Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 52

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 52
Huyền Diễm trước sau vẫn không xuất hiện.

Mộ Dương đưa Lâm Tử Nhiên ra khỏi Thánh Cung, Chu Nhạc chờ bọn họ ở bên ngoài, cả ba lặng yên rời khỏi Thánh Cung.

Không có bất luận kẻ nào phát hiện, không có bất luận kẻ nào ngăn cản.

Bởi quá mức thuận lợi, Lâm Tử Nhiên cảm thấy không thích hợp.

Nhưng cậu rất nhanh phản ứng lại, xem ra Huyền Diễm thật sự khống chế được tâm ma, hẳn là hắn cố ý thả bọn họ rời đi.

Mộ Dương và Chu Nhạc cũng có chút khó hiểu, nhưng họ không nghĩ nhiều như vậy.

Bọn họ cứu Lâm Tử Nhiên từ trong tay Huyền Diễm, nhưng Thánh Cung là thánh địa đệ nhất của Xích Viêm Tiên giới, môn đồ trải rộng thiên hạ, bọn họ chạy trốn tới đâu mới an toàn?

Mộ Dương lộ ra vẻ sầu lo, bọn họ chắc chắn không thể trở về Sùng Châu thành, như vậy chỉ mang phiền toái trở về.

Lúc này Chu Nhạc trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Có một chỗ chúng ta có thể đi.”

Mộ Dương vẫn luôn tín nhiệm Chu Nhạc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Vậy làm phiền Chu trưởng lão dẫn đường.”

Chu Nhạc mỉm cười: “Khách khí khách khí.”

Tuy Lâm Tử Nhiên có chút tò mò, nhưng xuất phát từ tín nhiệm nên vẫn không hỏi nhiều.

Cậu không nghĩ tới mập mạp này trượng nghĩa như vậy, sẵn sàng mạo hiểm đắc tội Huyền Diễm để giúp Mộ Dương cứu người. Hiện giờ bọn họ coi như ngồi chung một chiếc thuyền, một khi đã thế chút tin tưởng này vẫn phải có.

Chu Nhạc tế ra pháp bảo phi hành, trực tiếp đưa hai người về phương bắc.

Họ phi hành cơ hồ suốt một ngày một đêm, sau đó dừng lại dưới một hàng núi non chạy dài.

Thoạt nhìn nơi đây giống như một mảnh núi rừng trống trải.

Chu Nhạc ném một đạo linh phù về bãi đất trống phía trước, không gian dao động, một đường núi uốn lượn gập ghềnh dần dần xuất hiện. Ba người dọc theo đường núi đi vào bên trong, cuối cùng xuất hiện ở một trang viên tựa như thế ngoại đào nguyên.

Bên trong trang viên người hầu đi tới đi lui, mỗi người đều trầm mặc ít lời, thậm chí thoạt nhìn bọn họ không hề có chút phản ứng.

Lâm Tử Nhiên và Mộ Dương tò mò đánh giá bên trong.

Bọn họ đi theo Chu Nhạc vào chỗ sâu nhất, dừng lại trước một tòa trúc lâu thanh nhã, Chu Nhạc đứng ở dưới cao giọng nói: “Dạ tiên sinh, Chu Nhạc xin cầu kiến.”

Lâm Tử Nhiên chợt ngẩn ra.

Ngay sau đó cậu liền nhìn thấy Dạ Lưu Ân mặc một bộ hắc sam, thong dong chậm rãi từ trúc lâu bước xuống.

Hắn cười gật đầu với Chu Nhạc một cái, nói: “Vất vả.”

Sau đó ngước mắt nhìn về phía Lâm Tử Nhiên.

Lâm Tử Nhiên bỗng cảm thấy da đầu tê dại, cố gắng hết sức bảo trì trấn định, nhưng một cảm giác bất an mãnh liệt nháy mắt quét qua nội tâm cậu.

Thật không nghĩ tới, Chu Nhạc thế nhưng lại dẫn bọn cậu tới chỗ Dạ Lưu Ân!

Vòng đi vòng lại, không ngờ lại rơi vào tay Dạ Lưu Ân!

Hơn nữa, nhìn thái độ quen thuộc của Chu Nhạc và Dạ Lưu Ân, hiển nhiên bọn họ đã sớm quen biết, nhưng…sao có thể!

Thân hình Lâm Tử Nhiên cứng đờ, trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều chuyện, mỗi loại kết quả đều rất chi là không ổn.

Lâm Tử Nhiên cả giận nói: “Kịch bản của các ngươi có phải quá hố cha rồi không?”

Hệ thống: “Hy vọng người chơi khai quật cốt truyện ẩn nhiều hơn và hưởng thụ lạc thú trò chơi.”

