự nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, sau đó khẽ cười nói: “Được.”
Hắn cầm bút ký tên, thời điểm sắp đặt bút xuống động tác chợt ngừng, hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Nhiên: “Bạn của anh tên gì, cần em viết thêm mấy câu không?”
Lâm Tử Nhiên nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông trong bóng đêm, bởi vì khoảng cách tương đối gần, nháy mắt khi đối phương nghiêng đầu, sống mũi cao thẳng kia dường như xẹt qua trán cậu, hô hấp ấm áp theo gió mà đến; trong lòng cậu khẩn trương một chút, sau đó không biết xấu hổ mở miệng: “Ờ, hắn gọi là ‘Nhiên Nhiên truy tinh quên ăn cơm’ mặt khác em tùy ý là được, hắn không yêu cầu nhiều.”
Ôn Dự gật gật đầu, sau đó đem ảnh chụp để lên cửa kính xe, cúi đầu viết chữ.
Một phút sau, hắn đưa ảnh chụp cho Lâm Tử Nhiên, cười nhẹ nói: “Được bằng hữu của anh thích là vinh dự của em, lần sau có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng, lần đầu này em tặng cho anh.”
Wow, làm bạn trai của minh tinh được đãi ngộ tốt vậy sao! Lâm Tử Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút luyến tiếc chia tay, nghĩ đến cốt truyện ngược tâm phía sau, làm sao có mặt mũi tìm Ôn Dự ký tên, lúc đó chẳng phải sụp đổ thiết lập nhân vật luôn sao?
Tính ra, chính mình hẳn một vừa hai phải thôi, dù sao cũng không phải idol thật sự, không nhiều sai biệt lắm. Mặc dù NPC quả thực có mị lực, nhưng cũng không đủ khiến cậu từ bỏ theo đuổi việc học!
Lâm Tử Nhiên nói: “Được, em về nghỉ ngơi sớm m —— ”
Sau đó cậu trợn to hai mắt, dại ra nhìn chằm chằm đôi mắt người trước mặt, Ôn Dự cúi người một tay chống cạnh người cậu, một tay nâng gáy, làn môi ấm áp dán lên. Nụ hôn đến đột ngột khiến Lâm Tử Nhiên không hề phòng bị ... Chờ cậu lấy lại tinh thần, Ôn Dự đã buông ra.
“Hôn ngủ ngon.” Ánh mắt Ôn Dự sáng như sao, sau đó tươi cười xoay người rời đi.
Lâm Tử Nhiên: “……”
Không xong rồi! Rốt cuộc kịch bản có đoạn cốt truyện này không vậy, tại sao hoàn toàn không có ấn tượng? Chẳng lẽ mình xem bản lậu? Hơn nữa vai chính thụ làm sao có thể hôn nam nhân khác ngoài vai chính công ... Không phải từ trước đến nay Ôn Dự luôn không chủ động sao?!
Lâm Tử Nhiên vội vàng mở quầng sáng bắt đầu xem xét cốt truyện, nhưng.....
Lâm Tử Nhiên: “Tại sao chỗ này không ghi lại đã xảy ra cái gì, ngươi nhìn xem, chỉ viết ‘Sau khi ăn xong, Lục Trăn đưa Ôn Dự về nhà’ có mấy chữ sơ lược như vầy, kịch bản có phải quá đơn giản hay không?”
Hệ thống: “Có chút đơn giản, rốt cuộc không phải cốt truyện chính, nếu kịch bản chi tiết thì cậu đã không sinh ra ý nghĩ không thể hiểu được là tìm hắn ký tên.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Quên đi, một nụ hôn chúc ngủ ngon thôi mà, hai người là tình lữ chính thức, lại đều là gay, không lên giường đã đủ lạ lùng rồi, chẳng lẽ chưa từng hôn môi, đúng không?
Cho nên, không cần thiết để trong lòng!
Lâm Tử Nhiên trở lại trên xe lần nữa, lúc này mới nhớ tới nhìn xem Ôn Dự vừa rồi viết cái gì cho mình.
To ‘Nhiên Nhiên truy tinh quên ăn cơm’: Truy tinh có thể, nhưng phải ăn đúng giờ và chăm sóc bản thân. Ôn Dự.
Chữ thảo mạnh mẽ, đúng là chữ giống như người.
