Mấy năm nay Lục Trăn đều cố gắng mọi cách đưa Lục Toại về nhà, nhưng trước sau Lục Toại đều thờ ơ, về sau thậm chí còn không nhận điện thoại, không sợ hắn đã cố hết sức vãn hồi; nhưng rốt cuộc họ không thể quay lại quá khứ được nữa... Sau đó liền dần dần cắt đứt liên lạc.
Cậu không nghĩ tới, lại gặp nhau dưới tình huống không hề báo trước này.
Trong mắt Lâm Tử Nhiên lộ ra thần sắc không thể tin, dừng bước cách Lục Toại không xa, sau một lúc lâu, vẻ mặt phức tạp mới mở miệng: “Em đã trở lại.”
Lục Toại từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tử Nhiên.
Người này trong trí nhớ không thay đổi nhiều, vẫn bộ dáng ôn tồn lễ độ, không nhanh không chậm như cũ, tựa như thập phần kinh ngạc khi thấy hắn trở về.
Lục Toại bình tĩnh nhìn cậu hồi lâu, đem sắc lạnh dưới đáy mắt che giấu đi.
Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, tiến thêm một bước, nghiêm túc đánh giá người trước mặt.
Năm năm không gặp, thiếu niên ngây ngô dường như trở nên thành thục không ít, thời gian càng làm cho hắn nội liễm thâm thúy hơn; cũng không biết mấy năm ở nước ngoài có chịu khổ, ủy khuất gì hay không. Bất quá với tính cách quật cường của hắn dù gặp chuyện gì, cũng tuyệt đối không nói với mình đi?
Có phải em trở về, là vì đã tha thứ cho anh rồi không?
Tất cả những lời này đều không thể nói ra miệng.
Ngay khi Lâm Tử Nhiên còn đang ngây người, Lục Toại đột nhiên giang hai tay, ôm lấy cậu một cái, ở bên tai cậu thấp giọng cười nói: “Ừm, tôi đã về.”
Lâm Tử Nhiên sửng sốt một chút, sau đó dùng sức ôm lấy hắn, giọng nói vì kích động mà có chút khàn khàn: “Em có thể trở về là tốt.”
Cậu hít sâu một hơi, tựa hồ mới phục hồi tinh thần lại, thấp thỏm chờ mong hỏi: “Em lần này… về nhà ở sao?”
Lục Toại trầm mặc một lát, sau đó gật đầu.
Lâm Tử Nhiên liếc nhìn bia mộ, ánh mắt ảm đạm trong chốc lát, nhưng trong lòng lại cao hứng khi nghĩ đến rốt cuộc Lục Toại cũng đồng ý trở về nhà; mấy năm nay Lục Toại xa cách, là chuyện duy nhất trong lòng cậu không bỏ xuống được, hiện giờ trên đời này cậu chỉ có một người thân, tự nhiên vô cùng quý trọng. Nhưng không biết trong lòng Lục Toại nghĩ gì ......
Lâm Tử Nhiên dừng lại một chút, cuối cùng chỉ hỏi: “Em đã ăn cơm chưa?”
Lục Toại lại lắc đầu.
Lâm Tử Nhiên cười nói: “Vậy đi ăn thôi.”
Lục Toại không nói lời nào xách hành lý lên xe Lâm Tử Nhiên, đây là không có ý phản đối.
Dọc đường đi, bầu không khí trong xe có chút yên tĩnh.
Lâm Tử Nhiên lái xe, do dự hồi lâu, sau đó mới thận trọng mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Lần này trở về em định ở đây bao lâu? Có kế hoạch gì không?”
Lục Toại nói: “Tùy tình huống, hiện tại không có kế hoạch.”
Khóe mắt Lâm Tử Nhiên giật giật, nói: “Vậy em có cân nhắc đến công ty làm việc không?”
Mặc dù thời điểm khi cha qua đời đã giao hết công ty cho cậu, Lục Toại cũng chưa từng tranh đoạt qua, dường như không thèm quan tâm; nhưng chuyện này luôn khiến cậu cảm thấy áy náy, những thứ này vốn dĩ thuộc về cả hai người bọn họ; cậu thật lòng hy vọng Lục Toại có thể trở về, cũng hy vọng Lục Toại có thể tới công ty giúp mình, nhưng sợ hỏi như vậy sẽ làm Lục Toại nhớ tới chuyện không vui.