Lạc thú em gái ngươi, ta biết kịch bản của các ngươi không đáng tin, nhưng không ngờ nó lại không đáng tin đến vậy!

Tâm ma của Huyền Diễm đã đủ hố cha, bây giờ thế nhưng ngay cả Chu Nhạc cũng là nội gián!

Mà chính cậu và Mộ Dương hoàn toàn không biết gì cả, cứ thế bước vào bẫy rập mà hắn đã an bài.

Hiện giờ xem ra nhiệm vụ xuống núi rèn luyện lúc trước của Mộ Dương căn bản chính là do Chu Nhạc đặc biệt an bài! Chu Nhạc thân là trưởng lão Thánh Cung, hắn biết Mộ Dương thân là đệ tử của Huyền Diễm, lại là người ứng kiếp, cho nên mới cố ý bày ra kế hoạch diệt trừ Mộ Dương.

Bắt đầu từ khi đó, chính là âm mưu của Dạ Lưu Ân! Bọn họ chỉ là không nghĩ tới cậu sẽ ra tay cứu người, tuy không thể diệt trừ Mộ Dương nhưng lại phát hiện ra sự tồn tại của cậu.

Cho nên thời điểm Chu Nhạc đuổi bắt bọn họ phóng nước, hắn cố ý thả chính mình rời đi, xem ra căn bản không phải vì tình nghĩa với Mộ Dương.

Hắn cố ý để chính mình gặp Dạ Lưu Ân.

Như thế hết thảy đều có thể nói thông.

Ở trong tay cáo già Dạ Lưu Ân còn không an toàn bằng Thánh Cung đâu.

Ngực Lâm Tử Nhiên mướt mồ hôi, cậu cúi đầu, thân thể khẽ run lên, chỉ hận không thể lập tức mang Mộ Dương rời đi!

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, như vậy không được.

Nếu Chu Nhạc dám đưa bọn họ đến đây, tất nhiên đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác.

Đầu tiên đứng ở góc độ Lê Diệp, tuy rằng bại lộ mối quan hệ giữa Chu Nhạc và Dạ Lưu Ân nhưng hắn hoàn toàn có thể bịa ra một lý do thích hợp, có thể giả vờ không biết mối quan hệ giữa Lê Diệp và Dạ Lưu Ân.

Lê Diệp rơi vào tay Huyền Diễm bị bắt chịu nhục, ngoài ý muốn gặp lại thân sinh phụ thân ở nơi này, cho dù quan hệ cha con có chút không tốt cũng tuyệt không đến mức sợ hãi chạy trốn.

Nhưng nếu mình ở lại, coi như đúng ý Dạ Lưu Ân, cũng sẽ khiến Mộ Dương lâm vào nguy hiểm.

Lùi lại một vạn bước, ngay cả khi mình mặc kệ con mẹ nó thiết lập nhân vật, trực tiếp nói thẳng âm mưu của Chu Nhạc và Dạ Lưu Ân ra, thì mình cũng không có chứng cứ!

Cũng không thể lấy kịch bản ra đưa cho Mộ Dương xem, đúng không?

Dạ Lưu Ân vẫn luôn biểu hiện ra vẻ dịu dàng nho nhã, luôn mồm nói bản thân vô tội, Thánh Cung không phân thị phi đuổi cùng giết tuyệt, Mộ Dương cũng không phải là người có thành kiến sâu sắc với người tu ma, nhìn hắn bao dung Lê Diệp là có thể nhìn ra.. Vừa vặn lúc này Mộ Dương hận Huyền Diễm thấu xương, lại gặp được phụ thân vô cùng yêu thương Lê Diệp, hắn thiên hướng về ai quả thực quá rõ ràng!

Nếu cậu mà hồ ngôn loạn ngữ, chẳng những không thủ tín mà có khả năng chọc giận Dạ Lưu Ân, dẫn đến hắn ta lười ngụy trang trực tiếp giết cậu luôn.

Lâm Tử Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ chỉ có thể án binh bất động, nghĩ cách lừa Mộ Dương rời khỏi đây rồi nói.

Dạ Lưu Ân đi đến trước mặt Lâm Tử Nhiên.

Hắn rũ mắt nhìn cậu, trong mắt tràn đầy đau đớn áy náy và khổ sở, giơ tay muốn xoa đầu Lâm Tử Nhiên, ôn nhu nói: “Xin lỗi, lúc đó phụ thân không cố ý bỏ rơi con ở đó, con có thể trở về là tốt..”

Lâm Tử Nhiên quay đầu tránh đi tay của hắn, vẻ mặt lạnh lùng, quật cường cắn môi không nói lời nào, tựa hồ tâm còn khúc mắc về sự việc kia.