Oa, idol này thật là ấm lòng người, thật ra cậu tùy tiện lấy cái tên này, bất quá xem phim quên ăn cơm mà thôi... Lâm Tử Nhiên chụp một tấm ảnh sau đó đăng nhập vào nick phụ của mình, vui vẻ đăng bức ảnh kèm theo lời miêu tả: Hôm nay nhìn thấy Dự Dự, còn lấy được chữ ký tên, ngoài đời thực anh ấy còn đẹp hơn trên TV, hơn nữa có vẻ đẹp ngọt ngào, mãi mãi yêu anh ấy.
Chỉ vài phút sau khi bị đăng lên, ngay lập tức thu được một đống lớn fans ghen tị hận.
Ừm, đủ chân thực cũng đủ sảng khoái, trải nghiệm trò chơi này thực sự không tệ.
……………………
Lục Trăn cùng Ôn Dự đều là người bận rộn trăm công ngàn việc, tự nhiên không thể nói chuyện yêu đương gắn bó như keo sơn, bởi vậy Lâm Tử Nhiên mấy ngày không gặp mặt Ôn Dự, cậu còn muốn tự mình đóng vai nhân vật tổng tài cho tốt.
Gần nhất công ty xác thật bàn một mảnh đất dự định xây dựng một chuỗi khách sạn mới, ngoài ra còn đầu tư vào mấy dự án, cần Lâm Tử Nhiên xử lý rất nhiều việc, lúc này cậu lập tức cảm tạ sự tồn tại của hệ thống; chính mình cơ bản chỉ cần làm công cụ nghe lời là được, không cần động não cũng có thể đem công việc sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Hôm nay Lâm Tử Nhiên có cuộc họp tối muộn mới về, vừa bước vào liền nhìn thấy Lục Toại đang chơi di động trên ghế sô pha phòng khách, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng vẫn như cũ nở một nụ cười dịu dàng, quan tâm nói: “Hôm nay em không ra ngoài sao?”
Lục Toại ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nói: “Không có.”
Lâm Tử Nhiên thấy hắn một bộ dáng vui vẻ không có lương tâm, cả ngày chỉ biết dùng thời gian vô độ ăn, ngủ và chơi, mà bản thân mình giống như người cha già vất vả làm lụng bên ngoài, hận muốn bóp cổ lắc lắc đầu hắn hỏi rốt cuộc khi nào ngươi vào công ty! Không đi làm thì lăn đi làm việc nhà cho lão tử!
Lâm Tử Nhiên dịu dàng hỏi: “Anh đây không quấy rầy em.”
Cậu hít một hơi thật sâu đi về phía trước, trong lòng cảm thấy thật kỳ quái, nhìn thấy hùng hài tử ở nhà chơi di động thế mà mình còn tức giận hơn so với lúc bị cướp bạn trai, quả thật không làm việc đàng hoàng mà….... Bỗng nhiên có chút hiểu được khi mình nghỉ hè ở nhà mẫu thân phẫn nộ rít gào….
Lâm Tử Nhiên bước chân nặng nề, vừa lên đến lầu hai, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Ca.”
Lâm Tử Nhiên nhanh chóng treo nụ cười trên mặt, quay đầu lại: “Chuyện gì?”
Đôi chân thon dài của Lục Toại từ trên sô pha đứng lên, nhàn nhạt nói: “Em đã cân nhắc ... Trong khoảng thời gian này cũng không có chuyện gì, không bằng liền đi công ty của anh.”
Mí mắt Lâm Tử Nhiên hơi rũ xuống, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hỉ, cậu có chút kích động nói năng lộn xộn: “Được, được, được!”
Cuối cùng thì cậu cũng đợi được ngày này!
Hài tử đồng ý đi làm rồi! Á há há
………………
Luc Toại rốt cuộc cũng trở về làm việc tại công ty, cuối cùng cốt truyện cũng đến bước này, Lâm Tử Nhiên tràn đầy ý chí chiến đấu, quyết tâm giao trọng trách cho hắn.
Ngày hôm sau, Lâm Tử Nhiên đưa Lục Toại đến công ty, triệu tập hội đồng quản trị để Lục Toại làm phó tổng giám đốc công ty, đồng thời bổ nhiệm hắn làm quản lý bộ phận nhân sự và kế hoạch; ngoài ra cũng phân cho hắn mấy hạng mục gần đây.