Không khí trong xe trầm mặc hồi lâu, vào lúc Lâm Tử Nhiên cho rằng Lục Toại sẽ từ chối, Lục Toại rốt cuộc trả lời: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Không đáp ứng, nhưng cũng không từ chối.
Nhưng câu trả lời này làm Lâm Tử Nhiên rất cao hứng, dù sao mấy năm nay với mối quan hệ đóng băng của hai người mà nói, thì đó là một bước tiến bộ lớn.
Lâm Tử Nhiên giữ chặt tay lái, không hỏi thêm nữa.
Không mất nhiều thời gian hai người trở về nhà.
Lâm Tử Nhiên đẩy cửa ra, một bên vừa đi vừa cười nói với Lục Toại: “Phòng của em vẫn luôn được người dọn dẹp thường xuyên, bất quá đã lâu em không quay lại, có thiếu thứ gì thì cứ nói để Từ tẩu đi mua.”
Từ tẩu làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, đã làm việc ở Lục gia nhiều năm, hai huynh đệ đều quen thuộc với bà.
Lục Toại khẽ dừng lại một chút, nhìn khuôn mặt tươi cười ấm áp của Lâm Tử Nhiên, nội tâm âm u khẽ run lên, môi mỏng không khỏi mím lại, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc.
Mấy năm nay thoạt nhìn anh sống tốt thật đấy, chuyện quá khứ một chút cũng không để trong lòng... Đúng rồi, anh lại chả mất đi thứ gì cả. Mẹ của tôi vì anh mà chết, cha cũng đem hết mọi tình thương cho anh; anh cứ yên tâm tận hưởng tất cả những gì hiện có, lại cao cao tại thượng bố thí một chút thương hại cho tôi, anh cho rằng như vậy tôi sẽ mang ơn đội nghĩa với anh sao?
Nếu anh thực sự quan tâm để ý đến tôi ... thời điểm khi tôi cần anh nhất, lúc đó anh ở đâu? Anh đã từng nói vĩnh viễn bảo vệ tôi, nhưng cuối cùng vì cái gì lại để tôi chịu thống khổ một mình?
Cho nên, hiện giờ lại làm ra bộ dáng quan tâm này để cho ai xem……..
Ca ca thân ái của tôi, anh có biết không, tôi chán ghét nhất, chính là bộ dáng dối trá này của anh.
Lúc này đây, tôi sẽ cướp đi tất cả những gì thuộc về anh.
Để anh nếm thử tư vị mất hết tất cả là cảm giác gì.
Lâm Tử Nhiên đã nhiều năm không gặp Lục Toại, nhớ tới lần hai người nói chuyện điện thoại, hơn một năm trước, lúc đó cậu hy vọng Lục Toại có thể về nhà ăn Tết; nhưng Lục Toại nói hắn bận việc học không có thời gian về, chắc là còn chưa tha thứ cho cậu và phụ thân.
Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Tôi….”
Lục Toại nhìn dáng vẻ mất mát của Lâm Tử Nhiên, bỗng nhiên cười cười, lúc hắn cười khuôn mặt lạnh lùng dường như nhu hòa một chút, nói: “Em đã đặt xuống chuyện quá khứ, anh không cần giữ trong lòng…. Ca.”
Lâm Tử Nhiên giương mắt, thần sắc cảm động, cậu đã không nghe Lục Toại gọi “ca ca” trong nhiều năm rồi.
Nhiều năm trước, đứa trẻ kia luôn đi theo phía sau cậu, thời điểm lần đầu tiên cậu đẩy hắn ra, dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn.....
Bởi vì cậu không biết phải đối mặt như thế nào, cậu lùi bước, ngầm đồng ý hành động của phụ thân. Sau đó, cuối cùng cậu quyết định đi ra, cố gắng hàn gắn lại mối quan hệ giữa hai người, thời gian đã qua lâu lắm rồi, cũng sinh ra vết rách khó có thể khép lại.
Cậu bé đã từng yêu cầu cậu bảo vệ giờ đã trưởng thành, không hề yêu cầu cậu, càng không hề cần cậu quan tâm.