Dạ Lưu Ân cười khổ một tiếng.

Mộ Dương kinh ngạc nhìn một màn này, hắn nhìn Dạ Lưu Ân rồi lại nhìn Lâm Tử Nhiên, thanh âm kinh ngạc: “Ngài, ngài là phụ thân của A Diệp?”

Dạ Lưu Ân quay đầu nhìn Mộ Dương, thần sắc ôn hòa: “Ngươi chính là Mộ Dương?”

Mộ Dương mờ mịt gật đầu, người này thế nhưng nhận thức mình?

Thần thái Dạ Lưu Ân thành khẩn, ánh mắt chân thành nói: “Ta vẫn luôn nghe nói ngươi thập phần chiếu cố Diệp Nhi, mấy năm nay đáng tiếc không thể bồi cạnh nó... May mắn có ngươi ở bên, ta hẳn nên cảm ơn ngươi.”

Mộ Dương tức khắc có chút ngượng ngùng nói: “Không, không cần khách khí.”

Dạ Lưu Ân nói: “Đã là bằng hữu của Diệp Nhi, vậy ngươi cứ yên tâm ở lại đây.”

Chu Nhạc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Dạ tiên sinh là phụ thân của Lê Diệp? Sao trước kia ta chưa từng nghe ngài nói qua?”

Dạ Lưu Ân cười khổ: “Ta cũng là gần đây mới tìm được Diệp Nhi.”

Chu Nhạc nghĩ nghĩ, cười nói với Mộ Dương: “Ta quen biết Dạ tiên sinh đã lâu, rất tín nhiệm nhân phẩm của hắn, hơn nữa hắn lại là phụ thân của Lê Diệp, chúng ta thích hợp ở lại đây.”

Mộ Dương cũng nghĩ như vậy. Không ngờ Chu Nhạc lại quen biết cha của Lê Diệp, một khi đã thế, tạm thời ở lại đây là an toàn nhất.

Nói như vậy, A Diệp cũng phải lưu lại.

Lâm Tử Nhiên không nhịn được, cậu một bộ biểu tình canh cánh trong lòng, lạnh lùng nói với Dạ Lưu Ân: “Thời điểm Huyền Diễm ra tay, ngươi bỏ lại ta rồi một mình rời đi, hiện tại ta mới không hiếm lạ ngươi! A Dương, chúng ta đi!”

Nói xong mượn cớ mang Mộ Dương rời đi.

Ai ngờ vừa mới nhấc chân, Dạ Lưu Ân liền nắm lấy cổ tay cậu, Dạ Lưu Ân vẫn chưa dùng sức nhưng Lâm Tử Nhiên lại phát hiện chính mình không thể động đậy nổi.

Ánh mắt Dạ Lưu Ân bất đắc dĩ, thở dài: “Ngươi đứa nhỏ này, phụ thân nhận sai với ngươi, được chưa? Cho dù ngươi còn hận phụ thân bỏ ngươi ở đó, nhưng bây giờ ngươi rời nơi này còn có thể đi đâu? Nếu ngươi lại bị Huyền Diễm kia bắt đi, phụ thân thật sự không thể tha thứ cho chính mình. Đừng tùy hứng, ân?”

Lâm Tử Nhiên không hề dao động, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Thấy cậu như vậy Dạ Lưu Ân tựa hồ không có cách nào, biểu tình chua xót, do dự một chút mới nói với Mộ Dương: “Lúc trước thời điểm Huyền Diễm bắt Diệp Nhi đi, bởi vì không địch lại Huyền Diễm nên ta trọng thương bỏ chạy, không thể mang Diệp Nhi theo, bây giờ hắn còn trách ta lúc đó bỏ hắn lại… Ta thật sự áy náy tự trách không thôi, nhưng lúc ấy chỉ muốn lưu lại một mạng mới có thể tìm cơ hội cứu hắn, bây giờ hắn thật vất vả trở về, vô luận thế nào ta cũng không để hắn gặp nguy hiểm nữa. Ngươi là bằng hữu của hắn, có thể giúp ta khuyên nhủ hắn không?”

“Thì ra là thế.” Chu Nhạc nghe xong vội vàng nói: “Dạ tiên sinh không cần quá mức tự trách, lúc đó ngươi bị buộc bất đắc dĩ, nếu ngươi thật sự chết dưới tay Tôn Thượng, ta nghĩ Lê Diệp có khi còn khổ sở hơn. Hắn vẫn là hài tử, có chút không hiểu chuyện cũng là bình thường, mấy ngày sau nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ngươi.”