Lục Trăn sở hữu 50% cổ phần, có quyền phát biểu tuyệt đối trong công ty, bằng cấp lý lịch của Lục Toại ở nước ngoài mấy năm nay rất tốt, nên không gặp quá nhiều trở ngại.
Về phần các thành viên khác trong hội đồng quản trị, chỉ cần có thể cho bọn họ kiếm tiền, công ty Lục gia vận hành thế nào là chuyện của Lục Trăn.
Hơn nữa, Lục Toai cũng không phải người ngoài, nên đương nhiên sẽ không nói nhiều cái gì.
Lâm Tử Nhiên có ý tưởng muốn đưa nhiều người trẻ tuổi vào rèn luyện, không chút keo kiệt giao thêm nhiệm vụ cho Lục Toại; nếu không phải sợ quá mức khiến Lục Toại cảnh giác, thì cậu còn muốn phân công việc nhiều hơn cho hắn! Hơn nữa cậu hoàn toàn không lo lắng Lục Toại sẽ làm chuyện xấu, bởi vì thân là bá đạo tổng tài chính quy tra công, tuy bị chỉ trích về vấn đề tình cảm, nhưng kiến thức làm tổng tài cơ bản tuyệt đối không có vấn đề. Lâm Tử Nhiên tin hắn còn làm tốt hơn mình.
Thành công để Lục Toại thay mình tăng ca, boss vô lương lòng dạ hiểm độc - Lâm Tử Nhiên không hề áy náy, ngược lại còn dào dạt đắc ý.
Nói tiếp cậu là đi theo cốt truyện, Lục Toại chắc chắn rất vui lòng tiếp nhận công việc này, như vậy hắn mới nắm giữ công ty càng sớm càng tốt, từ chia rẽ nội bộ đến tiêu diệt từng bộ phận, hơn nữa trong lúc nguy cơ một đòn phản kích Lục Trăn.
Cho nên, đây là một hồi song thắng!
Hôm nay, Lâm Tử Nhiên nhàn nhã ngồi trong văn phòng rộng mở của mình, rốt cuộc cũng tìm thấy niềm vui sướng khi làm cá, lén mở ra phần mềm video xem phim; trò chơi này thực sự là một bảo bối, làm sao có thể lấy được niềm vui của nhiều người vậy chớ?
Đúng rồi, cậu còn tiết kiệm thời gian đi mua nhẫn đôi, dựa theo cốt truyện chính mình hẳn đang chuẩn bị cầu hôn Ôn Dự, sau khi Lục Toại biết cậu tính toán muốn cầu hôn, vì thế liền nhanh hơn một bước ‘hoành đao đoạt ái’, màn cầu hôn này đương nhiên không thành, đồng thời còn là tiền đề để Lục Trăn và Ôn Dự chia tay.
Nghĩ đến mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch, Lâm Tử Nhiên tâm tình thoải mái, lúc này điện thoại vang lên leng keng, hóa ra có tin tức mới. Cậu cài chế độ nhạc chuông đặc biệt, có tin tức về Ôn Dự thì được thông báo ngay. Lâm Tử Nhiên mở ra, hóa ra là một đoạn video tuyên truyền ngắn Ôn Dự làm người đại diện trang phục. Hắn mặc một thân tây trang màu trắng, dáng người hoàn mỹ, cổ áo hơi mở rộng, có thể nhìn thấy bên trong tây trang cái gì cũng chưa mặc….
“Ca, anh đang xem gì vậy?” Một giọng nói từ phía trên truyền đến.
Lâm Tử Nhiên giật mình một cái, đem chính diện điện thoại úp xuống bàn! Không tốt, đi truy tinh bị em trai phát hiện! Không biết hắn có hiểu lầm mình gì không….
Bởi vì quá vội vàng, sắc mặt Lâm Tử Nhiên có chút cứng đờ, cậu chớp chớp mắt: “Em tìm anh có gì sao?”
Sao vừa rồi không nghe thấy tiếng gõ cửa.....
Lục Toại thu hồi tầm mắt, tuy Lâm Tử Nhiên nhanh chóng buông điện thoại xuống, nhưng hắn vẫn nhìn thấy mặt trên nội dung chợt lóe rồi biến mất.....