Nghĩ đến chuyện quá khứ, trong lòng Lâm Tử Nhiên có chút áy náy: “Thực xin lỗi.”
Lục Toại thoạt nhìn rất tiêu sái, nhún vai, tự giễu cười: “Không liên quan gì đến anh, là vấn đề của chính em, xin lỗi vì đã làm anh lo lắng nhiều năm như vậy.”
Lâm Tử Nhiên nghĩ đứa nhỏ này cuối cùng đã trưởng thành, bắt đầu thành thục ổn trọng, biết cách quan tâm đến người khác.
Điều này làm cho cậu rất vui, sự lo lắng bất an lúc trước cũng biến mất, cậu vỗ vỗ vai Lục Toại, nói lời thấm thía: “Em có thể nghĩ như vậy làm anh rất vui, bất luận như nào, trở về là tốt rồi.”
Lâm Tử Nhiên: “Ngươi biết hùng hài tử sau khi lớn lên là dạng gì không?”
Hệ thống: “Dạng gì?”
Lâm Tử Nhiên thở dài: “Đó chính là hùng hài tử có lòng dạ! Thời điểm làm chuyện xấu, học được đầu tiên chính là làm kẻ thù mất cảnh giác!”
Hệ thống: “…….”
Buổi tối hai người cùng dùng bữa tối, tuy rằng đơn giản nhưng Lâm Tử Nhiên rất vui vẻ, bởi vì hai huynh đệ bọn họ đã nhiều năm không ăn cơm cùng nhau.
Cậu bảo Từ tẩu làm mấy món trước kia Lục Toại thích ăn, khẩu vị của Lục Toại vẫn không thay đổi, thường thường cùng cậu nói chuyện lúc ở nước ngoài.
Thời gian trôi nhanh, đến gần mười giờ hai người mới về phòng mỗi người.
Lâm Tử Nhiên cẩn thận đóng cửa lại rồi nằm liệt xuống giường, thoạt nhìn tiện nghi đệ đệ rất dễ đối phó, nếu không phải mình biết rõ nội dung kịch bản, đúng là không nhìn ra sơ hở, cũng không biết mình biểu diễn có giấu được hắn không?
Lâm Tử Nhiên không tự tin hỏi hệ thống: “Tôi biểu diễn thấy sao? Có vấn đề gì không?”
Hệ thống: “Còn được.”
Lâm Tử Nhiên: “Còn được là trình độ nào? Rốt cuộc là được hay không được?”
Hệ thống: “Tôi chỉ là một hệ thống phụ trợ, không có quyền bình luận về bất cứ hành vi của người chơi. Mặt khác —— không phải cậu chuyên nghiệp sao? Không cần phải hỏi tôi chuyện này.”
Lâm Tử Nhiên: “... Tôi vẫn là một học sinh thôi.”
Lâm Tử Nhiên trở mình trên giường, mở ra quầng sáng trước mặt, chuẩn bị ôn tập lại mặt sau cốt truyện một chút, kế tiếp là một bước rất quan trọng! Tạo cơ hội cho Lục Toại và Ôn Dự gặp nhau!
Lúc trước cậu nói chờ Ôn Dự đi ra đoàn phim liền giúp hắn đón gió tẩy trần, chỉ cần đến lúc đó đưa Lục Toại tới, liền có thể thuận lý thành chương giới thiệu đệ đệ thân ái của mình cho Ôn Dự rồi.
Cho đến bây giờ, tất cả đều phát triển như kịch bản.
Lâm Tử Nhiên tắm chuẩn bị đi ngủ thì bất ngờ nhận được một tin nhắn.
Triệu Minh Trạch: Hôm nay cậu lại qua bên kia nữa à?
Lâm Tử Nhiên gõ gõ nhẹ ngón trỏ lên màn hình điện thoại, cũng không vội trả lời ngay.
Lại nói, Triệu Minh Trạch này cũng là nhân vật trọng yếu của cốt truyện chủ tuyến, suất diễn không ít hơn nam hai thâm tình là cậu, nhưng khác với Lục Trăn, hắn sắm vai là phản diện chuyên môn đối nghịch công thụ! Là tồn tại so với tra công Lục Toại trong truyện này một lời khó nói hết......