Hai người ngươi một câu ta một câu, chụp cái mũ không hiểu chuyện xuống đầu Lâm Tử Nhiên, làm cậu khổ mà không nói nên lời.

Hai hỗn đản cấu kết với nhau làm chuyện xấu này!



Mấu chốt là tựa hồ Mộ Dương có vẻ tin điều này.

Lâm Tử Nhiên nôn nóng không thôi.

Mộ Dương chần chừ một lát, nói với Lâm Tử Nhiên: “Ta nghĩ Dạ tiên sinh thật sự lo lắng cho ngươi, nếu không chúng ta cứ lưu lại trước đi.”

Tính cách A Diệp quật cường, bởi vậy có khả năng sẽ không chịu tha thứ cho Dạ Lưu Ân, mấu chốt là bây giờ Huyền Diễm nhập ma, bọn họ cũng không còn nơi nào để đi, rời khỏi nơi này sẽ càng thêm nguy hiểm.

Mà hắn, không đủ năng lực bảo vệ Lâm Tử Nhiên.

Lâm Tử Nhiên cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, cậu có ý đồ giãy giụa vài cái, nhấp môi kiên trì nói: “Ta không muốn lưu lại nơi này.”

Dạ Lưu Ân nghe vậy tựa hồ thập phần bi thương, khàn giọng nói: “Diệp Nhi..”

Mộ Dương có chút không đành lòng, hắn bước tới kéo ống tay áo Lâm Tử Nhiên, thấp giọng nói: “Tạm thời chúng ta ở lại đây đi, nếu ngươi không thích nơi này, sau khi rời khỏi đây chúng ta sẽ tìm một nơi khác thích hợp.”

Lâm Tử Nhiên khổ mà không nói nên lời, đã đến tình trạng này, nếu mình cứ nháo tiếp chỉ sợ sẽ khiến Dạ Lưu Ân hoài nghi.

Chỗ cánh tay bị Dạ Lưu Ân nắm truyền đến hơi lạnh nhè nhẹ, lưng như bị kim đâm, phảng phất chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy cổ tay cậu.

Lâm Tử Nhiên cắn răng, rốt cuộc nói: “Được.”

………………

Thế là bọn họ ở lại đây.

Chẳng qua Dạ Lưu Ân không an bài Mộ Dương ở cùng chỗ với Lâm Tử Nhiên, hai người phân biệt ở sân bất đồng.

Lâm Tử Nhiên thần sắc nghiêm nghị ngồi trong phòng mình, kỳ thật trong lòng tràn đầy lo lắng.

Loại sắp xếp này càng ngăn chặn khả năng cậu lén gặp Mộ Dương.

Có lẽ Dạ Lưu Ân đã sinh ra hoài nghi với cậu.

Aiz, sớm biết như thế thà rằng lưu lại Thánh Cung còn hơn. Tuy rằng tâm ma thích làm chuyện không biết xấu hổ, nhưng chuyện khác y đều thiên y bách thuận với cậu, tính cách có lẽ có chút cố chấp nhưng chỉ cần hống y một chút là có thể nằm trong tầm khống chế của cậu.

Nhưng Dạ Lưu Ân lại nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.

Lão ma đầu này tàn nhẫn độc ác, không đặt tính mạng của cậu vào mắt huống chi là tính mạng của Mộ Dương.

Vì xâm lấn Xích Viêm Tiên giới, chuyện gì hắn ta cũng làm được.

Ai mà ngờ, tên mập chết tiệt kia thoạt nhìn mày rậm mắt to thế nhưng lại là gian tế do Dạ Lưu Ân cài vào, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Mệt cậu và Mộ Dương xem hắn là bằng hữu.

Lâm Tử Nhiên bị tức chết.

Không được, cứ như vậy không phải là cách, cậu phải tìm biện pháp đi gặp Mộ Dương.

Lâm Tử Nhiên bỗng đứng lên, kết quả mới đẩy cửa liền phát hiện đẩy không mở, cậu lập tức tung một chưởng đánh về hướng đại môn, nhưng phản lực kết giới đánh cậu văng vào vách tường, lập tức khụ hộc ra một búng máu!

………………

Mộ Dương ngồi đả tọa trong phòng khách, kỳ thật hắn muốn ở cùng A Diệp nhưng nếu Dạ Lưu Ân đã an bài như vậy, khách nghe theo chủ, hắn không thể đưa ra quá nhiều yêu cầu.

Nhưng một ngày đã trôi qua, mình đi qua xem A Diệp hẳn là có thể đi?

Mộ Dương ra khỏi sân, đi được nửa đường ngoài ý muốn gặp Dạ Lưu Ân, vội cung kính nói: “Dạ tiên sinh”

Dạ Lưu Ân nhìn thấy hắn tới, vẻ mặt hiểu rõ, hòa ái hỏi: “Ngươi đi gặp Diệp Nhi?”