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cũng rất khó tưởng tượng, từ trước đến nay ca ca thanh tâm quả dục, thế nhưng cũng sẽ say mê một người đến mức này, vừa rồi ánh mắt cực nóng của Lâm Tử Nhiên hắn thấy rõ ràng.
Tuy rằng hắn đã điều tra qua tình hình hiện tại của Lâm Tử Nhiên, lại không nghĩ nhất định phải kéo Ôn Dự xuống nước, nhưng mấy ngày nay hắn nhìn thấy nghe thấy, đều là mặt thâm tình của Lâm Tử Nhiên đối với Ôn Dự.
Cho nên nếu tôi cướp hắn đi, anh nhất định sẽ thương tâm khổ sở đi?
Đáy mắt Lục Toại hơi tối lại, âm u dưới đáy lòng lại bắt đầu nảy sinh, hắn cười nói: “Về xây dựng khách sạn mới có một số vấn đề, em tới xin chỉ thị của anh một chút. Lần này em chuẩn bị tiến hành đấu thầu công khai; đây là văn kiện đấu thầu mà em sửa lại, anh nhìn xem có yêu cầu gia tăng hoặc chỉnh sửa chỗ nào không.”
Lâm Tử Nhiên liếc mắt nhìn văn kiện đấu thầu phía sau dày như một cuốn sách, vân đạm phong khinh cười, dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn hắn: “Nếu hạng mục này anh đã giao cho em thì em có toàn quyền quyết định; không cần hỏi lại anh, anh tin tưởng em có năng lực xử lý tốt.”
Đùa à, cậu mới lười xem một tập văn kiện dày như này.
Lục Toại môi mỏng khẽ nhấp, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua để xem Lâm Tử Nhiên nói thật hay nói dối, đây là hạng mục tổng đầu tư mấy trăm triệu, cậu nhìn cũng không nhìn toàn bộ đưa cho hắn, đôi mắt kia không một chút nghi ngờ nào ... Cho nên, anh thật sự tin tưởng tôi như vậy sao?
Lục Toại lại cầm tập văn kiện lên, thời điểm xoay người, nhìn thấy trên bàn làm việc của Lâm Tử Nhiên có một chiếc hộp nhung màu xanh lam, ánh mắt lóe lên, kinh ngạc nhướng mày: “Ca…. Đây là…..”
Lâm Tử Nhiên chuyên môn đặt cái này ở chỗ không tính đặc biệt nhưng nhất định có thể nhìn thấy, chờ khi Lục Toại hỏi, ánh mắt cậu tựa như trốn tránh một chút, nắm tay đặt trên môi vờ quay mặt đi: “Không có gì.”
Cuối cùng còn chưa có cầu hôn thành công, ngại ngùng nói cho người khác nghe.
Lục Toại cũng đoán được, không hỏi thêm, thần sắc lãnh đạm chuẩn bị đi ra ngoài.
Lâm Tử Nhiên đột nhiên gọi hắn lại, nói: “Tối mai anh có việc không về nhà ăn cơm, em không cần đợi anh.”
“Đã biết.” Lục Toại gật gật đầu, xoay người rời đi.
Lâm Tử Nhiên nhìn Lục Toại rời đi, lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Ôn Dự: “Tối mai em có rảnh không? Anh mời em bữa tối.”
………………
Mặc dù quá trình quay của bộ phim mới đã kết thúc, nhưng Ôn Dự là diễn viên chính, lại là người đầu tư duy nhất vào bộ điện ảnh này, phần hậu kỳ vẫn còn rất nhiều việc phải làm, hắn nhận được tin nhắn khi đang mở cuộc họp với đoàn.
Nghĩ đến cuối cùng Lâm Tử Nhiên cũng nhớ tới hẹn hò với mình, trong lòng không khỏi có chút vui mừng, liền không chút do dự rep lại: OK.
Trợ lý từ khóe mắt khẽ liếc nhìn hắn, khi thấy tin nhắn giữa Ôn Dự và Lâm Tử Nhiên, thầm nghĩ, chẳng phải tối mai chúng ta còn có sự kiện phải tham gia sao? Còn rất quan trọng, chẳng lẽ Dự ca quên mất?