Nếu nói Lục Toại ‘tra’ là có nguyên nhân, vậy Triệu Minh Trạch chẳng có lý do gì, quả thực là công cụ được thiết kế chuyên môn làm vai phản diện.
Tác dụng duy nhất để hắn tồn tại chính là cho Lục Toại, Lục Trăn, Ôn Dự…..
Mỗi người trong mối tình tay ba này ngột ngạt!
Đương nhiên, kết cục còn bi thảm hơn so với nam hai Lục Trăn.
Theo nguyên tắc bằng hữu của tổng tài là tổng tài, thân là cùng tầng lớp bạn tốt với Lục Trăn, Triệu Minh Trạch tự nhiên cũng là tổng tài; bề ngoài hắn là bạn tốt, khắp nơi suy nghĩ vì Lục Trăn, kỳ thật đang âm thầm mưu đồ thu tóm công ty Lục gia.
Giai đoạn trước, thời điểm Lục Toại còn che giấu âm mưu chưa bị lộ, Triệu Minh Trạch tận sức châm ngòi quan hệ giữa Lục Toại và Lục Trăn, cũng vạch trần sự thật Lục Toại đội nón xanh cho Lục Trăn, dẫn đến Lục Trăn và Ôn Dự chia tay. Về sau, Lục Toại hoàn toàn bại lộ mục tiêu cướp công ty của Lục Trăn, Triệu Minh Trạch lại thông qua việc đả kích Ôn Dự tới đả kích Lục Toại; không buông tha bất kỳ cơ hội nào, góp một viên gạch trong quá trình Lục Toại truy thê.
Đây là câu chuyện một ngày không làm gì thì không thoải mái.
Nhưng nếu nhìn xuyên qua bản chất của hiện tượng, sẽ phát hiện mục đích tồn tại của hắn cùng Lục Trăn trăm sông đổ về một biển.
Một nam 2 ngoại trừ yêu đương cả ngày chuyện gì cũng không làm, chuyên tâm theo đuổi vai chính thụ, chế tạo cảm giác nguy cơ cho vai chính công; một kẻ phản diện phát rồ trăm năm bận rộn làm việc, liều mạng đả kích vai chính công thụ, để bọn họ hoạn nạn thấy chân tình ——
Nhìn như gây ngột ngạt cho công thụ, thực ra mục đích lại là xúc tiến cảm tình công thụ!
Người như bọn họ đoán chừng cũng chỉ xuất hiện trong kịch bản cẩu huyết ba xu này thôi... Ở hiện thực nào có người như Lục Trăn? Là nhân dân tệ không chơi tốt hay làm giám đốc không đã ghiền? Sao lại phải giằng co cùng một người không yêu mình? Ngay như mình cũng không hợp với mạch não tình yêu của nam 2, loại phản diện như Triệu Minh Trạch sao không có người không phù hợp chớ?
Lại nói tiếp, tuy hắn là phản diện, nhưng thật ra là đồng bọn!
Triệu Minh Trạch vẫn luôn cùng Lục Trăn có mối quan hệ “rất tốt”, rất nhiều chuyện Lục Trăn đều nói với hắn, cho nên Lâm Tử Nhiên hiểu được ý Triệu Minh Trạch khi hỏi câu kia, chính là hỏi cậu hôm nay có đi tảo mộ không.
Lâm Tử Nhiên suy xét cùng Triệu huynh kề vai chiến đấu trong tương lai, châm chước một hồi mới nghiêm túc trả lời: Đúng vậy.
Triệu Minh Trạch thật sự rất nhanh nhắn lại: Chuyện đó không phải lỗi của cậu, không cần tự trách, đã nhiều năm rồi cũng nên buông xuống.
Lâm Tử Nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo: Hôm nay tôi nhìn thấy Lục Toại.
Lần này, Triệu Minh Trạch im lặng hồi lâu, cuối cùng mới trả lời: Hắn đã về rồi sao?
Lâm Tử Nhiên: Đúng vậy, hôm nay tôi hỏi hắn có muốn trở lại công ty không, hắn nói để xem xét, tôi nghĩ hắn có lẽ sẽ đồng ý.