Mộ Dương gật đầu.

Dạ Lưu Ân thở dài: “Hắn bị Tôn Thượng giam cầm lại bị thương căn nguyên, ta vừa giúp hắn vận công chữa thương, vất vả lắm hắn mới ổn định thương thế. Hiện tại hắn đang nghỉ ngơi, thời gian này đó đều dùng để bế quan dưỡng thương, nếu không sẽ bất lợi căn nguyên cùng hao tổn thọ nguyên. Bây giờ chỉ sợ ngươi không tiện gặp hắn.”

Mộ Dương đại kinh thất sắc: “Hắn bị thương?”

Vẻ mặt Dạ Lưu Ân khổ sở: “Đúng vậy, rơi vào tay Tôn Thượng, nói thật.. hắn có thể còn sống đã là vạn hạnh.”

Thần sắc Mộ Dương biến ảo, gắt gao cắn răng. Hắn vốn tưởng rằng Huyền Diễm chỉ lăng nhục A Diệp mà thôi, ai ngờ còn làm A Diệp tổn thương căn nguyên, thực sự quá đáng!

Sau đó Chu Nhạc nói một chút chuyện về Dạ Lưu Ân với hắn, giải thích như thế nào cùng Dạ Lưu Ân trở thành bằng hữu.

Tuy Dạ Lưu Ân là di dân Ma tộc, không làm chuyện gì thương thiên hại lý nhưng lại bị Thánh Cung đuổi giết; A Diệp cũng vì kế thừa huyết mạch Ma tộc của Dạ Lưu Ân mà có loại thiên phú công pháp hút máu này. Rốt cuộc Dạ Lưu Ân có phải người tốt hay không, lúc đầu trong lòng Mộ Dương cũng có chút nghi vấn, nhưng A Diệp vì cứu hắn quên mình, ngược lại lấy phương thức lấy oán trả ơn này bị xử tử, này đó hắn đều tận mắt nhìn thấy.

Bất công như thế.

Chuyện Dạ Lưu Ân nói có gì là không có khả năng đâu?

Mộ Dương nhớ tới đồng tử ám kim sắc tràn đầy tà khí, khuôn mặt nghiêm nghị lúc đó của Huyền Diễm, nhớ tới hắn làm những việc không đứng đắn kia..

Trong mắt dần dần hiện lên tơ máu màu đỏ.

Tôn Thượng cái gì, còn không bằng Ma tộc!

Ít nhất phụ thân A Diệp là người rất tốt.

Ít nhất ông ta sẽ không thương tổn A Diệp.

Thế nào là ma, thế nào là tiên?

Thế nào là chính đạo, thế nào là tà đạo?

Giờ khắc này Mộ Dương bỗng sinh ra hoài nghi đối với sự kiên trì của mình.

Liệu Thánh Cung có thực sự đại biểu cho chính nghĩa, thân là Tôn Thượng chủ một Thánh Cung, sao có thể làm ra việc xấu xa như vậy?

Hắn có tư cách gì đại biểu cho Thiên Đạo chính nghĩa!

Dạ Lưu Ân do dự nhìn Mộ Dương, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta biết khả năng ngươi có thành kiến với Ma tộc chúng ta, nhưng hiện tại bên ngoài càng thêm nguy hiểm, chỉ có thể ủy khuất các ngươi tạm thời ở lại đây. Nếu ngươi muốn đi ta tuyệt không ngăn cản.”

Mộ Dương chậm rãi nâng mắt, bình tĩnh nói: “Dạ tiên sinh là phụ thân của A Diệp, lại mạo hiểm thu lưu chúng ta, Mộ Dương đương nhiên tin tưởng Dạ tiên sinh.”

Dạ Lưu Ân tựa hồ có chút động dung, cảm khái nói: “Hài tử như ngươi xưa nay rất ít thấy...”

Hắn cười khổ nói: “Người bên ngoài bây giờ, chỉ cần nhìn thấy người tu luyện công pháp Ma tộc liền không phân rõ trắng đen lập tức giết chết, chúng ta không thể không tị thế mà sống.”

Mộ Dương nhớ tới A Diệp bị vu tội chịu tra tấn, đối với loại thống khổ bất đắc dĩ này hắn đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Những người này căn bản không quan tâm đến cái gọi là chính nghĩa, cái gọi là chân tướng.

Bọn họ chỉ muốn giết hết Ma tộc.

Lại không biết càng như thế, bản thân càng giống Ma tộc chân chính.