Đang định nhắc nhở, liền nghe thấy Ôn Dự nhàn nhạt nói: “Hoạt động tối mai tôi không tham gia, anh giúp tôi nói với ban tổ chức đẩy đi.”
Trợ lý: “... Nga.”
Ngón tay Ôn Dự nhẹ nhàng gõ gõ bàn: “Chúng ta tiếp tục thảo luận, vừa rồi nói đến chỗ nào.”
………………
Thời gian một ngày trôi qua nhanh chóng.
Lục Toại nhắm mắt ngồi trong phòng làm việc, tuy rằng hắn đã lâu không trở lại công ty, nhưng đối với nơi này thập phần quen thuộc, văn phòng của hắn cùng tầng với Lục Trăn, cho nên lịch trình của bên kia cơ bản đều ở dưới mí mắt hắn.
Đây cũng là kế hoạch tốt của hắn ngay từ đầu, trước đến công ty lấy tín nhiệm, lại tìm thêm cơ hội đối phó Lục Trăn.
Lục Trăn so với hắn nghĩ càng dễ đối phó hơn, không hề cảnh giác, hắn đã trải qua những chuyện đó, vậy mà sau này …... còn có thể đơn thuần tin tưởng mình, cho rằng chính mình sẽ không để ý sao?
Bởi vì không mất đi người thân, không biết nỗi đau khổ khi mất đi là gì...
Làm người không nhịn được muốn phá hủy tất cả mọi thứ.
Khóe môi Lục Toại cong lên độ cung lạnh lẽo, hắn mở mắt nhìn đồng hồ, mới 4 giờ rưỡi chiều, Lục Trăn hẳn là chưa tới chỗ hẹn.
Lục Toại đứng dậy đẩy cửa ra.
Buổi sáng Ôn Dự trò chuyện video với một số nhà đầu tư, lịch trình buổi sáng quay bộ phim, buổi chiều lại hẹn một tạp chí nổi danh đi quay hình, coi như giai đoạn trước tuyên truyền.
Thời điểm xong đã 6 giờ chiều, Ôn Dự nhẹ nhàng từ chối chủ biên mời khách nhân bữa tối, vội vàng đi thang máy xuống lầu.
Vừa bước vào bãi đậu xe ngầm, chuẩn bị mở cửa lên xe, chợt nghe bên cạnh có tiếng cười nhẹ: “Tôi chờ anh lâu rồi.”
Ôn Dự quay đầu lại, nhìn thấy Lục Toại đứng ở chỗ bóng tối, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó khẽ nhíu mày nói: “Anh tìm tôi?”
Lục Toại giương mắt: “Tiện đổi chỗ nói chuyện không?”
Ôn Dự dừng một chút, nói: “Lần sau đi, bây giờ tôi còn có chuyện khác.”
Lục Toại giả vờ suy nghĩ một chút, nhìn Ôn Dự nóng lòng muốn rời đi, hài hước nhướng mày: “Vội như vậy, chẳng lẽ hẹn hò với anh trai tôi sao?”
Ôn Dự nghe hắn nói, vẻ mặt ngưng lại, nghĩ nghĩ, vẫn nghiêm túc nói: “Tôi không biết làm sao anh biết hôm nay tôi ở đây, cũng không biết anh tìm tôi có chuyện gì ... nếu thật sự anh có việc tìm tôi….. thì có thể tìm Lục Trăn xin phương thức liên hệ của tôi, không cần phiền toái như vậy.”
Nói rồi hắn mở cửa xe ra, hiển nhiên không có ý định muốn nói tiếp.
Ánh mắt Lục Toại lạnh lùng, nhưng khóe miệng mang theo ý cười, giọng nói hơi lạnh: “Thật là vô tình, chúng ta không phải bạn cũ sao? Nói gì đi nữa, chúng ta cũng nhận thức nhau trước, hiện giờ gặp mặt cũng cần báo cho ca ca của tôi sao?”
Ôn Dự không để ý đến hắn.
Ánh mắt Lục Toại như cười như không: “Kỳ thật tôi chỉ muốn cùng anh ôn chuyện thôi, nhưng nếu anh thật không muốn, tôi đành nói công đạo chuyện quá khứ của chúng ta với ca ca vậy. Nhưng không biết nên giải thích với anh ấy thế nào đây…... Rõ ràng anh nhận thức lại giả như không biết tôi ..... Cũng không biết ảnh có nghĩ nhiều hay không, nghĩ rằng tôi và anh có quan hệ gì, cho nên mới chột dạ che giấu những chuyện này.”