Triệu Minh Trạch: Chúc mừng cậu.
Lâm Tử Nhiên: Cảm ơn.
Triệu Minh Trạch lại nói: Ngày mai có thời gian không? Ra ngoài tụ hội nhé?
Lâm Tử Nhiên: Được, vậy ở chỗ cũ.
Nói xong, cảm thấy mỹ mãn buông điện thoại.
Là một người chơi ưu tú, đương nhiên phải tập hợp tất cả sức mạnh có thể liên hợp, tuy chưa chính thức gặp nhau, nhưng từ nay về sau chúng ta chính là huynh đệ tốt cùng kề sai sát cánh!
………………
Lâm Tử Nhiên vui vẻ ngủ một giấc, ngày hôm sau dậy tiếp tục đóng vai ca ca tốt, sáng sớm liền hỏi thăm quan tâm Lục Toại; chuyện ăn, mặc, ở, đi lại từ nhỏ đến lớn đều quan tâm tới, như thể bù đắp cho tất cả những gì đã thua thiệt hắn trong những năm qua!
Lục Toại vẫn luôn lãnh đạm, nhưng Lâm Tử Nhiên cũng không thèm để ý, rốt cuộc cậu cũng không cần hồi báo.
Đương nhiên quan trọng hơn, cậu muốn tìm một cơ hội hướng Lục Toại biểu đạt tín hiệu rằng bản thân yêu sâu đậm Ôn Dự, mình càng để ý Ôn Dự, Lục Toại vì cướp đi người mình yêu sẽ càng nỗ lực theo đuổi Ôn Dự!
Lâm Tử Nhiên nhìn Lục Toại bằng ánh mắt thập phần từ ái, đứa nhỏ này mạch não tương đối kỳ lạ, thế nhưng chỉ vì đả kích ca ca, liền tùy tiện theo đuổi người khác, cho rằng có thể đùa giỡn tình cảm người khác; ây da, tra công dễ làm sao? Kết quả nhìn xem, hối hận đi, một hồi truy thê đi...... Lâm Tử Nhiên nhìn hắn với ánh mắt trìu mến đầy cơ trí!
Nghĩ đến đây, cậu ôn nhu gắp cho Lục Toại một miếng thịt kho tàu, nói: “Trước kia em thích nhất cái này, ăn nhiều một chút.”
Lục Toại buông đũa, nhàn nhạt nói: “Không ăn.”
Hắn không thể chịu nổi cái nhìn nhiệt tình quá mức của Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên chợt căng thẳng khi thấy thái độ lãnh đạm của hắn, chẳng lẽ chính mình biểu lộ quá mức? Hưm, thân là loại hình tổng tài ôn nhu nội liễm, hẳn nên rụt rè một chút, khụ! Lần sau chú ý lần sau chú ý!
“Nhân tiện, tuần sau anh muốn giới thiệu một người để em nhận thức.” Lâm Tử Nhiên cũng đặt đũa xuống, nói.
Lục Toại hơi nhướng mày nói: “Là ai?”
Vẻ mặt ôn nhu thâm tình hiện lên trong mắt Lâm Tử Nhiên, tựa hồ nghĩ đến người kia, trong lòng không khỏi vui vẻ chờ mong, nói: “Bạn trai của anh.”
Lục Toại ngẩng đầu, tựa hồ rốt cuộc nghe được cái gì thú vị, nheo đôi mắt, cười hài hước: “Ồ? Anh có bạn trai?”
Lâm Tử Nhiên nhìn thái độ hờ hững của hắn, thu hồi bộ dáng ấm áp mấy ngày nay, dùng ngữ khí nghiêm túc nói: “Đúng vậy, hơn nữa anh muốn cùng anh ấy xác nhận, về sau ... Cùng là người một nhà.”
Lục Toại bình tĩnh nhìn hắn, người một nhà ... Xem ra anh thật sự trân trọng đối phương, nếu như tôi không bao giờ trở lại, tương lai anh sẽ cùng hắn ở bên nhau, vui vui vẻ vẻ qua ngày phải không? Đúng là một đôi thần tiên quyến lữ, làm người hâm mộ không thôi.