Mộ Dương hít sâu một hơi, hắn chắp tay với Dạ Lưu Ân: “Nếu hiện tại A Diệp bế quan không tiện gặp, vậy Mộ Dương cáo từ trước.”

Dạ Lưu Ân gật đầu cười nói: “Hảo.”

Sau khi Mộ Dương rời đi, Chu Nhạc xuất hiện ở bên cạnh Dạ Lưu Ân, thái độ cung kính cúi đầu cười nói: “Chủ thượng mưu tính sâu xa, cho dù thiếu chủ không nghe chúng ta sở dụng, chúng ta có Mộ Dương, sẽ làm Huyền Diễm càng thêm đau đầu.”

Dạ Lưu Ân cười nhẹ: “Lần này phải cảm ơn tin tức của ngươi, nếu không ai có thể biết, Huyền Diễm và Mộ Dương thế nhưng sẽ vì nhi tử của ta mà phản bội tình nghĩa thầy trò đâu?”

Chu Nhạc cười khiêm tốn: “Có thể cống hiến sức lực cho chủ thượng là vinh hạnh của thuộc hạ.”

Dạ Lưu Ân khẽ cười.

Ngày đó khi Huyền Diễm bất ngờ xuất hiện, hắn vốn tưởng rằng thất bại trong gang tấc, ai mà nghĩ tới, hóa ra cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình trồng liễu liễu thêm xanh.

………………

Mộ Dương về phòng mình.

Nếu tạm thời không thể gặp A Diệp, vậy thì bế quan tu luyện.

Hắn khoanh chân ngồi nhắm mắt lại, chóp mũi phảng phất mùi hương rừng trúc, bên tai ríu rít tiếng chim và côn trùng kêu vang. Rõ ràng đây là một khung cảnh yên bình ấm áp nhưng hắn lại không thể tập trung nhập định mà ngược lại, lồng ngực tràn đầy ý nghĩ táo bạo.

Dục vọng nào đó dưới đáy lòng không chịu cô đơn xông ra.

Cảnh tượng đêm hôm đó lại hiện ra trước mắt.

Một khắc đó, còn gì khác ngoài sự thống khổ và nỗi phẫn nộ?

Còn có lòng đố kỵ và sự hâm mộ..

Giờ phút này trong màn đêm tĩnh lặng, lòng đố kỵ mà hắn cố tình áp chế lại đột nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt, lấy khí thế không thể ngăn cản quét qua tâm trí hắn.

Muốn…

Hắn cũng muốn như vậy đối với A Diệp.



Muốn chiếm hữu cậu, muốn thay thế nam nhân kia.

Dựa vào cái gì mà hắn ta có được cậu? Bởi vì chính mình nhỏ yếu sao? Ngay cả khi mình không làm gì, dù nhỏ yếu cũng là nguyên tội của hắn.

Bởi vì nhỏ yếu cho nên không thể bảo hộ người mình muốn bảo hộ, bởi vì nhỏ yếu mới không thể có được người mình muốn có.

Nếu hắn cũng cường đại như Huyền Diễm.

Có phải hết thảy sẽ không xảy ra?

Có phải liền có thể giữ A Diệp bên mình, không cần lo lắng cậu bị thương, không cần sợ hãi cậu rời đi hay không?

Hắn hận mình yếu đuối, hận mình bất lực.

Hắn hận chính mình bị Huyền Diễm đánh bay ra ngoài, chẳng sợ hắn không tiếc mạng của mình nhưng ở trong mắt đối phương, hắn giống như một con kiến vậy, càng bám trụ càng buồn cười.

Hết thảy đơn giản vì hắn không đủ mạnh.

Hắn chưa bao giờ căm hận mọi thứ như thế.

Mộ Dương đột nhiên mở mắt ra, tròng mắt chợt lóe lên tia sáng đỏ rồi biến mất.

Địch Trần Kiếm bên người mơ hồ nhận ra cái gì, kịch liệt chấn động. Mộ Dương giơ tay đè Địch Trần Kiếm không cam lòng xuống, ngón tay hắn đột nhiên phát lực! Địch Trần Kiếm trong tay hắn phát ra một tiếng than khóc, một lát sau lẳng lặng bất động.

Nhè nhẹ từng đạo hắc khí quấn quanh thân kiếm băng tinh.

………………

Lâm Tử Nhiên không ngừng cố gắng công kích kết giới, nhưng kết giới Dạ Lưu Ân thiết lập cậu căn bản không thể mở ra!

Cậu lau một chút vết máu nơi khóe miệng, cuối cùng cũng không thử nữa.

Cứ như vậy không làm được gì.

Nếu Dạ Lưu Ân nhốt cậu lại thì chắc chắn đã sinh ra nghi ngờ với cậu, nhưng hắn tạm thời sẽ không động vào cậu, vì lần này mục tiêu mà hắn lợi dụng có thể là Mộ Dương.