Ôn Dự rốt cục quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng.
Rõ ràng là ngươi giả vờ như không quen biết trước.
Vẻ mặt Lục Toại nhìn như thành khẩn nói: “Sở dĩ một mình tôi đến tìm anh, là vì không muốn gây phiền phức cho anh, yên tâm đi, tôi sẽ không chậm trễ thời gian của anh đâu.”
Ôn Dự bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, sau đó giơ tay ‘phanh’ đóng cửa xe, lạnh lùng nói: “30 phút.”
Hai người bước vào quán cà phê ở tầng một.
Ôn Dự ngẩng đầu nhìn Lục Toại với vẻ mặt lãnh đạm: “Anh muốn nói gì, hiện tại có thể nói.”
Lục Toại chắp tay, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu tựa hồ có chút thất vọng, thở dài: “Tuy năm đó chúng ta chỉ gặp hai lần, nhưng rốt cuộc cũng coi như giúp anh một lần, hiện tại muốn cùng anh nhận thức lại lần nữa, anh cần gì lạnh lùng với tôi vậy.”
Vẻ mặt Ôn Dự dịu đi một chút, có lẽ chính mình quá nhạy cảm, rốt cuộc Lục Toại cũng coi như giúp đỡ mình, hắn kiên nhẫn nói: “Tôi không cố tình xa lạ anh, nhưng anh có nghĩ tới, một số hành động của anh sẽ khiến Lục Trăn hiểu lầm.”
Lục Toại châm chọc nhìn hắn, nói: “Anh thật sự để ý Lục Trăn hiểu lầm hay không sao?”
Ôn Dự không chút do dự nói: “Đúng vậy, hiện tại anh ấy là bạn trai tôi, còn anh là em trai anh ấy; tôi biết anh không có ý gì khác, nhưng vẫn hy vọng anh trước khi làm việc suy nghĩ nhiều một chút, không cần quá tùy hứng.....”
“Nếu tôi nói ——” Lục Toại đột ngột cắt ngang lời hắn, trong đôi mắt sắc bén u ám, như thể chim ưng đang theo dõi con mồi: “Tôi có ý khác thì sao.”
Ôn Dự không dám tin nhìn Lục Toại, giống như nghe thấy lời nói vớ vẩn gì đấy, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi.
Lục Toại nhìn thẳng vào mắt hắn, trầm giọng nói: “Tuy lúc đó giúp anh chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng mấy năm nay tôi chưa từng quên anh, sau đó vẫn luôn chú ý tới anh, lần này về nước điều đầu tiên nghĩ tới chính là đi tìm anh, nhưng mà….. anh đã là bạn trai của anh trai tôi.”
Phản ứng đầu tiên của Ôn Dự là khiếp sợ, ngay sau đó là phẫn nộ, nếu trước kia còn chưa chắc chắn, thì hiện tại hắn đã xác định; tên gia hỏa này lúc trước là tiểu hỗn đản vô pháp vô thiên, hiện tại là đại hỗn đản không biết liêm sỉ. Hắn còn không biết xấu hổ khi nói mấy lời hoang đường này với mình, đang muốn bịa chuyện sao? Hay cho là mình sẽ tin lời hắn?!
Lồng ngực Ôn Dự phập phồng, âm thanh lạnh băng: “Phải không, tôi có thể làm cho Lục thiếu nhớ nhung nhiều năm không quên, có phải nên thụ sủng nhược kinh, cảm động đến rơi nước mắt không đây?”
Khóe miệng Lục Toại nhếch lên, có vẻ như Ôn Dự thật sự không tin những gì hắn nói, nhưng hắn cũng chả thèm để ý, dù sao hắn tới đây chỉ để ngăn cản Ôn Dự đi gặp Lục Trăn, chứ không thật sự nhớ mãi không quên anh ta.
Nếu mình không phải người yêu của Lục Trăn, thì sao lại nghĩ tới khúc nhạc đệm nho nhỏ lúc trước chứ?
“Không cần cảm động đến rơi nước mắt đâu, nhưng một mảnh chân tình của tôi lại bị anh nghi ngờ như vậy ...” Lục Toái thở dài: “Thật làm người ta thương tâm khổ sở.”