Ánh mắt Lục Toại lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy ý cười: “Thật tốt, anh nói như vậy, em thật sự rất mong đợi.”
Lâm Tử Nhiên vui vẻ cười.
Bởi vì cậu biết Lục Toại để trong lòng!
Một khi đã thế nhiệm vụ ngày hôm nay coi như hoàn thành, nhìn thời gian cũng đã đến giờ hẹn với Triệu Minh Trạch.
Lâm Tử Nhiên đứng lên, cười cười: “Anh có việc đi ra ngoài một chút, buổi tối không về ăn cơm, đúng rồi... Nếu em muốn đi dạo thì chìa khóa xe ở trên tủ giày.”
Lục Toại gật gật đầu: “Được, em biết rồi.”
Lâm Tử Nhiên trông rất vui vẻ, mang áo khoác ra cửa.
……………………
Chỗ cũ của bọn họ là một hội sở xa hoa, Triệu Minh Trạch thường xuyên hẹn Lục Trăn gặp mặt ở đây, ăn cơm uống trà, đánh golf, nói chuyện sinh ý….
Lâm Tử Nhiên bước vào, người giữ cửa đi tới cung kính chào hỏi: “Lục tổng.”
Lâm Tử Nhiên gật đầu, sau đó quen cửa quen nẻo đi vào trong.
Tưởng tượng chút nữa chạm mặt với đồng bọn, Lâm Tử Nhiên còn có chút mong đợi! Bất quá cậu cần phải ổn định, tuy nói là đồng bọn, nhưng đây là đồng bọn lục thân không nhận, tâm cơ so với đệ đệ còn theo không kịp, hôm nay hẹn gặp mặt chỉ sợ nghe nói Lục Toại đã về, cho nên tới thử cậu trước, chính mình cần phải cẩn thận ứng đối......
Lâm Tử Nhiên vừa đi vừa tự hỏi, thất thần, không cẩn thận đụng phải người phục vụ, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi.”
Người phục vụ liên tục xua tay: “Không sao, không sao, ngài tới gặp Triệu tổng sao? Ngài ấy ở bên trong.”
Lâm Tử Nhiên mỉm cười, ngẩng đầu nhìn vào trong, trên sân bóng lúc này chỉ có một người.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nút thắt ở cổ áo mở rộng, bên ngoài mặc một chiếc áo gió dài tay màu đen, vai rộng eo thon, hai chân thẳng tắp thon dài; tóc ngắn màu đen xõa ra sau đầu lộ ra khuôn mặt đẹp trai, cặp kính gọng bạc gắn trên sống mũi che khuất hai tròng mắt dài và hẹp, có vẻ nho nhã của mặt người dạ thú.
Hắn giữ chặt gậy đánh gôn bằng cả hai tay, đốt ngón tay thon dài, cánh tay giãn ra; gậy golf tạo ra một vòng cung mạnh mẽ giữa không trung, tiểu cầu màu trắng bay đi không thấy bóng dáng.
Sau đó hắn buông tay và mỉm cười với Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên vẻ mặt thất hồn lạc phách.
Lâm Tử Nhiên: “Không thể tưởng được ...”
Hệ thống: “???”
Lâm Tử Nhiên: “Thực sự không thể trông mặt mà bắt hình dong ….”
Hệ thống: “???”
Lâm Tử Nhiên: “Kẻ hèn này chỉ là một vai phản diện não tàn mà thôi! Dù sao cũng tới để ngược, lại sở hữu một khuôn mặt đẹp như vậy để làm gì? Quá là phí phạm của trời! Lãng phí, quá lãng phí!”
Hệ thống trầm tư một lát: “Lời cậu nói tựa hồ rất có lý, tôi sẽ đăng báo phản hồi ý kiến của cậu ...”
Lâm Tử Nhiên lập tức đánh gãy hệ thống: “Đăng báo cái gì, tôi nói lãng phí nhưng không có nói là không tốt! Tôi thích kiểu ứng phó không có lệ như này, đều đắp nặn mỗi nhân vật tốt hơn; công ty có lương tâm cung cấp những trải nghiệm trò chơi tốt nhất cho người chơi! Sửa lại thì tôi không chơi nữa!”
Hệ thống: “……”ba trấm
****