Mộ Dương chính là sợi thần hồn của Huyền Diễm biến thành, cũng là người ứng kiếp thiên mệnh, hiển nhiên có giá trị hơn mình.

Nếu Mộ Dương bị mê hoặc nhập ma, hơn nữa Huyền Diễm cũng nhập ma, thì đó mới chân chính là kiếp nạn của Xích Viêm Tiên giới!

Móa nó cái cốt truyện hố cha này!

Cậu thân là con trai Thiên Ma còn chưa nhập ma, ngược lại vai chính công thụ đều nhập ma, cốt truyện này còn có thể sụp lợi hại hơn nữa không?

Lâm Tử Nhiên: “Trò chơi rác rưởi.”

Hệ thống……

Lâm Tử Nhiên ngồi ở trên giường thở phì phì, mệt cậu ban đầu còn cảm thấy thế giới này khởi đầu không tồi, đặc biệt thuận lợi, vai chính công thụ đều nghiêm túc đi theo cốt truyện.

Ai biết nói sụp liền sụp, không có một chút dấu hiệu nào, so với thế giới trước còn hố cha hơn.

Ít ra thế giới trước sụp đổ có dấu vết để lại, đúng không?

Thế giới này sụp cũng không cho người ta có thời gian phản ứng.

Ai mà biết người mù kia chính là Huyền Diễm lịch kiếp chớ? Này thật sự không phải cái bẫy mà trò chơi thiết kế đó chứ?

Mình không thể ra ngoài gặp Mộ Dương, nhưng hẳn là Mộ Dương sẽ đến tìm mình nhỉ?

Đã nhiều ngày không thấy bóng dáng, Dạ Lưu Ân lừa dối Mộ Dương thế nào?

Hầy, sớm biết như thế, thà rằng tiểu thiên sứ không cần tốt bụng như vậy.

Nhìn những đệ tử Thánh Cung đó xem, quản cậu ba bảy hai mốt cứ nhận định cậu là ma tu xấu xa trước, thành kiến ăn sâu bén rễ. Tuy rằng như vậy không tốt lắm, nhưng thời điểm gặp ma tu giỏi mê hoặc lòng người sẽ không dễ bị ma tu lừa gạt.

Mộ Dương có thể tin tưởng Lê Diệp là chuyện tốt, chứng tỏ hắn không đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, nhưng.. Lê Diệp tu ma là một ngoại lệ, đó không phải do hắn lựa chọn, thực sự ma tu trên thế giới này đa phần đều không tốt.

Không thể bởi vì Lê Diệp ngoại lệ mà dễ dàng tin tưởng những ma tu khác cũng là người tốt! Vẫn nên có tâm phòng người!

Lòng tốt của Mộ Dương rất đặc biệt, cũng là điểm mà Lâm Tử Nhiên rất thích, nhưng nếu bị kẻ xấu lợi dụng thì ngược lại rất nguy hiểm.

Nếu lòng tốt của Mộ Dương và thành kiến của những người khác trung hòa với nhau thì tốt rồi.

Lâm Tử Nhiên sâu kín thở dài.

Bây giờ chỉ hy vọng Mộ Dương có thể đứng vững, cậu phải tin tưởng tiểu thiên sứ nhiều hơn một chút.

Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhập ma!

Trong chớp mắt mười ngày trôi qua.

Ngay từ đầu Lâm Tử Nhiên nôn nóng không ngủ được, sau đó dần dần thành Phật hệ luôn, dù sao bây giờ không thể làm gì khác hơn là chờ đợi.

Hôm nay Lâm Tử Nhiên nằm ở trên giường như đi vào cõi thần tiên phiên ngoại, bỗng nhiên cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Lâm Tử Nhiên lập tức nghiêm mặt ngồi dậy.

Đã nhiều ngày chưa từng có ai đến tìm cậu.

Là ai?

Là Dạ Lưu Ân, hay là Chu Nhạc?

Lâm Tử Nhiên nhíu mày, tiếng bước chân đi vào trước cửa, cửa phòng đóng chặt theo đó mở ra.

Lâm Tử Nhiên nhìn thanh y thiếu niên bước vào, lộ ra biểu tình ngạc nhiên.

Như thế nào lại là Mộ Dương?

Làm sao Dạ Lưu Ân cho phép Mộ Dương đến gặp cậu được?

Lâm Tử Nhiên thầm cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng dù sao Mộ Dương đến cũng là chuyện tốt, chính mình nhất định phải tìm cách thuyết phục hắn rời khỏi đây!