Ôn Dự đứng lên, rũ mắt nhìn hắn, trong giọng nói không có một tia ấm áp: “Tôi sẽ coi như hôm nay chúng ta chưa từng gặp, anh cũng chưa từng nói qua những lời này.”
Nói xong liền nâng bước đi, nhưng khi đi ngang qua Lục Toại, lại bị hắn bắt lấy cánh tay.
Lục Toại ngẩng đầu, đáy mắt thâm thúy không nhìn rõ vẻ mặt, cười nói: “Vội cái gì…... tôi còn chưa nói xong đâu.”
………………
Lâm Tử Nhiên ngồi trong văn phòng xem phim, tới khoảng 6 giờ hắn liền xoa xoa mặt đứng lên, hiện tại nên tới buổi hẹn, lúc đi ra cửa khẽ liếc nhìn văn phòng Lục Toại một cái, quả nhiên là không có người!
Thật tốt —— Lục Toại dĩ nhiên đi tìm Ôn Dự.
Lâm Tử Nhiên tâm trạng vui sướng, lái xe tới khách sạn nhà mình.
Tuy biết hôm nay Ôn Dự sẽ không tới buổi hẹn, nhưng tính chỉ có một mình một người, không phải nên đối xử tốt với chính mình sao? Rốt cuộc lúc Ôn Dự ký tên cho cậu cũng nói đừng quên ăn cơm!
Lâm Tử Nhiên bắt đầu gọi món, dù sao Ôn Dự cũng sẽ không tới, tất nhiên cậu đều chọn món mình thích ăn, sau đó bắt đầu ngồi ở đó nghịch điện thoại, chờ món ăn lên.
Dựa theo cốt truyện, lúc này Lục Toại hẳn tìm Ôn Dự ôn chuyện cũ, Ôn Dự cũng nhớ mãi không quên Lục Toại khi đó đã giúp đỡ mình, khi Lục Toại từng bước ép sát cũng sinh ra tia dao động ! Lại vì sợ hãi làm chuyện có lỗi với Lục Trăn mà do dự......
Hơn nữa Ôn Dự cũng không biết Lục Trăn tìm hắn để cầu hôn, chỉ nghĩ đó là một buổi hẹn hò bình thường. Vì Lục Toại dây dưa nên cuối cùng không đến, viện cớ tối đó có việc tạm thời nên không thể tới buổi hẹn….
Lục Trăn căn bản không biết Ôn Dự và Lục Toại ở bên nhau khi màn đêm buông xuống, ngây ngốc đợi một người cả đêm, cuối cùng lại không đợi được người yêu tới ... Về sau mọi chuyện phát triển không ngờ, nên không có cơ hội lần thứ hai nói lời cầu hôn.
Đêm nay là vở kịch một mình cậu, không có người xem, Lâm Tử Nhiên không chút khách khí xắn tay áo lên, nghĩ tới Ôn Dự sẽ không tới, liền thoải mái ăn cơm vô cùng vui vẻ.
Cảm khái đến từ người nghèo khi ăn: “A, đồ ăn ở đây thật sự quá tuyệt vời, làm sao có thể có hương vị ngon như vậy, trứng cá muối này, trong hiện thực cũng là hương vị như vầy sao?”
Hệ thống: “Tất cả trong trò chơi này đều được mô phỏng giống hiện thực, giá trị sai lệch không vượt quá 0,01%”
Lâm Tử Nhiên không còn gì để nói, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên.
Lâm Tử Nhiên ăn một nửa lại gọi người phục vụ, hỏi khách sạn nhà mình có loại rượu ngon nào, kết quả rượu nào cũng có, màu sắc sặc sỡ khiến cậu nghẹn họng nhìn trân trối.
Vì thế Lâm Tử Nhiên lại gọi phục vụ đưa rượu lên.
Hệ thống: “….. .?”
Cái người chơi này bộ muốn biến nơi này thành trò chơi mỹ thực à?
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, không phải làm người vất vả, Lâm Tử Nhiên đang vui chơi trong hải dương thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là Ôn Dự nhắn tin tới.
Cậu nhanh chóng lấy khăn giấy xoa xoa tay, thầm nghĩ Ôn Dự muốn nói chuyện với mình thì cũng không được, kết quả mở máy, Ôn Dự nói chính là: “Trên đường đang kẹt xe, anh đợi em một lát.”
Lâm Tử Nhiên: “……?”
Tại sao nói kẹt xe? Không phải nói buổi tối tạm thời có việc không thể đến sao? Chẳng lẽ đây là cái cớ mới? Muốn kéo dài thời gian làm mình không đánh mà lui?
Cậu có chút lo lắng hỏi hệ thống: “Tại sao chỗ này lại khác cốt truyện.”
Giọng nói của hệ thống vô cảm: “Trò chơi này là trò chơi mô phỏng thực tế, một khi thế giới trò chơi được sinh ra, liền sinh ra quỹ đạo vận hành riêng. Hành vi của nhân vật trong trò chơi căn cứ theo biểu hiện của người chơi mà sinh ra các loại thay đổi khác nhau, tôi muốn nhắc cậu..... Cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo càng cao, đánh giá cấp bậc cuối cùng càng thấp.”
Lâm Tử Nhiên đột nhiên cảnh giác, chẳng lẽ chỗ nào mình biểu hiện không đúng? Cậu vừa mới lập chí phải giành được điểm A thế mà trò chơi chủ tuyến lại bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo, làm sao mới bắt đầu đã thất bại được? Không được, cậu phải tìm cách cứu giúp một chút.
Cũng may, vấn đề hiện tại không lớn.
Ôn Dự nhất định sẽ không đến, kẹt xe chỉ là một cái cớ, chính mình thân là bạn trai săn sóc hoàn mỹ, nên cho hắn bậc thang, không thể để hắn khó xử!
Lâm Tử Nhiên lập tức nhắn lại: Không quan hệ, nếu có việc hôm nào lại hẹn.
Ôn Dự nhanh chóng nhắn lại: Em đang trên đường tới.
Lâm Tử Nhiên: Thực sự không quan hệ, trời đã khuya, đừng quá vất vả.
..... Lần này Ôn Dự không lập tức rep lại.
Lâm Tử Nhiên khẩn trương nhìn điện thoại, chờ mãi chờ, không thấy Ôn Dự rep lại, không khỏi thở ra một hơi.
Thật tốt, chỉ một cái nho nhỏ ngoài ý muốn thôi, không quan trọng, cậu đã xoay ngược cốt truyện thành công.
Lâm Tử Nhiên vỗ vỗ ngực, ăn uống no đủ liền chuẩn bị rời đi, nhưng khi đến dưới lầu mới nhớ mình uống rượu không thể lái xe, bí thư đã kết hôn sinh con, Lâm Tử Nhiên không tính buổi tối gọi hắn đến đón, cho nên đứng ở ven đường chờ taxi.
Không tới vài phút, có một chiếc ô tô màu đen chậm rãi giảm tốc độ dừng lại trước mặt cậu, a, che khuất tầm mắt của mình, Lâm Tử Nhiên đi vài bước về phía trước tránh chiếc xe kia, vài giây sau, chiếc xe màu đen đó lại chạy lên mấy mét, vừa vặn chặn ngay trước mặt Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên: ……
Tôi lại dịch!
Cậu đi thêm vài bước, chiếc xe màu đen kia cứ như âm hồn không tan, lại trùng hợp đi về phía trước vài mét chặn tầm mắt Lâm Tử Nhiên ...
Lâm Tử Nhiên rốt cục tức điên, đang định mở miệng chất vấn, cửa sổ xe từ từ trượt xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, người đàn ông đeo kính gọng bạc hạ tầm mắt hài hước mỉm cười, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Sao đến xe của tôi cũng không nhớ vậy?”
Lâm Tử Nhiên: ..... không ổn.
Vừa rồi ăn uống no nê, đầu óc mơ hồ muốn về nhà ngủ, thế nhưng lại quên mất đoạn cốt truyện này!
****
Tiểu kịch trường:
Lâm Tử Nhiên: Tú ân ái chết rất nhanh nha ~
Triệu Minh Trạch: Ngày hôm qua ăn quá nhiều cẩu lương thế nên tiêu hóa không nổi, cũng chỉ có phá hư tình cảm của người khác mới có thể miễn cưỡng duy trì vui vẻ.
Ôn Dự: ???
****