Bây giờ Mộ Dương có thích Huyền Diễm hay không đã không quan trọng nữa, tóm lại, ngàn lần không thể để Mộ Dương trở thành quân cờ trong tay Dạ Lưu Ân!

Lâm Tử Nhiên bước lên phía trước, lo lắng đánh giá Mộ Dương rồi nói: “Gần đây ngươi thế nào?”

Nửa khuôn mặt Mộ Dương giấu trong bóng tối nhìn không rõ lắm, tròng mắt đen nhánh phảng phất ấp ủ điều gì đó, hắn bình thản nhìn cậu, giống như dã thú trong đêm đen đang quan sát con mồi ở cự ly gần. Ngực Lâm Tử Nhiên giật thót, theo bản năng cảm thấy lạnh cả người.

Tuy Mộ Dương chưa nói lời nào, nhưng chính cậu cảm thấy Mộ Dương không giống ngày thường.

Lâm Tử Nhiên căng da đầu nói: “Bất luận phụ thân ta nói gì với ngươi, ngươi đều không cần tin, chúng ta hiện tại rời khỏi nơi này được không?”

Mộ Dương nhìn cậu không nói gì.

Lâm Tử Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó giải thích: “Kỳ thực ngươi không cần quá lo lắng việc Tôn Thượng tìm tới, ngày đó ngươi dễ dàng mang ta đi như vậy, có lẽ hắn đã sớm chán ta, nói không chừng cố ý thả chúng ta rời đi.. Tuy hắn hành sự có chút hoang đường nhưng rốt cuộc vẫn là sư phụ ngươi, có lẽ không xấu xa như ngươi tưởng tượng. Ngươi ngàn lần đừng mang lòng oán hận với hắn mà lầm đường lạc lối.”

Tuy tâm ma không phải thứ gì tốt, nhưng so với hắn thì Dạ Lưu Ân còn xấu xa hơn gấp bội!

Cậu nói đều là lời từ tận đáy lòng!

Vốn Mộ Dương chỉ yên lặng lắng nghe, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, trong mắt hắn lóe lên một tia lãnh khốc, lạnh giọng ngắt lời: “Hắn không phải sư phụ ta, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ tự tay giết hắn.”

Lâm Tử Nhiên bị Mộ Dương làm cho hoảng sợ. Ta không cầu các ngươi ân ân ái ái, nhưng thầy trò phản bội đến nỗi giết hại lẫn nhau có phải quá mức hay không!

Lâm Tử Nhiên muốn cứu vớt một chút.

Cậu do dự một lát rồi nói: “Quả thật bởi vì nhập ma mà Tôn Thượng làm chút chuyện sai lầm, nhưng thật ra hắn vẫn quan tâm để ý đến ngươi, ngươi vạn lần đừng xúc động.”

Cậu sợ Mộ Dương đánh không lại tâm ma đi tìm đường chết!

Hơn nữa Huyền Diễm xác thực quan tâm đến Mộ Dương.

Mộ Dương đột nhiên tiến lên một bước, dùng ánh mắt u lãnh nhìn Lâm Tử Nhiên, khóe môi giương lên: “Sao hả? Ngươi nhận định ta không phải đối thủ của hắn, cảm thấy ta không bằng hắn phải không?”

Lâm Tử Nhiên theo bản năng lùi lại một bước.

Mộ Dương hài hước cười cười, chậm rãi nói: “Hay là nói, ngươi thích hắn? Dù sao hắn cũng là thiên hạ đệ nhất cường giả, thứ hắn có thể cho ngươi còn nhiều hơn so với ta có thể cho ngươi.”

Lời này khiến Lâm Tử Nhiên có chút tức giận, cậu trầm giọng nói: “Không phải!”

Giọng nói Mộ Dương nhàn nhạt: “Phải không? Vậy tại sao ngươi lại nói giúp cho hắn? Chẳng lẽ ngươi không hận hắn làm những chuyện đó với ngươi sao?”

Lâm Tử Nhiên nhíu mày: “Ta sẽ không tha thứ hắn làm những chuyện đó, nhưng này không có nghĩa là ta hy vọng ngươi lưu lại chỗ này. Ngươi thật sự hiểu phụ thân ta là người như thế nào sao? Hắn...”

Ai ngờ chưa kịp dứt lời thì đột nhiên bị Mộ Dương ấn mạnh vào tường.

Lâm Tử Nhiên mờ mịt ngẩng đầu lên, lúc này cậu rốt cục cũng thấy rõ, sâu trong đôi mắt đen nhánh của Mộ Dương ẩn ẩn lóe qua một tia sáng đỏ... Ngay sau đó liền nhìn thấy Mộ Dương dùng sức hôn mạnh xuống môi cậu!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận